Bên ngoài vang
lên tiếng gọi của Như Thúy, A Nan nhịn xuống đau đớn của vòng eo, vội
vàng nghiêm nghị ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Đã dậy, các em vào đi.”
A Nan vẻ mặt
bình tĩnh hưỡnng thụ nha hoàn tỉ mỉ hầu hạ, đôi mắt nhịn không được
liếc nhìn ma ma đang sửa lại chăn màn, thấy vẻ mặt bà ta rất nghiêm
túc, mí mắt cũng không chớp một cái, bình tĩnh sửa sang lại tốt
chăn giường, A Nan không khỏi tán thưởng ma ma Túc Vương phủ được dạy
dỗ thật nghiêm.
“Như Thúy, Vương
gia đâu?” A Nan thuận
miệng hỏi.
“Vương gia
đã vào triều từ sáng sớm!”
Như Thúy đảo
mắt lòng vòng, nhìn thấy hai ma ma thu thập xong gian phòng đi ra ngoài, liền
tiến đến bên cạnh A Nan, bĩu môi nói: “Tiểu thư, thật quá đáng mà! Bên ngoài lại có lời đồn đãi, những người
kia ăn no không có việc gì làm thế nhưng nói tiểu thư người một tháng sau nhất
định sẽ hương tiêu ngọc vẫn, còn đặt thêm cá cược mới nữa!”
A Nan rất bình
tĩnh đem đầu của nàng đẩy ra, cho Như Lam đem đồ ăn sáng bày đến trong phòng,
nàng đang bị thương, không có biện pháp đi đến phòng ăn.
“Thì thế nào?” A
Nan cầm lấy chiếc đũa đầu tiên là gắp một chút thức ăn.
“Còn không phải
là ngày hôm qua… Ngày hôm qua tiểu thư chuyện người đi lại mặt, rất nhiều người
thấy được, sau đó nói tiểu thư người suy yếu đến mức ngay cả về lại mặt cũng phải
để Vương gia ôm đi, rõ ràng Vương gia chính là…”
“Như Thúy!” Như
Lam kêu lên một tiếng, cắt đứt lời nói của bạn tỳ nữ ngốc nào đó.
Có một số việc
trong biết rõ, làm hạ nhân, mệnh tiện hơn cả giấy mỏng, muốn sống được khá hơn
một chút, chỉ có quản tốt cái miệng của mình, đừng quản việc làm của chủ nhân,
chỉ cần nhớ rõ thân phận của mình là tốt rồi.
Thấy khuôn mặt
Như Lam nghiêm túc, Như Thúy không khỏi nhớ đến gương mặt nghiêm túc của Vương
gia, rùng mình một cái, không dám nói nhiều nữa.
A Nan thở dài, mấy
người đó bị sao vậy? Nàng chẳng qua té bị thương chân đi lại không thuận lợi,
vì sao trong mắt người khác, nàng yếu đến mức sắp chết rồi? Quả nhiên, lời đồn
đãi mãnh liệt như hổ!
Chờ A Nan ăn xong
điểm tâm sáng, A Nan nhìn thấy nha hoàn đi cùng Tần quản gia tiến vào, phía sau
bọn họ còn có vài ma ma lớn tuổi.
“Vương phi, đây
là sổ sách trong vương phủ, Vương gia bảo nô tài đem tới, sau này để Vương phi
quản lý”. Tần quản gia chỉ vào đống sổ sách một ma ma cầm trên tay, sau đó giới
thiệu cho A Nan những ma ma đảm nhiệm từng chức vụ, chẳng hạn như là quản lý
hương liệu, quản lý y phục, quản lý phòng bếp… Phân công việc rất cẩn thận. A
Nan nhìn qua từng cái, thật ra lúc trước đã gặp, chỉ là khi đó quá nhiều người,
nàng chỉ nhìn thấy một lần, cũng không thể nào nhớ được. Lúc đó chỉ nhớ vài
cương vị quan trọng, bây giờ nhớ thêm được vài người. A Nan cùng các nàng nói một
vài lời động viên, sau đó cất sổ sách, cho lão quản gia mang theo các nàng lui
xuống.
Ngày thứ ba sau
khi lại mặt, A Nan chính thức tiếp nhận quyền quản lý vương phủ từ Tần quản
gia, trở thành nữ chủ nhân thực sự của Túc Vương phủ.
A Nan là cô dâu của
hoàng gia, có thân phận nhạy cảm – – Thân phận Túc Vương phi ở kinh thành mà
nói, thật sự còn nhạy cảm hơn cả đương kim Hoàng hậu, dù sao không có người nào
cả ngày nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu đánh cuộc khi nào thì nàng ấy chết – – cộng
thêm hiện tại bị thương, cho nên vẫn rất thanh nhàn. Mẹ chồng, chị em bạn dâu đều
ở trong hoàng cung, vương phủ này ngoại trừ Túc Vương, liền là thiên hạ của
nàng, ban ngày ngược lại tự do tự tại, nhàn rỗi xem một ít hoa, luyện một chút
chữ, thêu thùa, quản lý sổ sách, mười phần nhàn nhã, so với việc làm tiểu thư
Thừa tướng phủ còn hưởng thụ hơn – – ít nhất khi đó nàng mỗi ngày đều dậy sớm
thỉnh an mẹ cả cùng phụ thân, hiện tại mẹ chồng ở trong cung, ngược lại giảm đi
việc này.
Mà A Nan hiện tại
cũng đang cố gắng cho mình có thói quen đã lập gia đình, buổi tối giường ngủ phải
chia một nửa, làm quen với việc có người ngủ cùng mình. Đương nhiên, nàng cũng
đang cố gắng thích ứng với Sở Bá Ninh.
Túc vương Sở Bá
Ninh một thân tuyệt mỹ tuấn tú, tính tình cẩn thận, có đạo đức, chính trực, một
trụ cột vì dân vì nước.
Đây là do lão tôn
sư đương triều tại lúc Sở Bá Ninh mười tuổi, lúc tiên hoàng khảo sát các hoàng
tử, cho lời nhận xét về Sở Bá Ninh, nhận xét cao, làm cho người ta tin phục. Chỉ
cần nói đến Sở Bá Ninh, tất cả mọi người tự nhiên sẽ nhớ tới lời nói lão tôn
sư, mà ấn tượng đầu tiên của A Nan đối với Sở Bá Ninh, cũng là từ lời bình luận
này mà nâng cao.
Bất quá, theo hai
người chung đụng, A Nan nhìn chung từ từ hiểu rõ về Sở Bá Ninh.Sau đó, là thói
quen.
******
Trời gần tối, Sở
Bá Ninh trở về, A Nan đã chuẩn bị xong cơm tối chờ hắn.
Ngày hôm nay Sở
Bá Ninh có chút không thuân lợi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
A Nan đi đến giúp
hắn cởi ra áo khoác, tự mình bưng nước đến cho hắn rửa tay.
Trải qua nửa
tháng tịnh dưỡng, vết thương ở chân A Nan rốt cụôc tốt hẳn. Thái y nói A Nan có
thể xuống giường đi bộ, rốt cuộc không cần sợ bị tàn phế, A Nan cao hứng đến mức
lệ rơi đầy mặt. Quan trọng nhất là, nàng rốt cuộc không cần mỗi đêm khi ra
ngoài đi tiểu đều bị bạn Túc Vương nào đó trực tiếp ôm đi…, dù sao cũng là thiếu
nữ nàng làm sao mà chịu nổi chứ!
A Nan hiền lành
làm cho Sở Bá Ninh có chút cao hứng, sắc mặt có vẻ buông lỏng.
A Nan mặc dù
không ra khỏi cửa, nhưng cũng biết Túc Vương gần đây làm việc không thuận lợi.
Bởi vì Đại Sở cùng Bắc Việt bắt đầu giao tranh, chiến tranh gây tổn hao rất nhiều
đến người và của cải. Bất ngời năm nay, dự bị quân lương hao tổn công sức lại
chẳng được kết quả tốt chuyện này lại rơi vào trên người Sở Bá Ninh. Dựa theo hắn
là người có trách nhiệm nghiêm cẩn tính tình, nhất định sẽ nỗ lực giải quyết.
Mà khó khăn trong chuyện này, A Nan dù là nữ tử trong khuê phòng cũng biết, mùa
hè năm nay, Giang Nam xảy ra lũ lụt, làm cho quốc khố năm nay thu nhập từ thuế
không tốt, triều đình hiện tại không có nhiều tiền, chiến tranh tiêu hao nhiều
của cải, làm cho suy nghĩ của Sở Bá Ninh rơi vào ngõ cụt.
A Nan là một người
không có tư chất, đối với sự việc cong cong thẳng thẳng căn bản không rõ ràng lắm,
tự nhiên không thể giúp phu quân nhà mình, chỉ có thể làm cho mình ngoan ngoãn
một chút, hiền lành một chút không để cho hắn lo lắng.
Ăn xong bữa tối,
khó khăn lắm mới tối, chân trời còn một vệt trắng lưu luyến không biến mất. Sở
Bá Ninh nắm tay A Nan vào trong hoa viên tản bộ tiêu thực, nhìn hoàng hôn mùa
Thu một chút, rồi nói: “A Nan, ngày mai nàng cùng ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu
đi.”
A Nan nghĩ thầm,
rốt cuộc cũng tới rồi, nhẹ nhàng đáp lời: “Vương gia, thiếp biết rồi.”
Sở Bá Ninh đứng
dưới gốc tàng cây ở trong hoa viên, lá cây úa vàng từ đầu cành rơi xuống, lướt
qua trường bào màu xanh của hắn, có chút thê lương. Mà người nọ đứng ngay ngắn,
thân hình như tuyết giữa ngày nắng, thà gãy không cong, lại dâng trào kiên cường
như thế.
“A Nan, ta và
nàng đã là vợ chồng, gọi tên của ta là được.” Sở Bá Ninh quay đầu lại nhìn tiểu
nương tử đứng ở phía sau mình một bước xa nói.
Gương mắt trái đào
của A Nan bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng hơi động, dưới con mắt sâu thẳm của
nam nhân, chỉ có thể phát ra tiếng nói như muỗi kêu rất nhỏ: “Bá Ninh…”
Sở Bá Ninh nhăn
mày lại.
Đêm khuya yên
tĩnh, A Nan trợn tròn mắt nhìn nóc giường tối đen. Bầu trời cổ đại không có các
loại đèn nê – ông làm bóng đêm ô nhiễm, bóng đêm đen hoàn toàn, trong tầm mắt một
mảnh hắc ám, khiến cho tiếng hít thở của người nam nhân nằm bên cạnh có thể
nghe rõ ràng.
A Nan trừng mắt
trong bóng đêm thật lâu, sau đó từ từ ưỡn cao người, từ từ đến gần bên cạnh nam
nhân, nhẹ nhàng gọi “Bá Ninh…”.
Thanh âm kia như
ngậm trong miệng, có chút mơ hồ.
A Nan chờ một
chút, không thấy được người này phản ứng, sau đó lại kề sát vào, đánh bạo gọi một
tiếng: “Bá Ninh.”
A Nan liên tục gọi
vài tiếng, âm thanh đặc biệt mềm dẻo trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng, thấy người
kia hít thở ổn định, A Nan hài lòng nằm ngủ, đem chính mình dựa vào hắn, rốt cuộc
an tâm ngủ.
Một lát sau, Sở
Bá Ninh đưa tay đem thiếu nữ dựa ở bên cạnh hắn ôm vào trong ngực, làm cho đầu của
nàng dán xương quai xanh của mình, cúi đầu tại trên trán nàng hôn một cái, cũng
an tâm ngủ.