Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 14



Ở trong nội thất, Túc vương phi bị một phu nhân ngốc nghếch làm cho trúng gió, ồn ào một hồi, ở ngoài đại sảnh, Túc vương cũng không khá hơn, “bị” một mỹ nam ngốc nghếch nhờ quân sư một việc mà hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Vương gia, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được hay không?” Ôn Lương đảo mắt nhìn xung quanh mình, thấy không có người khác liền nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết, ngươi làm cách nào mà có thể sống chung với vương phi mà không bị nàng nghẹn khuất, khó chịu?”

Túc vương lạnh lùng nhìn hắn.

Ôn Lương chính là mới lấy vợ, không sợ khí thế của Túc vương cho nên lại mặt dày mày dạn nói tiếp: “Ngươi cũng biết, hai nàng mỗi người một tính cách … Trước kia cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ lấy về nhà, còn có thể cùng nàng lăn qua lăn lại, ách, ta cũng không có ghét bỏ nàng, chỉ là muốn vương gia đây chỉ cho ta ít kinh nghiệm, không phải ngươi có thể thuần phục được vương phi đấy thôi…”

Câu nói cuối cùng rất nhỏ, bởi vì biểu tình của vương gia càng lúc càng khủng khiếp.

Trên thực tế, Túc vương chỉ là lạnh mặt theo thói quen, nhưng không thể khiến cho Ôn Lương không bất an. Hơn nữa, lúc này Túc vương cũng bị hỏi một câu khiến hắn không biết nên nói gì.

Đối với Túc vương mà nói, Ôn Lương là bạn tốt, cũng như là đệ đệ ruột của hắn, mặc dù cách nhau một hai tuổi, nhưng có tính cách ngoan liệt của Ôn Lương cho nên thúc phụ của hắn đem Ôn Lương xem như con ruột mà quản giáo. Lúc này, nhìn thấy hắn cuối cùng cũng đã thành hôn, vốn tưởng tính tình trở nên trầm ổn, nhưng đâu ngờ rằng, bên ngoài thì hắn tỏ ra chững chạc, nhưng thật tính tình vẫn còn chút trẻ con.

Thấy cặp mắt hoa đào của hắn vẫn trông mong câu trả lời của mình, Túc vương thật muốn như lúc xưa, một cước đạp hắn ra khỏi cửa, nhưng nghĩ đến sẽ mất hình tượng, cho nên có chút mềm lòng.

“Đã quyết định cưới, cho dù xấu như thế nào đều tiếp nhận.” Túc vương nhàn nhạt nói.

Ôn Lương mở quạt, cười rạng rỡ nói: “Cái này là đương nhiên, nha đầu kia trừ khi nói chuyện thật thà, còn lại đều rất chọc cười người ta, đời này có nàng cũng không tịch mịch.”

Nghe nói đến đây, Túc vương lại nghĩ đến lúc trước mình vừa mới thành thân, Ôn Lương cũng vừa từ Đồng Thành trở về, hắn đối với việc thành thân luôn hờ hững, tùy ý phóng túng. Hiện tại, nhìn thấy hắn mặt mày phấn khởi, vui vẻ, xem ra hôn sự này là kết đúng duyên rồi.

Ôn Lương theo Túc vương học hỏi kinh nghiệm, nhưng một chút kinh nghiệm hữu dụng đều không học được, làm cho hắn có chút nhụt chí. Ở trong mắt của hắn, Túc vương phi và Như Thúy đều có tư tưởng quái dị như nhau, lúc trước cảm thấy Túc vương không hổ danh, có thể trấn áp được vương phi. Hiện tại, chính mình cũng gặp phải tình huống như vậy, quả thực là vừa ngọt ngào lại vừa bức bối, cuộc sống thực sự rất đặc sắc.

Túc vương mặc kệ chuyện của hắn, nói đến chuyện đứng đắn: “Thích khách Bắc Việt hôm trước xuất hiện trong hôn lễ của ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Còn có thể như thế nào nữa, chứng tỏ vương triều Bắc Việt thực lực yếu kém, muốn diệt trừ mầm tai họa trước mắt.” Ôn Lương nhàn nhạt nói.

Túc vương nhăn mày, “Chẳng lẽ chiến tranh sẽ lại tái diễn?”

“Thật sự muốn lập tức nhìn xem bản lĩnh của Bắc Việt vương, nếu không thể trấn áp được, những bộ lạc kia có thể sẽ tự tách ra khỏi vòng thống trị của vương triều ….” Ôn Lương mi tâm nhăn lại, phong tục văn hóa bất đồng, cần tìm hiểu thêm một chút.

“Mặc kệ là như thế nào, ngươi sau này nên cẩn thận một chút, ta sẽ phái một ít thị vệ âm thầm bảo vệ ngươi.”

Ôn Lương cũng sảng khoái, không có cự tuyệt sự an bài của Túc vương.

***

Một lúc sau nói chuyện xong, Như Thúy lo lắng cho hai con hồ ly, cho nên dẫn trượng phu cùng tiểu Quận chúa đi đến sân trước.

Trên đường, Ôn Lương thấy Như Thúy đi chậm rãi, tay dắt một tiểu bánh bao ra dáng tiểu đại nhân, sau đó lại quay về phía ánh mắt của một tiểu chính thái cách đó không xa, đang dùng ánh mắt như sói hung tàn trừng hắn, Ôn Lương cảm thấy người này rất đáng nghi.

“Nha đầu, hài tử kia là ai?”

Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy một bé nam đứng yên như tượng, hướng Ôn Lương cười cười, chỉ vào tiểu quận chúa, nói: “Vương gia mang về tương lai để làm ảnh vệ cho tiểu quận chúa.”

“Ảnh vệ?” Ôn Lương sờ sờ cằm, bỗng dưng cảm thấy hứng thú quan sát cậu bé kia, có vẻ khả ái, nhưng ánh mắt quá hung tàn, không giống như những đứa bé bình thường. Nhưng nghĩ đến đây là do vương gia sắp xếp, cũng không biết trong đó có nguyên nhân gì không.

Như Thúy cũng giải thích nguồn gốc của cậu bé kia, “Trăn là hai năm trước được đưa về đây, lúc đấy chàng vẫn đang ở Đồng Thành, vương phi mang thai tiểu thế tử thân thể bất ổn, vương gia đưa vương phi đến thôn trang tĩnh dưỡng, có một lần Trăn tập kích ngựa của vương gia, lúc đấy vương gia mang theo đứa bé này về, nghe nói nó đứa bé này được sói nuôi lớn.”

Nghe đến đây, Ôn Lương giật mình, chẳng trách hành vi của đứa bé này khác người, nhưng ánh mắt chưa không hoàn toàn bị nhiễm sự hung tàn của dã thú.

Nghe thấy hai người nói chuyện, tiểu bánh bao đang ôm con thỏ béo cũng đi lại phía bọn họ, ngoái đầu về đứa bé trai kia, mềm mại kêu lên: “Trăn ~~”

Đứa bé kia nghe thấy tiểu gia hỏa kêu to một tiếng “Trăn”, lại trừng Ôn Lương một chút, rồi cũng chậm rì rì tiến về phía bọn họ, ánh mắt vẫn hung tàn như cũ, giống như là cảnh giác kẻ thù vậy.

Ôn Lương cảm thấy rất có hứng với đứa bé này, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé kì lạ như vậy, không phải là hắn đã làm gì đắc tội với đứa bé này chứ? Phải chăng là thù nhân của nhau?

Như Thúy thấy vậy liền giải thích với hắn: “Bởi vì chàng vừa mới ôm tiểu quận chúa, nó muốn xem xem có phải chàng có ý định xấu với quận chúa hay không.” Sau đó Như Thúy cúi người xuống, tươi cười hỏi: “Chàng xem, có phải là đứa bé này rất trung thành hay không? Vương phi rất là thích đứa bé này nha.”

Ôn Lương dở khóc dở cười, nhưng khi thấy đứa bé kia sau khi tiếp nhận con thỏ béo từ trong lòng của tiểu quận chúa đưa tới, quả thật rất đáng yêu, không tuyệt đối không đáng yêu, đây chẳng qua là một con thỏ, tại sao hắn nhìn con thỏ béo kia lại giống như đang chảy nước miếng vậy? Chẳng lẽ vương phủ bỏ đói hắn sao?

Ôn Lương thấy vậy rất tò mò.

Sau khi thấy hai con hồ ly lông trắng muốt đang gặm 2 củ cà rốt màu đỏ, lại càng tò mò.

Vô luận nhìn bao nhiêu lần nữa, hắn vẫn cảm thấy Túc vương phủ có thể nuôi dướng được những loại động vật khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.

Thỏ béo ăn thịt, hồ ly ăn chay…. Orz, thế giới này quả thực quá kì lạ, hoặc là chỉ có người ngốc nghếch mới có thể nuôi dưỡng ra loại động vật kỳ quái như vậy.

Như Thúy cùng lúc âu yếm hai con hồ ly, trong lòng cực kỳ thương xót, rờ chỗ này, xoa chỗ kia, sau đó ra giọng uy hiếp: “Không chịu ăn gì cả, nếu còn không chịu ăn, sau này sẽ cho các ngươi ăn thịt!”

Ôn Lương: =__=! trời ạ, uy hiếp kiểu gì vậy…?

Hai con hồ ly như hai quả cầu trắng, lập tức nằm dài ra kháng nghị.

Tiểu bánh bao “nghiêm túc” nghe thấy lời của Như Thúy, hết sức cao hứng, ôm lấy một con hồ ly trên trán có một chùm lông nhỏ màu vàng, nhe răng cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thúy di, Tiểu Bạch cùng Thỏ Thỏ cùng nhau ăn thịt ~~”

Tiểu bánh bao từ lúc mọc răng đến giờ đều rất thích ăn thịt, trùng hợp đúng lúc thỏ con được sinh ra, tiểu bánh bao cho rằng tất cả động vật đều phải ăn thịt, vì vậy liền bắt thỏ con cũng ăn thịt theo, nàng cho rằng như vậy là đối xử rất tốt với thỏ con.

“Uhm, nếu như Tiểu Bạch không nghe lời, để hai đứa nó cùng ăn thịt như Thỏ Thỏ.” Như Thúy vừa nói vừa cười cười.

Nhìn thấy một lớn một bé nói chuyện với nhau, không biết vì sao Ôn Lương cảm thấy tổ hợp này rất đặc biệt.

Xem xét xong hai tiểu hồ ly, Như Thúy hướng về phía Ôn Lương cười cười nịnh nọt, nói: “Ôn đại nhân, vương phi bảo tặng cho thiếp hai con hồ ly này làm đồ cưới, thiếp có thể mang về được không?”

Ôn Lương liếc nhìn tiểu bánh bao đang chơi đùa cùng hai con hồ ly, mặc dù cảm thấy hai con hồ ly này không đáng tin, nhưng trên mặt lại cười đến thập phần xuân ý dạt dào: “Đương nhiên có thể”

Như Thúy nghe vậy, rất vui vẻ, lập tức cho người thu xếp cho hai con hồ ly kia, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ kia, Ôn Lương giật mình hình như hắn đáp ứng nàng quá nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.