Hiền Thê Khó Làm

Chương 17



A Nan ở Vĩnh Ninh cung ngồi nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này, nàng ăn một đĩa mức hoa quế cao cùng một đĩa khoai lang, nửa đĩa hoa quế đường chưng, còn có một bình trà, bụng căng phồng, rốt cuộc đợi đến lúc Thục phi tỷ tỷ đem lời nên nói, không nên nói, tất cả làm kinh nghiệm dạy nàng.

Thục phi chậm rãi uống một hớp trà, sắc mặt có chút xanh xao. Thục phi thấy chính mình bất tri bất giác đã dùng phương thức giáo huấn dạy dỗ tiểu muội mà đã lâu không dùng này, khiến chính nàng cũng giật mình. Thục phi hiện tại rốt cuộc hiểu rõ vì sao mẫu thân rõ ràng là Thừa tướng gia phu nhân, lại vì một thứ nữ chạy ngược chạy xuôi, sau đó lại cảm thấy vẫn không vừa lòng.

Thục phi lặng lẽ xoay mặt, để chính mình bình phục tâm tình, rốt cuộc khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, một đôi mắt cười vĩnh viễn mang theo nụ cười người ta cảm thấy rất thoải mái. Đây cũng là điểm Sùng Đức Hoàng đế yêu thích nhất, cặp mắt kia, khi nhìn vào sẽ làm trong lòng cảm thấy thoải mái.

“Được rồi, sắc trời không còn sớm, Bổn cung cũng không giữ muội nữa.” Thục phi khoát khoát tay, “Nên nói, không nên nói, Bổn cung đã nói tất cả, tự muội từ từ hiểu rõ đi, không biết, muội có thể trở về phủ Thừa tướng hỏi mẫu thân.”

A Nan lộ ra khuôn mặt cảm kích, tươi cười, thành khẩn nói: “Cám ơn tỷ, đại tỷ tỷ, A Nan ghi nhớ.”

Thục phi lộ ra vẻ mỏi mệt, sai cung nữ đưa A Nan ra ngoài.

Ra khỏi Vĩnh Ninh cung, nhìn thấy Như Lam đã chờ sẵn trước cửa cung, đi theo phía sau là năm cung nữ Thái hậu ban thưởng.

A Nan lặng lẽ nhìn, trong lòng đếm, đây chính là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, tự dưng có thêm năm người, thật náo nhiệt a.

A Nan cám ơn cung nữ đưa nàng ra ngoài, xoay người đi về hướng Như Lam.

“Vương phi, chúng ta đi về nhé? Vương gia dặn dò Viên nhi, nếu ngài muốn về phủ, sẽ để Viên nhi đưa ngài trở về. Viên nhi để xe ngựa dừng ở cửa Tây Bắc Thanh Hoa chờ ngài.” Như Lam cung kính nói xong, sau đó lạnh lùng liếc mắt năm cung nữ dung mạo tư thái tuyệt trần sau lưng, vô luận lấy ra bất cứ người nào so với Vương phi nhà nàng cũng xuất sắc hơn, trong lòng đã hung hăng đem các nàng định nghĩa thành tiểu tam không biết xấu hổ.

A Nan lặng lẽ xoa nắn bụng phồng lên, ăn no căng, để sắc mặt nàng thật không đẹp mắt, gương mặt trắng noãn giờ hơi tái xanh. Mà bộ dáng nàng, nhìn trong mắt Như Lam, cảm thấy Vương phi nhất định là rất đau lòng, càng thêm hận năm cung nữ kia.

Năm cung nữ bị Như Lam trừng trong lòng có chút hốt hoảng, cho là nếu như nô tì bên cạnh Vương phi không tha cho họ, cuộc sống của các nàng sẽ không tốt mà qua —— mặc dù nói, thật ra thì, họ cũng không muốn đến phủ Túc Vương a! Chỉ là ý chỉ của Thái hậu nương nương, họ lại không có quyền không tuân theo.

“Ừ, vậy chúng ta trở về phủ thôi.”

Sắc mặt A Nan có chút hối hận mới vừa rồi mình sao lại ăn nhiều như vậy. Chỉ là, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, ai biết đại tỷ tỷ lại có tính cách đó, thích vừa dạy người, vừa liều mạng để người ăn cái gì đấy. Cho nên, tình huống vừa rồi chính là, Thục phi ở nơi nào đó dạy muội muội, nàng ở nơi nào đó ăn không ngừng, thỉnh thoảng lại “Vâng, dạ” đáp lời tỏ rõ mình đang nghe.

“Vương phi, ngài không có sao chứ?” Như Lam nhìn thấy A Nan vẻ mặt trắng bệch, thật đáng sợ.

Mà năm cung nữ càng thêm hoảng hốt, sợ A Nan đột nhiên có cái gì bất trắc. Họ đều làm việc trong cung, đều biết lời đồn đãi về Túc Vương, khi Túc Vương cưới phi thì các cung nữ lén lút mỉm cười nói, không biết vị Túc Vương phi có bao nhiêu phúc khí hưởng thụ số mệnh “Túc Vương phi”. Nhưng bây giờ, họ mới cảm nhận được số mạng của “Túc Vương phi” lại cùng nhịp thở với các nàng rồi. Mặc dù họ nghe nói Túc Vương phi sống không lâu, nhưng cũng không muốn Túc Vương phi đột nhiên lại chết ở trước mặt họ đâu, nếu Túc Vương phi ở chỗ này có vấn đề, họ là nô tài, cho dù có vô tội hay không, cũng sẽ rất xui xẻo a.

A Nan không nói gì, ăn quá no nên khó chịu, loại chuyện mất mặt này, nàng sẽ không nói ra đâu.

Mà da mặt đang dần tê dại vì no của A Nan khi đi ra cửa cung, gặp được một nhóm thị vệ, cung nữ, thái giám cùng đi đưa tài liệu tấu chương cho tiểu Quan viên. Thấy Túc Vương phi mang theo gương mặt trắng bệch tiều tụy, thành công để lại ấn tượng khắc sâu. Sau đó chưa tới một canh giờ, trong cung bắt đầu truyền đi tin tức Túc Vương phi lần đầu tiên vào cung bái kiến mẹ chồng, thế nhưng dẫn một chuỗi mỹ nhân rời đi, hơn nữa bộ dáng gần như sắp chết…..

A Nan không để ý tới ánh mắt của người đi đường, mang theo Như Lam cùng năm mỹ nhân chậm rãi đi ra cung, coi như là sau khi ăn xong đi cho tiêu hóa bớt, kiên trì đi tới cửa Tây Bắc Hoa Thanh, sau đó bò lên xe ngựa, lên được trên xe ngựa thì nằm ngay đơ.

Trở lại phủ Túc Vương, A Nan cảm giác tốt hơn nhiều. Xuống xe ngựa, thấy lão quản gia đã đợi ở cửa.

Tần quản gia vận quần áo thật chỉnh tề, tóc cũng chải gọn gàng, xem ra cũng giống tính khí Túc Vương. Tần quản gia đầu tiên là đang cung kính chờ A Nan trở về phủ, sau đó nghi ngờ nhìn có một chuỗi mỹ nhân đi sau lưng A Nan.

Không chỉ Tần quản gia nghi ngờ, người đi đường bên ngoài phủ Túc Vương cũng cực kỳ tò mò nhìn năm mỹ nhân. Phủ Túc Vương, trên xe Vương gia đều có dấu hiệu, rất có nhận thức tốt, vì vậy chuyện A Nan mang theo một xâu mỹ nhân trở về, rất nhiều người thấy được. Thậm chí có một số người sụt sịt bảo rằng Túc Vương vừa mới thành hôn, không chỉ có thiếu nữ xinh đẹp để ôm, nay lại có cả một đàn mỹ nữ hầu hạ, hưởng được hạnh phúc mỹ mãn của nam nhân.

“Quản gia, vào phủ rồi hãy nói.” Như Lam đỡ tay A Nan vào phủ.

Tần quản gia mặc dù lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng biết lúc này không nên nói gì, cũng an bài người vào phủ.

Trở về phòng thay quần áo khác, A Nan ngồi ở phòng khách, đối với gương mặt đang nghi ngờ của Tần quản gia, nghiêm trang nói: “Mấy vị này là Thái hậu nương nương ban cho phủ chúng ta, tới phục vụ Vương gia.”

Tần quản gia lộ ra biểu tình bị sét đánh.

A Nan có chút an ủi trong lòng, nói chút lời liền phất tay để Tần quản gia mang theo tinh thần đả kích mang theo đám mỹ nhân đi xuống, về phần ông an bài thế nào về chỗ ở, A Nan hiện tại không muốn trông nom.

Như Thúy rót cho A Nan ly trà tiêu thực, mặt lo âu nói: “Tiểu thư, sao người vào cung lại mang về một đám tiểu yêu tinh vậy? Các nàng ta khi đứng trước mặt người, cho dù so về dung mạo, tư chất đều có thể đem ngài đạp chết! Thái hậu nương nương tại sao có thể làm như vậy? Không phải muốn khiến ngài ngột ngạt sao? Thật hy vọng Vương gia đem mấy nàng ta khắc chết hết cho rồi, khỏi phải lãng phí lương thực của chúng ta!”

A Nan thiếu chút nữa phun ra ngoài một ngụm trà.

Như Lam vừa buồn cười vừa tức giận, một ngón tay giơ ra chọc lên đầu Như Thúy, nói: “Cái đồ ngu này, về sau không được nói lời như thế!”

“Tại sao?” Bạn nha hoàn ngu ngơ nào đó khiêm tốn hỏi.

Như Lam gần như muốn hét lên: “Câm miệng!”

“Tại, tại sao…… Như Lam tỷ tỷ khi dễ người ta…… TAT”

……

Nghe hai nha hoàn “đùa giỡn”, A Nan bình tĩnh uống trà.

Sự bình tĩnh của A Nan vẫn duy trì đến tối, chủ nhân phủ Túc Vương trở về phủ

Sở Bá Ninh đứng trong phòng khách, mặt không thay đổi nhìn chuỗi mĩ nhân xếp thành một hàng trước mặt, sau đó từ từ quét sang A Nan cùng Tần quản gia một cái.

“Đây là cái gì?”

Đương nhiên là mỹ nhân xinh tươi mơn mởn rồi! Hơn nữa còn là mấy bé yêu sau này của ngài đó, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục Tiểu Thất ~~

A Nan ở trong lòng oán thầm, trên mặt cũng lộ một bộ dáng thật thà chất phác.

Không biết có phải A Nan nhìn lầm hay không, đột nhiên cảm thấy không khí cũng lạnh mấy phần. A Nan liếc nhìn quản gia đang đứng cách rất xa đang run vai run chân, xác định không phải là ảo giác của mình. Bởi vì có bạn Vương gia nào đó tâm tình không tốt, khiến mùa đông đến sớm.

“Vương gia, đây là mẫu hậu thấy trong phủ chúng ta quá lạnh lẽo, không có người phục vụ, đặc biệt ban thuởng tới phục vụ chúng ta.” A Nan dịu ngoan cười, thủ thỉ thù thì nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.

Lông mày Sở Bá Ninh nhíu lại, chỉ là một chút, liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Tần quản gia nói: “Dẫn các nàng hồi cung, Bổn vương không cần!”

Thật là gọn gàng linh hoạt, liền không cho Thái hậu chút mặt mũi nào.

Tần quản gia lộ vẻ mặt “Ta sớm biết là như vậy mà.”, sau đó mang theo các mỹ nhân bị ghét bỏ đi ra.

Sở Bá Ninh vẫn không hề có chút vui vẻ, nhìn chung quanh một chút, nói với A Nan: “Sai người cẩn thận quét kĩ, lau sạch sàn nhà, tránh cho làm dơ chỗ Bổn vương ngồi.”

A Nan: =__=!

Người ta là mỹ nhân đó, mà cũng chỉ là đứng một cái thôi mà……

Quay lại chuyện mĩ nhân vừa nãy, Sở Bá Ninh tĩnh mịch như mực, mắt nhìn chằm chằm A Nan. A Nan nhất thời cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, khiến nàng có cảm giác nàng vừa vượt qua được một mùa đông lạnh lẽo nhất mà nàng từng trải qua.

A Nan cảm giác mình nên cần thiết giải thích một số chuyện, vì vậy cẩn thận nói: “Đại tỷ tỷ nói, trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối. Hơn nữa, trong phủ chúng ta, nha hoàn quả thật thiếu một chút……”

“Mấy nha hoàn kia chẳng lẽ là nam nhân hay sao?”

Sở Bá Ninh chặn câu nói khiến A Nan thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim, xác định bạn Vương gia này thật sự rất tức giận, mà nguyên nhân chính là nàng. A Nan cũng rất uất ức a, chỉ có thể cúi đầu, thắt khăn tay rầm rì: “Vương gia, thiếp thân cũng muốn mẫu hậu vui vẻ, không làm khó ngài……” A Nan không hề không đề cập tới mình lúc trước còn có ý niệm muốn làm “Hiền thê lương mẫu”.

Sở Bá Ninh híp híp mắt, không khí rốt cuộc thoáng một chút, nói: “Sau này đừng mang đám chó mèo hoang dã ấy vào phủ, vương phủ chúng ta không phải trạm chứa rác thải, mấy thứ bẩn thỉu đó cứ vứt hết ra ngoài là được.”

A Nan: =__=!

Phu quân, đó là mỹ nhân thơm ngào ngạt đó, thật lòng không phải vật bẩn cũng không phải là rác a.

Chỉ chốc lát, nghe quản gia nói người đã đưa về cung, Sở Bá Ninh rốt cuộc bỏ qua cho A Nan đáng thương, để người chuẩn bị cơm tối, đại gia hắn đói bụng.

A Nan cười đi giúp hắn cởi áo, mặc dù Sở Bá Ninh nói giọng không tốt, nhưng tâm tình nàng vẫn hết sức thoải mái. Thái hậu ban cho thì thế nào, Vương gia phu quân nhà nàng là một nam nhân thích sạch sẽ, không muốn chẳng lẽ bà có thể đè đầu bảo hắn muốn hay sao?

Cho nên, sau này nàng sẽ không sợ ai đó sẽ nhét “Vật bẩn” gì vào vương phủ nữa~~

A Nan cho là chuyện như vậy nên cứ như vậy kết thúc, ai biết ngày thứ hai, cả kinh thành đều biết rõ nàng không chỉ đoản mệnh, còn là một đố phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.