Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 160



Sáng sớm, tia nắng ban mai còn chưa xuất hiện, Ôn Ngạn Bình đã tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh, nàng phát hiện cả người mình đang nằm trong một lồng ngực, trên eo có một bàn tay ôm trọn, một chân gác trên đùi nàng, loại tư thế ngủ không thoải mái này khiến toàn thân nàng run lên. Nến hỉ cháy cả một buổi tối chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt chống đỡ, đủ khiến nàng nhìn thấy rõ nam nhân đang ôm nàng ngủ.

“Phiền phức quá…”

Nàng nói thầm một tiếng, ngủ trong tư thế này, không trách nàng mệt mỏi như vậy, nếu không phải tối qua thật sự quá mệt mỏi, dính lên gối liền ngủ, thì làm sao nàng có thể cho phép hắn giày vò mình như thế? Quả nhiên là sau khi thành thân, chất lượng giấc ngủ sẽ giảm sút đáng kể.

Sau khi cánh tay hồi phục lại một chút sức lực, Ôn Ngạn Bình trực tiếp đẩy nam nhân đang ôm nàng ra, chậm rì rì ngồi dậy, mỗi động tác đều khiến eo nàng mỏi nhừ, còn địa phương nào đó phía dưới không thoải mái chút nào, làm da mặt nàng nhăn nhúm. Thật vất vả mới ngồi dậy được, nhưng lại có một cánh tay từ phía sau vươn tới, ôm trọn nàng vào lòng.

“Nàng dậy sớm thế?” Giọng nói khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ vô cùng gợi cảm.

Ôn Ngạn Bình vùng vẫy, phát hiện mình càng giãy dụa hắn càng ôm chặt, dẫn đến động vào các bộ vị đau nhức trên người, khiến nàng không dám tùy ý lộn xộn nữa. Chỉ là, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy bắt đầu từ tối qua, nam nhân này hở ra là ôm nàng, vô cùng bá đạo, rõ ràng trước kia hắn không có thói quen xấu này.

Mặt Hạng Thanh Xuân chôn ở cổ nàng bắt đầu cọ xát, mập mờ nói: “Còn sớm, nàng ngủ thêm một lát đi, nàng không mệt hả?” Nói xong, hắn ôm nàng cùng nằm xuống.

“Đương nhiên mệt!” Giọng nàng không tốt, nhớ tới loại thân mật tứ chí quấn nhau tối hôm qua, mặt nàng đỏ bừng, cũng không phải nàng không có chút cảm giác nào, bởi vì sau đó quả thật như hắn đảm bảo, hắn vô cùng dịu dàng với nàng, mặc kệ nàng làm loạn thế nào hắn đều bao dung hết, khiến sợ hãi và oán hận trong lòng nàng đều bị đè xuống. Chỉ là….

“Ta phải rời giường thôi, phải chạy bộ! Không thể bỏ giờ học được…”

“Chạy bộ?” Hắn cắt đứt lời nàng, kéo nàng qua đối mặt với mình, hai tay vòng qua lưng nàng ôm chặt nàng vào lòng, nàng mềm mại tựa vào ngực hắn. Hắn dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng: “Nàng thật sự có thể chạy sao?”

Theo lời hắn, Ôn Ngạn Bình cảm thấy vòng eo tối qua sử dụng quá độ không ngừng run rẩy, nên hơi chần chờ, lúng ta lúng túng: “Mỗi sáng rời giường ta đều kiên trì chạy bộ một canh giờ, luyện kiếm một canh giờ, sư phụ đã an bài giờ học, không thể bỏ quên.”

Từ khi biết được những chuyện xảy ra khi nàng còn nhỏ, hắn bắt đầu hiểu nỗi bất an sợ hãi của nàng, nàng cho rằng chỉ khi nào có sức mạnh vũ lực, nàng mới có cảm giác an toàn. Nhưng mà, bảo vệ thê tử là trách nhiệm của người làm trượng phu, thấy nàng cố chấp như thế càng khiến hắn thương tiếc, trong lòng chua xót.

Hắn thân mật cọ cọ hôn lên khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Tối qua là lần đầu tiên của nàng, nàng cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ một ngày đi. Đừng lo, nàng đã rất lợi hại, đôi khi lười biếng vài ngày cũng không sao đâu. Nếu nàng lo lắng, có thể đổi giờ học sang buổi chiều, buổi sáng bồi ta ngủ thêm một chút đi.”

Ôn Ngạn Bình bị hắn thuyết phục, có thể nói người này đã khảm vào tâm của nàng, làm nàng không tự chủ mà dựa vào hắn.

Hai người đã làm chuyện thân mật nhất, ngoài ra còn là huynh đệ tốt, nên buổi sáng thức dậy, hai người rất thân mật, đối với loại hành vi quá mức của hắn thế này, nàng đành nhịn xuống.

Tuy rất mệt nhưng nàng đã tỉnh ngủ, bây giờ chỉ mới nhắm mắt lại một lát là có nha hoàn đến gõ cửa, nhắc nhở họ nên rời giường.

Mặc dù đêm qua Hạng Thanh Xuân gần như không ngủ, nhưng tinh thần hắn rất tốt, mặt mày sáng láng, dung nhan tuấn tú tinh xảo chói mắt. Ngược lại vẻ mặt Ôn Ngạn Bình mệt mỏi, nhăn mày chán chường, uống hai chén trà đặc, tinh thần nàng mới tỉnh táo được một chút.

Hạng Thanh Xuân phất tay cho nha hoàn ma ma lui xuống, tự mình nhận y phục, ôm tiểu cô nương đang ngáp dài vào lòng, mặc cho nàng từ cái yếm, tiết khố đến y phục bên ngoài, từng cái từng cái giúp nàng mặc vào. Buồn ngủ trong mắt Ôn Ngạn Bình bỗng bị dọa chạy mất, nàng nhìn hắn cầm cái yếm màu đỏ tươi thêu uyên ương, lắp bắp nói: “Không, không cần huynh giúp ta, gọi Phi Y vào là được rồi.”

Mi mắt Hạng Thanh Xuân cụp xuống, khóe môi ẩn chứa nụ cười nhạt vui vẻ, nghe thấy nàng nói, giương mắt liếc nàng một cái, khiến tiểu cô nương sợ run cả người, cứng ngắc mặc hắn cởi áo ngủ của mình ra, giống như xem nàng là con nít, mặc yếm cho nàng, ngón tay thon dài linh hoạt lướt qua da thịt non mềm nơi cổ, giúp nàng thắt dây yếm.

Rõ ràng hắn cười rất ấm áp, thế nhưng trong đôi mắt phượng xinh đẹp lại là hung quang trong suốt, người này tuyệt đối là kẻ hai mặt!

Hai người mặc y phục xong, nha hoàn mới bưng nước rửa mặt và dụng cụ đến, lần lượt hầu hạ hai người rửa mặt.

“Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân!”

Nghênh Hà dẫn theo mấy nha hoàn xinh dẹp như hoa đến thỉnh an bọn họ, bất luận nha hoàn nào cũng xinh đẹp mỹ miều, Ôn Ngạn Bình nhìn thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, nhận lễ của các nàng xong cười cho bọn họ đứng dậy, nhận hầu bao đã được chuẩn bị từ tay Phi Y, khen thưởng các nàng.

Ngoại trừ Chiếu Quang, Nghênh Hà và Xuân Hoa là hai đại nha hoàn hầu hạ trong nội viện, còn là nha hoàn thiếp thân của Hạng Thanh Xuân, vừa gả đến nên Ôn Ngạn Bình cũng khách sáo mấy phần. Các nha hoàn ma ma còn lại chỉ đứng bên ngoài dập đầu chào, Phi Y mang ít bạc ra thưởng cho bọn họ.

Tần ma ma và đám người Phi Y nhìn thấy tân cô gia tiếp nhận bút vẽ lông mày, tự mình vẽ cho tân nương tử, không khỏi nhìn nhau cười cười. Tình cảm của đôi tiểu phu thê này là nhạc kiến kỳ thành đấy. Hơn nữa, hai người không chỉ có tình cảm phu thê mà còn có tình huynh đệ, cô gia không phải người hồ đồ, tiểu thư nhà các nàng sau khi gả vào sẽ không phải chịu uất ức cái gì.

Đừng trách các nàng nghĩ như thế, bởi vì sáng sớm hôm nay các nha hoàn đứng chờ bên ngoài muốn bái kiến phu nhân bọn họ, ai ai cũng xinh đẹp, ngay cả các nàng là nữ nhân còn hoa mắt, tùy tiện kéo một người tới, thì tư sắc cũng tốt hơn tiểu thư nhà các nàng nhiều, làm cho các nàng không thể không lo lắng. Bây giờ nhìn ánh mắt lưu chuyển ăn ý giữa hai người, cộng với hành động cưng chiều của tân cô gia, có thể thấy hắn rất coi trọng thê tử tân hôn của mình.

Đám người Phi Y hài lòng, nhưng các nàng lại không biết những nha hoàn bị các nàng đề phòng nghiêm ngặt kia chẳng hề có chút tâm tư nào, tuy các nàng xinh đẹp nhưng phải trải qua lựa chọn gắt gao mới được giữ lại, những người không an phận đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ rồi. Bị đuổi cũng không sao, nhưng nghe nói đám nha hoàn dám dụ dỗ chủ tử kia bị dạy dỗ vô cùng thê thảm, sau đó còn bị bán vào những nơi khủng khiếp, sao không làm các nàng biến sắc cho được? Đặc biệt các nàng biết rõ, tất cả những chuyện này là do Chiếu Quang làm, chúng nha hoàn xinh đẹp đã khắc sâu ấn tượng về hình tượng ác nô chó săn trong lòng, sợ mình sẽ trở thành người kế tiếp nên không dám có dị tâm.

Chiếu Quang: QAQ, oan uổng quá! Ta chỉ làm theo lệnh thiếu gia thôi mà, cũng không có đem bọn họ bán vào địa phương khủng khiếp nào, lời đồn đại này rốt cuộc truyền ra từ đâu?

Ở gian ngoài, điểm tâm và cháo loãng đã được bày lên bàn, Hạng Thanh Xuân kéo Ôn Ngạn Bình tới trước bàn, gắp các món ăn nàng thích ăn nhất vào bát của nàng, nói: “Ăn xong sẽ đi thỉnh an cha nương, sau đó phải đến Đông viện thỉnh an tổ phụ tổ mẫu và gặp mấy người trong phủ, sẽ bận rộn rất lâu mới được ăn, bây giờ nàng ăn nhiều một chút, miễn cho lát nữa bị đói.

Nghe xong, da đầu Ôn Ngạn Bình run lên, vội vã không nói hai lời, trước hết ăn no bụng rồi tính.

Hạng Thanh Xuân mỉm cười nhìn nàng, mỗi khi nàng ăn xong liền gắp bánh bao và bánh ngàn lớp vào bát cho nàng, hầu hạ chu đáo, cử chỉ này rơi vào trong mắt đám nha hoàn, thật sự là khiến các nàng khiếp sợ không hiểu, càng đè xuống những tâm tư không nên có, quyết định sẽ hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt.

Hành động này của hắn làm cho Ôn Ngạn Bình không được tự nhiên, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy hạ nhân đều cúi đầu đứng nghiêm chỉnh, hình như không nhìn thấy, cho nên nàng rất cảm động trước sự ân cần của hắn, nên cũng gắp bánh bao đặt vào bát hắn, làm ra vẻ vô tình: “Không phải huynh nói phải bận rộn rất lâu sao? Huynh cũng ăn đi.”

Hành động này khiến nam nhân bên cạnh thỏa mãn đáp ứng, nhã nhặn ăn hết phần của mình.

Dùng bữa sáng xong, thấy thời gian vừa đúng lúc, hai người mới đi đến thượng phòng thỉnh an Hạng phụ Hạng mẫu.

Dũng Xuyên Bá phủ rất lớn, chia ra thành Đông viện và Tây viện, Đông viện chiếm hai phần ba diện tích của Dũng Xuyên Bá phủ. Phu thê Dũng Xuyên bá và nhị phòng tam phòng ở Đông viện, còn đại phòng ở Tây viện, hai viện cách nhau một hoa viên, bình thường đều đóng cửa, trên cơ bản là hai viện độc lập. Thông thường, mùng một và mười lăm Hạng phụ Hạng mẫu mới sang Đông viện thỉnh an phu thê Dũng Xuyên Bá.

Hạng Thanh Xuân là con trai trưởng duy nhất của đại phòng, là cháu đích tôn của Dũng Xuyên Bá phủ, chỉ là ở trong mắt phu thê Dũng Xuyên Bá lại không bằng mấy cháu trai thứ xuất, chuyện này nguyên nhân là do Hạng mẫu không hòa đồng. Mặc dù không hòa đồng, nhưng Dũng Xuyên Bá phủ sau này phải truyền lại cho con trai trưởng của đại phòng, cho dù không thích nhưng cũng phải cho cháu trai mặt mũi, may mắn Hạng Thanh Xuân không chịu thua kém, không chỉ bái nhập làm môn hạ của Ôn thái sư, hiện tại đang giữ chức Lại Bộ Thị Lang, tiền đồ vô hạn, coi như lấy được lòng lão nhân gia, nên Dũng Xuyên Bá càng coi trọng hắn.

Trên đường đi, Hạng Thanh Xuân giới thiệu sơ lược về tình hình trong phủ cho tiểu thê tử, mặc dù những chuyện này trước khi thành thân nàng đã biết, có điều khi Hạng Thanh Xuân giải thích, nàng càng bắt được trọng điểm, ngay cả những thứ phu thê Dũng Xuyên Bá thích cũng biết rõ.

Ôn Ngạn Bình im lặng nghe, nhớ tới tin tức về Dũng Xuyên Bá phủ mà phu thê Ôn Lương nói với nàng trước khi xuất giá, trong đó, bởi do nàng dâu cả mà phu thê Dũng Xuyên Bá không thích cháu đích tôn là Hạng Thanh Xuân, khiến cho từ nhỏ đến lớn Hạng Thanh Xuân trải qua vô cùng khó khăn, sau đó đến thư viện học, bám được Đại hoàng tử, được Đại hoàng tử trọng dụng, con trai của nhị phòng là Hạng Thanh Minh cũng đầu quân cho Đại hoàng tử, phu thê Dũng Xuyên Bá càng coi trọng nhị phòng. May mắn, sau đó Hạng Thanh Xuân bái nhập làm môn hạ Ôn Lương, cuối cùng khiến họ nhìn ra giá trị của Hạng Thanh Xuân, bắt đầu coi trọng nhất mạch đại phòng.

Lúc bọn họ đi đến thượng phòng, Hạng phụ và Hạng mẫu đã thức dậy, đang chờ nàng dâu mới sang kính trà.

Hạng phụ và Hạng mẫu hơi khẩn trương, bọn họ lần đầu tiên có dâu, hơn nữa còn là nàng dâu của con trai trưởng, sao lại không khẩn trương. Ngay cả Hạng phụ thường ngày không có việc gì làm chỉ thích náo loạn ở phòng di nương, tối qua hiếm khi ở lại phòng chính thê, sợ là buổi sáng ông dậy không nổi, khiến con dâu chê cười.

Đối với xuất thân của con dâu, bọn họ rất hài lòng. Mặc dù chỉ là dưỡng nữ, nhưng còn phải xem là dưỡng nữ của ai, dưỡng nữ của Ôn Tử Tu không phải ai cũng có diễm phúc làm đâu, Không những vậy, con dâu còn được lời vàng ngọc của hoàng thượng tán thưởng, từ nhỏ sống ở Đàm gia thành Bình Tân, giáo dưỡng đương nhiên không phải bàn. Có thể nói, con trai lấy dưỡng nữ của Ôn Tử Tu, lợi nhiều hơn hại.

Ngay lúc phu thê ông bà đang tâm thần bất định, nha hoàn thiếp thân của Hạng mẫu cười tiến đến, báo cho bọn họ biết thiếu phu nhân đã tới. Tinh thần hai người chấn động, điều chỉnh vẻ mặt tươi cười, mỉm cười ra đón con trai và con dâu qua thỉnh an.

Khi thấy con dâu đi sau lưng con trai, tư thế đoan trang tao nhã lịch sự, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, Hạng phụ và Hạng mẫu lập tức phát ngốc.

“Cha, nương mời dùng trà.”

Ôn Ngạn Bình dâng trà lên, cung kính đưa cho hai người.

Tay Hạng phụ Hạng mẫu run lên, hai mắt nhìn nàng đăm đăm, nhất thời không cách nào tiếp nhận.

“Cha, nương!” Hạng Thanh Xuân gọi một tiếng.

Giọng nói hơi khó chịu khiến ông bà sợ run cả người, lập tức thanh tỉnh, hai ông bà nhìn mặt con trai cười như không cười, vội kéo ra tươi tười cứng ngắc, nhận trà con dâu đưa.

Tuy rằng thân phận thật của con dâu khiến hai ông bà không dám tin, nhưng vẻ mặt cười như không cười của con trai khiến họ sợ hơn. Nói đến thật đáng xấu hổ, ông bà là phụ mẫu đấy, nhưng lại sợ con của mình. Đương nhiên, loại sợ hãi này phần lớn là áy náy nhiều hơn. Nếu không phải họ vô năng, con trai sẽ không bị tổ phụ tổ mẫu chán ghét, nhị phòng chèn ép, khi còn bé nếm nhiều đau khổ như thế. Mà xưa nay con trai rất có chủ ý, lại vô cùng thông minh, không giống phu thê ông bà, ngược lại con trai giống người Khúc gia, đầu óc linh hoạt nhiều mưu kế.

Ông bà uống trà con dâu xong, bèn đưa lễ vật cho nàng dâu mới, miễn cưỡng nói vài lời, thấy con dâu khiêm tốn dịu dàng tiếp nhận, ông bà quan sát gương mặt này, hơi có một chút tâm luật bất chính.

Tuy khí chất con dâu bất phàm, vừa nhìn chính là quý nữ được dạy dỗ nghiêm khắc, ngôn hành cử chỉ đều không có khuyết điểm, thế nhưng gương mặt này là của nghĩa tử Ôn Lương mà, Ôn Ngạn Bình thường xuyên tới phủ tìm con trai họ, nàng còn là nghĩa tử Ôn Lương, họ mong đến còn không kịp, nên làm sao có thể quên mặt được? Lúc này phải dối lòng xem như không biết, thật là nói không nên lời.

Nghĩa tử Ôn phủ biến hóa thật nhanh, đã biến thành con dâu bọn họ, trên mặt tâm lý ông bà không thể nào tiếp nhận nổi, nhưng nhìn mặt con trai, hai người chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà thôi. Trong lòng Hạng mẫu bắt đầu oán trách bà mối, lúc trước đi đề thân, bà ta đã nhìn thấy dung mạo của nghĩa nữ Ôn phủ mà không nói cho bà biết.

Chỉ là loại hành vi trách cứ này dưới con mắt của con trai liền biến mất không dấu vết, hóa thành thở dài.

Uống trà con dâu xong, Hạng phụ Hạng mẫu đứng dậy, dẫn con trai và con dâu đi tới Đông viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.