Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 21



Giờ Tuất, tiệc tối đúng giờ tiến hành.

Hoàng đế mặc long bào màu vàng ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là thái hậu và hoàng hậu một thân hoa phục, từ hoàng hậu trở xuống còn có các phi tần được sủng ái.

Trong lúc mọi người hướng tới thái hậu nói lời mừng thọ, thì trong Ngự Hoa viên người trong cung Lạc Phường bắt đầu biểu diễn ca vũ, tiếng nhạc bao trùm toàn bộ ngự hoa viên.

Mọi người mặc dù xem ca vũ, nhưng tâm tư cũng không ở trên người các ca vũ, mà ánh mắt liên tiếp nhìn lên phía vị trí trung tâm.

Tối hôm nay, có thể nói người được chú ý nhiều nhất sau thái hậu là đại công chúa luôn kề cận bên người thái hậu, được nàng an bài ngồi ngay bên cạnh mình, ân sủng không cần nói cũng biết. Đại công chúa chính trực vừa đến tuổi lấy chồng, dung mạo tú lệ, mặc một thân cung trang sáng màu, đoan trang ngồi ở đằng kia, hưởng thụ ánh mắt quan sát đầy ngưỡng mộ từ những người đến dự yến tiệc, thản nhiên ung dung nhìn ca vũ biểu diễn trên đài cách đó không xa, phong thái công chúa hoàng gia cực kì uy nghi.

Đại công chúa đã đến tuổi định hôn phối, lúc trước nghe nói thái hậu nương nương chọn trúng con của Trấn quốc công Ôn Lương, thúc giục hoàng đế chỉ hôn cho hắn cùng đại công chúa, nhưng cuối cùng sự tình lại chuyển biến thành một cái hí kịch, hôn sự của đại công chúa cuối cùng vẫn còn đang treo lơ lửng. Mặc dù mọi người không biết tin tức nào là chính xác, nhưng bây giờ gặp được đại công chúa ở đây, một ít công tử thế gia chưa kết hôn là vì hi vọng có thể lấy được đại công chúa, thuận tiện cũng tỏ ra Ôn Lương không chọn đại công chúa cao quý mà lại chọn một nha hoàn thân phân thấp hèn mà nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.

Đường đường công chúa hoàng gia không cưới mà cưới một nữ nhân xuất thân là nha hoàn, chỉ có nam nhân đầu bị ngập nước này mới có thể làm loại chuyện như thế.

Trừ việc đó ra, những nữ quyến cùng các quan viên không quan tâm đến đại công chúa thì dung ánh mắt mịt mờ nhìn qua nhìn lại giữa đại công chúa cùng Ôn Lương, sau lại nhìn nữ nhân đang ngồi chán ngấy như mèo bên cạnh Ôn Lương.

Ôn Lương trên mặt mỉm cười, làm như không thấy những ánh mắt đang quan sát mình, thản nhiên ngồi gọt táo cho phu nhân hắn ăn.

Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt của những nữ quyến này trở nên ảm đạm, so sánh với phu quân nhà mình đang ngồi bên cạnh chỉ lo uống rượu và xem ca múa, thực sự làm cho người khác tức muốn chết, quả nhiên hắn là một nam nhân tốt lại đối xử với gia đình cực kì tốt, trong lòng lại một lần nữa đối với nha đầu ngu ngốc kia hâm mộ không thôi. Dựa vào cái gì nữ nhân xuất thân từ nha hoàn lại được một nam nhân tuấn tú tiêu sái đối đãi tốt đến vậy?

Mà đại công chúa hiển nhiên cũng chú ý tới một màn phía dưới, mâu quang ảm đạm, nhưng không thể đem cảm xúc buồn bã bộc lộ trước mặt người khác, trong lòng khổ chỉ chính mình có thể biết. Thái hậu và hoàng đế đang chờ người tự nhiên cũng phát hiện Ôn Lương không e dè ngồi gọt táo cho vợ, bất động thanh sắc nhìn sang đại công chúa một cái, thấy nàng vẫn đoan trang ngồi thưởng thức ca vũ, không khỏi hài lòng mấy phần.

Thái hậu nương nương vỗ vỗ tay đại công chúa, yêu thương nói: "Dao nhi, thế gian này hảo nam nhi không chỉ có một mình Ôn Tử Tu. Ngươi ngĩ lại xem, trong kinh thành vẫn còn rất nhiều thanh niên tài tuấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ngươi cẩn thận nhìn xem, nếu là chọn trúng ai hoàng tổ mẫu tác chủ cho ngươi."

Nghe xong đại công chúa rũ mắt xuống, kiều thái tiểu nữ nhi ngượng ngùng, gắt giọng: "Hoàng tổ mẫu, Dao nhi còn nhỏ vẫn muốn ở bên cạnh hoàng tổ mẫu thêm mấy năm..."

Thái hậu bị nàng làm nũng tỏ vẻ quấn quýt si mê chọc cho cười liên tục, nhìn về phía hai người làm cho người ta nhìn chằm chằm kia, lại thấy nam tử tao nhã đem táo đã gọt vỏ cẩn thận đưa cho nữ nhân bên cạnh, còn cùng nữ tử kia cười nói, nữ tử tiếp nhận quả táo xinh xắn đem cắt làm hai nửa, sau đó lấy một cây tăm xiên vào miếng táo đút cho nam nhân ăn.

Thực sự là hai người ân ái đến cực điểm, mọi người thấy một màn như vậy đều nguyền rủa bọn họ một đời không hạnh phúc.

Như Thúy cô nương gặm táo, liền nói với Ôn Lương: "Ôn đại nhân, ta cảm thấy bọn họ hình như chỉ xem chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta đáng nhìn hơn vũ nữ trên đài?" Nói xong quay lại cắn một miếng táo thật bự, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, hai má phùng lên, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

Vốn dĩ còn đang nhìn hai người mọi người phát hiện có người nào đó dũng cảm ăn táo như vậy, nhất thời sửng sốt.

Tướng ăn thật hung dữ a!

Ôn Lương nhàn nhạt nhìn xung quanh một cái, sau đó cũng nhìn thấy người nào đó động tác mạnh mẽ như vậy, khẽ nói: "Đúng là so với ca vũ đáng xem hơn."

"Ai?"

Như Thúy cô nương hiển nhiên cũng chú ý tới động tác của mình rất bất nhã, vội vàng giơ tay áo lên che lại một bên mặt, sau khi vất vả đem miếng táo kia nuốt xuống, Như Thúy cô nương nghiêm túc đối với trượng phu bảo đảm bảo: "Vừa rồi là không cẩn thận, sau này sẽ chú ý hơn."

Ôn Lương cười cười cũng không có quá để ý, lúc cung nữ ở đằng sau hầu hạ chuẩn bị tiến lên rót rượu, Ôn Lương cười ngăn trở. Mặc dù tửu lượng hắn tốt, nhưng không ở trên địa bàn của mình, bình thường hắn sẽ không uống rượu, miễn cho uống rượu hỏng việc.

Cung nữ kia vô ý thức nhìn về phía Như Thúy ở bên cạnh đang ăn nho, Như Thúy cô nương nhìn lại nàng ấy đầy vẻ kinh ngạc, thấy đôi mắt nàng ấy nhìn mình chằm chằm, nhíu mày, hỏi: "Ánh mắt của ngươi trừng giống như dưa hấu, nhìn hơi xấu, là không thoải mái sao?"

"... Không có." Cung nữ kia cắn răng miễn cưỡng cười nói.

Tả hữu tướng ngồi ở hai bên bàn đang uống rượu, nghe thấy lời của nàng thì phun đến sặc, dùng hai tay áo che lại mà ho sù sụ. Phu nhân bọn họ ngồi bên cạnh liền lo lắng vỗ ngực cho bọn họ, lại kêu người tới rót trà, làm ra một trận rối ren, có thể làm tất cả mọi người chung quanh đều nhìn qua đây.

Hai vị quan viên thực sự là xấu hổ muốn chết, chỉ có thể lúng túng hướng mọi người cười, thân thể cẩn thận xê dịch ra xa, sợ mình lại nghe thấy vị Ôn phu nhân nói lời nào làm cho chính mình không khống chế được. Nhưng bởi hôm nay là sinh thần của thái hậu, hầu hết các quan viên có phẩm cấp đều tới, yến hội hơn trăm bàn, bọn họ muốn cách xa một chút cũng không biết tránh đi nơi nào, rõ ràng không muốn nghe, nhưng hai lỗ tai lại cứ vểnh lên nghe ngóng.

"Hai vị đại nhân kia làm sao vậy?" Như Thúy cô nương kinh ngạc hỏi.

Ôn Lương bình tĩnh đáp: "Bọn họ chẳng qua là nhất thời không cẩn thận uống rượu bị sặc mà thôi."

Như Thúy cô nương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ra vẻ hiểu biết nói: "Quả nhiên là uống rượu hỏng việc. Ngài nhìn đi, mặt đều hồng như trái dưa hấu... Ừm, Ôn đại nhân ăn dưa hấu." Nói xong cầm lên một miếng dưa hấu đưa tới Ôn Lương trước mặt.

Khóe mắt Ôn Lương co quắp, nàng đây là ý gì?

Hai vị kia đột nhiên bị nói thành "Mặt đỏ giống như dưa hấu" cũng đồng thời co quắp, thân thể đều có chút phát run, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Trái lại phu nhân của bọn họ liếc mắt nhìn qua, sau đó che miệng cười rộ lên, cảm thấy Ôn phu nhân này trái lại thật thú vị.

Như Thúy cô nương lại ngẩng đầu lên xem ca vũ biểu diễn, không ngoài ý muốn nhìn thấy một đôi mắt lãnh đạm diễm lệ cao quý đang nhìn mình xem thường xen lẫn giễu cợt, đôi mắt từ lúc tiệc tối bắt đầu vẫn nhìn mình chằm chằm, muốn làm bộ không nhìn thấy thôi, nhưng bàn của bọn họ nằm đối diện nhau, muốn làm bộ không nhìn thấy cũng khó.

"Nha đầu, đó là phu nhân của Tả thị lang." Ôn Lương nói: "Cả buổi tối nàng ấy đều nhìn nàng, có phải nàng không cẩn thận gây sự với nàng ấy?"

"Ta biết!" Như Thúy cô nương nhàn nhã nói, "Nàng ấy nhất định còn để ý lúc nãy ở Trọng Hoa cung bị vấp ngã, thật là một phu nhân nhu nhược. Nàng ấy giẫm váy ta, ta cũng không có té ngã vậy mà nàng trái lại lại vấp ngã, thật đáng thương."

"Chuyện gì xảy ra?" Ôn Lương kinh ngạc.

Sau đó Như Thúy cô nương liền đem chuyện xảy ra lúc nàng đi Trọng Hoa cung bái kiến nói cho hắn biết, Ôn Lương nghe xong có điều suy nghĩ, biết sự tình đương nhiên không đơn giản giống như Như Thúy nói như vậy, sợ là có người muốn làm nàng xấu mặt trước các mệnh phụ phu nhân, chỉ tiếc Như Thúy cô nương phản ứng quá nhanh, không chỉnh được nàng ngược lại tự làm xấu mặt mình.

"Xác thực không phải lỗi của nàng, đừng để ý tới nàng ta!" Ôn Lương trấn an nói, trong lòng có chút đau lòng.

Như Thúy cô nương nhe răng cười, dùng sức gật đầu: "Vâng, ta không để ý nàng, người không liên quan đến ta,ta cũng không để ở trong lòng đâu. Ôn đại nhân, ta rất là độ lượng."

Ôn Lương cười rộ lên, nha đầu chính là có điểm tốt như vậy, những sự tình rối rắm sẽ không để ở trong lòng.

Sau đó, hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm thuận tiện thưởng thức ca múa, bộ dạng vô cùng ân ái, quả thực làm cho người ngoài cực kì ghen tị. Về phần đối thoại của hai người có chút làm cho người ta muốn phun rượu, nhìn quan viên và các nữ quyến ngồi hai bên hay thay đổi sắc mặt liền biết bọn họ kỳ thực không dễ chịu.

Tiệc tối trong một mảnh náo nhiệt như vậy liền kết thúc.

Thái hậu rốt cuộc muốn đi nghỉ, lúc tiệc tối sắp kết thúc, liền kêu đại công chúa và hoàng hậu đỡ bà rời khỏi Ngự Hoa viên về Trọng Hoa cung nghỉ ngơi, hoàng đế cũng chỉ ngồi thêm một chút, liền tuyên bố tiệc tối kết thúc.

Tiệc tối kết thúc, các vị quan viên cũng dắt nữ quyến nhà mình nhanh chóng rời khỏi Ngự Hoa viên hồi phủ nghỉ ngơi.

Ôn Lương cùng Như Thúy vừa rời khỏi Ngự Hoa viên không lâu, liền bị tiểu thái giám bên người đại hoàng tử ngăn lại.

"Ôn đại nhân, xin ngài bớt chút thời gian, đại hoàng tử thỉnh ngài đến điện Tường An một chuyến." Thái giám cung kính nói.

Ôn Lương kinh ngạc nói: "Đã khuya, không biết đại hoàng tử có chuyện gì?" Nhìn sắc trời một chút, còn hơn một canh giờ nữa hoàng cung sẽ khóa cổng.

Tiểu thái giám lắc đầu chỉ nói không biết.

Suy nghĩ một lúc, Ôn Lương xoay người lại nói với Như Thúy: "Nha đầu, nàng lên xe chờ ta trước, ta đi gặp đại hoàng tử xong sẽ cùng nàng về nhà." Đợi Như Thúy gật đầu, hắn liền cùng tiểu thái giám hướng nơi ở của đại hoàng tử Tường Khánh điện mà đi.

Thấy bọn họ đi rồi, thái giám dẫn đường bên cạnhvội nói: "Ôn phu nhân, thỉnh đi bên này, nô tài mang ngài xuất cung."

Như Thúy nói câu "Làm phiền", liền dẫn Thanh Y và tiểu thái giám cùng nhau ly khai.

Ánh trăng mông lung, ánh đèn treo dọc theo hành lang của cung điện phát ra có vẻ yếu ớt, hoa và cây cảnh ven đường đã không có vẻ mỹ lệ lúc ban ngày, trái lại có vẻ có chút âm trầm khủng bố.

Như Thúy cảm thấy con đường này càng đi càng kì lạ, ngay cả thị vệ gác cổng đều không thấy, không khỏi dừng bước.

"Uy, tiểu thái giám, có phải đi nhầm hay không?" Như Thúy kêu lên, dừng bước lại.

Ai biết thái giám dẫn đường kia lại cắm đầu đi về phía trước, chỉ chốc lát sau thân ảnh liền biến mất ở khúc quanh phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.