Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 154



Hừng đông, một vòng trắng bạc xuất hiện ở đường chân trời, cả thế giới chìm ngập trong những tia sáng.

Ôn Ngạn Bình bừng tỉnh từ trong mộng, hồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, hai mắt rời rạc ngơ ngác nhìn về phía trước, trong đầu lần lượt tái diễn lại cảnh trong mộng, đột nhiên không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, hai hàng nước mắt rơi xuống.

"Cha...Nương..." Nàng nức nở, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, vừa tuyệt vọng vừa đau xót.

Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, ngừng lại trước giường. Người tới không dám mạo muội vén màn giường lên, hơi chần chờ hỏi: "Ôn thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?"

Giọng nói lạ lẫm khiến cho đầu óc hỗn độn của nàng tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhanh chóng dùng tay áo lau dấu vết trên mặt đi, Ôn Ngạn Bình vén rèm che, nàng chỉ thấy dưới ánh nắng ban mai, tỳ nữ đang cung kính đứng trước giường, nàng giật mình nhớ tới đây là nha hoàn trong Quý phủ. Nàng thường xuyên đến Quý phủ, có lúc theo sư phụ học võ đến mệt mỏi, nên thường ngủ lại đây, đương nhiên nàng có thể nhận ra các nha hoàn trong Quý phủ.

Nàng đang ở Quý phủ...Bỗng nhiên, Ôn Ngạn Bình nhớ tới chuyện đêm qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tối hôm qua, sau khi đưa Hạng Thanh Xuân đến Quý phủ, phu thê Quý thái y đã đi ngủ bị dựng dậy trị thương cho Hạng Thanh Xuân. Hạng Thanh Xuân bị trúng tên ở vị trí rất nguy hiểm, không cẩn thận một tý là động đến tim, nên những thị vệ kia không dám rút tên cho hắn. Lúc đó, nàng ngơ ngác, chỉ ngồi nhìn mọi người bận rộn, đến khi Quý thái y tự mình rút tên cho Hạng Thanh Xuân, máu một lần nữa phun lên mặt nàng. Sau đó...không có sau đó nữa.

Ký ức trống rỗng, khiến nàng hoảng sợ đứng bật dậy, vội vàng nắm tay nha hoàn trước giường hỏi: "Hạng sư huynh của ta đâu? Huynh ấy thế nào rồi?"

Nha hoàn bị nàng dùng sức bóp, cánh tay đau nhức, khuôn mặt méo mó, nhất thời nói không ra lời, "Ôn thiếu gia, ngài, ngài..."

Bây giờ, Ôn Ngạn Bình chỉ sợ nghe được tin không tốt, không có kiên nhẫn nghe nàng ta ấp úng, hất tay nàng ta ra, kéo ngoại bào treo trên bình phong tùy tiện khoát lên vai, vội vã xông ra ngoài.

Sáng sớm trong Quý phủ, hạ nhân đang nhỏ giọng làm việc, sau đó bị một trận gió cuốn qua ngã nhào về một bên, họ vốn cho rằng hạ nhân nào đó hấp tấp định mắng một phen, nhưng phát hiện người đụng bọn họ chạy ra từ khách viện, bóng lưng nhìn rất quen, nên mới thông cảm một chút, điều này là nhờ nhân duyên tốt của Ôn Ngạn Bình ở Quý phủ.

Rầm một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, Ôn Ngạn Bình xông vào, lao thẳng tới trước giường, nhìn thấy sắc mặt người nằm trên giường trắng bệch, không có sinh khí, nàng run rẩy đưa tay đặt dưới mũi hắn, sau đó oa một tiếng bổ nhào lên người hắn, khóc lớn: "Hồ ly tinh, huynh đừng chết mà, nhanh sống lại đi, sau này cái gì ta cũng nghe theo huynh..."

"..."

Nha hoàn đang ngủ gật bên ngoài bị tiếng mở cửa làm giật mình, lúc mới tỉnh đầu óc còn mơ mơ màng màng, sau khi nghe tiếng khóc lớn, nàng ta lập tức bối rối, đồng thời hơi hoảng sợ. Sao có thể chết được? Lão gia nhà mình không phải đã nói không có gì đáng ngại nữa sao? Chỉ cần không để miệng vết thương nhiễm trùng phát sốt thì không sao...

Lúc nha hoàn còn đang hoang mang lo sợ, Ôn Ngạn Bình vẫn khóc lớn bên trong, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Đau quá, ta còn sống mà..."

"..."

Ôn Ngạn Bình mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt dẫm lệ mông lung, nhìn thấy vẻ mặt nam nhân đau đớn mở mắt ra, khuôn mặt hắn nhăn nhúm đầy mồ hôi lạnh, hốc mắt đỏ ngầu trừng nhìn nàng, cắn răng ném ra một câu: "Nàng đè lên vết thương của ta rồi, có phải muốn ta chết hay không?"

Ôn Ngạn Bình "A" một tiếng, nhanh chóng bật ra, sợ tới mức mắt mở thật to, vẻ mặt thể hiện "Thì ra huynh không chết".

Hạng Thanh Xuân không có cách nào ngồi dậy, mắt đỏ ngầu trừng to, thầm nghĩ dù cho mình không chết, thì cũng bị bé gấu này làm tức chết. Nhưng mà, khi nàng bổ nhào về phía trước, vòng tay úp mặt vào hõm vai hắn thút thít nỉ non, hắn chỉ có thể cố gắng đưa tay sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ta không sao..."

Ôn Ngạn Bình khóc thật lâu, khóc đến nỗi Hạng Thanh Xuân từ thương tiếc chuyển sang nóng nảy. Người yêu khóc uất ức như vậy, là nam nhân đều đau lòng muốn chết, nhưng hắn khuyên mãi mà nàng vẫn khóc, khóc đến lòng hắn đau như cắt, hắn càng tức giận, nàng muốn hại hắn đau lòng chết hả?

Ngay tại lúc cả thể xác và tinh thần Hạng Thanh Xuân đều đau, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới, nha hoàn đang ngây người cũng nhìn thấy, vội chạy tới thỉnh an: "Phu nhân, tiểu thư."

Quý phu nhân lạnh nhạt gật đầu, bưng khay thuốc đi tới, sờ sờ đầu tiểu cô nương đang tựa vào người trên giường khóc nức nở, nói với Hạng Thanh Xuân: "Hạng công tử, tới giờ uống thuốc rồi."

Hạng Thanh Xuân bị thương rất nặng, không có cách nào tự ngồi dậy, chỉ có thể nằm trên giường nói với Quý phu nhân: "Quý phu nhân, làm phiền ngài."

Ôn Ngạn Bình ngửa mặt lên, hai mắt khóc đến sưng đỏ, thấy Quý phu nhân, bẹp miệng gọi: "Sư phụ."

Quý phu nhân đưa mắt nhìn y phục lộn xộn trên người nàng, dưới ngoại bào là đường cong lung linh của thiếu nữ, nhìn không xót thứ gì, Quý phu nhân liếc mắt nhìn thanh niên trên giường, hình như hắn cũng phát hiện điểm này, Quý phu nhân lắc đầu, kéo nàng dậy chỉnh trang lại y phục.

Nha hoàn nhanh nhẹn đem nước tới cho nàng rửa mặt, tới cùng Quý phu nhân là một bé gái khoảng năm tuổi, ngại ngùng kéo tay của nàng nói: "Ca ca đừng khóc, cha nói Hạng ca ca không sao."

Ôn Ngạn Bình hít mũi, miễn cưỡng cười cười với tiểu cô nương đáng yêu, nói: "Ừ, ta biết, cám ơn Bố Bố." Tiếp theo sau khi nha hoàn đưa khăn nóng cho nàng lau mặt, nàng quay lại, thấy Hạng Thanh Xuân đã được nha hoàn đỡ ngồi dậy, sau lưng lót một cái gối lớn, bưng chén thuốc chậm rãi uống.

Ôn Ngạn Bình nắm tay tiểu sư muội đến trước giường, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, huynh ấy sẽ không sao, đúng không?"

Quý phu nhân thản nhiên gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm dư thừa, nhưng chính nhờ loại lạnh nhạt trong trẻo, thái độ không sợ hãi này, mới khiến Ôn Ngạn Bình yên tâm.

Lúc Hạng Thanh Xuân uống thuốc xong, thì thấy tiểu cô nương tới cùng Quý phu nhân đưa một cái lọ nhỏ tới, thẹn thùng nói: "Hạng ca ca, ăn kẹo ~~" giọng nói tiểu cô nương mềm mại, rất đáng yêu, người nghe thấy trong lòng mềm nhũn.

"Cảm ơn Bố Bố."

Hạng Thanh Xuân mỉm cười lên tiếng, không từ chối ý tốt của tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa tên Quý Bạch Thược, nhũ danh Bố Bố, là hòn ngọc quý của Quý phủ, tiểu gia hỏa có tính hay thẹn thùng giống phụ thân, khiến người ta yêu thích vô cùng. Về phần có thừa kế y thuật của phụ thân hay không, mọi người trong Kinh thành vẫn đang chờ xem thế nào.

Sau khi Hạng Thanh Xuân uống thuốc, Quý phu nhân dặn dò vài điều cần chú ý xong, bèn bưng chén thuốc dẫn con gái rời đi. Tối hôm qua Quý thái y không có nghỉ ngơi, Quý phu nhân không giúp được gì nên dỗ con gái đi ngủ trước, sáng nay mới thay Quý thái y làm việc, tự mình chăm sóc bệnh nhân.

Quý phu nhân đi rồi, Ôn Ngạn Bình ngồi trước giường, Hạng Thanh Xuân thì nằm trên giường, đầu hắn hơi mơ hồ, thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, không có chút ý tứ nào, hắn nhịn không được hỏi: "Nàng nhìn cái gì?"

"Nhìn xem huynh có chết không." Nàng vô cùng thành thật.

Gân xanh nổi lên, thiếu chút nữa Hạng Thanh Xuân tức giận nôn ra máu, nha đầu kia thật sự không biết cách nói chuyện, hắn muốn đánh nàng một trận cho hả dạ. Nhưng khi nghe được lời tiếp theo của nàng, trong lòng hắn chỉ còn lại thương xót.

"Ta, ta phải trông nom huynh, huynh không thể giống cha ta được, ông ấy cũng bị sơn tặc bắn trúng một mũi tên, không có ai trị liệu cho ông ấy, cứ như vậy mà..."

Sắc mặt Hạng Thanh Xuân hơi bình tĩnh lại, tâm tư bắt đầu linh hoạt, rất nhanh đã nhận ra từ hôm qua cho đến hôm nay hành vi của nàng rất bất thường, trong lòng hắn thở dài, đưa tay kéo nàng qua, vuốt vuốt mí mắt sưng đỏ của nàng: "Tối qua nàng rất sợ đúng không? Nàng..." Hắn cân nhắc nói tiếp: "Bọn chúng dám cả gan ám sát, chết không đáng tiếc, nàng đừng để trong lòng."

Tối hôm qua, mắt hắn vẫn luôn theo sát nàng, đương nhiên thấy nàng giết người, lúc đối mặt những thi thể kia, sắc mặt nàng hốt hoảng, lần đầu nàng giết người, sợ rằng không bước qua được khúc mắc này, chỉ sợ khi nàng phục hồi lại tinh thần, nhớ lại một màn kia, trong lòng nàng không biết sẽ sợ hãi đau khổ như thế nào.

Ai ngờ, nàng lại cúi đầu, một lát sau mới nói: "Ta không khó chịu, lúc ta bảy tuổi thì đã giết người rồi."

"..."

Nhất thời Hạng Thanh Xuân không biết nói gì nữa, sờ sờ đầu nàng, thở dài một tiếng.

"Ta giết tên đó, hắn không chỉ giết cha ta, còn làm nhục nương ta. Vì báo thù, ta vẫn luôn cẩn thận sống chung với chúng, bọn chúng cho ta là một đứa nhỏ chuyện gì cũng không biết, chưa bao giờ giấu ta chuyện gì, bọn chúng muốn ta làm cái gì ta làm cái đó, ta đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, làm hại rất nhiều người vô tội. Cho đến một ngày, bọn chúng đi cướp một đội buôn, không ngờ thị vệ của đội buôn đó võ công cao cường, khiến chúng trở về không công, đồng thời cũng thương vong vô số. Tên kia bị thương, ban đầu hắn vốn có thể sống được, là ta thừa cơ giết chết hắn..."

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, tuy nhiên vẻ mặt như muốn khóc.

Lúc tám tuổi nàng được phu thê Ôn Lương nhận nuôi, trước tám tuổi nghe nói nàng là con gái của thợ săn trong núi, trừ chuyện đó ra, những chuyện mà nàng đã trải qua không có ai biết. Chuyện trước khi nàng tám tuổi, đều bị Ôn Lương xóa sạch. Hắn vốn chỉ nghĩ nàng là con gái của thợ săn, tổ tiên phù hộ mới được thiên hạ đệ nhất trí sĩ thu làm nghĩa tử, giá trị con người tăng cao, không khỏi khiến người ta hâm mộ. Mặc dù hắn có suy đoán nguyên nhân trong đó, nhưng lại không ngờ thì ra số phận nàng vô cùng bi thảm như thế.

Nàng nói đến tên kia, chắc là một trong nhóm sơn tặc muốn cướp giết Ôn Lương ở Vinh Hoa tự năm đó.

Nếu vậy, Hạng Thanh Xuân nhanh chóng suy nghĩ về tất cả mọi chuyện của nàng, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng kháng cự chuyện xuất giá đến thế, nàng có loại bản năng chống lại nam nhân, đối với võ nghệ rất cố chấp, bởi vì như thế mới có thể bảo vệ mình, tình nguyện ngao du bốn phương tự do tự tại, không muốn nhìn nhận thân phận nữ nhân của mình, không muốn nếm phải cực khổ như mẫu thân nàng. Mặc dù bẻ cong thành thẳng nhưng đó là chấp niệm của nàng.

Trong lúc đó, hắn cảm thấy may mắn vì những năm qua làm bạn với nàng, khiến nàng quen với sự hiện hữu của mình, không vì mình là nam nhân mà chống cự mình tới gần, dù chỉ là tình huynh đệ nhưng vẫn còn đỡ hơn bị từ chối.

Thời gian ngắn ngủi nhưng Hạng Thanh Xuân đã suy nghĩ ra rất nhiều, nhịn không được cười cười với nàng, nói: "Ta không sao, nàng cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong, hắn đưa mắt nhìn xuống vạt áo của nàng, bỗng vừa đau lòng vừa thỏa mãn, nghĩ đến nàng hoảng hốt nên mới để nguyên y phục xốc xếch mà chạy tới, ngay cả thân phận nữ nhân bị người ta biết cũng mặc kệ.

Trút hết tâm sự xong, Ôn Ngạn Bình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, biết mình như thế là không tốt, nhưng được hắn dịu dàng an ủi như vậy, trong lòng nói không ra là tư vị gì, thấy hắn đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn cố tỉnh táo để an ủi mình, trong lòng nàng lại khó chịu.

Sau khi Hạng Thanh Xuân thật sự ngủ, nàng mới nhẹ nhàng rời đi.

***

Buổi trưa, Ôn Lương hạ triều cùng Như Thúy dẫn ba đứa nhỏ qua thăm Hạng Thanh Xuân.

Như Thúy vốn muốn đến từ sớm, nhưng biết nếu mình đến sớm quá sẽ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nên dằn lòng lại. Lúc đến Quý phủ, nghe nói Ôn Ngạn Bình còn đang ngủ, Như Thúy cảm thấy đau lòng, vội vàng đi thăm nàng.

Tối qua Ôn Ngạn Bình đột nhiên ngất xỉu, khiến bọn họ sợ hết sức, sau đó biết tinh thần nàng bị kích thích, nhất thời chịu không nổi nên ngất xỉu, bọn họ mới yên tâm. Nhưng mà Ôn Lương và Như Thúy cũng biết, Hạng Thanh Xuân bị thương khiến tiểu cô nương nhớ tới ký ức lúc nhỏ, nên mới phản ứng mạnh như vậy. Cũng bởi vì nàng ngất xỉu, họ mới để nàng ngủ lại Quý phủ.

Nhìn thấy nàng ngủ say, nghe hạ nhân Quý phủ nói lúc sáng nàng có tỉnh lại một lát, bây giờ cũng không gọi nàng dậy nữa.

Lúc Ôn Lương tới thăm, Hạng Thanh Xuân có tỉnh lại, hắn bắt đầu kể mọi chuyện tối qua cho Ôn Lương nghe. Đám mẹ mìn và đồng lõa đã bị thị vệ An Dương Vương phủ áp giải đến nha môn. Còn những đứa bé kia, sau khi biết rõ thân phận, nha môn đã liên hệ với phụ mẫu chúng đến nhận con. Ngoài ra, khi thẩm vấn đám thích khách đã ám sát bọn bọ ở rừng cây, thì phát hiện là người Oa quốc phái tới.

Từ khi Đại Sở được thành lập, người Oa quốc vẫn thỉnh thoảng đến quấy phá một số vùng duyên hải giáp biên giới, bởi vì Oa quốc và Đại Sở chỉ cách nhau một vùng biển, vả lại đất đai ở Oa quốc cằn cỗi, lương thực có hạn, hoàng triều Đại Sở không hề xem trọng vùng đất cằn cỗi ấy, lúc đó cũng không nghĩ tới sẽ đối phó với Oa Quốc. Đến lúc Sùng Đức đế lên ngôi, lặng lẽ chú ý đến các quốc gia xung quanh Đại Sở, sau khi tiêu diệt kẻ thù trăm năm là Bắc Việt, thì bắt đầu ra tay đối phó với những nước láng giềng không an phận, phái An Dương Vương về đất phong ở vùng duyên hải để xử lý Oa quốc, Oa quốc mấy lần thất bại trong tay An Dương Vương, đối với An Dương Vương hận thấu xương, đêm qua bọn chúng liều lĩnh ra tay, không ngoài ý tứ là muốn giết thế tử An Dương Vương để báo thù.

Sau khi biết chân tướng, Hạng Thanh Xuân không chú ý tới nữa, bắt đầu an tâm dưỡng thương.

Bởi vì vết thương quá nặng, Hạng Thanh Xuân ở Quý phủ năm ngày mới hồi phủ tĩnh dưỡng. Trong năm ngày này, có rất nhiều người tới Quý phủ thăm hắn, ngay cả Đại hoàng tử cũng phái người qua tặng lễ vật an ủi.

Cũng trong năm ngày này, Hạng Thanh Xuân bắt đầu thân quen với người của Quý phủ, đồng thời nghe được rất nhiều chuyện của Ôn Ngạn Bình từ chỗ Quý phu nhân ngoài lạnh trong nóng, càng biết được nhiều hắn càng khó chịu, cũng càng khiến hắn cố chấp hơn, nhất định phải lấy tiểu cô nương về nhà.

Trong lúc dưỡng thương, Hạng Thanh Xuân đối đãi với Ôn Ngạn Bình rất bình thường, khiến trong lòng Ôn Ngạn Bình dễ chịu hơn rất nhiều. Lần này Hạng Thanh Xuân làm anh hùng khiến cho Ôn Ngạn Bình vô cùng cảm động, nàng cảm thấy lần kết giao huynh đệ này rất có giá trị, nàng thiếu Hạng Thanh Xuân một mạng, không thể không hồi báo, nếu sau này hắn có yêu cầu gì, nàng có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng không tiếc.

Khóe miệng Hạng Thanh Xuân giật giật, ai cần nàng lao vào dầu sôi lửa bỏng? Hắn thích loại phương thức báo ân khác hơn.

Đối với tiểu cô nương ngoan cố không chịu thay đổi, trong lòng Hạng Thanh Xuân đã có chuẩn bị, đợi đến khi vết thương của hắn gần khỏi hẳn, cuối cùng hắn nói với tiểu cô nương chạy tới chỗ hắn vui chơi giải trí thuận tiện ngắm mỹ nhân: "Ôn Ngạn Bình, mấy ngày nữa, ta sẽ nhờ phụ mẫu sang gặp sư phụ cầu hôn."

Ôn Ngạn Bình đang bóc một trái quýt, nghe thấy lời hắn, trái quýt bỗng rơi xuống đất, lăn ra thật xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.