Nha hoàn Thanh Chi khiêu bấc đèn trên bàn, sau đó đặt vào lồng
đèn để không bị gió thổi tắt, vì tiểu quận chúa còn nhỏ, buổi tối ngủ một mình
cũng có lúc sợ hãi, nên không tắt đèn bao giờ. Làm xong chuyện này, Thanh Chi lại
quay về bên giường nhìn đứa bé trên giường, thấy bé ngủ sau, môi khẽ nhếch, nhẹ
nhàng đi ra ngoài.
Khi nghe được thanh âm cửa đóng lại, cô bé vốn đang ngủ say
trên giường đột nhiên mở to mắt, xốc chăn trên người lên, cẩn thận bò xuống giường,
đeo chiếc giày thêu nho nhỏ vào, đi về phía cửa sổ.
Vì là tiết cuối xuân, ban đêm không lạnh lắm, để thoáng khí
nên cửa sổ vẫn chưa đóng. Bé thuần thục leo lên ghế dựa trước cửa sổ, đôi tay
nhỏ trắng nõn bám trên cửa sổ, ló đầu ra bên ngoài nhìn quanh. Đến khi một thân
ảnh nhỏ từ bóng cây cách cửa sổ không xa đi đến, bé mới lộ ra nụ cười điềm
tĩnh.
Ánh trăng mờ ảo, nhưng cũng soi rõ thân ảnh trước mắt bé.
Khuôn mặt của bé trai hơi cứng rắn trầm mặc, chỉ có đôi mắt đen láy sáng ngời,
lấp lánh như sao trên trời.
“Trăn ~~” bé cao hứng gọi, đương nhiên thanh âm rất nhỏ, sợ
kinh động đến nha hoàn ngủ ở gian ngoài.
Bé trai tám tuổi đã khá cao, thấy bé gái thò người ra ngoài,
vội vã đến đây lấy, sợ nàng ngã xuống.
“Trăn, ngày mai Sở Sở đến thư viện!” Tiểu Sở Sở vui vẻ nói,
có vẻ rất cấp bách muốn chia sẻ tin tức này với hắn, “Tổ mẫu nói, thư viện có rất
nhiều đứa bé bằng tuổi Sở Sở, không biết Sở Sở có thể làm bạn với bọn họ
không?”
Nhìn nàng mắt sáng lấp lánh, rất có sức sống so với biểu
tình nghiêm túc điềm tĩnh, bé trai không hỏi gật gật đầu. Có thể nói, chỉ cần
là nàng nói, hắn đều cho là đúng, là tốt. Dùng cách nói của A Nan, đây là một
trung khuyển được tiểu Sở Sở dùng đồ ăn thu mua, nuôi lớn, tuyệt đối trung thành
tận tâm, chỉ cần là chủ nhân nói, sẽ tuyệt không dị nghị mà phụ họa theo.
Tiểu Sở Sở rất vui vì Trăn cũng nghĩ vậy, bắt đầu liên miên
lải nhải nói với hắn những gì mình biết về thư viện, nói một lúc, tiểu Sở Sở đột
nhiên nhỏ giọng hỏi: “Trăn, ngươi sẽ cùng ta đến thư viện chứ?”
Trăn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng của
tiểu cô nương, chậm rãi gật đầu.
Tiểu Sở Sở mừng rỡ ấn một nụ hôn ướt át lên mặt bé trai, đây
là việc mẫu thân thường xuyên làm với nàng, mà nàng cũng thường đối với mẫu
thân và đệ đệ như vậy, nên cảm thấy không có gì. Nhưng bé trai có chút chấn động,
vốn muốn lui lại, nhưng vừa phát hiện cô bé tựa trên cửa sổ lắc lư sắp ngã, vội
vã đến đỡ lấy nàng.
Lại nói thêm một chốc, trăng bên ngoài đã treo tận giữa trời,
Sở Sở cũng hơi mệt, ngáp một cái.
“Đi ngủ.” Trăn rốt cục mở miệng, thanh âm của hắn hơi trầm
khàn, là di chứng của thói quen trầm mặc nhiều năm.
“Ừ, ta đi ngủ, Trăn, ngủ ngon ~~”
Tiểu Sở Sở vươn tay nhỏ chạm vào trán bé trai rồi mới xoay
người đi xuống ghế dựa, đi về giường ngủ.
Trên giường ở gian ngoài, nha hoàn Thanh Chi dỏng tai lắng
nghe, chờ trong phòng yên ắng trở lại mới nhắm mắt ngủ.
Kỳ thật tiểu quận chúa mỗi tối đều phải tìm Trăn nói chuyện
phiếm, nàng hay thị vệ bảo hộ bên ngoài đều biết. Bất quá Vương phi có dặn, quận
chúa là đứa bé có chủ kiến, chỉ cần không liên quan tới an nguy của nàng là được.
Trăn là ám vệ tương lai của tiểu quận chúa, sẽ đi theo tiểu cả đời, bồi dưỡng cảm
tình một chút cũng tốt……..
Thanh Chi nghĩ đến dặn dò của Vương phi, cùng thần sắc sâu
thẳm u tối của Vương gia, Thanh Chi phỏng đoán, có lẽ, vì tiểu quận chúa lúc
còn nhỏ mà quá ngoan, quá hiểu chuyện, nên làm cha mẹ cho phép tiểu quận chúa
sau này tự do hồn nhiên một chút, hiếm khi phóng túng được một chút.
Bé trai đợi đến khi cô bé trong phòng ngủ mới rời khỏi cửa sổ,
xoay người đi về phía hành lang dài tối đen.
Cuối hành lang, một thị vệ đứng gác ở đó nhìn thấy hắn. Trăn
đi đến trước mặt hắn, hơi cúi đầu.
“Trăn, đi theo ta, bài học của ngươi bắt đầu rồi.”
Trăn im lặng không nói, lặng lẽ theo sát người kia biến mất
trong bóng đêm.
********
Hôm sau, mọi người trong Túc vương phủ đều dậy thật sớm.
A Nan tự tay ôm con gái quy củ đến thỉnh an vào lòng, hôn nhẹ
khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Tiểu tử kia tuy biểu tình nghiêm túc trước sau như một,
nhưng làm mẫu thân sao mà không nhận ra cảm giác hưng phấn của bé khi sắp được
đến thư viện học tập chứ. Bình thường đều đợi người lớn bọn họ dậy trước, rửa mặt
thay quần áo xong thì hai tiểu bánh bao mới đến, hôm nay bọn họ mới thức dậy,
con gái đã đến điểm danh, xem ra bé cũng rất chờ mong được đến thư viện.
Ừm, thật đáng yêu quá đi ~ chẹp, lại hôn chút nữa ~~
Sở Sở đáp lại mẫu thân, thấy sắc mặt của phụ thân, thực nhu
thuận rời khỏi vòng ôm của mẫu thân, ngồi qua một bên, chờ cha mẹ rửa mặt thay
quần áo.
A Nan kinh ngạc, sớm thế này, tiểu bánh bao đã thức rồi?
Song vẫn cho người đem tiểu bánh bao vào trong.
“Nương, phụ thân, tỷ tỷ ~~” tiểu bánh bao vừa dụi mắt vừa gọi.
“Sao hôm nay Bạch Bạch dậy sớm vậy?” A Nan cười hTiểu bánh
bao vẫn còn buồn ngủ, chỉ chỉ tỷ tỷ, nói: “Tỷ tỷ, thư viện ~~”
A Nan nghe xong đột nhiên muốn cắn bé, chuyện này bé nhớ thật
lâu, tuyệt không giống đứa bé ba tuổi. A Nan đả kích bé: “Ừ, hôm nay tỷ tỷ đến
thư viện, nhưng Bạch Bạch không được đi!”
Tiểu bánh bao vừa nghe, sốt ruột, nhào qua bôi nước miếng
lên mặt A Nan, vừa bôi vừa mềm giọng nói: “Nương, đi mà đi mà ~~ Bạch Bạch rất
ngoan mà ~~”
A Nan hưởng thụ nụ hôn nước miếng của con trai, đang định
trêu đùa bé thêm chút nữa, Sở Bá Ninh đi tới, xách con ra, giao cho con gái ôm,
rồi nhận lấy khăn từ nha hoàn, giúp A Nan lau mặt.
A Nan nhíu mày, hắn dùng sức như vậy làm gì? Vội đoạt lấy
khăn mặt tự lau, tránh cho vị Vương gia này chà xát mặt nàng lột xuống cả tầng
da. Thật là, đó là con mình, không cần ăn cả dấm chua của con chứ? Lau xong mặt
mình, A Nan cũng lấy khăn lau mặt cho con, mặt còn chưa rửa đã chạy đến đây, tiểu
bánh bao này có phải ngay cả lúc ngủ mớ cũng nhớ đến tỷ tỷ hắn hôm nay đi học
không nha?
Đợi A Nan và Sở Bá Ninh sửa soạn xong, nha hoàn đã dọn xong
bữa sáng.
Bữa sáng trôi qua trong trận tranh đấu giữa A Nan và con
trai. A Nan suýt nội thương, nàng rất muốn quản tốt con trai, không được mỗi lần
ăn cơm đều như bãi chiến trường, cơm rơi vãi tứ tung. Nhưng tiểu bánh bao có
hai người ngoài mặt nghiêm túc, nội tâm lầm lỳ – phụ thân và tỷ tỷ sủng, luôn
luôn đá quán nàng, làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
A Nan giận, ôm tiểu bánh bao lại, nhéo mặt bánh bao của hắn,
nói: “Không nghe lời thì ở nhà một mình đi, cha và nương đưa tỷ tỷ đi thư viện
được rồi.”
Tiểu bánh bao chớp chớp mắt, vội vã chu miệng muốn hôn nàng,
A Nan nghiêng đầu tránh thoát, không cho hắn thực hiện. Tiểu bánh bao hết cách,
hấp tấp chạy qua dính tỷ tỷ, tay béo múp ôm thắt lưng tỷ tỷ, bộ dáng tuyệt đối
phải mang hắn theo.
A Nan vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng không trêu hắn nữa,
tự mình ôm hắn dốc lòng dạy bảo một phen mới cùng trượng phu và con gái đi.
Hôm nay là hưu mộc nhật [1] của Sở Bá Ninh, không cần vào
triều, vừa khéo có thể đích thân đưa con gái đến thư viện. Song, A Nan tin tưởng,
dù không phải hưu mộc nhật, hắn cũng sẽ tìm cách xin nghỉ. Dù sao là ngày đầu
tiên con gái đi học, hắn rất co
Trừ Thanh Chi là nha hoàn hầu hạ bên người con gái, cần dẫn
theo; Trăn là ám vệ tương lai của con gái, cũng muốn dẫn theo. Chủ yếu là, A
Nan cảm thấy con gái dường như rất hy vọng Trăn cùng đi đến trường, vậy thì
mang theo cùng, dù sao Vương gia cũng không phản đối.
A Nan cân nhắc, học trò bên trong thư viện có thể mang theo
một người hầu đến trường cùng thiếu gia/ tiểu thư đọc sách, tục gọi là thư đồng,
vì tiểu Sở Sở đột nhiên quyết định muốn đến thư viện, nên chưa tìm được nữ thư
đồng cùng tuổi, liền cho Trăn đi cho đủ số. Dù sao bên người một ít tiểu thư
cũng có nam thư đồng, không tính là khác người. Thanh Chi năm nay mười ba tuổi,
không thích hợp làm bạn học, chỉ ở nơi dành cho người hầu của học trò trong thư
viện, chăm sóc chủ tử sau khi tan học.
A Nan nhớ lại thông tin về Thanh Sơn thư viện, âm thầm cảm
thán, đúng là học viện quý tộc!
Từ Túc vương phủ ngồi xe đến Thanh Sơn thư viện mất nửa canh
giờ. Kỳ thật nếu dùng tốc độ bình thường thì hẳn là khoảng hai khắc đã đến rồi,
nhưng trên đường đi qua phố xá náo nhiệt, đông người, khó tránh khỏi chậm trễ
chút thời gian.
Thanh Sơn thư viện ở giữa sườn núi Thanh Sơn phía bắc kinh
thành, cổ danh “Thanh Sơn thư viện”. Đến nơi, mọi người xuống xe liền thấy cửa
lớn mộc mạc của thư viện, mang theo nồng đậm không khí cổ xưa phiêu tán theo
gió, trên cửa treo tấm biển, viết bốn chữ rồng bay phượng múa thật lớn: “Thanh
Sơn thư viện”.
Trước cửa thư viện có một người đàn ông trung niên mặc nhu
bào thanh sắc, đầu vấn khăn mang theo hai người hầu, thấy bọn họ, vội chạy đến
đón. Vị này là Sơn Trưởng ở Thanh Sơn thu viện, vì hôm nay là ngày đầu tiên tiểu
quận chúa của Túc vương phủ đến học, đã sớm chờ ở đây. Với thân phận và địa vị
của Túc vương, như vậy cũng không chê trách gì. Đặc biệt, biết tiểu quận chúa của
Túc vương muốn vào thư viện, Thái hậu và Hoàng đế trong cung hôm qua đã phái
người đến, Sơn Trưởng đáng thương của Thanh Sơn thư viện suýt chút bị vịlãnh đạo
quốc gia nhàn đến đản đau kia giày vò đến chết. Vì Thái hậu và Hoàng đế rất coi
trọng việc tiểu quận chúa của Túc vương phủ nhập học, Sơn Trưởng của Thanh Sơn
thư viện chỉ có thể coi trọng theo, thậm chí so với Hoàng tử trong cung đến học
còn lo sợ hơn vài phần.
Sau khi hắn tự mình đối diện với Túc vương trong truyền thuyết,
Sơn Trưởng của Thanh Sơn thư viện lập tức hiểu được vì sao mọi người nhắc tới
Túc vương đều hết sức trốn tránh, không dám nhiều lời. Hắn, hắn, hắn….. hắn
cũng bị khí thế mạnh mẽ và ánh mắt sâu thẳm của Túcương kia nhìn tới tâm run rẩy
a! Người này, tuyệt đối không thể chọc vào!
Chào hỏi vào ba câu sau, Sơn Trưởng đích thân dẫn cả nhà Túc
vương phủ vào thư viện, lúc này trong thư viện đã đến thời gian đi học, tiếng đọc
sách lanh lảnh, không có học trò đi lại bên ngoài, nên không thấy Sơn Trưởng
nào đích thân bồi tiếp phụ huynh, bằng không chắc chắn sẽ gây náo động, dù sao
làm Sơn Trưởng của đệ nhất thư viện cả nước, không phải ai hắn cũng đích thân bồi
tiếp, trong kinh thành, không thiếu nhất là hoàng thân quốc thích, thế gia đại
tộc, dù là tiểu thư công tử của tứ đại gia tộc trong kinh đến cũng không khiến
hắn xúc động chút nào, càng không có chuyện tự mình đi theo giảng giải hoàn cảnh
của thư viện.
Sơn Trưởng tỏ vẻ hắn rất bất đắc dĩ a, Thái hậu và Hoàng đế
hai tòa núi lớn áp chế, thêm Túc vương, hắn nào dám làm cao?
A Nan và Sở Bá Ninh xem qua hoàn cảnh xung quanh và phòng
sách, thư viện rất lớn, bọn họ tùy tiện chọn vài chỗ xem thử, song A Nan rất vừa
lòng. Nhìn tiểu nha đầu hiếm khi hoạt bát nhìn quanh như vậy, làm cho nàng nhớ
lúc trước đi học tiểu học, ngày đầu tiên đến trường, ừm, đại khái cũng là tâm
tình thế này đây. Chỉ có Trăn trước sau như một trầm mặc theo sát phía sau Sở Sở,
như cái bóng vô cảm.
Xem xong xung quanh, Sở Bá Ninh chưa tỏ thái độ gì, chỉ thản
nhiên nói với Sơn Trưởng, con gái hắn giao cho thư viện, hy vọng thư viện bồi
dưỡng thật tốt.. v..v.., Sơn Trưởng đương nhiên cung kính xác nhận.
A Nan nắm tay con, ngồi xổm xuống dặn dò con gái, con gái rất
ngoan, không cần nàng nói gì đã ngoan ngoãn gật đầu nói biết rồi, nàng chưa từng
lo lắng. A Nan vừa vui mừng vừa cảm thấy khó tiếp thu, đôi lúc con gái ngoan
quá, không cần người lớn quan tâm cũng là chuyện rất phiền não.
“Được rồi, Bạch Bạch, chúng ta đi, tạm biệt tỷ tỷ đi!”
Tiểu bánh bao quệt miệng, chỉ thiếu hai mắt đẫm lệ nhìn tỷ tỷ,
biểu tình không muốn rời đi.
“Tê Bạch.” Sở Bá Ninh gọi một tiếng.
Vì thế tiểu bánh bao chỉ có thể quệt miệng, ngoan ngoãn nắm
tay mẫu thân từng bước một theo người nhà rời đi.
Tiểu Sở Sở lần đầu đến thư viện, bên cạnh chỉ có Thanh Chi
và Trăn, lần đầu tiên rời xa cha mẹ ra ngoài học tập, tuy buổi tối về nhà sẽ gặp,
nhưng lòng luôn một chút bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy vẫn nghiêm túc, trong
mắt lại có chút bất an.
Sơn Trưởng sống từng này tuổi, tự nhiên phát hiện ra tiểu cô
nương nghiêm túc có chút bất an, ôn hòa cười nói: “Được rồi, Sở cô nương, theo
thầy đến phòng học được không?”
Sơn Trưởng cảm thấy dạ dày hơi đau, bộ dáng nghiêm cẩn như vậy,
hắn đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng kinh hách của đám nhóc không an phận trong
lớp. Ừm, kỳ thật có tiểu cô nương khí thế cường đại này, hẳn có thể trấn áp được
mấy công tử tiểu thư thế gia đại thần nhỉ?
Nghĩ vậy, Sơn Trưởng đột nhiên cảm thấy tiểu quận chúa Túc
vương phủ này thật ra rất đáng yêu, ít nhất có thể giúp các tiên sinh đỡ hao
tinh lực quản giáo mấy tên nhóc kia a ~~
[1] lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm
gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật