Tiến vào tháng chạp, rất nhanh đã bước sang năm mới.
Đây là năm đầu tiên Ôn Ngạn Bình đón năm mới với Hạng phủ với tư cách là nàng dâu, vả lại nàng còn là cháu dâu trưởng của Dũng Xuyên Bá phủ, cuối năm nhiều việc, nàng không thiếu được bận rộn một phen.
Cuối cùng đã đến ngày cuối năm, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới rảnh rỗi một chút.
Đem trừ tịch - Đêm 30, tất cả người trong hai viện tập hợp tại đại đường Đông viện cùng ăn cơm tất niên, cơm tất niên được sắp xếp hai bàn, người lớn một bàn, đứa nhỏ một bàn, không khí vô cùng náo nhiệt -- Biểu hiện bên ngoài là như thế. Nếu bỏ qua khuôn mặt cứng ngắc và ánh mắt muốn ăn thịt người của Hạng Thanh Minh, thì càng có thêm sức thuyết phục.
Ôn Ngạn Bình thừa dịp mọi người không chú ý, nàng len lén cho Hạng Thanh Minh một ánh mắt tà ác khiêu khích, khiến Hạng Thanh Minh thở hồng hộc, tức giận muốn bể phổi, còn người nào đó thì trốn sau lưng Hạng Thanh Xuân cười giống như chuột trộm gạo thành công, chỉ còn thiếu kêu "Chi...Chi..."
Hạng Thanh Minh xiết chặt nắm đấm: Xú nha đầu, sớm muộn gì có một ngày ta cũng khiến ngươi lộ bộ mặt thật hung tàn trước mặt mọi người! Đến lúc đó Hạng gia sẽ hưu ngươi!
Nói tóm lại, Ôn Ngạn Bình đã đến Hạng gia từ lúc Trung Thu tới bây giờ, nàng chỉ lộ mặt trước mặt Hạng mẫu một lần, những lúc khác nàng duy trì dáng vẻ hiền lương dịu dàng của tiểu thư khuê các rất hoàn mỹ, khiến người ta không bắt được nhược điểm, nếu trước mặt có chuyện nàng không ứng phó được, thì âm thầm dùng vũ lực giải quyết, hoàn toàn không có vấn đề ~~
Đón giao thừa xong, bọn họ trở lại Tây viện, nha hoàn đã đem chăn màn đi huân hương ấm áp rồi, Ôn Ngạn Bình rửa mặt xong, nàng dùng hai ba động tác là đã cởi xong y phục nhiễm khí lạnh, trực tiếp bổ nhào vào chăn, lười biếng thở dài một tiếng.
Sau đó, Hạng Thanh Xuân cũng lên giường, hai người chen chúc trong ổ chăn, lúc thời tiết ban đêm rét lạnh này, có người chia sẻ nhiệt độ cơ thể, là một chuyện khiến người ta vô cùng vui sướng.
Hai tay nam nhân hạnh kiểm xấu dao động trên người nàng, vuốt ve bộ ngực no đủ của nàng, trầm trầm mê mê, nàng cũng lười để ý đến hắn.
"Bắt nạt Nhị đệ rất vui hả?" Hắn tiến đến bên tai nàng khàn giọng hỏi.
"Ừ, rất thú vị, dáng vẻ hắn ta giận mà không dám nói gì rất buồn cười." Nàng thẳng thắn.
Hạng Thanh Xuân bật cười, cắn xuống vành tai mềm mại của nàng, nói: "Đừng chọc nó quá mức, coi chừng nó trả thù nàng đấy." Đương nhiên, nếu Hạng Thanh Minh dám trả thù, đoán chừng hắn phải trải qua năm ải sáu tướng mới được.
Ôn Ngạn Bình giơ cao tay áo, làm ra động tác "Ta rất lợi hại", cười hì hì nói: "Không sợ, hắn dám trả thù, ta lại đánh hắn! Hắn đánh không lại ta đâu!"
Tay vươn ra bị người ta cắn, Ôn Ngạn Bình vội lui về trong chăn.
Lúc này Hạng Thanh Xuân không thèm đôi co với người nào đó nữa, trực tiếp lột sạch nàng, phủ người lên.
Rất nhanh, hắn đã bị người áp trở lại, nàng nằm trên người hắn trợn mắt nói: "Huynh lại đè ta!"
Mặt mày nàng tức giận tăng thêm mấy phần phong tình, không chỉ không có sức uy hiếp, ngược lại khiến hắn càng hưng phấn hơn, giọng nói càng dịu dàng, hắn khẽ nói: "Được rồi, cho nàng đè ta."
Tiểu cô nương rất hài lòng với sự thức thời của hắn, nàng cúi đầu xuống, bắt đầu liếm hôn làm loạn trên ngực hắn, sau khi dùng tư thế ngồi kết hợp cùng một chỗ, nàng mới phát hiện mình lại bị lừa, dù cho nàng ờ phía trên hắn, nhưng người mệt mỏi vẫn là nàng, người yếu thế vẫn là nàng!
"Ta không làm..."
Hạng Thanh Xuân làm sao cho phép nàng chạy trốn, hắn đỡ eo nàng một lần nữa đè nàng xuống, bởi vì động tác đột ngột này khiến phía dưới hai người kết hợp càng sâu, độ sâu này khiến nàng không nhịn được hút khí, bỗng dưng nghẹn ngào, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc mập mờ.
Mà thanh đoản kiếm chưa bao giờ rời khỏi người nàng kia, lúc này đĩnh đạc nằm trong đống y phục dưới giường, nhìn rất đáng thương.
Dưới ánh đèn dầu trong phòng, ánh mắt thanh niên chuyển từ trên khuôn mặt mê ly của nàng sang thanh đoản kiếm nằm trên mặt đất, sau đó hắn đè nàng xuống tiếp, dịu dàng để lại dấu hôn trên ngực nàng, hắn vừa hôn vừa nhẹ nhàng vuốt ve xua tan đi tất cả sợ hãi, dung nạp hết thảy ký ức kinh hoàng của nàng.
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn hi vọng mình có thể xuất hiện vào thời khắc nàng nhỏ tuổi bất lực nhất, trong cảnh tàn sát khốc liệt đó che hai mắt nàng lại, hắn muốn nửa đời trước của nàng luôn thuần khiết không tỳ vết.
Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, nửa đêm tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn.
Buổi sáng lúc rời giường, thế giới ngoài cửa sổ đã biến thành một dãy ngân quang trắng xóa, Ôn Ngạn Bình vuốt vuốt vòng eo đau nhức, cuối cùng vẫn kìm không được tính trẻ con, nàng nhảy xuống giường mang giày chạy ra ngoài nghịch tuyết, Đám người Phi Y và Nghênh Hà sợ hãi, vội vàng chuẩn bị lò sưởi, mang áo choàng lông đuổi theo nàng ra ngoài.
Mặt Hạng Thanh Xuân không đổi, mặc áo mỏng tựa vào đầu giường, nghe tiếng nói cười vui vẻ ngoài cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng như nước.
Rất nhanh, tiểu cô nương bị đông lạnh run rẩy trở về, vừa về đến nàng đã nhảy lên giường bổ nhào vào lòng hắn, Hạng Thanh Xuân cảm giác như ôm một khối băng, mà khối băng này còn vô cùng ác liệt vùi vào lòng hắn, không biết nàng muốn cướp đoạt nhiệt độ cơ thể hắn hay chỉ đơn thuần là làm ấm.
Hạng Thanh Xuân tiếp nhận lò sưởi tay nha hoàn đưa tới nhét vào trong chăn, sau khi cho tất cả nha hoàn ra khỏi nội thất, hắn nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng mới thân mật cười nói: "Nào có ai mới sáng sớm đã chạy đi nghịch tuyết như nàng? Không sợ bị đông lạnh sao?"
Nàng vùi mặt vào lòng hắn, dán lên xương quai xanh tinh xảo của hắn mềm nhũn nói: "Không hiểu tại sao, sáng nay tâm tình ta rất tốt, thấy bên ngoài đều là tuyết, tâm tình càng tốt hơn."
"Vì sao?"
"Ừm..."
Đột nhiên nàng hơi ngượng ngùng khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, nhưng rồi hắn lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng tim hắn đập liên hồi, ngay cả hắn cũng không phát hiện một khắc này hắn nín thở, im lặng nhìn nàng.
"Đại khái là bởi vì...Sáng sớm thức dậy thì nhìn thấy huynh rồi." Nàng xấu hổ nói, sau đó cuống quýt bổ sung: "Ai nha, huynh đừng nghĩ lung tung, mặt của huynh đẹp như thế, dù cho ai mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên, thì cũng sẽ có tâm tình tốt như vậy đấy."
Hạng Thanh Xuân cắn răng: "Đương nhiên, ta không có nghĩ lung tung..."
Nếu như không nghĩ lung tung, sao lại nhìn nàng hung dữ như vậy? Hồ ly tinh càng ngày càng không bình tĩnh! >__<...
***
Lễ mừng năm mới là thời điểm đi thăm hỏi thân thích, cũng là lúc thần tử quan minh chính đại bồi đắp tình cảm, không sợ bị người ta gán cho tội danh không tốt gì đó.
Hạng Thanh Xuân và thê tử cũng đi chúc tết nhạc phụ kiêm ân sư, lúc này bụng Như Thúy cô nương đã hơn năm tháng, Ôn Ngạn Bình thấy thế, đi quanh phụ nữ có thai hai vòng, hỏi: "Nương, bụng ngài hơi lớn đó, đến cùng thì có mấy đứa thế?"
A Tuyết vội vàng giơ hai ngón tay: "Hai đứa!"
Quý Quý cười híp mắt: "Tứ ca ca nói, có thể chỉ có một thôi ~~"
Trường Trường thong thả phía sau, rất có phong thái bình tĩnh của danh sĩ, lạnh nhạt nói: "Cái này phải hỏi đại phu."
"Vậy các đệ muội hi vọng mấy đứa?" Ôn Ngạn Bình cười híp mắt hỏi ba đứa nhỏ.
A Tuyết phản ứng cực nhanh: "Ba đứa, đến lúc đó các đệ mỗi người một đứa ~~"
Quý Quý mềm mại dịu dàng: "Muội cũng vậy ~~"
Trường Trường nghiêm túc: "Vậy phải xem trong bụng nương có mấy đứa!"
Hỏi đáp một lúc, tính cách ba đứa bé đã bị phơi bày. A Tuyết ngây thơ không tỳ vết, Quý Quý điềm đạm đáng yêu, Trường Trường thực tế. Ôn Ngạn Bình vô cùng vui mừng, sau khi nàng xuất giá, bọn đệ đệ muội muội phát triển rất tốt.
Tò mò trong bụng Như Thúy cô nương có mấy đứa bé xong, đến phiên Như Thúy cô nương quan tâm đến tiểu cô nương đã xuất giá, Như Thúy lôi kéo nàng kề tai nói nhỏ: "Con gả được mấy tháng rồi, có tin tức gì chưa?"
Ôn Ngạn Bình quả quyết lắc đầu, cả điểm thẹn thùng cũng không có.
"Dũng Xuyên Bá phu nhân và bà bà con không nói gì sao?" Nếu là bà bà bình thường, nàng dâu mới gả qua một tháng là đã hận không thể có tin mừng ngay tức khắc.
Ôn Ngạn Bình tiếp tục lắc đầu, an ủi: "Nương, ngài đừng lo lắng, con vừa mới gả không lâu, hồ ly tinh nói không muốn sinh con sớm, chờ con điều dưỡng thân thể tốt rồi nói."
Lời này Như Thúy cô nương đồng ý, nàng hỏi như thế là sợ Dũng Xuyên Bá phu nhân và bà thân gia gấp gáp muốn ôm cháu mà gây khó dễ cho tiểu cô nương thôi, nếu hai người đó không gấp thì nàng cũng không gâp áp lực cho con gái mới xuất giá. Như Thúy cẩn thận quan sát thần sắc tiểu cô nương, hình như không bài xích sinh con như lúc trước nữa, xem ra trong thời gian này Hạng Thanh Xuân chuẩn bị công tác hậu cần rất tốt, tư tưởng tiểu cô nương đã được khai thông.
Chơi tại Ôn phủ trọn một ngày, hai người mới lưu luyến hồi Hạng phủ.
Ngày hôm sau, Hạng Thanh Xuân bắt đầu bận rộn xã giao, Ôn Ngạn Bình thì theo Dũng Xuyên Bá phu nhân và Hạng mẫu đi chúc tết các thân thích trong kinh thành, đồng thời Hạng phủ còn phải tiếp các thân thích đến chúc tết và các đồng liêu có quan hệ lợi ích.
Thật vất vả mới đến ngày mười lăm, đúng lúc hoa mai nở rộ, Ôn Ngạn Bình nhận được rất nhiều thiếp mời mời nàng đi thưởng mai, cộng thêm thiếp mời tiệc đầy tháng, sinh thần các loại, khiến nàng vô cùng nhức đầu.
Hạng Thanh Xuân không hổ danh là người sủng thê tử, hắn giúp đỡ tiểu cô nương chọn lựa thiếp mời, lựa ra mấy phủ không thể cự tuyệt, còn những nơi khác chỉ sai người đưa lễ vật bày tỏ mình áy náy vì không đi được thôi.
Ôn Ngạn Bình dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp một tấm thiệp lên, quay đầu nhìn hồ ly tinh xinh đẹp nhà mình hỏi: "Hai mươi tháng hai là sinh thần Đại hoàng tử, mời chúng ta tham dự, vậy cái thiệp này chúng ta có thể không đi không?"
Hạng Thanh Xuân lắc đầu, kéo nàng ngồi lên đùi mình, hỏi: "Nàng sợ cái gì?" Mỗi lần tiểu cô nương đụng phải chuyện của Đại hoàng tử đều đi đường vòng, khiến cho hắn không thể không nghĩ nhiều. Tâm tư hắn vốn thâm trầm, chuyện đơn giản hắn cũng phức tạp hóa lên, tiểu cô nương hành động như vậy chớ trách hắn nghĩ lung tung, hậu quả của nghĩ lung tung chính là ghen tuông, mà hậu quả của ghen tuông chính là tiểu cô nương bị chỉnh rất thảm trên giường.
"Nào có!" Ôn Ngạn Bình tuyệt nhiên không thừa nhận, "Ta chỉ không muốn gặp Đại hoàng tử phi thôi, nàng ấy và Nghiêm Khác hơi giống nhau, gặp nàng ấy ta sẽ nhớ tời Nghiêm Khác -Nghiêm Khác là con rùa đen khốn kiếp, ta không thèm làm huynh đệ với hắn nữa! Muốn cút thì thì cút, đừng có chướng mắt ta, huynh đệ của ta còn rất nhiều rất nhiều, ta có mấy sư huynh, sau này sẽ có thêm mấy sư đệ nữa!"
Hạng Thanh Xuân mỉm cười nhìn tiểu cô nương mắng ầm lên, chỉ cần nàng không cố ý tránh mặt Đại hoàng tử là hắn yên tâm rồi. Đại khái, người duy nhất hắn không yên tâm chính là Đại hoàng tử. Ngay tại lúc chính Đại hoàng tử không biết là đã có một loại tình cảm khó hiểu với nàng, chuyện này giống như kim đâm vào trong lòng hắn, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy, dù cho nam nhân khắp thiên hạ này thích nàng đều có thể, nhưng Đại hoàng tử thì không được - Có thể do Đại hoàng tử cùng một dạng với hắn, lúc còn nghĩ người nọ là nam nhân thì hai người đã có tâm tư khác, đồng bệnh tương lân với nàng, rồi sau đó hai người có cảm giác đối phương là mối nguy hiểm của mình.
Tiểu cô nương không biết bởi vì ghen mà người nào đó nghĩ ra đủ loại âm mưu thủ đoạn, bất kể là Nghiêm Khác không thể làm huynh đệ tốt với nàng nữa, hay là vì Khúc Phương Hương mà giận chó đánh mèo lên Vi nhị, hoặc là năm trước Đại hoàng tử làm việc không thỏa đáng bị hoàng thượng trách cứ...
Cuối cùng, tiệc sinh thần Đại hoàng tử Ôn Ngạn Bình quyết định sẽ đi.
Hôm nay là hai mươi tháng hai, vẫn còn là ngày xuân xuân se lạnh, băng tuyết trong kinh thành vẫn chưa tan hết, có thể thấy được tuyết chồng chất khắp mọi nơi.
Sáng hôm nay trong phủ Đại hoàng tử rất náo nhiệt, tuy nói chỉ là tiệc sinh thần của Đại hoàng tử, nhưng Đại hoàng tử là con trai đầu tiên của đương kim thánh thượng, hiện nay thế lực cũng không nhỏ, người trong kinh đều rất nể mặt, nếu như có việc không thể tới thì cũng sai người đưa lễ vật chúc mừng.
Sau khi đến phủ Đại hoàng tử, Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân liền bị tách ra, gã sai vặt dẫn Hạng Thanh Xuân đến ngoại viện thiên thính - nơi chiêu đãi khách nam, một nha hoàn xinh đẹp dẫn Ôn Ngạn Bình đến phòng ấm trong nội viện, nơi đây tụ tập rất nhiều phu nhân quý nữ.
Ôn Ngạn Bình xuất hiện không gây ra bất cứ chú ý nào, đến khi Đại hoàng tử phi tự mình chào hỏi nàng, các phu nhân và quý nữ mới ngạc nhiên nhìn sang.
Ôn Ngạn Bình là ra vẻ thẹn thẹn thùng thùng đối đáp với Đại hoàng tử phi, nàng vô cùng ngoan ngoãn ngồi trong phòng lò sưởi, khóe môi mỉm cười nghe mọi người nói chuyện phiếm, vóc dáng nhỏ bé của nàng lọt thỏm trong mắt người khác, trong lòng mọi người đều nghĩ nàng là một nàng dâu nhỏ non nớt, mọi người cho rằng nàng chỉ mới được gả tới Hạng gia không lâu, non nớt một chút cũng không có gì lạ.
Chỉ có trong lòng Đại hoàng tử phi bất an, mặc dù trên mặt vẫn tươi cười tiếp đãi các vị phu nhân như cũ, nhưng tâm tư không còn ở đây nữa.
Rốt cuộc Đại hoàng tử phi cũng xác định nghĩa nữ Ôn gia được gả đến Dũng Xuyên Bá phủ chính là Ôn Ngạn Bình, trong lòng nàng không khỏi đau khổ chua xót.
Đại hoàng tử phi là một nữ nhân hiền lương rộng lượng, nhưng đối mặt với nữ nhân mà trượng phu nàng yêu thích, nàng không thể nào bình tĩnh nhã nhặn được. Trước kia, tuy rằng Đại hoàng tử phi bị kinh hãi khi phát hiện ra tình cảm không thuần khiết của trượng phu đối với nghĩa tử Ôn gia, nhưng sau khi nàng chấp nhận, trong lòng nàng tốt xấu gì cũng mừng thầm, chỉ cần Ôn Ngạn Bình là nam nhân thì trượng phu sẽ vĩnh viễn không dám sinh ra mộng tưởng. Nhưng mà, sự thật được phơi bày, nghĩa tử Ôn gia biến thành nghĩa nữ. Hiện tại nàng nên thấy may mắn vì Ôn Ngạn Bình đã gả cho người ta, cắt đứt tất cả mộng tưởng của trượng phu.
Rất nhanh, bàn tiệc đã được chuẩn bị thỏa đáng, Đại hoàng tử phi dẫn đầu dẫn mọi người chuyển sang đại sảnh dùng bữa.
Kế tiếp, đến tiết mục xem ca múa giải trí. Không giống với nam nhân có thể uống rượu thoải mái náo nhiệt, nữ quyến bên này nhất định phải văn nhã, không thể thất thố, nên chỉ có thể xem ca múa cộng thêm nói chuyện phiếm, thế nên yến hội kết thúc rất nhanh.
Tuy yến hội bên phía nữ quyến đã kết thúc, nhưng bên phía nam nhân lại đang lúc đặc sắc nhất, nên các nữ quyến không thể cáo từ ra về khiến các nam nhân mất hứng. Đại hoàng tử phi lấy cớ hoa mai trong viện đúng lúc nở rất đẹp, sai hạ nhân lấy nước tuyết tan pha trà, các nàng ngồi trong đình thưởng mai, cực kỳ phong nhã.
Mặc dù thời tiết còn rất lạnh, nhưng có thể uống trà nóng nha hoàn bưng tới, ngược lại cũng không tệ lắm.
Ôn Ngạn Bình đưa tay tiếp nhận trà nóng từ tay nha hoàn, nhưng không hiểu sao nha hoàn dâng trà sơ ý làm đổ chén trà, nước hắt hết lên người nàng, Ôn Ngạn Bình vung tay áo kịp thời bắt được chén trà đồng thời hứng hết nước trà đang chuẩn bị giội lên người nàng, biểu diễn một chút, có thể nói là tuyệt kỹ.
Nha hoàn kia trợn mắt há hốc mồm.
Ôn Ngạn Bình cười híp mắt nhìn nàng ta, nâng chén trà lên nhân lúc còn nóng uống một ngụm, sau đó đặt chén trà lại trong khay trên tay nha hoàn kia.
Nha hoàn mất hồn lui xuống.
Tiếp theo sự việc giống nhau liên tiếp xảy ra hai lần, Ôn Ngạn Bình có ngốc cũng biết được là nha hoàn cố ý muốn làm bẩn ý phục của nàng, nên nàng không khỏi tức giận, thừa dịp mọi người không chú ý, bắt được cổ tay nha hoàn, cười híp mắt nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi biết ta chăng? Ta có thù oán với ngươi hả?"
Nha hoàn kia sửng sốt, lập tức sợ hãi nói: "Hạng phu nhân hiểu lầm rồi, ngài không phải kẻ thù của nô tỳ, hôm nay là lần đầu tiên nô tỳ gặp ngài, thật đó!"
"Chưa từng gặp cũng không có thù oán, tại sao ngươi tìm mọi cách làm bẩn y phục của ta, ngươi dám nói không phải?" Ôn Ngạn Bình buông nàng ta ra, không thèm để ý nói: "Nói đi, ngươi làm vậy có mục đích gì? Thành thật một chút, nếu Đại hoàng tử phi muốn trách tội ngươi, ta cũng không thể quản chuyện của phủ Đại hoàng tử được."
Nha hoàn kia biết rõ đối phương đã sinh lòng nghi ngờ, còn uy hiếp khiến nàng ta sợ hãi, vội vàng nói: "Đừng, đừng! Hạng phu nhân, là Đại hoàng tử sai nô tỳ làm như thế, muốn cho Hạng phu nhân đi thay y phục...Hạng phu nhân, tâm địa ngài tốt, ngài có thể không...." Lời nói kế tiếp nghẹn trong cổ họng, nha hoàn kia thấy nàng bẻ ngón tay rơm rớp thì hoảng sợ.
"Lòng dạ ta tức nhiên rất tốt." Ôn Ngạn Bình dịu dàng nói, nàng đã sớm phát hiện thỉnh thoảng Đại hoàng tử phi nhìn mình với ánh mắt mờ mịt, nàng ấy cho rằng nàng ấy đã giấu diếm vô cùng tốt, nhưng nàng ấy không biết từ nhỏ nàng đã luyện võ với Quý phu nhân nên giác quan rất nhạy cảm, đương nhiên nàng có thể dễ dàng phát hiện ánh mắt đối phương, chỉ là Đại hoàng tử phi nhìn nhiều một chút nàng cũng không mất khối thịt nào, do đó nàng không thèm để ý mà thôi.
Lúc nha hoàn kia sắp tuyệt vọng thì bỗng thấy chén trà nhỏ trong tay rơi xuống đất, trên làn váy màu xanh lá liễu của người nọ ướt một mảng, nàng ta càng hoảng sợ, mọi người xung quanh cũng ồn ào nhìn sang.
May mắn nha hoàn kia phản ứng cực nhanh, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, sau khi Đại hoàng tử phi tới hỏi thăm thì Ôn Ngạn Bình cười tủm tỉm: "Không có gì, trà quá nóng, nàng ấy không cầm chắc mà thôi."
Đại hoàng tử phi mỉm cười nói: "Khiến Hạng phu nhân chê cười rồi."
Hai người khách khí một lát, nha hoàn mới vội nói: "Hạng phu nhân, mời theo nô tỳ đi thay y phục.
Sau khi Đại hoàng tử phi dặn dò nha hoàn kia phải hầu hạ Hạng phu nhân cho tốt xong, mới để các nàng rời khỏi vườn mai, nhìn hai người rời đi, ánh mắt Đại hoàng tử phi tĩnh mịch, một hồi lâu sau mới dời mắt, xoay người -- Đại hoàng tử phi lại biến thành người ung dung cao quý, thận trọng văn nhã, nàng tiếp tục mời chư vị phu nhân dùng trà thưởng mai.
Càng đi tới phía trước thì càng ít người, nha hoàn kia cúi đầu đi phía trước, Ôn Ngạn Bình chậm rì theo sát phía sau, giống như không hề sợ nàng ta dẫn nàng đi đâu.
Đến một sân nhỏ, nha hoàn kia đột nhiên dừng lại, cúi đầu cung kính đứng thẳng, tỏ ý bảo Ôn Ngạn Bình đi vào.
Ôn Ngạn Bình nhíu mày, phất tay áo một cái đi vào.
Trong nội viện chỉ có một vài cây sồi xanh thấp bé khoe sắc, bên cạnh cây sồi, một nam tử mặc trường bào màu tím đỏ đang đứng, chắp tay đưa lưng về phía nàng, tư thế hiên ngang độc lập đứng trong cảnh sắc vừa hồi xuân.
Ôn Ngạn Bình rất muốn giật chuỗi ngọc san hô đang giắt bên hông quất vào đầu dưa của hắn.
Người nọ nghe thấy tiếng động, xoay người lại, đôi mắt tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, hắn quan sát nữ tử đang đi tới từ cổng, rõ ràng khuôn mặt rất bình thường, bước đi nhẹ nhàng quy củ, làn váy lay động, trông không khác gì các quý nữ theo khuôn mẫu khác, không có gì đặc sắc. Nhưng mà chủ yếu người này là Ôn Ngạn Bình - Đây mới là đặc sắc.
"Ôn Ngạn Bình!"
Ôn Ngạn Bình chớp mắt, nhẹ nhàng bước tới, phúc thân nói: "Thần phụ tham kiến đại điện hạ."
"..."
Thấy vẻ mặt Đại hoàng tử co rút, trong lòng Ôn Ngạn Bình rất thoải mái.
Đại hoàng tử bước tới một bước, giọng nói lạnh lùng: "Đừng giả bộ, giả dối khiến người ta bực mình."
Biết hắn đã nhận ra mình, trong nháy mắt, sống lưng Ôn Ngạn Bình thẳng tắp, khí chất bỗng thay đổi, phảng phất giống như bức tranh thủy mặc văn nhã biến thành bức tranh sống động xinh đẹp, làm người ta nhìn không chớp mắt.
"Thì ra ngươi là nữ nhân..." Đại hoàng tử lẩm bẩm. Hắn đã nhìn thấy tận mắt, sự khác biệt này khiến hắn vô cùng đau khổ. Tuy rằng hắn đã nghe Hạng Thanh Minh nói, nhưng trong đầu vẫn luôn hi vọng chỉ là trùng hợp, bây giờ nàng chính thức mặc một thân nữ trang đứng trước mặt mình, hắn không biết mình khó chịu thế nào nữa.
Nàng đã là thê tử người ta.
Ôn Ngạn Bình liếc hắn một cái, không khách khí nói: "Ta thấy mắt Đại điện hạ rất tốt."
Thấy nàng không câu nệ trả lời, Đại hoàng tử bật cười, lại đi về phía trước mấy bước, thẳng đến trước mặt nàng, chống lại đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy sinh khí kia, hắn có xúc động muốn hủy diệt hết tất cả, nên nói: "Nếu ta vạch trần thân phận nghĩa tử Ôn phủ của nàng trước mặt người đời, không biết Ôn đại nhân sẽ thấy thế nào."
Ôn Ngạn Bình cười lạnh, "Hoàng thượng đã có lời vàng ngọc, Đại điện hạ cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện?" Thật là đại ngốc.
Đạ hoàng tử nổi giận, tiểu tử thối này...Không đúng, nàng biến thành xú nha đầu rồi, nàng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nói ba câu là khiến hắn tức giận, làm hắn tâm tâm niệm niệm mà nhớ đến nàng.
Hắn hoàn toàn điên lên, bắt lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng lại gần mình hơn.
Ôn Ngạn Bình phản ứng còn nhanh hơn hắn, nàng trở tay thuận tiện đẩy Đại hoàng tử ngã văng ra ngoài.
Đúng là đại nghịch bất đạo!
May mắn Đại hoàng tử rèn luyện thân thể nhiều năm, còn từng ra chiến trường, ít gì cũng có chút võ nghệ phòng thân, lúc thân mình sắp chạm đất hắn bèn xoay một cái giảm bớt lực va chạm, không ảnh hưởng đến xương cốt. Với tư cách là một nam nhân, lại bị một nữ nhân đẩy ngã, hắn còn mặt mũi gì nữa, vả lại, hắn còn là một hoàng tử tôn quý, làm sao nuốt trôi cơn tức này.
Ôn Ngạn Bình còn ác hơn, vung tay áo, làn váy nhấp nhô, bay về phía trước đánh một quyền tới, lúc nắm đấm bị Đại hoàng tử đỡ được nàng vẫn nhe răng cười với hắn, sau đó nhanh như chớp đánh một quyền khác, trực tiếp thụi vào bụng hắn - Bây giờ nàng đang làm khách ở phủ người ta, mà lại đánh chủ nhân, đương nhiên phải cho gia chủ ít mặt mũi, nàng không đánh vào mặt hắn, đánh những chỗ khác thì không sao ~~.
Chung quy, tiểu gia hỏa này vẫn dữ dằn như vậy, Đại hoàng tử không phải đối thủ của nàng, hắn bị đánh đến không còn sức lực, xương cốt toàn thân hình như sắp vỡ vụn, cuối cùng dựa vào thân cây sồi không thể động đậy.
Lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, hai mắt Ôn Ngạn Bình sáng như mặt trời nhìn hắn, mặt mày nàng vui vẻ tùy ý: "Đại điện hạ, ngài đánh không lại ta đâu!"
Hắn không nói một lời, chỉ im lặng nhìn đôi mắt kia, chính là đôi mắt này, ban đầu chính đôi mắt sáng lạn này hấp dẫn hắn.
"Nói lời đại bất kính, ta còn là ân nhân cứu mạng Đại điện hạ, ta thật sự không biết đã đắc tội ngài ở đâu, ngài hai lần ba lượt không vừa mắt ta, đi khắp nơi phiền ta, Đại điện hạ quá hẹp hòi rồi. Nhưng mà, Đại điện hạ là người thông minh, ngài nên biết có một số chuyện đã trở thành sự thật, truy cứu nữa cũng vô ích." Nàng nói xong, cẩn thận kéo ống tay áo xuống, sửa lại làn váy, khuôn mặt đoan trang, hoàn toàn khôi phục lại thành dáng vẻ quý nữ hiền lương lúc nãy, nhỏ giọng nói: "Đại điện hạ, thần phụ cáo từ."
"..."
Đến khi làn váy màu xanh biến mất sau Tùy Hoa môn, Đại hoàng tử mới thu hồi ánh mắt, cả người suy sụp, tựa vào gốc sồi, hai mắt vô thần ngước nhìn trời.
Nếu như, hắn biết nàng là nữ nhân, hắn có đi trước một bước đoạt lấy nàng hay không? Hay vẫn theo kế hoạch, lấy con gái Nghiêm gia, đạt được sự ủng hộ của Nghiêm gia...
***
Yến hội kết thúc, Ôn Ngân Bình chào Đại hoàng tử phi, nàng ra khỏi nội viện thì nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đang chờ mình.
Nàng lại giả vờ dáng vẻ đoan trang, nhẹ nhàng bước tới, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt còn chưa hết hưng phấn.
Hạng Thanh Xuân mỉm cười tạm biệt các quan khách khác xong, mới dẫn tiểu cô nương đang đè nén hưng phấn rời đi.
Cho đến khi lên xe ngựa, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao tiểu cô nương cao hứng như thế rồi.
"...Nàng nói, nàng đánh Đại hoàng tử?" Hắn nghiêm mặt hỏi.
Tiểu cô nương cả gan làm chuyện đại nghịch bất đạo gật đầu, nàng dùng tay áo phất phất khuôn mặt đỏ bừng nói: "Là hắn nổi điên, sai người làm bẩn xiêm y của ta, sau đó dẫn ta đến một viện nhỏ vắng người, nhìn qua chính là có ý xấu. Nếu là cô nương gia bình thường thì đã sớm tự tử chết rồi, nên ta mới dạy dỗ hắn một chút. Huynh yên tâm, lúc đó ta rất chú ý, ngoại trừ Đại hoàng tử, chung quanh không có ai, nếu Đại hoàng tử muốn cáo trạng thì không ai tin hắn đâu."
Hạng Thanh Xuân kiên nhẫn nghe xong, hắn dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời hắn không biết là Đại hoàng tử đáng thương tốt hay là tiểu cô nương trì độn may mắn đây, nàng hiểu lầm hành động kia của Đại hoàng tử. Đương nhiên, hắn sẽ không tốt bụng giải thích giúp Đại hoàng tử, hắn muốn tiểu cô nương duy trì hình tượng xấu xa của Đại hoàng tử trong lòng.
"Không biết sau này hắn ta có đến gây phiền phức cho chúng ta nữa không? Nếu hắn dám, ta không ngại đánh hắn một trận nữa." Ôn Ngạn Bình giơ nắm đấm.
Hạng Thanh Xuân cười khổ, hắn bỗng dưng hẹp hòi không muốn nàng gặp Đại hoàng tử, dù cho nàng đi dạy dỗ Đại hoàng tử hắn cũng không vui.
"Về sau, khi gặp loại chuyện này thì nàng tránh xa một chút, dù sao tốt xấu gì hắn cũng là Đại hoàng tử."
Hiện tại, hoàng đế không đau không bệnh, nhưng không biết có thể tại vị đến khi nào, mặc dù tuổi các hoàng tử ngày càng lớn và có dị tâm, nhưng mà phải xem hoàng đế có đồng ý hay không, đối với một hoàng đế khỏe mạnh, khi tuổi các hoàng tử càng lớn thì vấn đề phát sinh càng nhiều, làm gì cũng phải kiêng kỵ. Hơn nữa, Hạng Thanh Xuân rất có lòng tin, thiên tử kế nhiệm mà hoàng đế lựa chọn, sợ là trong lòng hoàng đế đã sớm định đoạt, ngài ấy sẽ không để thảm cảnh huynh đệ tương tàn như lúc tiên đế còn tại vị xảy ra một lần nữa.
Ôn Ngạn Bình nhăn mũi đáp ứng, sau đó chôn mặt trong hõm vai hắn, đôi môi nàng tiến đến bên tai hắn, phun ra nhiệt khí, cười hì hì: "Ta bí mật đánh hắn, không cho người ta biết đâu, đây là sở trường của ta đấy."
Hạng Thanh Xuân cuối cùng nhịn không được mà cười vui vẻ với nàng, hai người ôm nhau cười hì hì.
Vui vẻ một lát, Hạng Thanh Xuân ôm thân thể mềm mại của nàng, trong lòng tràn ngập dịu dàng, bỗng nói: "Tết Trung Nguyên năm nay, ta và nàng cùng đi Vinh Hoa tự bái tế nhạc phụ nhạc mẫu đi."
Nghe thế, hai mắt Ôn Ngạn Bình trừng to, giật mình nhìn hắn.
Hắn hôn lên đôi mắt đang trừng to của nàng, dịu dàng nói: "Ta là nữ tế, nên phải thấp một nén hương cho nhạc phụ nhạc mẫu chứ. Hơn nữa, đã nhiều năm rồi, nàng chưa từng trở lại, đúng lúc tháng bảy ta có việc đi Giang Nam một chuyến, đến lúc đó đi ngang Vinh Hoa tự, ta và nàng ghé bái tế mộ phần nhạc phụ nhạc mẫu một lát.
Hốc mắt Ôn Ngạn Bình đỏ lên, một lúc lâu sau mới chôn mặt vào lòng hắn, nhỏ giọng đồng ý.