Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 136



Tiến vào tháng bảy, thời tiết vẫn rất nóng.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Ôn Lương giữ Đàm Ký Khê đang chuẩn bị trở về phòng học tiếp, vốn là muốn kiểm tra bài học của hắn và chỉ điểm một vài chỗ hắn không rõ, nói: "Hôm trước ta nhận được thư Đàm gia, nói trước tết Trung Nguyên một ngày đại đường ca của đệ sẽ đến đón đệ về Bình Tân. Bây giờ còn có hơn mười ngày, nhân thời gian này, ta sẽ chỉ đệ một vài chuyện cần chú ý trong kỳ thi Hương và các trọng điểm, phần vấn đáp của đệ là tệ nhất, cần phải bổ sung nhất.”

Trước mặt Ôn Lương, Đàm Ký Khê nghe lời như một con mèo nhỏ, thật biết điều gật đầu, không dám ý kiến chút nào.

Ôn Ngạn Bình và ba đứa nhỏ ngồi kế bên nghe Ôn Lương chỉ bài cho thiếu niên, được một lúc, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nói: "Cha, tiểu biểu thúc gần đây rất nỗ lực học tập, chưa từng thả lỏng, chịu đựng gian khổ rất vất vả, có ảnh hưởng tới sức khỏe hay không? Không bằng chiều mai cho thúc ấy nghỉ nửa ngày, cha nhìn thúc ấy gầy -- ách..." Ôn Ngạn Bình trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi: "Tiểu biểu thúc, thúc chịu khó đọc sách như thế, sao lại béo hơn vậy?"

"..."

Ba đứa nhỏ ngốc trừng to mắt, quan sát thiếu niên xinh đẹp, không hẹn mà cùng gật đầu phụ họa đại ca nhà mình.

"Tiểu biểu thúc, thúc còn béo hơn A Tuyết." A Tuyết mạnh mẽ gật đầu, "Nhất định là ăn quá nhiều mà không chịu vận động."

Quý Quý và Trường Trường đều gật đầu.

Rốt cuộc Đàm Ký Khê không duy trì nổi phong thái thư sinh bình tĩnh như lúc trước nữa, thẹn quá hóa giận: "Nào có? Gần đây cơ thể ta cao lên mới ăn nhiều một chút mà thôi! Thật sự là chỉ ăn nhiều một chút!"

Tiểu thiếu niên sắp phát cáu rồi, Như Thúy hợp thời nói: "Đúng là như thế, rất tốt, các con phải học tập Ký Khê biểu thúc, ăn nhiều một chút mới mau lớn. Ngạn Bình cũng thế, muốn cao hơn thì không được kiêng ăn."

Ba đứa nhỏ biết điều đồng loạt gật đầu, Ôn Ngạn Bình trề môi, mất hứng: "Con đâu có kiêng ăn, chỉ là không thích uống sữa đu đủ mà thôi, thích nước trái cây hơn."

Như Thúy cô nương cười híp mắt: "Ngoan, uống sữa đu đủ mới có thể lớn nhanh." Bằng không chỉ là bộ ngực bằng phẳng, với tư cách thiếu nữ, rất đau buồn đấy.

Lúc này Ôn Ngạn Bình không thể hiểu vì sao Như Thúy cô nương cười hèn mọn bỉ ổi như thế, chỉ thấy ánh mắt nàng quỷ dị, ánh mắt như có như không rơi vào trên ngực mình, làm lông tơ dựng đứng hết cả lên, cảnh giác nhìn nàng.

Ôn Lương ho một tiếng, cảm thấy mấy người không thấy lạc đề rồi sao? Công phu đi lạc cũng thật lợi hại, nhất định phải kéo trở về, nói thêm cái gì nghe được cái gì không nên nghe phụ thân sẽ lúng túng nha.

"Nghe nói ngày mai Hoa Khê trấn ăn tết, buổi tối có hội đèn lồng, các con muốn đi xem sao?" Ôn Lương hỏi.

Mắt ba đứa nhỏ lập tức sáng lấp lánh nhìn hắn, Trường Trường thận trọng dùng ánh mắt có thần quan sát Ôn Lương, A Tuyết và Quý Quý trăm miệng một lời nói "Muốn".

Đàm Ký Khê cũng kích động, rốt cuộc có thể đi hóng mát sao?

Ngược lại Ôn Ngạn Bình rất bình tĩnh, trong lòng nghĩ, ngày mai nên dẫn tiểu biểu thúc đi chơi chỗ nào, sau tết Trung Nguyên tiểu biểu thúc phải về Bình Tân rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, thế nên ngày mai phải cho hắn có một đêm thật vui vẻ.

Thấy mọi người đều có hứng thú, Ôn Lương liền đánh nhịp quyết định ngày mai cả nhà đến thị trấn xem một chút.

Lúc các tiểu bằng hữu kích động chờ đợi, ngày thứ hai rất nhanh liền tới. Chạng vạng tối, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xe ngựa xong, người một nhà vui vẻ ra cửa.

Mặc dù các tiểu bằng hữu có thể chơi đùa các vùng xung quanh biệt trang, nhưng những nơi có thể đi không nhiều lắm, vả lại có Ôn Ngạn Bình dẫn đi mới được, được lên trấn chơi đương nhiên không giống như thế, thật cao hứng, trên đường đi quấn lấy người lớn líu ríu hỏi không ngừng.

Ôn Ngạn Bình và Đàm Ký Khê ngồi chung một chỗ, bé gấu choai choai trò chuyện một chút, nói tới chiều cao thể trọng của người nào đó.

"Tiểu biểu thúc, tuy lòng thoải mái thân thể béo rất tốt, nhưng ngàn vạn lần ngài đừng ăn thành mập mạp nha, gương mặt này của ngài béo lên rất khó coi. Ngài nhìn cha ta một chút, vĩnh viễn bảo trì khuôn mặt và vóc dáng, thoạt nhìn phiêu dật vô cùng, có thêm mấy phần phong phạm. Thế nên ngài nhớ kỹ, dù là tiểu mỹ nhân, béo lên cũng không đẹp, trở thành Phì tử..."

"Này!" Đàm Ký Khê lại nổi cáu, "Ta béo ở đâu? Là thân thể ta cao, huynh nhìn đi, ta cao hơn huynh nửa cái đầu rồi, sao huynh lại không cao? Ngạn Bình ca, những cái khác nam nhân không dài không sao nhưng chiều cao nhất định phải có, bằng không sẽ bị người ta cười nhạo đó." Nói rồi, rất khinh bỉ nhìn chiều cao Ôn Ngạn Bình, còn lớn hơn mình hai tuổi đấy.

Chiều cao vẫn là nỗi đau nhức trong lòng Ngạn Bình cô nương, nhưng mà ngoài miệng có chết cũng không thừa nhận: "Đại phu nói ta chỉ là trổ mã hơi trễ, sau này sẽ đuổi kịp thúc thôi."

"Vậy thì, những chuyện này cũng là chuyện sau này, nói cũng vô dụng nha." Đàm Ký Khê tổng kết.

Ôn Ngạn Bình suy nghĩ một chút, cũng thấy thế, liền gật đầu dời chủ đề.

Từ biệt trang ra thị trấn, đi không tới hai khắc, tốc độ rất nhanh.

Lúc đến thị trấn, mặt trời đã xuống bên kia núi, chân trời ráng đỏ rất sáng lạn, thế giới bị nhuộm thành màu vỏ quýt, trở thành nhiều màu sắc tươi đẹp rực rỡ.

Hoa Khê trấn mặc dù nói là trấn nhưng khoảng cách rất gần hoàng trang, nên quy mô trấn vượt hẳn thành thị bậc trung, đường đi trong trấn rất náo nhiệt. Bởi vì hôm này là ngày lễ trong Hoa Khê trấn, cửa hàng hai bên đường phố treo đầy lồng đèn màu đỏ, không khí rất vui vẻ.

Một nhà cùng đi trên đường, Như Thúy và Ôn Lương mỗi người dắt tay một tiểu bằng hữu, A Tuyết từ sớm đã kéo Ôn Ngạn Bình chạy tới các sạp đồ chơi nhỏ bên cạnh rồi, Đàm Ký Khê với tư cách là tùy tùng của Ôn Ngạn Bình, cũng hấp tấp theo sau.

Như Thúy quan sát những người ra vào cửa hàng trên phố, nhịn không được nói: "Bọn họ đang làm lễ gì?"

"Nghe nói là truyền thống của Hoa Khê trấn, ngoại trừ ngày lễ đặc biệt, hai ngày đầu tháng bảy hàng năm còn có một lễ tế rượu. Mùa xuân thời điểm hoa đào nở, thu thập cánh hoa đem ủ rượu, qua một mùa hè, rượu hoa có thể uống. Nơi này rượu hoa đặc biệt thơm mát tinh khiết, đợi lát nữa nữ nhân các nàng có thể uống một chút, đối với thân thể rất có ích."

Như Thúy cười nói: "Tốt lắm, nên cho Ngạn Bình uống nhiều một chút."

Nghe thế, Trường Trường vốn đang quan sát chú ý hành tung đệ đệ ca ca ngẩng đầu nghi ngờ nhìn phụ mẫu, không hiểu tại sao rượu hoa có ích cho thân thể nữ nhân thì đại ca nên uống nhiều một chút, không phải nên là mẫu thân và muội muội uống nhiều sao? Tiểu bằng hữu Trường Trường nhớ hình như sức khỏe đại ca nhà mình không tốt lắm, nửa năm gần đây, mỗi tháng đều nằm trên giường mấy ngày, thế nhưng không phải đại phu nói không việc gì sao?

Tiểu bằng hữu Trường Trường đáng thương ra sức suy nghĩ mà nghĩ mãi không ra, thấy cha nương đang nói chuyện cũng không quấy rầy, chỉ để nghi vấn này nghẹn lại trong lòng.

Đi dạo một hồi, mọi người đều đói bụng, liền chọn một tửu quán dùng bữa tối.

Sau bữa tối, lại đi dạo một lát thẳng đến lúc trời tối, sau khi đèn lồng được thấp sáng, Ôn Lương quyết định dẫn bọn nhỏ trở về biệt trang.

"Cha, cha với nương và các đệ đệ muội muội về trước đi, con dẫn tiểu biểu thúc đi chơi một lát, được không?" Ôn Ngạn Bình xin xỏ.

Đàm Ký Khê cũng trông mong nhìn Ôn Lương, vẻ mặt khát vọng.

Ôn Lương thấy vẻ mặt khát vọng của thiếu niên, cũng biết mấy ngày nay hắn đóng cửa nín thở đọc sách đến sắp hỏng rồi, lấy tính tình của hắn, đối mặt với những người Đàm gia cưng chiều hắn tận trời đã sớm lật bàn không chịu học. Thế nên hiếm khi được ra ngoài một chuyến, không muốn phải trở về nhanh như thế. Ôn Lương là người biết đạo lý, suy nghĩ một chút liền đồng ý.

"Ngạn Bình, ta tin con có thể bảo vệ Ký Khê biểu thúc thật tốt, đúng không?" Ôn Lương nói, hắn tin vào vũ lực của tiểu cô nương.

"Đương nhiên, cha cứ yên tâm, ai dám bắt nạt tiểu biểu thúc, còn phải xem con có cho phép hay không." Tiểu cô nương vỗ ngực.

"Ngạn Bình ca..." Vẻ mặt thiếu niên cảm động.

Ba đứa nhỏ cũng muốn đi theo, đặc biệt là A Tuyết, trực giác cho bé biết đại ca sắp đi nơi thú vị, chẳng qua mọi người nhất quyết không cho, Tiểu A Tuyết đáng thương thiếu chút nữa chảy nước mắt, đến khi phụ thân xuống nước, chờ bọn chúng lớn một chút sẽ không cấm đoán nữa mới thôi. Sau đó dặn dò xe ngựa Ôn phủ giờ hợi sẽ chờ bọn họ chỗ cây hòe phố nam đầu trấn chở họ về sau, Ôn Lương mới dẫn Như Thúy cô nương và các tiểu bằng hữu về nhà.

Sau khi đám người Ôn Lương về trước, Đàm Ký Khê lập tức cao hứng hỏi: "Ngạn Bình ca, chúng ta đâu chơi? Nơi này có chỗ nào tốt?"

Ôn Ngạn Bình nhìn đường đi dưới ánh sáng của đèn lồng, còn náo nhiệt ầm ĩ hơn so với ban ngày, trong lòng suy nghĩ chỗ nào chơi vui, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Ta nghe những công tử quần là áo lượt biết ăn chơi nhất nói Hoa Khê trấn có tam bảo, hoa đào, rượu ngon, mỹ nhân. Bây giờ là mùa hè, đương nhiên không có hoa đào để ngắm, rượu ngon mà nói chúng ta vừa uống xong, như thế chỉ còn lại mỹ nhân."

Đàm Ký Khê hơi khinh thường, "Mỹ nhân cái gì? Các nàng có thể đẹp bằng Ôn đại ca, Hạng sư huynh và ta không?"

Ôn Ngạn Bình quan sát khuôn mặt xinh đẹp non nớt của thiếu niên dưới ánh đèn, quyết đoán lắc đầu, sau đó giật mình phát hiện, thì ra người bên cạnh nàng đều là mỹ nhân nha, ba đứa nhỏ lớn lên giống Ôn Lương, đều là tiểu mỹ nhân xinh đẹp, chỉ có nàng lớn lên bình thường thôi.

Hơi có chút không hài lòng.

Đại khái đột nhiên nhận ra mình có thể là người xấu nhất trong nhóm người, nên có chút khó chịu, vì thế Ôn Ngạn Bình kiên quyết quyết định đi tìm tiểu mỹ nhân, "Ta nghe những công tử quần là áo lượt kia nói cô nương trong phố Hoa Hồ của Hoa Khê thôn là đẹp nhất, đầy đủ phong tình tuyệt nhất, nghe nói công phu hầu hạ người là nhất đẳng, chúng ta đi xem một chút đi." Nếu thật là người hầu hạ tốt, nàng không ngại mua về hầu hạ mình.

"Hầu..hầu hạ?" Đàm Ký Khê hơi cà lăm, rất nhanh liền nghĩ sai.

"Đúng, nếu thật sự hầu hạ tốt, mua một người trở về hầu hạ nương ta!" Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình hiếu thuận, nói hầu hạ mình thật xấu hổ, miễn cho bị nói là bất hiếu.

Thấy vẻ mặt chính khí của nàng, Đàm Ký Khê cảm thấy hẳn là mình đã hiểu lầm, hẳn không giống như đám đường ca cười nhạo thô tục. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt, bị người nhà xem như bảo vật nâng trong lòng bàn tay, bị ngăn cách quá tốt, đến nỗi tình cảm và nhận thức của thiếu niên ở phương diện này trống rỗng, chỉ hiểu hai chữ "Hầu hạ" này có một tầng hàm ý khác, chỉ hi vọng là đám đường ca chê cười cố ý trêu học hắn thôi, nhiều hơn nữa thì hắn không hiểu được.

Thế là một thiếu niên và một ngụy thiếu niên không rõ chân tướng, vui vẻ chạy tới phố Hoa Hồ.

Rất nhanh, hai bé gấu đứng ở đầu phố Hoa Hồ, dùng một loại ánh mắt thán phục quan sát dãy phố trang trí quyến rũ dung tục, còn có rất nhiều cô nương mặc tươi mát đứng trước cửa hoặc trên lầu các cười duyên mê hoặc nam nhân đối diện, gọi đại gia, bỗng sinh ra một loại e sợ.

Hình như là nơi không nên tới.

Đàm Ký Khê chần chờ hỏi: "Ngạn Bình ca, chúng ta thật sự phải đi vào sao?"

Ôn Ngạn Bình nhíu Nhíu đôi mày đẹp, không xác định nói: "Thật là, nghe những người kia nói, nơi đây là một động tiêu hồn của nam nhân, không tiến vào mở mang kiến thức một chút thì làm nam nhân thật uổng phí."

"...."

Đàm Ký Khê: ( O _ O) Có nghiêm trọng như thế không?

Đang lúc do dự, cuối cùng vẫn là Ngạn Bình cô nương cắn răng một cái, cố gắng nói: "Đã đến rồi, tiến vào mở mang kiến thức một chút, yên tâm đi, có ta ở đây, nếu phát sinh chuyện gì không đúng, ta sẽ giúp thúc thoát thân."

"...Uy, sao phải thoát thân? Không lẽ biết trước chuyện sẽ xảy ra, sau đó uy vũ khí phách đánh người gây chuyện thành tàn phế, sau đó chúng ta dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét tiếc hận của mọi người, khí phách rời đi sao?"

"Thúc xem thoại bản quá nhiều rồi, cẩn thận cha thúc mắng thúc đấy."

"..."

...

Hai bé gấu ngốc nghếch rốt cuộc cũng đi vào.

Lúc bọn họ đi vào, đi qua giao lộ phố Hoa Hồ, một đôi phu thê đột nhiên dừng lại, ồ lên một tiếng.

"A Tiềm, sao thế?" Hỏi xong ánh mắt nhìn vào phố Hoa Hồ.

Một tay nhanh chóng che mắt nàng, Mạc Tiềm nhỏ giọng nói: "Tiếu Tiếu, đừng nhìn, sẽ hỏng mắt đấy."

Mặc dù chỉ liếc nhìn, nhưng Tôn Tiếu Tiếu đã thấy rõ tình hình trong con phố, trầm mặt nói ra: "A Tiềm, chúng ta đi nhầm đường?"

"Đúng!" Lạc đường đến nơi này Mạc Tiềm rất xấu hổ, nhưng người vừa rồi mới thấy khiến lòng hắn nhảy dựng lên, có chút không xác định: "Hình như vừa rồi ta thấy tiểu sư đệ, còn có tiểu biểu thúc của tiểu sư đệ. Làm sao bây giờ? Ta, chúng ta mau truyền tin cho Hồ ly tinh đi."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.