Do đã dặn dò đại thúc gác cổng, nên sau khi Ôn Ngạn Bình ngõ cửa hai tiếng, cửa nhanh chóng được mở ra, đại thúc mở cửa cười hỏi thăm: "Đại thiếu gia, ngài đã về rồi, chơi Trung Thu có vui không?"
Hoàn toàn chẳng chơi được gì ngược lại tiểu cô nương còn sợ đến không mở miệng được, chỉ hàm hồ nói: "Cũng tạm, Lưu đại thúc, ta đi nghỉ trước, thúc cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, nghe đại thiếu gia."
Chào tạm biệt đại thúc gác cổng xong, Ôn Ngạn Bình mang tâm sự nặng nề, lúc đi qua chính sảnh, từ xa đã thấy đèn trong sảnh sáng rực, bước chân hơi chậm lại, tạm thời vứt bỏ những tâm tình không cần thiết, vẻ mặt trở về như thường.
Quả nhiên lúc đi tới chính sảnh, thì nhìn thấy một đôi phu thê đang ngồi trò chuyện, Ôn Ngạn Bình chạy vào, cười rất vui vẻ, "Cha, nương sao hai người còn chưa ngủ?"
"Đương nhiên là chờ con rồi." Như Thúy vẫy tay gọi nàng tới, dò xét nhìn nàng một cái, hỏi: "Đêm nay đi chơi chỗ nào? Chơi vui không? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ôn Ngạn Bình vô thức kinh ngạc, cho là bọn họ biết rõ chuyện Hồ ly tinh muốn nàng làm thê tử của hắn rồi, sau đó nhanh chóng phát hiện mình đã nghĩ nhiều, không cho họ có cơ hội hỏi tiếp, chặn lại: "Nương, ngài đoán như thần, đêm nay Đại hoàng tử bị ám sát, con đã cứu hắn đấy."
Như Thúy cô nương lắp bắp kinh hãi, vỗ ngực nói: "Thật sao? Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà."
"..."
Thấy phản ứng của hai người, khóe miệng Ôn Lương co giật, chẳng lẽ nha đầu nhà hắn cũng có miệng quạ đen sao? Thấy các nàng bắt đầu phát ngốc, Ôn Lương cắt ngang: "Ngạn Bình, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đại hoàng tử bị ám sát?"
Ôn Ngạn Bình gãi gãi mặt, bèn đem chuyện tối nay nàng phát hiện được mùi máu tươi thiếp theo phát hiện ra đại hoàng tử, rồi cứu hắn nói ra một lần, sau đó nói tiếp: "Hình như thương thế của Đại hoàng tử hơi nghiêm trọng, dặn dò mọi chuyện xong thì hôn mê, sau đó con và Hạng sư huynh cùng đưa Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi về phủ, trên đường không gặp thích khách, có thể nhiệm vụ đã thất bại, nên những tên thích khách kia không xuất hiện nữa."
Tiểu cô nương nói rất vô tội, nhưng Ôn Lương cảm thấy chuyện Đại hoàng tử thổ huyết hôn mê, sợ không phải là do thương thế nặng, mà là do tiểu cô nương hung tàn này giày vò thì có, nào là nâng lên, nào là ôm, với tư cách là một nam nhân bình thường đều không chịu nổi, huống chi đường đường là một hoàng tử chí tôn, tự tôn của Đại hoàng tử lại rất lớn.
Ôn Lương suy nghĩ một lát, bỗng nói: "Không biết là người phương nào muốn ám sát Đại hoàng tử, nếu giống như chuyện tại bãi săn Tây Sơn năm trước...Ngạn Bình, sau này cẩn thận một chút, ít ra ngoài thôi."
"Tại sao ạ?" Mắt Ôn Ngạn Bình trừng to, không cho ra ngoài chẳng lẽ nhốt nàng trong phòng thêu hoa nhỏ?
Lời Ôn Lương nói nhanh chóng ứng nghiệm suy đoán của nàng: "Ta nghe ma ma nói, nữ công của con vẫn luôn không tiến bộ, ta không cần con phải thêu ra đóa hoa mẫu đơn như Quý Quý, chỉ cần con thêu ra được đóa hoa dại nhỏ nhìn được là ta rất vui rồi, đến lúc đó người làm cha như ta hy vọng có thể đeo hầu bao con gái mình tự mình làm."
"...Muội muội làm hầu bao rất đẹp, cha hãy để muội muội làm đi." Ôn Ngạn Bình khổ thẹn cúi đầu, cảm giác bị bé gái sáu tuổi vượt mặt thật sự không tốt, nhưng mà nữ công gì gì đó, lại là điểm yếu của nàng nha.
"Quý Quý là Quý Quý, con là con. Được rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bắt đầu cố gắng thật tốt."
Ôn Ngạn Bình đành uể oải hành lễ với bọn họ, cúi đầu rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Như Thúy đột nhiên hỏi: "Ôn đại nhân, sao thế?" Nếu không có chuyện gì, Ôn Lương sẽ không hành hạ tiểu cô nương, bắt nàng ở nhà thêu hoa nhỏ, đoán chừng có cho nàng cả đời, nàng cũng không thêu ra được đóa hoa ra hình ra dáng. Như Thúy nghe xong, thì đã biết Ôn đại nhân lấy cớ giữ nàng ở nhà mà thôi.
Ôn Lương vỗ vỗ tay nàng: "Không có chuyện gì, chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Đêm nay Ngạn Bình ra mặt, ta sợ những đồng đảng thích khách kia xem Ngạn Bình là trở ngại, sẽ ra tay đối phó với nó, ta chỉ phòng ngừa trước mà thôi."
Như Thúy hít vào một hơi, lông màu hơi nhíu lại, "Ngạn Bình sẽ không xui xẻo như vậy chứ?"
Ôn Lương nhấp ngụm trà: "Không sao, nếu thật xui xẻo như thế, chúng ta sẽ đổi lại thân phận cho nó."
"Chàng nói là..."
Ôn Lương cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, dắt tay nàng trở về phòng: "Ngạn Bình của chúng ta không chỉ là đại thiếu gia Ôn phủ, đúng không? Đợi đến lúc nó xuất giá, cũng nên đổi lại thân phận, khiến người ta không phát hiện ra điểm yếu."
***
Gần đến cuối mùa thu, cây cỏ tươi tốt dần héo tàn, đưa mắt nhìn lại, lá vàng rơi đầy trong sân, nha hoàn bà tử quét dọn cả ngày bận rộn không ngừng vẫn không hết lá rụng.
Ôn Ngạn Bình cầm kim thêu nho nhỏ, nhìn lá rụng trong viện, tâm tình hiện giờ của nàng cũng giống như lá rụng vậy, buồn chán vô cùng.
Đã một tháng, còn chưa thêu ra được một phần sản phẩm để các ma ma giám định "Có thể gặp người." nữa, rõ ràng nàng thấy không tệ, so với những đóa hoa trên núi mình đã nhìn thấy không có gì khác nhau, nhưng hết lần này tới lần khác ma ma đều nói rất khó coi. Ôn Ngạn Bình cảm thấy vấn đề không phải do mình, tuyệt đối là do ánh mắt các ma ma quá cao, ngay cả muội muội thêu ra được đóa mẫu đơn đẹp như thế, các ma ma chỉ nói tạm được.
Nghĩ xong, Ôn Ngạn Bình lấy một khăn tay từ trong túi ra, phía trên góc thêu một cành trúc xanh, đây là Quý Quý bị Tứ hoàng tử dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vốn định thêu cho Tứ hoàng tử đấy, nhưng bị nàng nửa đường cướp về. Về phần sau đó Tứ hoàng tử tức giận như thế nào, nàng không quan tâm, dù sao cũng không gặp, không cần để trong lòng.
Vuốt cành trúc xanh sống động trên khăn, Ôn Ngạn Bình cảm thấy cả đời mình cũng không thêu ra được loại vật này, hơn nữa cũng không cam tâm tình nguyện làm ra nó, chỉ có nghĩa phụ nghĩa mẫu muốn mà thôi. Cho nên nhân lúc muội muội chưa xuất giá, thu thập nhiều một chút cho bản thân mình dùng.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy muội muội Quý Quý dẫn theo mấy nha hoàn từ cửa nguyệt lượng đi tới, Ôn Ngạn Bình đem khung thêu nhét vào bên cạnh, sửa sang lại y phục trên người, dưới ánh mắt nghiêm khắc của hai ma ma, đi ra ngoài.
"Đại ca ~~"
Giọng nói non mềm vang lên, tiểu la lỵ đi tới. Phát hiện Tam tiểu thư Ôn phủ tới, mặc dù các ma ma không hài lòng khi người nào đó lười biếng, nhưng cũng không nói gì, thi lễ xong bèn lui xuống.
Ôn Ngạn Bình dùng một tay ôm tiểu bằng hữu vào lòng, điểm điểm cái mũi nhỏ của bé: "Sao hôm nay Quý Quý tới đây."
"Nhớ đại ca." Quý Quý mím môi cười, ánh mắt đảo vòng vòng, lại nói: "Đại ca, khi nào huynh đi ra ngoài?"
Nghe xong, Ôn Ngạn Bình gãi gãi mặt, bất đắc dĩ nói: "Thời gian này có khả năng sẽ không đi. Cha bố trí bày học cho ta, ta chưa hoàn thành, ở nhà thật đáng thương."
Tiểu la lỵ vô cùng đồng tình, "Rất khó sao? Có muốn Quý Quý giúp huynh không? A...Không được, Nhị ca và Tam ca đâu?"
Nàng lưu lạc đến trình độ phải cần đệ đệ muội muội sáu tuổi giúp đỡ, điều này đặc biệt không có tiền đồ, vị trí Đại ca tràn ngập nguy cơ. Ôn Ngạn Bình đương nhiên cự tuyệt, nhìn lá rụng từng mảnh, sắc thu càng dày đặc, nói: "Đừng nói chuyện này nữa, Đại ca dẫn muội đi dạo hoa viên." Dứt lời, nàng ôm tiểu bằng hữu ra cửa, rời khỏi Bình An viện, đi tới hoa viên.
Trên đường, Ôn Ngạn Bình bỗng khách sáo hỏi tiểu la lỵ: "Tại sao đột nhiên Quý Quý hỏi Đại ca có ra ngoài hay không? Không phải muốn Đại ca dẫn đi chơi chứ?"
"Không phải đâu, chỉ muốn ra ngoài xem thử, Tứ ca ca nói sắp tới sinh thần huynh ấy rồi, cho nên muội muốn đi mua lễ vật cho Tứ ca ca." Tiểu bằng hữu vô cùng thành thật trả lời. Kỳ thật ý Tứ hoàng tử chính là, chỉ cần tiểu cô nương làm hầu bao cho hắn là được rồi, nhưng tiểu bằng hữu làm hầu bao thì bị ba ca ca cướp đi, hơn nữa A Tuyết còn thành công lừa dối muội muội, nói ngoại trừ các ca ca, đưa cho nam nhân khác đồ mình thêu là hành vi của đứa nhỏ hư, cho nên tiểu bằng hữu quyết định không đưa hầu bao mình làm nữa, ra ngoài mua vài thứ đưa là được.
Tứ hoàng tử đáng thương! Bị các cữu cữu tương lai hãm hại ~~.
Ôn Ngạn Bình đương nhiên biết mọi chuyện, cười ha ha: "Gần đây không có thời gian, nhưng Quý Quý có thể sai người hầu đi mua giúp là được rồi. Ngân lượng tích lũy của muội đều ở chỗ nương, Đại ca hào phóng một chút, cho muội bạc."
Tiểu Quý Quý nhíu mày, cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng mà Đại ca thật tốt, rất nhanh liền thả lỏng, vui vẻ cười nói: "Đa tạ Đại ca."
Tới hoa viên, Ôn Ngạn Bình nắm tay muội muội giẫm lá rụng tản bộ ngắm hoa. Lúc này con khỉ nhỏ đeo vòng cổ đang đu trên cành cây nhìn thấy các nàng, chi...chi kêu vài tiếng nhào tới, bị Ôn Ngạn Bình xách gáy, sau đó ném vào lòng muội muội.
Sắc trời tối tăm mù mịt, sắp lập đông rồi, làm cái gì cũng không thú vị, nhìn thấy nhiều cá béo tốt trong ao nước bằng đá cẩm thạch trước mặt, nàng sai người đem cần câu tới, cùng câu cá với muội muội.
Đối với hành vi thích giày vò hồ cá này của Ôn Ngạn Bình, bọn hạ nhân nhìn riết thành quen, lạnh mặt quay đi.
Lúc các nàng chuẩn bị câu cá, thình lình nghe âm thanh huyên náo từ hoa viên bên kia, ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy hai nam nhân một lớn một nhỏ cùng đi tới từ cổng vòm hoa viên, lúc thấy rõ hai người, cả người Ôn Ngạn Bình đều không ổn.
Da mặt Ôn Ngạn Bình hơi run rẩy, cố bình tĩnh chào một tiếng, sau đó dời mắt, chỉ là khóe mắt nàng vẫn luôn liếc nhìn nam tử mặc trường bào xanh nhạt, sắc thu đầy trời, khóe môi hắn mỉm cười, đôi mắt thâm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp lạ thường. Hình như một tháng không gặp, hắn không có gì khác thường, giống như câu nói trên bè trúc tối đó là nàng nghe nhầm.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá, chẳng qua là hắn nhất thời xúc động mà thôi.
Bởi vì câu nói muốn nàng làm thê tử của hắn, khiến nàng liên tục mấy đêm gặp ác mộng, may mắn chính là mấy ngày nay Hạng Thanh Xuân bận rộn không rảnh qua đây, bằng không Ôn Ngạn Bình không thể đảm bảo có thể không trực tiếp đánh một quyền hay không. Bởi vì có một tháng hòa hoãn, trong lúc nàng gặp ác mộng, luôn nhìn thấy cảnh huynh đệ tốt cầu thân với mình, bây giờ cuối cùng có thể bình tĩnh đối đãi, nhưng nàng vẫn còn hơi lúng túng.
"Sao hai người tới đây? Tới tìm cha ta hả?" Ôn Ngạn Bình ném cần câu cá cho hạ nhân, sau đó mời khách tới đình nghỉ chân, sai nha hoàn dâng trà bánh lên.
"Đúng thế."
Mấy người an vị xong, Ôn Ngạn Bình trực tiếp ôm muội muội vào lòng, ngăn cản hành vi tiếp cận muội muội của Tứ hoàng tử.
Khóe miệng Tứ hoàng tử giật giật, trong lòng chắc đã đem người nào đó đánh một trận, nói: "Ôn đại ca, gần đây không ra ngoài sao?"
Ôn Ngạn Bình nghi ngờ nhìn họ, chẳng lẽ chuyện mình bị bắt ở nhà thêu hoa nhỏ mọi người đều biết hết rồi? Hình như không phải đâu.
“Đêm Trung Thu, Đại hoàng huynh ta bị thương, phải đa tạ Ôn đại ca đã cứu Đại hoàng huynh." Tứ hoàng tử nhàn nhạt nói.
"Không có gì, đúng lúc thôi." Ôn Ngạn Bình lơ đễnh phất phất tay.
Tứ hoàng tử âm thầm lắc đầu, có Đại cữu ca vô tâm như thế, nếu sau này hắn lấy Quý Quý, thật sự áp lực như núi đè, chỉ hi vọng Ngạn Hi Ngạn Thịnh di truyền tài trí của Ôn Lương. Trầm ngâm một lát, Tứ hoàng tử hạ giọng: "Gần đây vùng duyên hải bắt đầu không an ổn, người Oa quốc liên tục sang quấy nhiễu dân chúng biên thành duyên hải. Ngày Trung Thu đó, ám sát Đại hoàng huynh chính là vài người Oa quốc kia."
"..."
Ôn Ngạn Bình sờ sờ cằm, bỗng nói: "Do Đại hoàng tử là hoàng tử lớn nhất, nên mới bị người Oa quốc theo dõi sao? Tứ hoàng tử, ngài là hoàng tử trung cung, cũng sẽ gặp nguy hiểm đó."
Tứ hoàng tử cười lạnh một tiếng: "Huynh dễ dàng phá hư kế hoạch của bọn chúng mấy lần, nghe nói người Oa quốc đang nhìn chằm chằm vào huynh kia kìa."
Ôn Ngạn Bình nhếch miệng, cảm thấy mình hoàn toàn là gặp tai bay vạ gió, nhưng cũng hiểu vì sao gần đây Ôn Lương bắt nàng ở nhà không cho ra ngoài, mặc dù nàng không sợ thích khách Oa quốc kia, nhưng mà có thể khiến họ an tâm, không ra ngoài cũng không sao cả.
Tứ hoàng tử nhân cơ hội xuất cung đến đây gặp tiểu cô nương, xem như nhắc nhở Ôn Ngạn Bình một chút, ngồi một lát bèn rời đi. Tiểu bằng hữu cũng bị hắn thừa cơ bắt cóc, nhất thời, trong hoa viên chỉ còn lại hai người Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân.
Không còn người ngoài, Ôn Ngạn Bình không thể không nhìn thẳng vào nam nhân đối diện, bị cặp mắt xếch trầm mặc kia nhìn hết sức không tự nhiên, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng: "Nghe nói bây giờ huynh là Bộ Hộ Thị Lang, chúc mừng nha, Hạng thị lang." Chắc khi Đại hoàng tử nghe tin này, sẽ tức chết đi.
"Đa tạ." Hạng Thanh Xuân vui vẻ nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ, đột nhiên hỏi: "Nàng suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Nghĩ gì?" Ôn Ngạn Bình hơi sững sờ.
Thanh niên vốn lạnh nhạt không nhịn được nhíu mày, đôi môi đỏ mộng nhếch lên, lời nói ra khỏi miệng lại bắt đầu cay nghiệt: "Ta cho nàng một tháng suy nghĩ, có lẽ nàng đã nghĩ kỹ rồi chứ? Chẳng lẽ một tháng qua nàng vẫn cho rằng mình nghe nhầm? Tiểu sư đệ, nàng sẽ không thật sự ngốc như vậy chứ?"
Rất nhanh, Ôn Ngạn Bình làm rơi chén trà trong tay, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Ta xem huynh là huynh đệ!"
Hắn hừ một tiếng: "Một nam một nữ thì sao có thể là huynh đệ?"
"Ta..." Nàng nghẹn lời, sau đó thốt lên: "Cho tới bây giờ ta chưa từng coi mình là nữ nhân."
"Nhưng nàng là nữ nhân." Ánh mắt hắn chạy một vòng trên ngực nàng, khẳng định gật đầu: "Đây là chuyện không cần nghi ngờ. Còn có, nó đủ phẳng rồi, đừng buộc ngực nữa, chính nàng cũng cảm thấy không thoải mái chứ?" Ảnh hưởng tới trổ mã thì làm so đây?
"...Huynh cút đi!"
Nàng trực tiếp đạp ngã bàn đá, Ôn Ngạn Bình nổi giận đùng đùng chạy đi.