Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 27



Bên ngoài Trọng Hoa cung, nam tử mặc một thân triều phục đưa lưng lại về phía mặt trời, gió cuối thu mát mẻ luồn qua tay áo rộng rãi, mang đến hàn ý lành lạnh, nhưng người nọ dường như không có cảm giác được, ánh mắt nhìn về phía đại điện của Trọng Hoa cung.

Cung nhân đi lại xung quanh đều không nhịn được mà nhìn trộm một cái, liền thấy được một khuôn mặt tuyệt thế vô song, kinh diễm làm người ta nhịn không được mà đỏ mặt, sau đó không ngoài ý muốn nghe được rất nhiều tiếng kêu sợ hãi, thì ra là vì nhìn quá chăm chú mà không chú ý đường đi dẫn đến đụng nhau rồi mới biết.

Vương công công từ trong đại điện đi ra nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút đen mặt, nghĩ thầm đôi phu thê này quả thật là tuyệt phối, vì sao lại cùng đem cho người ta có cảm giác tai họa nhỉ? Nghĩ đến vừa rồi trong đại điện, Ôn phu nhân mới nói dăm ba câu đã khiến thái hậu tức đến nói không nên lời, lại nhìn về Ôn đại nhân đang chờ đợi tiếp kiến, Vương công công đột nhiên cảm thấy thái hậu nương nương cùng bọn họ đối kháng quả thực là tự làm khó mình.

"Ôn đại nhân, thái hậu nương nương đang bận, nói mong ngài... mong ngài..."

Thấy Vương công công lộ vẻ khó nói, Ôn Lương tự động nói tiếp: "Thái hậu nương nương có phải kêu ta ngày khác lại đến hay không?"

Vương công công vội vàng cười nói: "Đúng như đại nhân nói, thái hậu nương nương đang bận, mong đại nhân nếu không có chính sự gì cũng không cần phải bái kiến lão nhân gia, ngài có tâm đã khiến lão nhân gia đã cao hứng vạn phần."

Nụ cười bên môi Ôn Lương không đổi, than thở: "Chỉ có tâm mà lại không hành động ta cũng không yên tâm. Hơn nữa thái hậu nương nương sai rồi, lần này ta tới không phải vì muốn thăm lão nhân gia, mà là nghe nói phu nhân ta được mời tiến cung, lấy tâm tính hơi ngốc của nàng sợ nàng nói điều gì không phải khiến thái hậu nương nương không vui, ta đây mới phải đến trông nàng đây."

Chính là không nói thì thôi, vừa mở miệng ra chính là lời nói nghẹn chết người, làm thái hậu nương nương nghẹn khuất tới không được, một câu nói đều nói không nên lời. Hơn nữa ngay cả Túc vương phi cũng tới, ai còn có thể bắt nạt được nàng?

Đợi đến lần thứ hai xin chỉ thị mà thái hậu vẫn không chịu tiếp kiến, Ôn Lương cũng không giận, cảm tạ Vương công công bận rộn, liền rời đi. Thấy hắn đơn giản như vậy liền rời đi, Vương công công không biết tính sao, trong lòng có chút bất an, cái loại cảm giác da đầu tê dại làm hắn cảm thấy đại họa sắp đổ xuống đầu rồi. Nói trở về, Ôn Tử Tu được hoàng đế ngự dụng, buông tha đơn giản như vậy, sẽ làm cho người ta cảm giác được hắn đang có kế hoạch khác?

Chỉ hi vọng cuối cùng đừng làm cho thái hậu nương nương quá mất mặt, nếu không làm hạ nhân như bọn họ sẽ là người chịu khổ a.

Trong đại điện, thái hậu thấy Vương công công không có bẩm báo thêm, trong lòng hài lòng Ôn Lương biết thức thời, nhưng rồi đảo mắt nhìn thấy trong điện có tới hai nha đầu ngốc, lập tức cảm giác đau đầu lại xuất hiện.

Thấy thái hậu chống đầu, Túc vương phi lập tức tri kỷ nói: "Mẫu hậu, thân thể ngài không thoải mái sao? Có muốn gọi thái y đến hay không?"

Thái hậu mặt không thay đổi bỏ tay xuống, nhàn nhạt nhìn nàng, ở trong lòng nói: Chỉ cần các ngươi không chọc tức ai gia, ai gia sẽ hoàn toàn khỏe mạnh!

Như Thúy cô nương cũng khuyên nhủ: "Thái hậu nương nương, ngài cũng không thể giấu bệnh sợ thầy được, có bệnh phải trị, nếu không tương lai hối hận cũng không còn kịp nữa đâu. Tục ngữ nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, đến lúc đó ngài hối hận cũng không có ai..."

"Câm miệng!" Thái hậu không thể nhịn được nữa cả giận nói, hai mắt sắc bén trừng các nàng, thật sự là nghĩ không ra vì sao sự tình lại có thể diễn biến thành như vậy, bà chẳng qua là muốn trừng trị nữ nhân đoạt đi phò mã tương lai của đại công chúa, rõ ràng đang ở trên địa bàn của mình, nhưng nha đầu kia vì sao khó chơi như vậy? Bây giờ hễ nghe thấy âm thanh của nàng là có cảm giác phiền chán, làm cho bà muốn đuổi nha đầu kia đi cho khuất mắt.

Như Thúy cô nương ngậm miệng lại, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng ở loại địa phương này phải nhìn sắc mặt người khác, liền như thái hậu mong muốn mà ngậm miệng.

Hoàng hậu âm thầm lắc đầu, thái hậu bị Túc vương phi làm cho nghẹn đến thảm, bây giờ lại đến một nha đầu ngốc giống hệt Túc vương phi đều làm cho người ta tức đến nghẹn họng, chớ hỏi vì sao lại cảm thấy đau đầu. Lại xem xét thần sắc đại công chúa và nhị hoàng tử, cũng có chút bộ dáng nghẹn khuất, đặc biệt lúc đối mặt với tiểu quận chúa Túc vương phủ, bọn họ làm đường huynh đường tỷ mà cũng có chút ngồi không yên.

"Hoàng tổ mẫu, Thúy di làm sai chuyện gì sao?" Tiểu bánh bao mở to hai mắt ngây thơ phát ra âm thanh.

Thái hậu nhếch môi, đối tiểu nha đầu gật đầu, quả nhiên nhìn mặt tôn nữ giống hệt con trai cảm giác tốt hơn nhiều là nhìn hai nữ nhân kia. Mặc dù Túc vương phi tiến cung là ngoài dự đoán của bà, nhưng thái hậu hôm nay vẫn có ý định muốn trừng phạt nữ nhân kia.

"Làm sai gì ạ?"

"Nàng ta hại đại hoàng tỷ và nhị hoàng huynh của cháu bị thương." Thái hậu cười nói, có ý định chỉ dẫn tiểu gia hỏa, "Uẩn nhi nói, có nên trừng phạt nàng ta hay không?"

Tiểu bánh bao trực tiếp nhìn về phía đại công chúa và nhị hoàng tử, hai người bị một khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nhưng cực kì nghiêm túc nhìn chằm chằm, vội vàng thẳng lưng, không dám tùy tiện nói gì. Cũng không phải là bọn họ sợ hãi một đứa nhỏ ba tuổi, chỉ là gương mặt này rất giống Túc vương thúc, làm cho bọn họ có áp lực cực lớn. Ai không biết trên thế giới này ai cũng có thể chọc, chính là không nên chọc tới Túc vương thúc, nếu không ngay cả hoàng đế cũng không thể nào cứu được ngươi. Hơn nữa Túc vương quá cường đại, mỗi lần đối mặt hắn, bọn họ luôn có loại cảm giác yếu ớt, hoàn toàn bị trấn áp.

Tiểu bánh bao nhìn bọn họ một hồi, lại lắc đầu nói: "Không thể phạt Thúy di!" Nghĩ ngợi một hồi, nỗ lực nói câu hoàn chỉnh: "Thúy di rất ngoan, sẽ không hại người."

"... Đại hoàng tỷ và nhị hoàng huynh của cháu cũng rất ngoan!" Thái hậu không vui nói.

Tiểu bánh bao ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé chắp ở sau lưng, học bộ dáng nghiêm túc của cha bé lúc bình thường làm người ta đau đầu, nói: "Không ngoan, cho nên bị thương! Mặt, chân, thật không ngoan!" Tiểu bánh bao phân biệt chỉ vào mặt nhị hoàng tử và chân đại công chúa.

"..."

Thái hậu rốt cuộc giận dữ, hướng Túc vương phi phát hỏa: "Ngươi lại dạy Uẩn nhi cái gì? Tại sao Uẩn nhi có thể có loại ý nghĩ sai lầm này? Nếu ngươi không thể dạy đứa nhỏ thì đem nó vào cung để ai gia đích thân dạy!"

Bị thái hậu mắng Túc vương phi vẫn ung dung bình thản không hề sợ lửa giận, trái lại vô tội nói: "Mẫu hậu, Uẩn nhi vẫn là do vương gia dạy, thần tức không được xen vào”. Nói xong lại cười ngại ngùng, nói một cách bình thản: "Vương gia nói, thần thiếp đầu óc nhỏ, không thể dạy đạo lý lớn cho đứa trẻ, cho nên việc giáo dục đứa nhỏ thần thiếp không cần phải phí tâm, an tâm phụng dưỡng mẫu hậu cho tốt là được, thần tức cũng cảm thấy có lý."

......

Thái hậu lại một lần nữa bị con dâu này làm cho tức giận đến nói không nên lời, đây không phải là lời khen người mà? Hơn nữa, việc học của nữ hài tử không phải bình thường do mẫu thân giáo dục sao? Ngươi để vương gia là một đại nam nhân đến dạy khuê nữ là có ý gì? Chẳng lẽ sau này việc nữ hồng bếp núc quản gia đều kêu vương gia đến dạy sao?

"Hồ đồ! Uẩn nhi là nữ hài tử, bắt buộc phải là mẫu thân tự mình giáo dục cẩn thận, ngươi trái lại phủi sạch trách nhiệm." Thái hậu chỉ vào Túc vương phi mắng: "Có phải tương lai Tê Bạch trưởng thành, ngươi là mẹ cũng không quan tâm?"

"Mẫu hậu, ngài thực sự oan uổng con dâu." Túc vương phi lớn tiếng kêu oan, "Là vương gia nói, Uẩn nhi của chúng ta là quận chúa của Túc vương phủ, phải để cho chàng giáo dục, không thể để cho phụ nhân dạy nàng chuyện nữ hồng!"

Thái hậu càng tức giận, cây quạt trong tay sắp siết đến biến dạng, "Các ngươi có ý gì? Đem Uẩn nhi thành nam hài mà giáo dưỡng?"

"Tuyệt đối không có! Vương gia chỉ là cảm thấy nữ tử cũng không hề thua kém nam nhi, nếu Uẩn nhi thích gì, sẽ cho con bé học cái đó." Túc vương phi chững chạc đàng hoàng nói, nội tâm yên lặng suy nghĩ, nàng cũng không muốn như vậy mà, thế nhưng ai kêu mục tiêu lúc trước của con trai bà là phải đem cháu gái bà bồi dưỡng thành người thừa kế Túc vương phủ chứ? Kế hoạch đều đã xếp đặt tới năm nàng mười tám tuổi thành hôn, hiện tại cũng không cách nào sửa được.

Người trong điện nhìn cảnh mẹ chồng nàng dâu tranh luận về vấn đề giáo dưỡng tiểu tôn nữ, ở trong lòng nhao nhao reo hò: Này này này, các ngài không phải đang ở ngoài đường, vì sao nhân vật chính của ngày hôm nay lại đứng cười một bên vậy, không phải nên giải quyết nàng trước rồi muốn nói gì thì nói sao?

Hoàng hậu, đại công chúa và nhị hoàng tử đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng mà thấy thái hậu hiển nhiên bị Túc vương phi làm cho tức giận đến không còn nhắc tới chuyện đêm qua nữa, ba người cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, liền hi vọng thái hậu tức giận đến hồ đồ, sau đó đều đem các nàng đuổi ra khỏi Trọng Hoa cung, cũng hy vọng sau này nàng không nhăc đến chuyện này nữa, giải quyết như vậy với mọi người đều tốt, chuyện này nếu vẫn muốn truy cứu tới cùng, hậu quả ảnh hưởng quá lớn, hoàng cung cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Đúng lúc này, Vương công công tiến vào, khom người bẩm báo: "Thái hậu nương nương, hoàng thượng, Túc vương, Ôn Lương đại nhân tới."

Trong nháy mắt, mọi người trong điện đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt thái hậu, bộ dáng thật khổ sở... Thật sự làm cho lòng người ta chua xót a.

"... Cho vào đi."

Nghe thấy thanh âm hữu khí vô lực của thái hậu, Vương công công khom người thi lễ, rồi vội vàng lui ra.

Một hồi sau, Sùng Đức hoàng đế mặc một thân long bào màu vàng sáng chói mang theo đệ đệ và thần tử tiến vào. Ba người lần lượt thỉnh an thái hậu, mọi người trong điện bắt đầu từ hoàng hậu đều đứng lên thỉnh an hoàng đế, lăn qua lộn lại một hồi, cung nhân mới đem ghế ra mời bọn họ ngồi.

Sùng Đức hoàng đế ánh mắt đảo qua một vòng trong điện, dừng trên người Như Thúy cô nương một chút, cười nói: "Mẫu hậu, chỗ ngài hôm nay thật là náo nhiệt quá."

Thái hậu sắc mặt nhàn nhạt, ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cũng bình thường thôi, như hoàng thượng mọi ngày bận rộn chuyện quốc sự, hôm nay cũng có thể bớt thời giờ qua đây, thật là làm cho ai gia cảm động."

Sùng Đức hoàng đế không hề đem lời thái hậu châm chọc để trong lòng, chuyển hướng nhìn sang tiểu bánh bao bên cạnh thái hậu, ôn hòa nói: "Uẩn nhi đã lâu không gặp, đến ngồi với hoàng bá bá nào."

Tiểu bánh bao nhìn hắn, sau đó lại quay đầu lại nhìn cha nàng, nghiêm túc vươn ngón tay nói: "Hoàng bá bá, hôm qua gặp rồi!"

"..."

Nhìn hoàng đế bị tiểu nha đầu nói một câu nghẹn đến không được, trong lòng thái hậu vui vẻ không ít.

Mặc dù bị tiểu bánh bao chặn họng, nhưng Sùng Đức hoàng đế vẫn đem tiểu nha đầu ôm đến trong lòng, cao hứng nói: "Uẩn nhi nhà chúng ta lại lớn hơn một chút rồi, mau mau lớn lên đi, hoàng bá bá sẽ giúp Uẩn nhi chuẩn bị thật nhiều đồ cưới, nhất định sẽ làm cho Uẩn nhi gả đi! Ai dám không cưới Uẩn nhi, chúng ta lấy đồ cưới đè chết hắn!"

Tiểu bánh bao không hiểu ý của người lớn, nhưng có thể hiểu sắc mặt của mọi người xung quanh thực cổ quái, đại công chúa và nhị hoàng tử cúi đầu, có xúc động muốn che mặt, thầm nghĩ: Phụ hoàng ơi phụ hoàng, ngài lại ở trước mặt Túc vương thúc mà ám chỉ tiểu đường muội quá nghiêm túc đến nỗi không ai thèm lấy thực sự không tốt đâu?

Quả nhiên, lúc này Túc vương lại lạnh lùng lên tiếng: "Đa tạ hoàng huynh! Nhưng Uẩn nhi không cần!"

Một trận khí lạnh tràn vào, mọi người trong đại điện đều được hưởng qua lễ rửa tội bằng nước đá trong mùa đông.

Cho nên nói, cho dù có cảm thấy tiểu quận chúa của Túc vương phủ sau này cần rất nhiều đồ cưới mới có thể gả đi được, nhưng mà đừng nói ngay trước mặt Túc vương!

Lúc này, hoàng hậu ra diễn chính: "... Khụ, hoàng thượng, vì sao ngài lại tới đây?"

Thấy hoàng hậu dời đề tài đi, mọi người đầu cấp cho hoàng hậu một ánh mắt tán thưởng, không hổ là nữ chủ nhân của lục cung, đúng là tri kỷ mà.

Nghe nói xong, Sùng Đức hoàng đế cũng nở nụ cười, thanh thản nói: "Nghe nói mẫu hậu triệu Ôn phu nhân tiến cung, lại không tiếp kiến Ôn ái khanh cầu kiến, Ôn ái khanh cầu đến trẫm đây, trẫm cùng thần đệ sợ mẫu hậu tâm tình không tốt ảnh hưởng tới phượng thể, liền qua đây nhìn một cái. Mẫu hậu thân thể bình an, trong lòng trẫm cũng yên tâm!"

Sắc mặt thái hậu càng không xong, bà không ngờ nổi chẳng qua chỉ là một nữ nhân bại hoại xuất thân từ một nha hoàn thấp kém mà thôi, lại cần đến hoàng đế ra mặt, chẳng lẽ những người này cho rằng như vậy là nàng ta có thể thoát tội? Hơn nữa mặc kệ như thế nào, đại công chúa và nhị hoàng tử bị thương là sự thật, bà là tổ mẫu giúp tổ tôn trị tội kẻ gây án chẳng lẽ có người dám nói bà sai?

"Ôn Tử Tu đúng là mặt mũi thật lớn, lập tức liền mời hoàng thượng tới, là sợ ai gia bắt nạt thê tử của ngươi?" Thái hậu giận giữ chỉ vào Ôn Lương, đau lòng nói: "Ôn thái phi cùng ai gia tình như tỷ muội, ai gia xưa nay đối với ngươi không tệ, chẳng lẽ ở trong mắt Tử Tu, ai gia là một người không phân biệt được thị phi?"

Ôn Lương vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ một cái, thành khẩn nói: "Thái hậu nương nương thứ tội, thần cũng không có ý tứ này. Hơn nữa thần cho rằng thái hậu nương nương hiểu lầm ý tứ của thần, thần chỉ là lo lắng nương nương phượng thể khó chịu, sợ tức phụ nhà thần đần độn nói chuyện không để ý sẽ làm cho thái hậu nương nương sinh khí. Hơn nữa... thần cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn mới cưới được nàng làm vợ, ở trong lòng thần cũng chỉ muốn nàng luôn được vui vẻ thậm chí được vô ưu vô lo như thái hậu, thế nhưng tính tình nàng chính là như vậy, cũng chỉ có thần thích nàng như vậy không còn cách nào khác. Thần biết thái hậu nương nương vì chuyện tối qua mà sinh khí, nhưng khi đó tức phụ nhà thần cũng là người bị hại, nàng vô ý làm hại đại công chúa cùng nhị hoàng tử bị thương thần cũng mang áy náy trong lòng, nếu thái hậu nương nương muốn truy cứu, hẳn là nên cho người điều tra việc này một cách nghiêm túc, bắt được bọn ác nhân đi dọa người kia, mà không phải đem mọi lỗi lầm đẩy lên trên người tiểu tức phụ nhà thần."

Thần sắc thái hậu vẫn không tốt như cũ, "Ý của ngươi là ai gia khư khư cố chấp? Trách tội thê tử của ngươi? Nhưng đại công chúa và nhị hoàng tử bị thương chính là do nàng ta làm hại."

Ôn Lương bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thái hậu nương nương, thần biết, nhưng mà tối hôm qua đại công chúa và nhị hoàng tử đã đồng ý với thần, bọn họ không truy cứu lỗi lầm của tức phụ nhà thần. Hơn nữa vì sao lại xuất hiện âm mưu vào lúc này, cũng không biết là có ý nhằm vào đại công chúa và nhị hoàng tử hay không, trong lòng thần cũng rất lo lắng."

"Âm mưu?!" Thái hậu nặng nề lặp lại hai chữ này, ánh mắt có chút ác độc nhìn Ôn Lương.

Ôn Lương vén vạt áo lên quỳ một chân xuống đất, nói: "Đúng vậy, thỉnh thái hậu nương nương và hoàng thượng tra rõ việc đêm qua, trả lại trong sạch cho tiểu tức phụ nhà thần." Khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc không một chút sợ hãi, thành khẩn mà kiên định.

"Ôn Tử Tu!" Thái hậu vỗ mạnh lên mặt bàn, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Mắt thấy thái hậu sẽ phát hỏa, Sùng Đức hoàng đế hợp thời chen vào: "Mẫu hậu bớt giận! Ôn Tử Tu cũng không phải là có ý làm mẫu hậu tức giận, hơn nữa trẫm cũng hiếu kỳ chuyện hôm qua, vì sao lại phát sinh đúng dịp như vậy. Vốn dĩ cho rằng hai hoàng nhi nghịch ngợm ham chơi, nhưng bây giờ thấy mẫu hậu thận trọng như thế, trẫm cũng cảm thấy cần phải tra rõ trắng đen việc này."

Nghe nói xong, sắc mặt đại công chúa và nhị hoàng tử trở nên tái nhợt, thân hình đều có chút lung lay sắp đổ.

Thái hậu sắc mặt khó coi nhìn Sùng Đức hoàng đế, sắc mặt biến chuyển bất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.