Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 17



Mãi cho đến sau khi dùng xong bữa tối, Ôn Lương cho người chuẩn bị xe ngựa tự mình đưa Hồ thái y hồi phủ.

Phủ Hồ thái y ở cách Ôn phủ hơi xa một chút, ngồi xe ngựa cũng phải hai khắc mới tới. Ôn Lương không để ý tới Hồ thái y phản đối, vẫn một mực hiếu thuận đỡ lão nhân gia lên xe ngựa, lão thái y lại bắt đầu giọng điệu hầm hừ, cười mắng hắn chê lão nhân gia đây đã già, vướng bận chân tay yếu kém các loại sao, trái lại nghe giọng điệu lại mười phần hào sảng.

Như Thúy ở cửa để tiễn, thấy Hồ thái y vẻ mặt hầm hừ, liền cười nói: "Hồ gia gia, để phu quân đưa gia gia về đi, nếu không phu quân trong lòng cũng không yên tâm, ở nhà nhưng không lo lắng sao được, lại thêm trằn trọc lăn lộn khổ người." Chậc, đến lúc đó bị lăn qua lăn lại chính là nàng đây.

Hồ thái y liếc nhìn nàng một cái, cho rằng nàng nói Ôn Lương bình thường hành vi có chút làm ầm ĩ phiền toái, mặc dù ngoài miệng nói vài câu, nhưng lão thái y trong lòng vẫn uất ức.

Hồ thái y lớn tuổi, đa phần mang lớp trẻ hết nói nói đến giáo huấn, cho nên dọc theo đường đi Ôn Lương đều bị lão nhân gia kéo đến mắng, đa số là mắng hắn đi một mạch là mười mấy năm không trở về kinh, chạy đến khu biên cảnh, vì hắn mà các trưởng bối phải lo lắng không yên, tóc bạc càng thêm nhiều, ngay cả chung thân đại sự đều hoãn lại, bây giờ thật vất vả mới trở về, đã vậy lại cưới nữ tử thân phận thấp như thế, mặc dù người còn chưa biết thế nào, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém rất xa so với những quý nữ thế gia tương xứng, lại không thể mang lại cho hắn nhiều lợi ích, để cho chúng thành gia, các trưởng bối thế nào cũng không thể an tâm.

Ôn Lương vô cùng điềm tĩnh ngồi mặc hắn mắng, chỉ là nghe thấy gia gia bất mãn với xuất thân của Như Thuý nhà mình, không khỏi phản bác: "Lúc trước khi quyết định nên duyên cùng nàng thì con đã biết xuất thân của nàng, cưới nàng là con, cùng nàng đi hết một đời người cũng là con, cũng không phải cùng xuất thân của nhà nàng trải qua một đời. Vì thế Hồ gia gia đừng hao tâm nghĩ nặng về nó. Hơn nữa, nàng với ta có ơn cứu mạng, nếu không phải nàng, hôm nay con cũng không thể ngồi ở chỗ này cho gia gia ngài mắng...".

"A phi phi phi, tiểu tử nhà ngươi nói bậy bạ gì đó?". Hồ thái y lập tức cắt ngang lời của hắn, cả giận nói: "Gia gia ta mới nói một câu tiểu tử thối nhà ngươi liền bốp chát lại mười câu, không phải là bênh chằm chặp thê tử của ngươi thì là gì? Ta sẽ không nói gì thêm đâu." Mặc dù bây giờ trách mắng nhiều thế, nhưng cũng biết là hôn sự này vẫn chung quy nguyên do ở đây, cho nên hôm nay nhìn thấy thê tử Lương nhi, mặc dù không tán thành cũng không nói gì thêm.

Ôn Lương cười hì hì nhìn lão nhân gia, vẻ mặt vô lại, thấy Hồ thái y vừa bực mình vừa buồn cười, vô luận qua đi bao nhiêu năm thì vẫn dường như là thiếu niên khi xưa chút nữa ngã mất mạng, là đứa nhỏ quấn quít bày trò chơi xấu hắn, để hắn ngàn vạn đừng đem thuốc ra khiến cho nó khổ sở.

"Người trẻ tuổi các ngươi sự việc gì thì gia gia cũng không thể quản, đối chọi nhiều năm như vậy, gia gia đoán thấy Trấn quốc công tâm cũng đã hồi chuyển, con liền dừng lại đi, đừng cùng gia phụ mình đối nghịch mãi, phụ thân chỉ có một, đừng để sau này con muốn ngang bướng cũng không được với ai nữa đâu. Ai, sau này à, hãy cùng thê tử của mình cùng sống những ngày an nhàn, sau đó sinh mấy tiểu tử mập mạp cho lão gia gia ta ngày ngày đều ôm, gia gia đã thoả lòng rồi..."

Nghe thấy Hồ thái y cuối cùng lải nhải, Ôn Lương cười nhàn nhạt, rèm mi rũ xuống không có ý nói gì thêm. Kỳ thực hắn biết cuộc đời này đoán sẽ không có đứa con của mình, năm ấy Như Thúy vì cứu hắn mà bị một vết đao nơi bụng, thái y chẩn đoán cuộc đời này nàng không thể mang thai được. Việc này đã thành nơi lòng hắn một vết mưng mủ không muốn đụng chạm tới, lúc ấy nhìn thấy nàng một thân nhợt nhạt mong manh nằm ở trên giường, lời cưới nàng làm thê từ vô thức mà hứa.

Không phải là không có tiếc nuối nào, nhưng đã quyết định cưới, lời hứa đã nói, như vậy nhất định phải đối mặt với hiện thực. Nhưng về sau cũng đã nghĩ thông suốt, sau này đến trong họ, nhận một đứa nhỏ về nuôi, chỉ cần là dòng máu của Ôn gia, thì không phải mình là thân sinh thì có cái gì quan trọng đâu?

Lải nha lải nhải mãi, xe ngựa cũng đến phủ Hồ thái y.

Ôn Lương tự mình đỡ Hồ thái y xuống xe ngựa, lúc người đánh xe đi gõ cửa, Hồ thái y nói với Ôn Lương: "Ngoại tổ mẫu của con vẫn ngóng trông con trở về, hiện tại con cũng đã thành thân, nếu có thời gian, tấu xin với hoàng thượng chọn ngày mang thê tử của mình trở về Bình Tân ra mắt để lão thái thái xem mặt cháu dâu."

"Vâng, Tử Tu đã biết."

Đỡ Hồ thái y vào trong, sau đó Ôn Lương lên xe ngựa hồi phủ.

***

Ngày hôm sau, người trong cung đưa tới thiếp mời sinh nhật lần thứ năm mươi sáu của thái hậu nương nương.

Như Thúy nghe nói người trong cung đến, vội vàng đi thay đổi y phục đến phòng khách tiếp kiến công công đưa thiếp mời. Đến đưa thiếp mời chính là một thái giám trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, da trắng bệt, khuôn mặt dài, mặc dù cười nhưng thần sắc hơi cao ngạo. Sau khi quản gia đã nhắc nhở, Như Thúy biết hắn là thái giám tổng quản - Vương công công của Trọng Hoa cung, cũng là thái giám thân cận nhất bên cạnh thái hậu nương nương, ở trong cung phi tần các nhìn thấy hắn cũng phải kính trọng ba phần, cho nên ngạo mạn hẳn là vì điểm này.

Thế nhưng làm cho nàng kỳ lạ chính là, vì sao lại là thái giám bên cạnh thái hậu nương nương đến đưa thiếp mời? Chẳng lẽ phủ thái sư uy danh cao như vậy?

"Công công đã mệt nhọc, mời dùng trà." Như Thúy liền sai người dâng trà mời Vương công công.

Vương công công chắp tay nói: "Không cần dùng trà, chúng ta bây giờ liền hồi cung để báo cáo với thái hậu nương nương." Sau đó trên dưới đánh giá Như Thúy một lượt, trong mắt lộ ra sự xem thường, ngạo mạn nói: "Hôm nay nhìn thấy Ôn phu nhân, trái lại khiến chúng ta rất mở rộng tầm mắt."

Như Thuý mặc dù bình thường nhìn có chút chậm chạp, nhưng cũng không phải thực sự ngốc, công công kia làm bộ làm tịch như vậy rõ ràng là khinh thường nàng, hoặc là nói hắn cậy vào điều gì cho nên mới phải biểu hiện ra một bộ dạng căm ghét người khác như vậy. Không cần nghĩ cũng biết người nâng đỡ sau lưng Vương công công này là ai. Về phần thái hậu nương nương thì vì sao thấy khó chịu với nàng, Như Thúy cũng có thể đoán ra một phần, thứ nhất là bởi vì Túc vương phi, thứ hai là bởi vì đại công chúa.

Trong đại sảnh, nha hoàn hầu hạ thấy phu nhân nhà mình bị một thái giám như vậy dè bĩu trong lòng giận không thôi, Minh thúc cũng nhíu mày, nhưng lại vì hắn là thái giám nơi hậu cung, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Như Thúy cô nương tựa như không nghe thấy, vẫn như trước cười híp mắt nói: "Đa tạ công công khen, tướng công nhà ta nói, nếu là trong hậu cung có người tới thì khoản đãi cho tốt, nếu không để Túc vương biết được khiển trách Túc vương phủ không có giáo dưỡng."

Vương công công lúc này không khỏi nhăn mày, hắn nói ý chính là khinh thường nàng ta, đương nghĩ quả nhiên là nữ tử xuất thân thấp kém, chính là nghe không hiểu ý người. Lại nghe được lời nàng nói phía sau, không khỏi một phen hoang mang: "Này cùng Túc vương phủ có quan hệ gì? Ôn phu nhân mặc dù là Thái sư phu nhân, nhưng có những lời cũng không thể nói lung tung nha."

Túc vương là tiểu nhi tử của thái hậu, xưa nay được thái hậu sủng ái, phía trên còn có hoàng đế dung túng, có thể nói là trong kinh là nhân vật vạn lần không thể đắc tội, Như Thúy nói lời này chính là cảnh báo, Vương công công trong lòng run khẽ, không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Túc vương không phải là bởi vì quan hệ cùng Ôn Tử Tu mới có thể miễn cưỡng thu nàng ta thành nghĩa muội? Chẵng lẽ trong đó còn có nội tình gì không ai rõ?

Chỉ thấy Như Thuý lộ ra nụ cười tươi với hàm răng trắng đều, nói: "Công công đừng là quên mất ta là nghĩa muội Túc vương, ta mặc dù gả qua đây, nhưng trong lòng mình vẫn là người Túc vương phủ."

Vương công công trong lòng băn khoăn, biết thái hậu nương nương có ý để mình thăm dò một chút về Ôn phu nhân này, ý nghĩ không khỏi hoang mang, vội vàng tươi cười nói: "Ôn phu nhân nói thế trái lại nhắc nhở chúng ta, là chúng ta không phải".

Như Thúy vui mừng gật đầu, "Không có gì, có lẽ công công là quý nhân hay quên chuyện, lúc này nhắc nhở một chút công công cũng là nhớ một chút. Nhưng mà ta thấy công công tinh thần có vẻ không tốt, có phải hay không thân thể không khoẻ? Đến đây, đến đây, uống chút trà, nghỉ ngơi một chút."

Vương công công nhất thời bị thái độ thành khẩn thân thiết của nàng làm cho lo sợ, vì ý Như Thúy khuyên bảo liền liên tục uống hơn nửa bình trà, nhất thời cảm thấy muốn đi nhà xí, vội vàng nhịn xuống, phụ họa lời của nàng nói: "Gần đây khí trời hay thay đổi, thân thể quả thật có chút khó chịu." Chỉ cần không nhắc đến việc về Túc vương, tất cả đều là dễ nói chuyện.

Sau khi nghe xong, Như Thúy vẻ mặt đồng tình, thành khẩn nói: "Ta nghe Hồ thái y nói, này mùa khô ráo, người cần nhiều bổ sung nhiều nước. Nhìn công công làn da hơi khô, có thể thấy là thiếu nước. Đến đây, ở đây không cần khách khí, uống nhiều nước chút, chắc hẳn Ôn đại nhân nhà ta sau khi trở về biết công công thân thể có không khoẻ mà còn tới đưa thiếp mời sẽ cực kỳ cảm động, cũng sẽ đồng ý công công ở đây uống nhiều nước chút, nghỉ ngơi rồi quay trở lại cung."

"..."

Liên tục uống hết mấy ấm trà, Vương công công rốt cuộc xanh mặt mau chóng rời đi, điệu dáng kia nhìn thế nào cũng như đang chạy trốn thật nhanh.

Như Thúy trong tay còn mang theo ấm nước, nhìn theo hướng Vương công công vừa rời đi, chép miệng nói: "Vương công công bụng thực rộng, ba bình trà lớn đều uống hết như không có chuyện gì, hôm khác hắn lại đến, lúc đó nhất định sẽ mời hắn uống trà tiếp."

Thanh Y, Lam Y vẻ mặt đờ đẫn nhìn người nào đó.

Quản gia Minh thúc đưa mắt nhìn xa, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao thiếu gia nhà mình có đôi khi sẽ mang khuôn mặt của kẻ “chiều chồng” từ phòng đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.