Hiền Thê Khó Làm

Chương 113



Khi hạ nhân Ôn phủ chuẩn bị này nọ thỏa đáng, nhân mã hai phủ rốt cục chậm rãi khởi hành đến Tây Uyển.

Tây Uyển ở thành đông, dưới chân núi thanh tĩnh, thậm chí bao quát cả Thanh Lĩnh Sơn, diện tích khổng lồ, là nơi lý tưởng cho quan to quý nhân trong kinh đến ngắm hoa uống rượu ngâm thơ, trong này tổ chức rất nhiều hội thơ vân vân.

Vào Tây Uyển, thị vệ đưa ra lệnh bài của Túc vương phủ, thị vệ thủ uyển vội mở cửa cho xe ngựa của Túc vương phủ tiến vào.

Hoa đào bên sườn núi Thanh Lĩnh trong Tây Uyển đã nở, từ xa nhìn, màu hồng trải khắp núi đồi như ảo mộng, cơn gió xuân thổi qua, hương hoa thơm ngát, thật khiến người ta thần thanh khí sảng.

Bên trong xe ngựa rất rộng, ngoài nữ quyến Túc vương phủ cùng nha hoàn Như Lam, Như Thúy cũng trèo vào. Ba người lớn thêm ba bánh bao nhỏ, vẫn con rộng rãi.

Bánh bao nhỏ Sở Sở nhoài về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, vẻ mặt tò mò. Trăn như một kỵ sĩ trầm mặc ngồi ngay ngắn bên cạnh, mặt không chút thay đổi.

Nhìn thấy động tác của tỷ tỷ, tiểu bánh bao nhỏ hơn cũng vươn tay kéo tỷ tỷ, thò đầu nhìn, tiểu béo tử véo khuôn mặt mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu Sở Sở đến biến dạng, người thấy đều lắc đầu. Tiểu Sở Sở là tỷ tỷ tốt, đệ đệ muốn xe, liền tránh đi, ai ngờ tiểu béo tử “dínhbé, Sở Sở vừa rời đi thì tiểu béo tử liền bò qua kéo cổ người ta, mặt mập đè lên mặt người ta.

Tiểu bánh bao Sở Sở bốn tuổi làm sao chịu nổi sức nặng của bé nào đó rõ ràng dinh dưỡng quá tốt? Bị ép đến ngửa rau. Thời điểm loại này, tác dụng của Trăn xuất hiện, hắn nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tiểu Sở Sở, giúp tiểu Sở Sở không đến nỗi đập trúng đầu.

A Nan mặt đầy hắc tuyến dùng sức xách tiểu bánh bao đang ra sức bò trên người tỷ tỷ về, nhéo cái mũi nhỏ của hắn: “Bạch Bạch, không chen chúc với tỷ tỷ, bên này còn một cửa sổ cho con nhìn nè.”

Tiểu bánh bao chớp chớp đôi mắt đen, sau đó bò qua, bôi nước miếng lên mặt A Nan.

A Nan bị bé hôn đầy mặt nước miếng, buồn cười nói: “Được rồi được rồi, mẹ không giận, con tự ra đó xem.”

Song tiểu bánh bao dường như thấy hôn mẹ quan trọng hơn, bám mẹ không buông, người ta phải kéo bé ra, còn chưa hôn xong, bé tức giận vỗ vách xe. A Nan bất đắc dĩ, đành ôm bé, mặc bé hỉ hả bôi nước miếng lên mặt mình.

Như Thúy ngồi một bên cười hì hì nói: “Tiểu thư, tiểu thế tử thật bám người nha? Chẳng lẽ là ngài dạy?”

A Nan đen mặt, “Ta sao có thể dạy hắn cái này…..”

Như Thúy rất lương thiện hiểu ý người mà gật đầu, “Hoặc là khi ngài hôn Vương gia hay tiểu quận chúa bị bé nhìn thấy, ta nhớ rõ tiểu thư ngài thích nhất là cắn mặt tiểu quận chúa nha. Nên bây giờ tiểu thế tử mới thích cắn người như vậy, nhất định là học từ ngài.”

“……….”

A Nan bị tên ngốc nào đó không chút lưu tình vạch trần sự thật im lặng chống đỡ, chỉ có Như Lam bừng tỉnh đại ngộ. Nàng đã nói mà, tiểu thế tử sao lại vô duyên vô cớ chạy khắp nơi hôn người, rõ ràng là Vương phi nhà bọn hắn hạnh kiểm xấu, dạy hư tiểu thế tử.

Đang trò chuyện, xe ngựa đã tới nơi cần đến.

A Nan ôm con trai xuống xe, nhóm nha hoàn đã đi tìm chỗ ngồi xếp đồ vật này nọ, Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương đưa ngựa cho thị vệ rồi đi tới. Ôn Lương tự nhiên tới dìu thai phụ nhà mình, Sở Bá Ninh nhướn mày nhìn mặt A Nan, sau đó đen mặt xách con trai đang ôm cổ A Nan ha hả cười giao cho

A Nan hắc hắc cười, đi qua kéo tay hắn, tươi cười lấy lòng. Trước kia nàng thích gặm mặt con gái, giờ con trai thích gặm mặt nàng, xem như kiếp này báo rồi. Trời sinh nàng nước da trắng noãn, dấu vết bị tiểu bánh bao cắn vô cùng rõ ràng, vì thế, Vương gia không vui.

Vì nguyên nhân đang ở bên ngoài, Sở Bá Ninh nếu không vui cũng không làm chuyện gì quá mức. A Nan quá hiểu nam nhân này, mặt lầm lì nghiêm túc vô cùng, bộ dạng chính phái, khi ở riêng thì… gieo nhân gặp quả ngay. Sở Bá Ninh sờ sờ dấu răng trên mặt A Nan do bị tiểu bánh bao cắn, không nói gì.

Bọn thị vệ chọn một cái đình nghỉ ở sâu bên trong, nha hoàn ma ma mang theo thức ăn bày lên bàn đá trong đình, bắt đầu sắp xếp, thậm chí ở đây đun nước pha trà.

A Nan và Như Thúy sớm đã không chờ nổi dắt nha hoàn và mấy thị vệ cùng đi ngắm hoa đào, ba tiểu bánh bao đương nhiên đi theo, chỉ còn Sở Bá Ninh và Ôn Lương ngồi trong đình thong thả uống trà, thảo luận những chuyện âm mưu dương mưu.

Đúng là tiết hoa đào nở, sâu bên trong rừng đào thi thường xuyên thấ được vào quan gia nữ quyến hẹn nhau cùng ngắm hoa đào, phía sau mang theo một chuỗi nha hoàn ma ma. Cũng có vài nam nữ tuổi trẻ học đòi văn vẻ, ở trong rừng đào ngâm thơ đối đáp, uống rượu làm vui, rất vui vẻ. Mỗi khi thấy những màn này, và Như Thúy hai người ngốc không có tế bào phong nhã, liếc mắt qua liền cảm thấy không thú vị rời khỏi.

Nhưng là quay lòng vòng một hồi, lại gặp những người này. Nếu là người quen còn đỡ, nhưng nếu là tới cửa đập phá thì…

“Ngươi, chính là ngươi, đứng lại cho ta!”

Một cô nương xinh đẹp mặc quần áo màu hồng nhạt chạy đến, từ trên xuống dưới đánh giá hai người, sau đó tầm mắt dừng trên người A Nan, vẻ mặt bất thiện.

A Nan ngăn lại thị vệ phía sau đang muốn lên tiếng khiển trách, tốt tính cười nói: “Vị cô nương này, không biết gọi ta có chuyện gì?”

Cô nương kia hừ một tiếng, khinh miệt nói, “ lớn lên chả ra sao, còn là một nha hoàn bại hoại, lại có mặt mũi gả cho Ôn Tử Tu, ngươi không biết là chính mình không xứng với hắn, nhìn hắn hắn, còn không biết tự thẹn lòng, hận không thể đi tìm miếng đậu hũ thối đập đầu đi?”

A Nan trầm mặc trong chốc lát, mím môi cười, “ật có lỗi, ta đúng là không cảm thấy thế.” Ôn Lương cũng không phải lão công nàng, vì sao nàng phải tự thấy xấu hổ?

Cô nương kia bộ dáng xinh đẹp nhưng miệng lưỡi quả thật độc ác, nghe lời A Nan nói, biểu tình trên mặt càng tỏ ra khinh thường. Phía sau cô nương nọ còn có vài cô gái đi theo, cũng mang vẻ mặt khinh thường nhìn A Nan. Theo biểu hiện của các nàng, A Nan xác định các cô nương đây là hướng tới “Kinh thành đệ nhất mỹ nam” Ôn Lương. Loại chuyện này, từ khi Ôn Lương hồi kinh, xảy ra như lũ.

“Ôn Tử Tu là ai chứ, sao lại cưới một kẻ xuất thân nha hoàn như ngươi? Nghe nói ngươi rất xấu, giờ thấy được quả nhiên tầm thường. Chắc chắn là ngươi sử dụng thủ đoạn đê tiện gì đó buộc Ôn Tử Tu cưới ngươi. Ngươi đừng nghĩ có Túc Vương phi làm chỗ dựa thì đã định là Ôn phu nhân, nói cho ngươi biết, Trấn Quốc Công phủ sớm muộn gì cũng hưu ngươi….”

“Uy, vị cô nương này, ngươi mắng sai người rồi.” Như Thúy sao có thể cho phép người khác mắng A Nan như vyậ, lập tức động thân, nói: “Vị cô nương này, ta biết ngươi thích tướng công nhà ta, nhưng hắn là người tương đối kín đáo, đời này chỉ chứa một người, tuyệt không nạp tiểu tam. Ừm, nên cô nương, ngươi có phải hay không nên tìm một khói đậu hũ đập đầu chết nha.

“Ngươi là ai?” Cô nương kia kinh ngạc hỏi.

Như Thúy cười hì hì nói, “Ta a, chính là thê tử của Ôn Tử Tu Ôn đại nhân. Chẳng lẽ trước khi các ngươi tìm tới không điều tra trước sao? Ai nha, trách không được, bộ dạng xinh đẹp như vậy, đầu óc lại không theo kịp diện mạo, chẳng trách Ôn đại nhân hoàn toàn không biết cô nương qua đường giáp như ngươi a. Ừm, nói vậy, cô nương ngươi có thể tìm miếng đậu hũ đập đầu chết được rồi.”

“…………”

A Nan nhìn cô nương kia trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn tên ngốc miệng độc nhà mình, ừ, tuy ngốc chút, nhưng không thể phủ nhận bộ dạng tên ngốc ngày vô cùng xinh xắn vui mắt, hơn nữa sau khi gả đi, được Ôn Lương sủng sắp vô biên, cả người thấm đẫm hương vị ngọt ngào hạnh phúc. Nói nàng là xấu nữ gì đó, hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.

Sau đó, A Nan hơi đen mặt nhớ tới, cô nương này cố tình tìm tới nàng, còn không phải vì cho rằng nàng lớn lên không được đẹp? Quá đáng giận rồi.

“Tiểu thư, ngài xem, người ta lại hiểu lầm ngài nữa. Tiểu thư, ngài nói nên làm sao bây giờ?” Như Thúy quay đầu hỏi A Nan.

A Nan thản nhiên cười, bày đủ chân thành nói: “Bản cung không phải người nhỏ nhen, vị cô nương này tuy nhận sai người, nhưng nói lời xin lỗi với chúng ta là được.”

Nghe lời hai người nói, cô nương kia rốt cục phản ứng lại, sắc mặt hơi xanh, “……. ngươi là Túc Vương phi?”

“Đúng ~~” Như Thúy cười tủm tỉm nói, “Cho nên, cô nương, sau này không nên làm chuyện không tương xứng với dung mạo xinh đẹp của mình nha.”

Không tương xứng với dung mạo, không phải là nói người ta xinh đẹp lại đi làm chuyện ngu xuẩn xấu xí sao?

Nha đầu kia đủ độc, lập tức chọc cô nương kia giận đến ngất đi.

Bất quá, ngại thân phận của Túc Vương phi, cô nương kia có không muốn hơn nữa cũng chỉ có thể tiến lên nhận lỗi, mới lảo đảo rời đi.

Chờ những người đó đi rồi, Như Thúy tiếp tục cùng A Nan đi ngắm hoa đào, tâm tình không hề bị ảnh hưởng.

Tới khi các nàng dạo mệt trở về, đột nhiên nha hoàn đến báo với các nàng, đám tiểu bánh bao cãi nhau với người ta.

A Nan và Như Thúy liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi về phía nhóm tiểu bánh bao đang chơi đùa cách đó không xa.

Nhóm tiểu bánh bao đúng là ở tuổi dư thừa tinh lực, thích chạy tới chạy lui khắp nơi, A Nan hiển nhiên không muốn gò bó bọn chúng, để cho nhóm nha hoàn ma ma đi theo, không cho chạy quá xa là được.

Xa xa, A Nan và Như Thúy thấy có hai tiểu gia hoa đang giằng co. Ba tiểu bánh bao nhà mình, tiểu Sở Sở đứng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, tiểu bánh bao Bạch Bạch gắt gao ôm lấy tay phải của Sở Sở, đôi mắt đen láy nhìn mấy tiểu bằng hữu đối diện. Trăn đứng sau Sở Sở, tay nhỏ bé đỡ vai Sở Sở, tránh cho Sở Sở lại bị đệ đệ ép té ngã.

A Nan đi qua, vừa thấy mấy bé kia quệt miệng, biểu tình muốn không mà không dám, lại nhìn con gái bảo bối vẻ mặt nghiêm túc, khí thế cường đại nháy mắt phát ra, khiến người không dám nhìn thẳng. Dọa cho mấy tiểu bánh bao đối diện muốn không chết được, cũng không dám há miệng gào.

A Nan cảm thấy mình đã ngộ ra, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc.

Quả nhiên, con gái nhà nàng càng lớn càng giống Vương gia, sau này thật sự có thể gả đi sao?

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” A Nan đi qua, ôn hòa cười hỏi.

Thấy nàng xuất hiện, nha hoàn ma ma bên nào cũng thở dài nhẹ nhõm. Dù sao mấy đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng đều là chủ tử, không phải bọn họ có thể lay động nổi.

Tiểu Sở Sở khó khăn gỡ đệ đang bám mình, mềm giọng nói: “Nương, bọn họ đụng ngã đệ đệ, không xin lỗi!” Nói xong, tay nhỏ chỉ vào một tiểu nam hài ăn mặc thực hoa lệ ở đối diện.

Nam hài nọ khoảng sáu bảy tuổi, thấy tiểu Sở Sở chỉ mình, vốn có chút không phục, nhưng thấyd vẻ mặt tiểu Sở Sở nghiêm túc nhìn qua, nhất thời nhụt chí, lúng ta lúng túng nói: “Là hắn tự mình nhào đến, không phải ta đụng…. hắn còn cắn ta nữa.” Dứt lời, bé trai xắn tay áo cao lên, lộ ra bốn cái dấu răng, vừa thấy là biết từ miệng tiểu bánh bao còn chưa mọc đủ răng kia cắn.

A Nan nhất thời cảm thấy thật có lỗi, chưa kịp mở miệng giải thích, con gái còn nói, “Ngươi là ca ca, phải nhường đệ đệ.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của tiểu Sở Sở, bé trai thoái chí, chỉ có thể giương đôi mắt trông mong nhìn A Nan.

“Ngươi nhìn nương ta cũng không ích gì! Đệ đệ cắn ngươi bị thương, ta sẽ xin lỗi. Nhưng ngươi lớn hơn hắn, ngươi không nên đẩy hắn.” Bánh bao nhỏ Sở Sở vô cùng nghiêm minh thuyết giáo, “Làm sai chuyện, phải xin lỗi! Cha ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi sao?”

Bé trai bị tiểu bánh bao nghiêm túc giáo dục chỉ có thể ủy khuất bước tới giải thích với một tiểu bánh bao cái gì cũng không hiểu, “Thực xin lỗi……”

Sở Sở quay đầu nhìn đệ đệ, sắc mặt hoãn xuống một chút, nói: “Đệ đệ tha thứ ngươi.”

Bé trai kia nghe được lời của nàng, biểu tình như trút được gánh nặng, vội vã kéo bà vú của bé bỏ chạy.

Bánh bao nhỏ Sở Sở dắt đệ đệ đi chưa vững quay người nhìn A Nan, tươi cười yếu ớt gọi một tiếng “Nương

A Nan ngồi xổm xuống ôm lấy hai tiểu bánh bao, hôn lên mặt mỗi đứa một cái, trong lòng có kiêu ngạo cũng có thở dài.

Quên đi, con cháu có phúc của con cháu, mặc chúng ra sao đều là con của nàng. So với nhìn thấy người khác khi dễ con mình, không bằng nhìn con mình đi khi dễ người khác. (Này!)

Nghĩ thế, A Nan liền thấy bánh bao nhỏ nhà mình như vậy rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.