Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Chương 2



Anh muốn cùng cô thực hiện một cuộc giao dịch.

Là giao dịch gì? Cô thật tò mò, tò mò đến mức tim đập thật nhanh.

Là do hiếu kỳ sao? Ân Hải Sắc đưa tay lên ngực mình và tự hỏi, tim đập nhanh như vậy, cảm giác đau nhức đến mức khó thở đến như vậy, là bởi vì hiếu kỳ chứ không phải là bởi có chút quyến luyến khi đối diện với quá khứ sao?

Quá khứ đã trôi qua. Cô đã tự thề với lòng, không cần nghĩ đến, cũng không cần hối hận gì nữa, cứ để hồi ức tan thành tro bụi đi.

Nhưng tối nay, cô sẽ gặp lại anh, một người đàn ông đến từ quá khứ.

Gió đêm có chút se lạnh, Ân Hải Sắc choàng thêm một tấm áo khoác bằng da dê, đi đường tắt lên núi, vừa qua một khúc quanh, một ngôi nhà với hình thù kỳ lạ thình lình hiện ra trước mắt cô.

Cô dừng lại ngắm nhìn ngôi biệt thự ấy.

Gỗ cùng thủy tinh, đều là những vật liệu kiến trúc mà cô yêu thích, nhưng vị kiến trúc sư thiên tài này lại có thể kết hợp lại thành một loại kiến trúc mà cô không thể đoán ra được mang phong cách gì. Cũng giống như người đàn ông cô đã từng yêu say đắm kia, cô thích anh vì ở anh toát ra rất nhiều khí chất rất đặc biệt, nhưng đến cuối cùng, cô lại phát hiện ra được, mình mãi mãi cũng không có cách nào có thể hiểu được anh.

Anh là một người rất khó hiểu.

Ân Hải Sắc buồn bã thở dài, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa của hàng rào bằng gỗ. Trong sân là một gốc cây cổ thụ to lớn vững chải, bên cạnh đó là một chiếc võng.

Diện tích của khoảng sân không nhỏ, nhưng lại giống như không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc lan tràn xen lẫn với vài cành hoa hồng đang mọc một cách mất trật tự.

Một khoảng sân bị bỏ hoang.

Ân Hải Sắc giật mình nhìn cảnh vật trước mắt, trong ngực bỗng nhói đau.

Nói cho cùng, anh vẫn chưa từng chân chính xem ngôi biệt thự này là nhà của mình sao?

Cô dời ánh mắt, không đành lòng nhìn tiếp, dịu dàng bước đến trước cửa.

Cánh cửa lớn đã mở phân nửa, chỉ vừa đủ để cô đi vào, một mình…. ai, ý của anh không phải là muốn chính cô đi vào lãnh địa của anh sao? Anh sẽ không chào đón cô, cô phải tự tìm đến anh thôi.

Cô đi qua đại sảnh, cách bài trí kỳ lạ khiến cô choáng váng mà ngây ngốc đứng nhìn, vị kiến trúc sư đã đào một cái kênh nho nhỏ, nhìn có vẻ giống như là hồ bơi, sát bên là một chiếc bàn gỗ thô để uống café cùng một chiếc ghế nằm thoải mái.

Trong phòng, mọi vật dụng đều là duy nhất, duy nhất một chiếc ghế sô pha, một bàn ăn cơm với một chiếc ghế, một bồ đồ ăn trên bàn … Là sự bài trí của vị kiến trúc sư kia kỳ quái kia hay do anh? Ở đây thể hiện rất rõ ràng rằng chủ nhân không chào đón bất cứ một vị khách nào.

Ân Hải Sắc đứng ngay giữa đại sảnh, nhất thời có chút hoa mắt, phảng phất như cô đang lạc vào một không gian kỳ ảo nào đó, cô nhìn xung quanh mình, vẫn tìm không được nam chủ nhân của ngôi nhà.

Xem ra vấn đề này của cô là rất khó giải quyết.

Cô cười khổ, từ từ bước lên cầu thang, lầu hai là một nơi rộng rãi, dùng để giải trí, ti vi và dàn loa như một rạp chiếu phim mini, kệ sách, sô pha, quầy ba, bàn bi-da … bi-da là trò giải trí cho một người chơi sao? Cô thầm nghĩ đùa, ánh mắt vừa chuyển, ngưng đọng vào một bức tranh nghệ thuật treo trên tường.

Tranh này, đương nhiên là tranh thật đi? Với tình hình tài chính hiện nay của anh, cần chi phải mua đồ giả.

Nói đi nói lại, người kia rốt cuộc là đang ở chỗ nào?

Ân Hải Sắc hơi nhíu mày, chỉ một lát sau, tìm được một cầu thang gỗ be bé dẫn đến một lối nhỏ phía trên trần nhà, lên tầng trên nữa, có vẻ giống như là một cái kho để chứa đồ.

(Cái này hơi khó hiểu, nhưng nếu nhà ai có gác xép thì chắc có thể hình dung được, nghĩa là chiếc cầu thang gỗ này nó xuyên qua một khoảng nhỏ của trần nhà, dẫn lên phía trên)

Không lẽ anh ở trên đó?

Ân Hải Sắc vịn lấy cầu thang gỗ, chậm rãi mà bò lên trên, trên môi vừa nở nụ cười, vừa nhìn thấy sự trang hoàng của bên trên, cô ngưng cả hô hấp.

Ở đây hoàn toàn không phải là một nơi âm u chật hẹp như cô tưởng tượng, mà là một không gian rộng rãi, bốn mặt đều là những ô cửa sổ thật to, nóc nhà hoàn toàn làm bằng thủy tinh trong suốt, chỉ cần ngước đầu lên là có thể nhìn thấy mặt trăng lưỡi liềm ở phía xa chân trời kia.

Trên những bệ cửa sổ bằng gỗ, là những ngọn đèn nhỏ với hình dáng khác nhau đang được đốt sáng, giống như những vì sao đang tranh nhau phát sáng.

Mà anh, giống như đang ngồi trên dãy ngân hà đầy sao kia, hai chân duỗi thẳng, gác trên bệ cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc.

Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể bỏ thói quen hút thuốc của mình…Ân Hải Sắc bối rối nhìn đốm lửa nhảy nhót trên điếu thuốc.

Trong khi anh chuyên tâm hút, cô lặng lẽ ngắm nhìn anh, da anh so với trước đây dường như trắng hơn một chút, có thể là do thường xuyên ngồi trong văn phòng để làm việc đi, từng đường nét trên khuôn mặt đã trở nên thành thục rất nhiều, đường cong trên chiếc cằm phảng phất mang chút cô độc.

Mũi của anh, hình như hơi cong một chút, là bởi vì từng bị thương sao? Lòng cô chợt thắt lại, ngực đau nhói, ánh mắt nhìn xuống một chút, nhìn bờ vai của anh so với trước kia càng thêm rắn chắc và dài rộng, vóc dáng càng mang vẻ nam tính nhiều hơn.

Anh đã trưởng thành. Cô mỉm cười, chút ngây ngô tàn dư của tuổi trẻ đã hoàn toàn biến mất, bây giờ, anh mười phần là một đại nam nhân.

Cô vẫn đang nắm lấy tay vịn của chiếc cầu thang gỗ, lẳng lặng mà nhìn anh.

Qua một lúc lâu, anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, từ từ quay lại.

Ánh mắt hai người giao nhau tại không trung, giống như một tia lửa xẹt qua, ký ức ngày xưa chợt bùng cháy như pháo hoa, sau đó, chậm rãi mà lụi tàn.

“Đã lâu không gặp.” Cô nói lại câu nói đầu tiên mà cô đã nói với anh trong điện thoại.

Anh không trả lời, rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra từng vòng khói.

“Anh vẫn không bỏ thuốc.” Cô nói nhỏ. “Anh đã từng hứa với em rằng anh sẽ không hút thuốc nữa.”

Anh lạnh lùng mà nâng khóe môi.

Cô say mê nhìn anh trong phút chốc, sau đó cẩn thận mà bước khỏi cầu thang gỗ, tiến vào bên trong.

Nhìn ra phía bên ngoài, độ cao cheo leo bên vách núi làm cô có chút choáng váng, cô vội thu hồi ánh mắt của mình, nén lại nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào người đàn ông đã lâu không gặp.

Thế nhưng, Vệ Tương vẫn cứ ung dung hút thuốc.

Anh biết cô có chứng sợ độ cao, cũng đoán được cô đứng trên tầng lầu thủy tinh này, khẳng định rất không thoải mái, anh chính là cố ý muốn cô lên đây, cố ý muốn cô đối mặt với độ cao này.

“Ngôi nhà này…rất thú vị.” Cô tìm một chủ đề để phá vợ sự im lặng. “Cái kênh ở dưới nhà, là hồ bơi sao?”

“Đúng vậy.” Anh trả lời một cách tùy tiện

“Thật đặc biệt.” Cô mỉm cười. “Em thích cái cây cổ thụ cùng chiếc võng bên trong sân, anh thường hay nằm nghỉ ở đó sao?”

“Tôi không có được sự thoải mái nhàn hạ đó.”

“Nói cũng đúng, hiện tại anh nhất định là rất bề bộn nhiều việc, công việc của anh thường phải làm tăng ca đến nửa đêm phải không?”

“Hoàn hảo.”

“Anh có thích công việc hiện tại của mình không?”

“Chưa từng nghĩ đến là có thích hay không.”

“Thế cuộc sống thì sao?”

“Hoàn hảo.”

“Bình thường, ngoại trừ làm việc, anh còn làm gì nữa?”

“Hừm.” Anh trả lời bằng cách hừ lạnh như thế.

Một cuộc nói chuyện khó khăn như vậy, nếu cứ tiếp tục duy trì, vĩnh viễn cũng không có khả năng hiểu được đối phương, cô rất sợ sự giao tiếp như thế.

Ân Hải Sắc nhắm mắt, hít sâu.

Vậy đi thẳng vào vấn đề chính đi!

Sau khi quyết tâm, cô mở to đôi mắt trong sáng của mình. “Vệ Tương, anh rất hận em, đúng không?”

Vệ Tương chợt rung động một chút, không ngờ tới cô lại hỏi một cách thẳng thắng như vậy.

“Vì sao anh lại hận em?” Cô nhẹ nhàng mà hỏi.

Anh không thể giải thích, chỉ nheo mắt lại, điếu thuốc đang dần nóng lên trên tay.

Vì sao ư? Điều này còn cần phải hỏi sao?

Cô vẻ như thực sự không thể giải thích được, dịu dàng đi về phía anh, đứng trước mặt anh, ngước đôi mắt tràn đầy u sầu như sóng nước mùa thu.

“Phiền Á nói, anh vì trả thù Ân Gia, phái Tương Tư đến bên cạnh cậu ấy làm gián điệp, vì sao anh lại muốn làm như vậy? Năm ấy, chúng ta chia tay nhau một cách nhẹ nhàng mà, không phải sao?”

Nhẹ nhàng chia tay? Cô xem trận cãi nhau kinh thiên động địa ngày ấy là việc nhẹ nhàng sao?

Là cô quá hời hợt hay là anh quá ồn ào?

Vệ Tương gạt tàn thuốc xuống, trong lòng chợt như đang bị đóng băng. “Em cho rằng năm ấy, chúng ta là chia tay nhau một cách nhẹ nhàng sao?” Anh hỏi một cách gấp gáp.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Dáng vẻ của cô nhìn thật vô tội.

Quá vô tội, khiến anh phải hoài là khi thật hay giả.

Trên mặt anh bỗng hiện lên một vẻ suy tư, lời nói trước kia của Ân Phiền Á bỗng dưng vang lên trong tâm trí của anh….

“Ân Phiền Á nói em mất đi một chút trí nhớ, có thật vậy không?”

“Hả?” Cô sửng sốt, vẻ như không hiểu được. “Phiền Á nói vậy sao?”

“Rốt cuộc là có chuyện này không?”

“Em … hẳn là không thể nào.” Ân Hải Sắc kinh ngạc. “Nếu thực sự em bị mất đi một chút trí nhớ gì đó, vì sao Phiền Á lại không cho em biết chứ?”

“Nói cách khác, em hoàn toàn không cảm thấy mình có dấu hiệu gì của việc mất trí nhớ?”

Cô lắc đầu.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ân Phiền Á cố ý trêu chọc anh sao? Vệ Tương âm thầm suy nghĩ, ánh mắt thâm trầm bất định.

Một lúc sau, anh đứng lên, cầm lấy một tập văn kiện đặt bên cửa sổ đưa cho cô, tập văn kiện ấy đã được sớm chuẩn bị tốt.

“Ký hiệp định này đi.”

Cô kinh ngạc cầm lấy phần văn kiện. “Hiệp định gì?”

“Ân Phiền Á cần tiền, tôi cần phụ nữ.” Anh giải thích rất ngắn gọn.

Tiền cùng phụ nữ?

Sắc mặt Ân Hải Sắc nhất thời trắng bệt. Trong điện thoại anh từng nói muốn cùng cô thực hiện một cuộc giao dịch, sẽ không là…Anh sẽ không phải muốn cô đem chính thân thể của mình làm vật trao đổi cùng số tiền mà Phiền Á cần đi?

“Anh…Vệ Tương, anh đang đùa sao? Anh, anh không có khả năng là muốn…” Chính vì khiếp sợ nên cô không thể nói rõ thành lời.

“Có cái gì sai sao? Tôi hiện tại có tiền, công việc ổn định, có thể nuôi sống một người phụ nữ, huống chi, với tuổi của tôi hiện tại, cũng là lúc nên lo lắng đến việc kết hôn rồi.”

Kết hôn? !

Ân Hải Sắc nhất thời không thể thở được. “Thế nhưng, thế nhưng … em không thể! Chúng ta đã từng ly hôn, từng một lần nhận được bài học thất bại kia, chúng ta không có khả năng…”

“Em đang đang suy nghĩ cái gì vậy?” Anh lạnh lùng cắt đứt lời cô, ánh mặt lạnh lùng như băng tuyết của vùng cực Bắc. “Em sẽ không cho rằng tôi muốn em đi? Đừng có vô lý như thế.”

Cô bỗng giật mình, hơi thở như vỡ vụn.

Anh không muốn cô? Thế anh…muốn cái gì?

“Anh nói là giao dịch, rốt cuộc là có ý gì?”

“Tôi muốn em làm một bà mai, giới thiệu cho tôi một người thiên kim tiểu thư nhà giàu có, giống như em vậy, cô ta ngoại trừ thuộc gia đình quyền thế, còn phải đủ thông minh, lại phải có phong cách, tôi ghét nhất lại loại phụ nữ không có đầu óc, cũng không thể quá xấu xí, tôi tin những vị tiểu thư xinh đẹp của Đài Loan thật sự không ít đúng không?”

Giọng điệu trào phúng của anh làm đôi tai cô như tê dại, trái tim như hoảng hốt. “Vì sao anh muốn như vậy?”

“Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn tiến vào xã hội thượng lưu của Đài Loan. Tôi cần gia đình vợ của mình có đủ mối quan hệ để có thể thay tôi phát triển sự nghiệp, cũng cần một người vợ có huyết thống cao quý thay tôi sinh dục thế hệ tiếp theo.”

“Anh!” Ân Hải Sắc trừng mắt khó có thể tin được người đàn ông trước mặt, dáng vẻ của anh hoàn toàn không chút biểu tình, ngôn ngữ so với băng tuyết càng lạnh lùng.

Anh muốn, không phải là cô mà là anh đang muốn sỉ nhục cô!

Toàn thân cô cứng ngắc, đầu óc choáng váng, suy nghĩ lộn xộn, trong ngực như đang nóng dần lên. “Cái anh muốn không phải là một người vợ, mà là một món hàng, anh cho rằng phụ nữ Đài Loan lại yêu thích lại người mang nặng tư tửng chủ nghĩa đàn ông như thế sao?”

“Có thích hay không thì cần phải xem công lực của bà mối như em, phụ nữ bọn em không phải là có cái bản lĩnh từ đen nói thành trắng sao?” Anh cười nhạt.

Cô tức giận đến run cả người. “Vệ Tương, anh đừng có quá đáng, em sẽ không hợp tác cùng anh làm ra những chuyện như vậy, nếu anh cần một người phụ nữ thì nên theo đuổi một cách chân thành, không nên dùng phương thức như là đang mua một món hàng trên thương trường như thế này.”

“Không phải lúc nãy em cũng nói đó sao? Công việc của tôi rất bận, làm sao có thời gian dư thừa để theo đuổi phụ nữ?”

“Đó là vấn đề của anh, không phải của em!”

“Thế vấn đề của Ân Phiền Á cũng là vấn đề của em, có đúng hay không?” Anh nhẹ nhàng cong khóe môi.

Cô bối rối.

“Để giúp đỡ người em họ yêu quý nhất của em, ngay cả một việc nhỏ nhặt như thế em cũng không chấp nhận sao? Tôi cũng không phải muốn em làm gì, chỉ muốn em giúp tôi giới thiệu một đối tượng tốt, coi như em tác hợp cho một đoạn nhân duyên đi, có gì là không thể?”

Đúng vậy, có gì là không thể?

Người bình thường cũng sẽ thay người bạn độc thân của mình an bài một cuộc xe m mắt đấy thôi? Cô cần chi phải bài xích như vậy?

Ân Hải Sắc tâm thần bất định, cô không hiểu tại sao mình lại giận dữ như vậy.

“Hơn nữa, nếu như tôi tìm được một người phụ nữ vừa ý, tôi cũng sẽ tốn rất nhiều tâm trí, tôi cần ý kiến của em xem nên đưa hoa hay đi xem ca nhạc, nhất là phải nhớ kỹ thói quen, sở thích của người ấy, em định ra kế hoạch tác chiến, tốt nhất là giúp tôi đạt được hiệu quả lớn nhất với chi phí tối thiểu.” Anh lạnh lùng tuyên bố

Thành phẩm? Hiệu quả và chi phí?

Anh ta đúng là đem việc theo đuổi phụ nữ thành giống như đến chợ mua một món hàng sao?

Ân Hải Sắc nhẹ nhàng nâng khóe môi. “Thế còn tình yêu?” Cô khiêu khích mà hỏi anh. “Anh hẳn là biết, hôn nhân quan trọng nhất là phải có tình yêu chứ?”

“Đừng nói với tôi em vẫn còn tin vào chuyện hoang đường này.”Vệ Tương nói giọng mỉa mai.

“Đương nhiên em tin.” Cô trừng mắt nhìn anh. “Hôn nhân không thể không có tình yêu.”

“Phải không?” Anh hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng sắc như đao, đâm thật sâu vào máu thịt. “Vậy em nói cho tôi biết, trước kia hai chúng ta cũng lấy tình yêu để làm nền cho hôn nhân, tại sao vẫn thất bại?”

Cô im lặng không nói gì.



Đối với cô, anh là “một lần gặp gỡ cho cả đời.”

Một lần cho cả đời, là một quan điểm trong trà đạo của Nhật Bản.

Mỗi một ly trà đều là độc nhất vô nhị, mỗi con người cũng là có một không hai.

Suốt cả đời, cuộc gặp gỡ trong lúc ấy là đẹp nhất, nhân duyên nếu như đã bị trôi qua, có thể vĩnh viễn sẽ không trở lại, tình yêu nếu như đã đánh mất, cũng sẽ không thể có lại một lần nữa.

Cô đã từng yêu anh một cách say đắm, cô nghĩ nếu sau này cô có yêu thêm vài lần nữa, nhất định sẽ không điên cuồng giống như mối tình đầu ấy được.

Cô vĩnh viễn sẽ không còn là một cô gái hai mươi tuổi vô tư và nồng nhiệt như ngày xưa, yêu tha thiết một chàng trai trẻ lạnh lùng và ít nói,

Ân Hải Sắc mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau của hai người, đôi môi hiện lên một nụ cười ngọt ngào….

“Này, cô, mang hộp đồ nghề kia đưa cho tôi.”

Ngày hôm ấy, cô cùng bạn học đến thăm một cô nhi viện, cùng các em cô nhi tập hát, vui đùa. Cô cảm thấy có chút mệt nên len lén tìm một góc vắng vẻ để nghỉ ngơi.

Trong lúc đang ngồi tựa lưng vào tường định chợp mắt một tí thì một mệnh lệnh rất không khách khí bỗng vang ở phía trên đầu cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, tìm xem tiếng nói ấy phát ra từ nơi nào.

“Là tôi gọi cô đấy.” Tiếng nói nghe thật thô lỗ.

Cô chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nhìn thấy được một phần gương mặt kia, anh đang ngồi trên mái nhà, bàn tay đang chỉ về phía cô.

“Anh muốn cái gì?”

“Hộp dung cụ đấy! Nó ở ngay ở dưới chân cô.”

Ngay dưới chân cô? Ân Hải Sắc bối rối nhìn xuống chân, quả nhiên phát hiện ra trên bãi cỏ là một hộp đựng dụng cụ sửa chữa nho nhỏ bằng plastic, bên trong là một mớ vật dụng lộn xộn nào là búa, đinh….

“Anh cần cái này sao?”

“Đúng vậy! Tên tiểu quỷ A Minh nghịch ngợp đã đem cái hộp vứt dưới đó rồi bỏ chạy đâu mất, cô đưa cái hộp ấy lên đây giúp tôi.”

Đưa lên?

Cô đưa cao cái hộp dụng cụ, nhón gót, cố sức vươn tay thật dài nhưng vẫn không chạm được đến tay của anh. “Xin lỗi, tôi hơi thấp.”

“Bên kia có cái thang, cô leo lên đó để đưa cho tôi được chứ?”

Muốn cô trèo lên cái thang?

Điều đó là không thể! Cô có chứng sợ độ cao.

Cô hoảng hốt lắc đầu. “Anh không thể xuống đây lấy sao?”

“Nếu như tôi có thể, còn cần đến cô giúp tôi sao?” Anh trừng mắt nhìn cô một cách không kiên nhẫn. “Chân tôi đang bị mắc kẹt vào một lỗ thủng trên này, cô mang hộp dụng cụ ấy cho tôi nhanh lên.”

“Thế nhưng…”

“Đừng có nhưng nhị gì nữa, nhanh tay nhanh chân lên một chút!” Đôi mắt đen sâu thẫm của anh bỗng chốc lóe sáng, như là có một ma lực thu hút kỳ lạ.

Cô nhất thời thất thần, không thể từ chối, không còn cách nào khác hơn đành phải miễn cưỡng mà gật đầu, đi từ từ đến chiếc thang bên kia, một tay ôm cái hộp, một tay nắm chặt chiếc thang, leo lên từng bước một.

Cô không dám nhìn xuống dưới, ánh mắt vẫn cứ tiếp tục nhìn lên phía trên, cuối cùng cô cũng leo được đến mái nhà, cô vội vàng đem cái rương đặt xuống, hai tay nắm chặt mép ngoài của mái nhà.

Sau đó, cô cẩn thận nhìn chung quanh, tìm được một người đang ngồi một cách khó nhọc trên nóc nhà, chân anh ta bị mắc kẹt vào một vết thủng trên mái, ngoài miệng còn ngậm một điếu thuốc, đôi tay đang vò mái tóc rối bời, dáng vẻ bất lực giống như một con thú bị mắc bẫy.

Cô nhịn không được thốt lên một tiếng cười.

“Cô cười cái gì?” Anh trừng mắt nhìn cô.

“Không có gì.” Cô vội vàng thu lại nụ cười, đôi môi phớt hồng vẫn còn phảng phất chút vui vẻ. “Làm sao mà anh bị kẹt ở đây vậy?”

“Tôi leo lên đây để sửa lại mái nhà.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì bị mắc kẹt.” Anh rít một hơi thuốc, dáng vẻ như lạnh lùng, không muốn giải thích gì thêm nữa! Dường như anh đang xấu hổ, là do làm tổn hại sự tôn nghiêm của đàn ông sao?

Cô lặng lẽ nhoẻn môi.

“Đưa tôi cái lưỡi cưa.” Anh ra lệnh.

“Lưỡi cưa? Là cái nào?” Cô do dự nhìn vào trong hộp dụng cụ.

“Không phải chứ? Ngay cả cái lưỡi cưa cô cũng không biết sao?” Anh trợn tròng mắt. “Nó giống như một con dao nhỏ, trên cạnh có răng cưa.”

A, thấy rồi.

Cô chậm rãi rút cái lưỡi cưa ra, nhíu mày nhìn cái vật mang hình dạng đáng sợ này. “Là cái này đúng không?”

“Đem nó qua đây cho tôi.”

Đem qua? Cô do dự và ước lượng khoảng cách giữa cô và anh, có lẽ khoảng hai sải tay đi, cô cần phải leo lên và đi trên mái nhà.

Haiz, vì sao cô lại tự chuốc lấy phiền phức cho mình thế nào? Nếu sớm biết như vậy, cô thà làm bộ giả vờ như không nghe thấy anh, như vậy thì tốt rồi.

Cô làm mặt xấu với chính mình, hít sâu một hơi, ngưng tụ toàn bộ dũng khí của bản thân, sau đó chậm rãi leo lên, từng bước, từng bước một, cho đến khi cả người đều đã ở trên mái nhà, cô sợ hãi rụt người lại như một con thú bé bỏng

Anh nhìn cô một cách ngạc nhiên. “Cô làm sao mà rụt người lại như thế?”

Cô không trả lời anh, tiếp tục bước tới bằng một vận tốc như rùa bò, cô biết dáng vẻ hiện giờ của cô rất xấu, rất khó coi, nhưng không có cách nào khác, cô đã sợ đến mức bất chấp cả hình tượng rồi.

Dáng vẻ của cô làm anh cười thành tiếng

“Anh, anh không được cười!” Cô ảo não mà kháng nghị, thở hổn hển, đem lưỡi cưa đẩy về phía anh. “Của anh.”

Anh cầm lấy.

“Tôi … tôi muốn xuống dưới.” Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô có thể rời khỏi đi?

“Cô xuống đi.”

Thế nhưng, thế nhưng cô xuống không được, cô ngồi trên mái nhà, phát hiện hai châm mình mất hết sức lực, không lên xuống được, đành bất lực mà ngồi yên tại chỗ.

Anh lấy lưỡi cưa cắt một phần của lỗ thủng, rút chân ra, xoa xoa một chút, sau đó quay lại nhìn cô đang bất động toàn thân, đôi lông mày rậm giương lên. “Không phải cô nói muốn đi xuống sao?”

“Tôi … tôi không thể động đậy.” Cô cười khổ với anh.

“Cái gì?” Anh ngẩn người, mắt thấy gương mặt xinh đẹo của cô đang trắng bệch, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, anh đột nhiên hiểu ra. “Không phải là cô mắc chứng sợ độ cao đấy chứ?”

Giờ mới nhận thấy sao? Cô lườm anh một cách hờn dỗi.

“Cô sợ độ làm sao không nói sớm?”

“Bởi vì… tôi thấy anh cần giúp đỡ.”

“Bây giờ cô giúp tôi bận rộn thêm rồi.” Anh nửa đùa nửa thật. “Một lát nữa tôi còn mang đem cô xuống dưới, như vậy không phải càng phiền phức sao?”

“Anh … cũng không thể bỏ tôi ở lại đây.” Cô hoảng hốt nói, dáng vẻ dường như rất sợ anh sẽ mặc kệ bỏ cô lại một mình.

Anh cũng không trả lời cô một cách thẳng thắng, chỉ bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, cô thấp thỏm không yên nhìn anh cầm lấy chiếc búa, đóng đinh vào một tấm gỗ mới lấp lại lỗ thủng.

Cánh tay anh .. nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc, nước da ngăm đen, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trên người anh mặc bộ đồng phục công nhân, dính đầy các màu sơn khác nhau, trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng, cũng bị bẩn thành màu xám, đôi giày thể thao anh mang là một nhãn hiệu mà cô chưa từng nghe qua.

Anh khác xa với với những chàng trai nhà giàu mà cô quen biết, bọn họ sẽ không vì phơi nắng mà đen như vậy, tập thể thao cũng không thể có được một thân hình rắn chắc như thế, trang phục của bọn họ sẽ không bất cẩn như vậy, bộ lấm lem vết sơn cũng không để ý.

Cô không thể hình dung được bọn họ cầm búa mà đóng đinh thì sẽ có hình dạng gì, vì thực sự ngay cả một việc nặng họ cũng chưa từng làm qua.

Cô gần như chăm chú nhìn tay của anh, ngón tay anh thon dài, nhìn rất đẹp mắt, nhưng đầu ngón tay đều đã bị chai sần.

“Có đau không?” Cô bất giác hỏi

“Cái gì đau?”

“Ah.” Cô ngẩn người, lúc này mới nhận ra trong lúc vô ý đã buột miệng hỏi anh những thắc mắc trong lòng, cô xấu hổ cười cười. “Tôi nói là những vết chai sần trên tay anh có đau không?”

“Không đâu.” Anh nhíu mắt nhìn cô, có vẻ như cảm thấy rất quái lạ với câu hỏi của cô, anh đưa mắt nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, sau đó nhìn tiếp đến những ngón tay trắng muốt thon thả, bỗng nhiên hiểu ra.

Đôi bàn tay này, vừa nhìn đã biết thuộc về một cô gái có một cuộc sống an nhàn sung dướng, ngay cả một giọt sương mùa xuân cũng không dính tới được.

“Cô có biết rửa chén không?” Anh bỗng hỏi.

“Không biết.”

“Quét nhà thì sao?”

“Rất ít.”

“Cô không phải làm việc nhà sao?”

“Nhà của tôi có người làm những việc đó.”

“Ai? Người giúp việc sao?”

“Đúng vậy.”

“Hóa ra cô là một vị ‘tiểu thư’.”

Cô không thích anh dùng giọng điệu xem thường như thế. “Vậy thì sao?”

“Không sao cả.” Anh nhẹ nhàng trả lời. “Thật xin lỗi, tiểu thư, vừa rồi tôi không nên làm phiền cô mang hộp dụng cụ lên đây cho tôi.”

“Không được kêu như vậy.” Cô nói hơi lớn tiếng. Cô cũng có tự ái, không muốn nghe người khác khinh thường mình một cách vô cớ như thế. “Tôi có tên có họ đàng hoàng, tên tôi là Ân Hải Sắc, anh có thể gọi là Ân tiểu thư.”

“Hừm”

Lại nữa! Với cái loại hừ nhẹ không rõ ý nghĩa mục đích như thế này, cô thực sự đã chịu đủ rồi.

Ân Hải Sắc cắn răng, không thể chịu được nữa khi ở cùng một chỗ với anh, trong ngực đang cháy ngọn lửa giận, thiêu đốt cả lý trí và sự sợ hãi của cô, cô liều lĩnh bước về phía chiếc thang.

Nhưng chỉ một chút sau, cô biết mình đã sai lầm rồi, vừa bước xuống chiếc thang thì cả người bỗng nhiên chấn động, không nghĩ đến chiếc thang kia lại bị chao đảo như vậy, một nửa thân người cô như đang treo trên không trung.

Cô hét lên một cách kinh hãi, cánh tay vẫn cón bám chặc trên mái nhà.

“Cô thật là ngu ngốc!” Anh biết tình huống nguy cấp, nhanh chóng đỡ lấy chiếc thang, đầu tiên là nắm được cái thang, sau đó ôm được thắt lưng của cô.

Cô vẫn kinh sợ không dám buông tay, vẫn nắm chặc lấy mái hiên.

“Thả lỏng một chút đi.”

“Tôi không dám.”

“Mau buông ra, tôi sẽ đỡ được cô, không để cô rơi xuống phía dưới kia đâu.”

“Thế nhưng…”

“Ân Hải Sắc!” Anh lớn tiếng gọi cô.

Chính là cô vẫn không dám, lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra.

“Cô ngốc sao?” Anh tức giận đến mức muốn chửi bậy, nhưng lại nhìn thấy một giọt lệ điềm đạm đáng yêu đọng trên đôi má trắng mịn của cô, bỗng nhiên có chút mềm lòng. “Ân Hải Sắc, cô buông tay ra đi, tin tưởng tôi.” Giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn.

Cô ngại ngùng, nhìn về phía anh một cách sợ hãi, ánh mắt thâm thúy của anh vừa có chút ôn nhu lại pha chút nghiêm khắc, cô do dự buông một tay ra, chuyển sang nắm chặt lấy áo của anh, anh dùng sức ôm lấy eo cô, tay bên kia cũng tự nhiên mà buông lỏng, cả người cô dựa vào ngực anh.

Gương mặt ướt át chôn trong chiếc áo lấm lem của anh, cô ngửi được trên người anh một hỗn hợp giữa mùi sơn và gỗ vụn, cùng với một mùi vị rất kỳ lạ, rất tươi mát và dễ chịu.

Anh để cô và anh đứng trên cùng một bậc thang, cô đã có thể đứng vững thế nhưng anh vẫn không có ý muốn buông cô ra, đôi tay vẫn cứ ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn dịu dàng của cô.

Những đường cong nam tính và nữ tính như vừa khớp với nhau, anh kiên cường còn cô mềm mại, một chút rung động giới tính giữa hai con người trẻ tuổi bùng phát.

Anh hạ đôi môi mình, nhẹ nhàng hôn lấy chiếc trán trắng ngần của cô, cô nín thở, không dám động đậy.

Đôi môi anh men theo gương mặt xinh đẹp của cô mà trườn xuống, mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô như mê hoặc anh, anh vuốt những sợi tóc mềm mại của cô sang một bên, tìm được đôi môi đang e lệ kia.

Anh đang thưởng thức cô.

Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng cắn, nhẹ nhàng vui đùa làm tim cô đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi má ửng hồng.

Bọn họ triền miên mà hôn nhau trên chiếc thang cao cao ấy, thế nhưng cô đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi của mình, chỉ biết vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn ngọt ngào và tươi mát kia.

Cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người đàn ông trao cho cô nụ hôn này…..

“Ân Hải Sắc, tôi là Vệ Tương.” Anh dùng giọng nói khàn khàn mà nhẹ nhàng hạ cổ với cô. “Nhớ kỹ cái tên này, không được quên.”

(Hạ cổ: giống như là yểm bùa ý các tình yêu ạh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.