Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 82: Ta có bàn tay vàng



Mở bàn tay vàng ra, vận may tự nhiên đến!

Editor: Thiên Phi

Beta: Rine Hiền phi

Cứu người là một công việc cũng cần phải có kỹ thuật.

Lục Gia bị Tri phủ Định Châu nhốt phía sau hậu viện, phải làm thế nào để cứu người ra mà không làm kinh động đến đối phương? Còn phải canh thời gian thật chuẩn, hành động trước khi các cao thủ đã được dịch dung mà Quách Hiếu Thông phái tới kịp xuống tay.

Lý Duệ và Triệu Yên Dung cùng nhau suy nghĩ đến nửa đêm cũng chưa tìm ra được biện pháp nào chu đáo vẹn toàn.

Triệu Yên Dung cho mời lão Mạc đến, hắn chính là người được Vinh Vương phái tới giúp đỡ. Hắn là một kẻ lăn lộn trong giang hồ đã lâu, các loại kĩ xảo, mưu kế đều biết rõ ràng, nói không chừng hắn có thể giúp nàng nghĩ ra được một biện pháp hữu dụng.

Quả nhiên, khi lão Mạc nghe bọn họ nói xong, chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền đưa ra chủ ý.

"Rút củi dưới đáy nồi"[1] và "Trộm long tráo phụng".

([1] Kế sách "Rút củi đáy nồi" là kế sách thứ tư trong nhóm kế sách "Bảo toàn kinh doanh". Điều cốt lõi của kế sách là: đứng trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ.)

Muốn cứu được người ra ngoài, lại không kinh động đến đối phương, hơn nữa còn muốn phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng thì không còn biện pháp nào hữu dụng hơn là tương kế tựu kế.

Sau khi phu thê hai người nghe xong, đều liên tục khen đúng là diệu kế!

Ba người suy tính suốt đêm rồi bắt đầu hành động.

---

Ngày đó dò thám biết được Long Nha vệ của nha môn ở kinh thành đã từng gặp qua Lục Gia, cho nên cũng biết được bộ dáng của hắn. Tri phủ Định Châu nhốt người bên trong nội viện, tất nhiên là rất yên tâm. Thế nhưng, những người lúc trước cùng Lục Gia đến đây, vì trên người còn có công vụ không thể trì hoãn, nên phân nhau xuống các huyện đi tuần tra. Còn lại mấy người thân cận với Lục Gia, nếu không thể thu phục được thì đều bị hắn giết, còn những người nhát gan, tên Tri phủ kia liền giữ lại ở trong sân hầu hạ Lục Gia.

Tri phủ Định Châu họ Phùng, vốn dĩ là một thiếu niên xuất chúng, tuổi còn trẻ đã thi đỗ cử nhân, sau lại liên tiếp thi khảo mười lăm năm mới đỗ tiến sĩ. Tính tình vô cùng cố chấp, tuy đã làm đến chức quan Tam phẩm, là người có tài nhưng vẫn có cảm giác không gặp thời. Lúc còn trẻ hắn từng nhận ân huệ của Quách Hiếu Thông, nên hiện tại hết thảy mọi chuyện chỉ nghe theo lệnh của Quách Hiếu Thông.

Vốn là kế hoạch rất chu toàn, sau khi xúi giục Lục Gia thì để hắn đi Giang Châu thu phục Tô Định Phương. Không nghĩ rằng Lục Gia này tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại cứng đầu, mặc kệ Phùng Tri phủ dùng biện pháp mềm mỏng hay cứng rắn, dùng đòn roi hay lấy mỹ nhân ra dụ dỗ, hắn cũng quyết làm một nam tử hán không chịu khuất phục.

Phùng Tri phủ sợ rằng nếu bức quá khiến Lục Gia nóng nảy, hắn sẽ liều mình tìm cái chết, nên nhốt hắn ở hậu viện rồi tìm cách khác. Cùng lúc đó Quách Công (gọi Quách Hiếu Thông) lại đưa tin tới, muốn Phùng Tri phủ chiếu cố Lục Gia cho tốt, ít ngày nữa sẽ phái người đến đây dựa vào bộ dáng của Lục Gia mà bắt chước tạo ra một Lục Gia khác.

Nghe vậy Tri phủ đã biết Lục Gia cũng sống không được mấy ngày nữa, nên khi trông chừng Lục Gia hắn cũng lơi lỏng hơn chút.

Nghĩ cũng phải, toàn bộ Định Châu này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Lục Gia lại bị nhốt tại hậu viện trong nha môn của Tri phủ Định Châu. Phủ nha Định Châu kín như cái lồng sắt, tên lớn mật nào lại có bản lĩnh mà đi vào nơi này để cứu người ra ngoài?

Lục Gia chỉ mất ba năm thi khảo đã được đề cử làm tiến sĩ, cũng là thiếu niên thành danh, ở tuổi hai mươi mốt danh tiếng đã vang xa. Năm nay mới vừa qua ba mươi, là người nhiệt tình vì lợi ích chung, cương trực thẳng thắn, hiện tại ở kinh thành thanh danh của hắn vô cùng tốt.

Phùng Tri phủ có chút đáng tiếc cho một nhân tài, thầm nghĩ người này tuy học rất giỏi, nhưng sao lại giống một tên đầu gỗ không chịu thông suốt, tính tình cố chấp, không biết thuận theo thời cuộc, chết sớm là đáng.

Ngẫm lại, một người phong hoa chính mậu[2] thế này sắp phải đi gặp Diêm Vương, sớm muộn gì hắn cũng phải chết, những ngày cuối cùng này cũng không cần để hắn chịu khổ sở, nên sai người đưa đồ đến cho hắn ăn uống tốt một chút.

([2] Phong hoa chính mậu: dung mạo tài hoa, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.)

Cũng vì nguyên nhân này, Long Nha vệ mới có thể ở trong nha môn của Tri phủ mà tìm thấy Lục Gia. Nếu bọn chúng quả thật phái thêm nhiều người đến trông giữ nghiêm ngặt, dù Long Nha vệ có bản lĩnh lớn đến mấy cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Lục Gia.

Lão Mạc là người từng trải, chỉ hai ngày lân la dò xét bên ngoài nha phủ đã hỏi thăm được không ít tin tức, lại thông đồng với tiểu tử trông coi cửa sau của nha phủ, nhờ bọn họ mua chuộc được bà tử quản sự dưới nhà bếp.

Triệu Yên Dung hóa trang lại khuôn mặt cho Tử Dư, khiến nàng trở nên bình thường hơn một chút, sau đó để nàng trà trộn vào nha phủ làm một nha đầu nhóm lửa.

Phùng đại nhân là người làm chuyện đại sự, mà nam nhân làm chuyện đại sự đều có điểm giống nhau là không thích quản đến những chuyện ở hậu trạch kia.

Giống như Lý Duệ năm đó, hậu trạch loạn thành như vậy cũng chưa từng suy nghĩ đến việc chỉnh đốn, thanh tẩy một chút.

Tử Dư tiến vào rất thuận lợi, sau đó lão Mạc lại tiếp tục cài thêm vài người của Long Nha vệ vào làm đầy tớ sai vặt.

Trong kinh thành chỉ phái một nhóm Ngự sử đến tuần tra, cũng không tiếp tục phái thêm người tới kiểm tra đối chiếu sự thật nên Phùng Tri phủ rất yên tâm. Thế nhưng hắn không nghĩ tới hộ vệ trong hoàng cung sẽ trà trộn vào hậu trạch của chính mình.

---

Mấy hôm nay Càn Thiên Tứ lại đến đây tìm Lý Duệ vài lần, Lý Duệ đều cười qua loa đối phó. Thấy hắn tức giận, đành phải để lão bà bị mình giữ đến kín mít ra cho hắn gặp một chút.

Triệu Yên Dung rất biết cách nắm bắt tâm lý của người khác, thông thường chỉ với hai ba câu nói đã làm cho Càn Thiên Tứ mặt mày hớn hở, moi tim móc phổi, nhưng ngay đến bàn tay nàng hắn cũng chưa chạm được một chút.

Càn thiếu gia trước giờ theo đuổi nữ nhân cũng chưa từng gặp chuyện gian nan và thú vị như khi theo đuổi Hoàng Lương thị này.

Đúng như câu nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.

Càng là như vậy, Càn thiếu gia càng si mê Triệu Yên Dung. Thậm chí hắn nghĩ, chờ đến lúc hắn giết được tiểu tử họ Hoàng kia thì sẽ chính thức cưới tiểu nương tử này về nhà, đạp bà thím già kia xuống, trực tiếp đưa nàng lên làm chính thất.

Đúng là làm khó cho Lý Duệ, mỗi lần Càn Thiên Tứ đến, hắn sẽ nghiến răng nghiến lợi cả buổi sáng, đến cả đũa cũng không biết đã bị hắn bẻ hết bao nhiêu đôi. Nếu không phải sớm nhận được tin tức, bạn học Hoàng Đế này sẽ thật sự mất kiên nhẫn mà đem cái mặt của tên Càn thiếu gia kia giẫm thành một cái bánh mì lớn.

Đến ngày thứ ba, trong lúc hưng phấn khi cùng mỹ nhân lập kế hoạch phát tài thì Càn thiếu gia để lộ ra một tin tức, có người từ phủ Thuần An Hầu tới, dựa vào lộ trình, có thể sáng mai sẽ đến nơi.

"Dì đưa thư tới, nói chi tiêu trong Hầu phủ quá lớn, kêu mẫu thân ta khẩn cấp gửi một ít bạc qua cho bà ấy." Kiền Thiên Tứ vô tâm vô phế nói: "Nghe nói người đến là một vị Miêu Nữ (nữ nhân Miêu Cương), quan hệ với dì ta cũng không tồi. Tẩu tử nhà ở Đại Lý, nói không chừng cũng có quen biết với nàng."

Đúng vậy, trước khi đi cữu cữu đã nói qua, Tiếu Nữ quan chính là quận chúa của Đại Lý, mẹ ruột nàng ấy là Vu nữ Miêu Cương...

A! Khoan đã, nói không chừng thì đúng thật là người quen của Tiếu Nữ quan!

Triệu Yên Dung nhanh chóng suy nghĩ, sở dĩ Tiếu Trầm Mặc giúp các nàng như vậy, là vì muốn có thể tự tay mình giết chết kẻ thù. Đại Lý Vương phi từng là Miêu Cương Vu nữ, lại là nữ nhi của Đại Vu sư, vậy cũng được coi như một công chúa. Nàng ấy bị người của Chương gia hại chết, người Miêu Cương sao có thể không mang thù với Chương gia?

Nghe nói năm đó vì Chương Sĩ Tiên muốn nhổ cỏ tận gốc, ra lệnh giết không ít người Miêu cùng người Động[3], mối thù này đã kết rất sâu, vì sao Miêu Nữ lại bán mạng cho hắn?

([3] người Động là một nhóm sắc tộc. Họ tạo thành một trong số 56 dân tộc được công nhận chính thức tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và họ nổi tiếng với các kỹ năng nghề mộc của mình cũng như kiểu kiến trúc độc đáo duy nhất, cụ thể là các dạng cầu che mái gọi là "phong vũ kiều" (风雨桥). Phần nhiều người Động là nông dân. Ẩm thực của họ có đặc trưng rõ nét là các món dưa muối, cá hay thịt ướp muối và cơm nếp. Họ sinh sống chủ yếu tại các tỉnh Quý Châu, Hồ Nam, Quảng Tây cũng như tại châu tự trị Ân Thi thuộc tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc.)

"Đúng vậy, nghĩa mẫu của ta cũng là một Miêu Nữ." Triệu Yên Dung cười ha hả, thử thăm dò hắn: "Vị Miêu Nữ kia sẽ đi gặp Tri phủ đại nhân trước, hay là đi gặp mẫu thân ngươi trước? Nếu có cơ hội, thiếp thân cũng muốn gặp nàng một lần, rời nhà đã mười năm, cũng không biết gần đây tình hình của nghĩa mẫu như thế nào rồi."

Càn thiếu gia vỗ ngực đến mức kêu phạch phạch rõ to: "Việc này cứ yên tâm giao cho đệ đệ. Nhất định sẽ để tẩu tử gặp được người."

Tuy vị Càn thiếu gia này không giỏi việc làm ăn buôn bán, nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao.

Người trong nhà luôn luôn nuông chiều hắn, ở nhà hắn nói một không ai dám nói hai. Khi mẫu thân hắn vừa nghe nói nhi tử bảo bối của bà muốn dẫn bằng hữu đi gặp vị Miêu Nữ kia, cũng không hỏi ba bảy hai mốt, liền phái người chờ ở sườn núi cách ngoài thành mười dặm, chỉ cần nhìn thấy bằng hữu hắn đến liền đưa về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Càn thiếu gia cho xe đến đón người, nói là vị Miêu Nữ kia đã tới Càn gia, qua giờ Ngọ sẽ đi nha môn Tri phủ, vì vậy mời vợ chồng Hoàng thị nhanh chóng qua đó.

Triệu Yên Dung lập tức dẫn theo Tử Lan, lão Mạc và bốn người Long Nha vệ, nàng không chờ Lý Duệ ra tới, đã vội lên xe đi mất.

Nhà Càn Thiên Tứ cách nha phủ rất gần, có ba dãy đại viện vô cùng khí phái, sáng sủa.

Nghe nói tiểu nương tử Lương thị đã tới, mà phu quân nàng có việc không đi cùng, Càn thiếu gia thầm nói một câu: "Trời cũng giúp ta", sau đó càng thêm vui vẻ mà ra cửa đón người.

Càn phu nhân ở nhà ngồi tiếp chuyện với Miêu Nữ, bà cũng biết sở thích của nhi tử nhà mình nhưng bà mặc kệ. Khi thấy hắn dẫn một nữ tử trẻ tuổi tiến vào, bà cũng không quá bận tâm, không cảm thấy có điểm nào không ổn cả. Thế nhưng đôi mày của vị Miêu Nữ kia nhăn lại, trên mặt lộ ra vài phần bất mãn.

Nàng cũng chỉ là được ái thiếp của Thuần An Hầu nhờ vả, nên mới đến Càn gia giúp nàng ta lấy bạc.

Lần này nàng đến đây là hành động tuyệt mật, Càn gia lại không có nguyên tắc như vậy, tự ý dẫn người ngoài tới gặp nàng.

Qua lớp khăn che mặt bằng sa mỏng, Triệu Yên Dung thấy rõ bộ dạng của Miêu Nữ ngồi trên kia.

Vị nữ nhân kia độ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khuôn mặt hơi gầy, trên mặt có vài nếp nhăn rất nhỏ, tướng mạo bình thường. Chỉ là nàng ta có một vết sẹo từ khóe mắt dài đến khóe miệng, thoạt nhìn qua trông rất đáng sợ. Không biết vì sao nữ nhân này không dịch dung để che đi vết sẹo dữ tợn kia, ngược lại để nó lộ ra bên ngoài dọa người như vậy.

Vị Càn phu nhân này trên dưới bốn mươi tuổi, trắng trẻo mập mạp, cũng dùng ánh mắt đánh giá nhìn nữ nhân vừa được nhi tử bà đưa đến.

Triệu Yên Dung cười một tiếng, vô cùng hào phóng mà uyển chuyển tháo khăn che xuống, lộ ra một cả khuôn mặt.

Càn phu nhân nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng bừng tỉnh. Chả trách nhi tử của bà tích cực đến thế, nữ nhân có dung mạo như vậy, lật tung cả Định Châu cũng tìm không ra người thứ hai. Cho dù là muội tử của bà từng có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Định Châu, so về khí chất cũng kém xa người này.

Ngoài việc nữ nhân này là một phụ nhân đã kết hôn ra, thì ánh mắt của nhi tử bà đúng là không tệ chút nào.

Trong mắt vị Miêu Nữ kia cũng hiện lên một tia kinh ngạc, trên hai gò má hiện lên một vệt đỏ ửng, nhìn có chút khiếp sợ cũng có chút hoài nghi.

Triệu Yên Dung đã ngồi trước gương bôi vẽ trang điểm mất nửa ngày trời. Tuy rằng kỹ thuật của nàng không quá xuất sắc, nhưng cái chính là ở chỗ, nàng tự tin rằng đã họa gương mặt mình có đến năm phần giống với bộ dáng mỹ nhân của Tiếu Trầm Mặc.

Nhìn biểu tình của vị Miêu Nữ này, Triệu Yên Dung liền cảm thấy thú vị, ánh mắt lập tức đanh lại, nhìn vị Miêu Nữ hơi mỉm cười nói: "Đã nhiều năm rồi không gặp được đồng hương, hôm nay lỗ mãng, mong Thánh cô lượng thứ."

Sắc mặt Miêu Nữ cứng đờ, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới.

"Xin hỏi phu nhân là..."

Triệu Yên Dung cười nói: "Phu quân ta họ Hoàng, phụ thân ta là người Hán, nhưng mẫu thân ta và ngài giống nhau, đều là người Miêu. Khi ta còn nhỏ nghĩa mẫu cũng gọi ta bằng một cái tên của Miêu gia, nhớ không lầm thì gọi ta là A Ấu Đóa, cũng không biết là có ý nghĩa gì."

Hai mắt Miêu Nữ kia co rút lại, đột nhiên đứng bật dậy.

"A Ấu Đóa!"

Kiền phu nhân vội vàng đứng lên theo: "Thánh cô, ngài đây là..."

"Không có việc gì." Vị Miêu Nữ kia lại chậm rãi ngồi xuống, trong ánh mắt nhìn Triệu Yên Dung mang theo vài phần thân thiết và dịu dàng. "Cách gọi A Ấu Đóa ở Miêu gia chúng ta có ý chính là một nữ nhi quý giá, là công chúa mỹ lệ mà trời cao đã ban cho."

"A, thì ra là ý tứ này." Triệu Yên Dung cũng không khách khí, tự mình tìm đến ghế tựa gần với chỗ của Miêu Nữ ngồi xuống: "Nhất định nghĩa mẫu rất thương ta."

"Vậy, mẫu thân của A Ấu Đóa là người Miêu gia? Nghĩa mẫu là người ở đâu?" Miêu Nữ hỏi.

"Ta cũng không biết." Triệu Yên Dung buông tay: "Nghe nói Miêu Cương có rất nhiều bộ tộc, ta chỉ biết mẫu thân là người trong tộc của công chúa thôi."

Ánh mắt của Miêu Nữ liền hiện lên vẻ kích động, rồi lại e ngại có hai mẫu tử của Càn gia ở đây, có vài lời không tiện hỏi, chỉ có thể im lặng dằn xuống.

"A, ta nhờ Càn công tử dẫn ta đến đây, chính là muốn hỏi Thánh cô một ít việc ở Miêu gia. Nói ra thật xấu hổ, mẫu thân ta qua đời sớm, rất nhiều chuyện cũng chưa nói với ta, cho nên ta vẫn luôn hiếu kì." Triệu Yên Dung nói, đưa ánh mắt nhìn Miêu Nữ.

"Làm phiền phu nhân, có thể chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh hay không? Ta và vị Thiếu phu nhân này nhất kiến như cố, rời khỏi Miêu Cương mấy năm nay, quả thật cũng khiến người ta có chút hoài niệm." Miêu Nữ kia đứng dậy, khi hành lễ có chút kì lạ, tuy lời nói vẫn khách khí, nhưng lại có thái độ cao cao tại thượng, rất có khí thế.

Càn phu nhân không dám đắc tội với người này. Nghe nói là ở trước mặt Hầu gia lời nói của vị này Miêu nữ này tương đương với Vu nữ, lập tức gọi người dẫn các nàng đến hậu viện, sắp xếp vào ở trong một tiểu viện thanh tĩnh.

Tử Lan đi theo phía sau Triệu Yên Dung, cùng nàng vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, vị Miêu Nữ kia đã vô cùng kích động, miệng nói liên tục không ngừng, bô lô ba la, đáng tiếc Triệu Yên Dung và Tử Lan một chữ cũng nghe không hiểu.

Triệu Yên Dung cười vẫy vẫy tay nói: "Thật ngại quá, ta không phải người Miêu, nghe không hiểu ngôn ngữ Miêu của các người. Cả thân thế mà vừa rồi ta nói cũng vậy, cũng chỉ là mượn từ một người bạn của ta, dường như các người có quen biết với nhau?"

Vị Miêu Nữ giật mình, đột nhiên quỳ xuống, hành đại lễ chào hỏi nàng.

Ngọa tào[4], bàn tay vàng này đã mở!

Nghịch với ý trời!

([4] Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...)

---

Như đã hứa, đây là chương tạ lỗi. Các nàng đọc vui vẻ nha!:))

#HyThaiPhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.