Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 142



Trước khi trời sáng, dưới sự trợ giúp của con gái trù nương trong biệt trang, Ngạn Bình cô nương đã giải quyết xong chuyện của mình, chuyện hiện tại phải làm bây giờ chính là ngoan ngoãn nằm trên giường, vượt qua những ngày khiến người ta cáu kỉnh này.

Trời vẫn còn mưa phùn, sắc trời âm u, tuy đã qua giờ thìn, sắc trời vẫn chưa sáng trở lại như thường.

Hạng Thanh Xuân rửa mặt thay y phục xong, đi ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn sắc trời ngoài viện, theo khuynh hướng này, trận mưa này có thể kéo dài cả ngày.

Chiếu Quang đi tới, nói với hắn đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.

"Ôn thiếu gia đâu?" Hạng Thanh Xuân vừa đi tới thiên thính vừa hỏi.

"Còn chưa dậy."

Hạng Thanh Xuân nhíu mày, Ôn Ngạn Bình chính là tiểu quái thú tinh lực dồi dào khiến cho đại nam nhân phải xấu hổ, sao có thể chưa dậy? Không phải hôm qua mắc mưa ngã bệnh rồi chứ? Có thể sao? Ngay cả một thư sinh như hắn còn không sinh bệnh, người nào đó giống tiểu quái thú sẽ bệnh sao?

Mặc dù không tin nhưng Hạng Thanh Xuân vẫn đi tới phòng cách vách, gõ cửa, trong phòng truyền ra một giọng nói buồn buồn, hắn mới đẩy cửa bước vào.

Bước qua bàn bát tiên trong phòng, đến gần mới nhìn thấy hình ảnh người nào đó quấn chăn như kén tầm trên giường, ngay cả đầu cũng không lộ ra. Khiến hắn nhớ lại nửa năm trước, tiểu cô nương ở trong Hồi Xuân đường, cũng biến bản thân thành dáng vẻ buồn cười thế này. Chẳng lẽ thật sự ngã bệnh.

Trong lòng sợ hãi, Hạng Thanh Xuân ngồi bên mép giường, vốn muốn gọi "tiểu sư đệ", nhưng thấy nàng không có động tĩnh gì liền đưa tay xốc chăn ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, hai mắt cũng không sáng trong có thần như bình thường.

"Sao thế, không khỏe?" Thấy nàng sinh bệnh, hắn hiếm khi dịu dàng hỏi thăm.

Ôn Ngạn Bình rầu rĩ lên tiếng, thân thể cong lại như con tôm, dường như như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nghe thấy nàng thừa nhận, Hạng Thanh Xuân trở nên khẩn trương, đưa tay sờ trán nàng, làn da lành lạnh, không giống mắc mưa nhiễm phong hàn phát sốt, về phần bị thương gì đó, tối hôm qua vẫn sức sống bốn phía chúc hắn ngủ ngon sao có thể bị thương, trừ phi nàng nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài tìm người xui xẻo nào đó.

"Là bụng không thoải mái? Đau bụng?"

Thấy nàng uất ức khó chịu gật đầu, Hạng Thanh Xuân xác định, đứng lên nói: "Bụng đệ đau sao không nói với ta một tiếng, ta sai người lên trấn mời đại phu tới."

Lúc chuẩn bị rời đi, tay áo bị người ta kéo lấy, làm hắn không đề phòng thiếu chút nữa lảo đảo. Quay đầu, chỉ thấy sắc mặt tiểu cô nương vốn tái nhợt hiện lên một chút ửng đỏ, cứng ngắc nói: "Không cho phép đi!"

Hạng Thanh Xuân nhíu mày: "Đừng lộn xộn, đệ không khỏe trong người, để đại phu tới xem tốt hơn."

"Không cần, ở đâu không thoải mái đệ còn rõ hơn đại phu, nằm nghỉ một ngày là được rồi." Nàng quyệt miệng không vui nói, cảm giác dưới bụng lại quặn thắt đau đớn một hồi, rên một tiếng, hai tay ôm bụng co lại.

Mặc dù không nhìn tới tư thế của nàng, thế nhưng nhìn vỏ chăn vò thành một cục cũng làm hắn suy đoán ra vài phần. Thấy thái độ nàng kiên quyết, đành phải ngồi xuống, dò hỏi: "Sao lại không thoải mái? Chuyện khi nào? Không phải ăn hỏng bụng rồi chứ? Ta sai người chuẩn bị một ít thức ăn mềm, ăn một chút được không?"

Mắt Ôn Ngạn Bình lóe lóe, mơ màng đáp ứng, thuận theo câu "ăn hỏng bụng rồi" mà nói, không có chút cảm giác áy náy nào khi lừa gạt người ta -- ngay cả mình cũng không tình nguyện nhìn vào sự thật, thì làm sao nàng có cảm giác áy náy được? Đặc biệt lúc này thân thể đau đớn dẫn đến tâm lý yếu ớt, khiến cho nàng không khỏi ỷ lại vào thanh niên hiếm khi dịu dàng này.

Dù sao đều là huynh đệ tốt, lúc thân thể không thoải mái, huynh đệ tốt quan tâm cũng là chuyện nên làm ~~

Đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Hạng Thanh Xuân đáp một tiếng cho đi vào thì nhìn thấy một tiểu cô nương dáng vẻ thanh tú cẩn thận bưng một cái khay tới. Mắt Hạng Thanh Xuân lóe lên, hôm qua lúc vừa tới, hình như trong các nhân trung ra nghênh đón, tiểu cô nương này đứng bên cạnh trù nương, tuy chỉ lướt nhìn, không có gì ấn tượng, nhưng hắn biết tiểu cô nương này làm việc lặt vặt trong phòng bếp, không phải hầu hạ trong hậu viện.

Lúc tiểu nha hoàn kia tiến vào, thấy thiếu gia nhà mình đang an vị trên giường, đôi mắt xếch lạnh lùng híp lại nhìn mình, giống như mình đã làm sai chuyện gì đó, nàng ta sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi khay trong tay. Ngay lúc nàng ta đang lo sợ bất an, bên trong truyền tới một đạo âm thanh không có sức lực gì cả.

"Là Tú Nhi hả?"

Tú Nhi lấy lại bình tĩnh, âm thanh trầm ấm đáp lời: "Công tử, nô tỳ mang canh đến cho ngài, đây là nương nô tỳ nấu, nói...uống rất tốt cho thân thể."

Xưng hô có chút không đúng, Tú Nhi thấy thiếu gia nhà mình đang ở đây, không biết tình huống như thế nào, vả lại vị cô nương thật sự là nữ hài tử này mọi người đều nói là tiểu sư đệ của thiếu gia nhà mình, nghĩa tử của thái sư phủ, Tú Nhi cũng không biết nên xưng hô như thế nào nữa.

Tú Nhi còn nhớ sáng hôm nay, mình còn đang ngủ đã bị người khác lay tỉnh, tỉnh lại thì thấy người đứng trước giường mình là Ôn thiếu gia mà hôm qua nàng lén lút liếc nhìn, thiếu chút nữa nhịn không được la lên, đặc biệt lúc nhận thức được có một nam tử lạ lẫm xông đến phòng mình, thì càng hoảng sợ. Chỉ là lúc vị thiếu gia Ôn phủ này ấp a ấp úng, cúi đầu nói lắp xong, xấu hổ không chịu nổi, ăn nói khép nép nói ra hoàn cảnh của nàng, Tú nhi hoàn toàn ngớ ra.

Mặc dù Tú nhi không hiểu biết nhiều như các đại cô nương khác trong biệt trang, vì sao vị cô nương này một mình tới tìm mình, nhưng vẫn vì nàng vội vàng đứng lên, thậm chí lúc nàng đỏ mặt dặn mình giữ bí mật, mình cũng nhận lời rồi. Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy thiếu gia nhà mình chiễm chệ ngồi trong phòng cô nương nhà người ta, thậm chí còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, Tú Nhi đột nhiên có chút hối hận giúp đỡ vị cô nương này bảo vệ bí mật.

Bởi vì bảo vệ bí mật sẽ đắc tội thiếu gia nhà mình a a a! Loại biểu lộ muốn giết người này của thiếu gia thật đáng sợ aaa!! QAQ

Hạng Thanh Xuân lạnh lùng nhìn nha hoàn hạ đẳng này, lại là nữ nhân có thể làm tiểu sư đệ gọi tên, trong lòng đã suy nghĩ ra vài biện pháp giết chết nàng ta, nhưng khi nghe nàng ta nói nước canh kia là đem cho Ôn Ngạn Bình uống mới thu hồi ánh mắt, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ nhiều, hậu quả của suy nghĩ nhiều chính là, bản thân bị giày vò nghẹn khuất.

Vì sao tiểu sư đệ không thoải mái không chịu nói với hắn, ngược lại đi tìm tiểu nha hoàn làm việc vặt trong bếp? Tiểu nha hoàn này không xinh đẹp cũng không có gì đặc sắc, tiểu sư đệ cấu kết với nàng ta từ bao giờ? Dám tìm nữ nhân sau lưng hắn, giết chết nàng!

"Đưa cho ta." Hạng Thanh Xuân đưa tay tiếp nhận, nhấc mắt lên nhìn nàng ta một cái, tiểu nha hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mới hài lòng nói: "Tiểu sư đệ còn chưa ăn sáng, ngươi đi dặn phòng bếp làm chút thức ăn mềm đưa tới đây."

"Dạ." Tú Nhi lên tiếng, bỏ chạy giống như lửa cháy sau mông.

Hạng Thanh Xuân cúi đầu nhìn nước trong chén canh, hơi ngạc nhiên, nước canh này...sao lại giống nước canh bổ sung khí huyết khi trời lạnh, nguyệt sự không thoải mái mà mẫu thân hay uống?

Mặc dù trong lòng có nghi vấn, trên mặt Hạng Thanh Xuân vẫn bất động thanh sắc, nói với người cuộn thành con tôm luộc trên giường: "Tiểu sư đệ, dậy uống một chút canh đi rồi ngủ tiếp."

Ôn Ngạn Bình không kháng cự, ngồi dậy uống canh. Nước canh hơi nóng có chút phỏng, nhưng nàng vẫn từng ngụm từng ngụm uống hết, nước canh nóng từ thực quản trượt một đường tới dạ dày, cảm giác bụng ấm hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vừa uống canh không bao lâu, Tú Nhi lại bưng đồ ăn sáng tới. Đồ ăn sáng là cháo trắng nấu nhừ mềm mại, bên trong là thịt nạc băm rau thơm và hành thái, trắng trắng xanh xanh, nhìn rất hấp dẫn. Chỉ là vừa mới uống canh, dưới bụng lại đau đớn khó chịu, hơn nữa cái loại cảm giác trướng như muốn vỡ ra này thật sự khiến nàng không có khẩu vị gì, ăn qua loa nửa bát liền thôi.

Súc miệng xong, Ôn Ngạn Bình nằm xuống một lần nữa, hai tay ôm bụng, nhíu mày vẻ mặt không thoải mái.

Hạng Thanh Xuân nhìn dáng vẻ này của nàng, thở dài, bé gấu cố chấp không chịu mời đại phu thật sự quá đáng ghét, hết lần này tới lần khác hắn đều không có cách với nàng. Không bằng đợi khi nàng ngủ, lại mời đại phu tới xem vậy, cũng phải hỏi trù nương, chén canh kia là chuyện gì xảy ra.

Trong đầu thiên hồi bách chuyển, thấy nàng trở mình rên hừ hừ như tiểu cẩu, Hạng Thanh Xuân nổi lên ý nghĩ thương xót, thò tay vào chăn, che trên hai tay đang ôm bụng của nàng nói: "Ta xoa xoa bụng cho đệ được không?"

Ôn Ngạn Bình cứng người lại, nhưng rất nhanh liền đồng ý. Sở dĩ nàng đồng ý, là do tay của hắn lớn hơn tay nàng nhiều, còn ấm áp vô cùng, hơn nữa che trên bụng của nàng cảm giác vẫn thoải mái hơn chính mình ôm, liền buông. Dù sao là huynh đệ tốt, không sao cả. Hơn nữa trong thời điểm người cực kỳ không thoải mái như lúc này, muốn sử dụng tất cả biện pháp để giảm bớt cơn đau của mình, loại thời điểm này tổng thể tính cảnh giác không còn nhanh nhạy, cộng thêm người bên cạnh là người mình hết sức tin tưởng, căn bản không có tâm lý kháng cự.

"..."

Đơn giản đọc được hết tâm tư trên mặt nàng, thanh niên dùng một loại ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, trong lòng gào thét: Ai là huynh đệ tốt của nàng!

Hạng Thanh Xuân ngồi trên giường, nhìn tiểu cô nương cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lập tức im lặng. Hắn không biết trời còn chưa sáng nàng đã bị giày vò tới bây giờ, cộng thêm ngày hôm qua cưỡi ngựa săn bắn mệt mỏi cả ngày, dù thể lực tốt cỡ nào cũng đến cực hạn, vậy nên hiện tại có người xoa bụng, thoải mái xong thì ngủ mất.

Nhìn khuôn mặt suy yếu của nàng, yết hầu thanh niên trượt trượt, ánh mắt thâm trầm.

"Tiểu sư đệ?"

Kêu vài tiếng, sau khi thấy nàng không có phản ứng, yết hầu thanh niên lần nữa lên xuống, ngón tay đang xoa cái bụng mềm mại trong chăn cũng rục rịch.

Phong độ quân tử cái gì, phẩm đức cao thượng cái gì, lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn cái gì....Lúc này đều là cái rắm, trong mắt hắn chỉ có người trước mắt, còn có, những nghi vấn trong lòng hắn.

Rút tay từ trong chăn ra, hắn nhìn nàng, sau đó kéo chăn xuống dưới ngực, nhìn thấy màu áo trắng mỏng manh, vạt áo che chở cực kỳ kín kẽ. Bàn tay thon dài từ từ đẩy vạt áo ra, xương quai xanh tinh xảo dần lộ ra, sau đó bộ ngực nhỏ lộ ra một chút....

...Thậm chí ngay cả cái yếm cũng không mặc, thật sự là nữ nhân sao?

Trầm mặc thật lâu, đầu hắn mới buông tha ý nghĩ này, ngay cả lý trí tỉnh táo như mình cũng không thể tưởng tượng nổi.

Ngón tay cứng ngắc kéo vạt áo của nàng lại, kéo chăn trở về, phát hiện sắc mặt nàng không thoải mái, hắn vô cùng bình tĩnh vươn tay vào trong chăn giúp nàng xoa bụng một lần nữa. Chẳng qua là không biết vô tình hay cố tình ngón tay trượt xuống vùng bụng bằng phẳng phía dưới, thẳng đến chỗ tư mật nữ tính, cách y phục còn mang đai nguyệt sự, nhẹ nhàng lướt qua, thậm chí chỉ là nhẹ nhàng lướt qua nhưng có thể cảm nhận được là thung lũng bằng phẳng của nữ tử, chứ không giống như nam tử bình thường.

Hắn không biết tại sao mình lại bình tĩnh tiếp nhận chuyện tiểu sư đệ vẫn luôn âu yếm là một "nữ nhân", chỉ cảm thấy đầu óc đờ đẫn trống rỗng vô cùng, thậm chí ngay cả một ý tưởng cũng không có.

Lúc hắn sinh lòng nghi ngờ, đều muốn chứng minh thân phận tiểu sư đệ có chỗ khả nghi, tiểu tử này lại hết lần này tới lần khác lừa dối hắn, ngay tại lúc hắn khăng khăng cho rằng tiểu sư đệ mình yêu thương là nam nhân, vĩnh viễn sẽ không đổi thành "Tiểu sư muội", rồi lại ngay thời khắc này phát hiện chân tướng...

Cho nên nói, vốn cho là sẽ có một tình yêu trái luân thường đạo lý kinh thiên động địa, hậu thế bất dung, đến cuối cùng phát hiện, thì ra hắn vẫn luôn nhìn lầm giới tính đối phương, làm rất nhiều chuyện vô ích, rốt cuộc lại phát hiện đó là một muội tử có thể quang minh chính đại lấy về nhà chà đạp...

Con mẹ nó Ôn Ngạn Bình, nàng nói dối ta rất vất vả nhỉ!

***

Chiếu Quang vô cùng lo lắng đi sang trấn bên cạnh mời đại phu đến biệt trang, trong lòng nóng như lửa đốt chạy tới sương phòng Ôn thiếu gia gõ cửa.

"Thiếu gia, đã mời đại phu tới."

Bên trong không có âm thanh.

Đang lúc Chiếu Quang cảm thấy có phải không nghe được hay không, có nên mở miệng lần nữa không thì cửa mở ra.

Khi nhìn thấy nam nhân sắc mặt dữ tợn đứng ngay cửa, dáng cười cũng dữ tợn, thậm chí ánh mắt đều là máu tanh dữ tợn, tất cả âm thanh của Chiếu Quang nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa tự làm mình nghẹn gần chết.

Cái này cái này cái này....Ai chọc thiếu gia rồi hả? Chẳng lẽ Ôn thiếu gia bệnh rất nặng? Rốt cuộc vì sao thiếu gia tà ác như thế?

"Chiếu Quang, không cần đại phu, nói ông ấy trở về đi."

Sau đó, cửa đóng lại trước mặt hắn.

"..."

Chiếu Quang máy móc lau nước mưa trên mặt mình, máy móc quay đầu đi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.