Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 102



“Vài ngày nữa, A Trần sẽ trở lại.”

Đang rửa chân cho con trai, A Manh nghe nói như thế, bình tĩnh đáp lời, sau đó tiếp tục rửa chân cho con, chờ sau khi tắm rửa sạch sẽ cho con trai, A Manh nhận khăn to do nha hoàn đưa đến, thấm hết nước trên người con trai, rồi ôm con lên trên giường.

Tay con trai còn bé, khua khua trong không trung. A Manh nhẹ nhàng bắt lấy, sau đó hôn lên tay bóng loáng non mềm của bé một cái, rồi mới nhận quần áo nha hoàn mang lên để mặc cho con trai.

“Nàng hôn con?”

Nghe câu nói không cảm xúc gì vang lên phía sau, A Manh cứng ngắc một chút, sau đó như không có việc gì, tiếp tục làm việc của mình, làm như không có phát hiện ra nam nhân nào đó đang đứng phía sau.

Dù sao nàng đang ở tình huống đặc thù, nam nhân này muốn làm gì cũng không được, cho nên nàng thực bình tĩnh.

Mà vì nàng thực bình tĩnh, nên Ngu Nguyệt Trác cũng thực bình tĩnh, loại bình tĩnh này chính là dấu hiện hắn đang tức giận.

Sau khi tắm sạch sẽ cho bé con đái dầm, A Manh vốn đang muốn cho con bú, nhưng nhìn nam nhân đang trưng đôi con ngươi ra nhìn chằm chằm mình, A Manh cảm thấy nàng thực không hay ho, sao lại đi chọc giận hắn làm gì.

Chờ khi A Manh giao con cho bà vú, rốt cuộc quay lại nhìn nam nhân phía sau, không ngoài ý muốn bị một thân hình cường ngạnh áp đảo lên giường.

Nhìn ánh mắt hắn sâu đến quỷ dị, A Manh đột nhiên khẩn trương, vì nàng chợt nhớ đên nam nhân này có thể ép buộc nàng, cho dù hiện tại thân thể nàng không khoẻ, không thể làm đến cuối cùng, nhưng quá trình tuyệt đối sẽ không quá nhẹ nhàng. Cho nên A Manh lập tức thức thời nhận sai: “Ta sai lầm rồi…”

Ngu Nguyệt Trác hứng thú nhướn mi, cười đến vô cùng ôn nhã, hỏi: “Không biết nương tử sai gì đây?”

“…Ta không nên không nhìn chàng, không nên hôn con, không nên bỏ ngoài tai lời của chàng, không nên nghi ngờ quyền uy đứng đầu của chàng.” Thái độ nhận sai của A Manh thập phần đoan chính.

Ngu Nguyệt Trác cười rộ lên, xoa mặt nàng, nói: “A, rất thông minh!”

A Manh giận, ngửa cổ lên cắn cổ hắn một cái, nói: “Ta không phải là đần, chỉ là lười nghĩ thôi.”

Yết hầu co rúm, Ngu Nguyệt Trác đè nén xúc động muốn đè người nào xuống, lười biếng cười nói: “Không phải vì quá ngu ngốc mới lười nghĩ sao? Uhm, nhưng thế cũng tốt, cùng ta ở một chỗ, đầu cũng không cần nghĩ nhiều.”

Đến đây thì A Manh thực sự tức giận nha, lại cắn hắn thêm mấy cái, thẳng đến khi bị áp đảo từ chủ thành khách, bị người nào đó ép trên giường ép buộc.

Đến khi A Manh thoát khỏi được vị mỗ tướng quân sắp phát tình, bên ngoài vang lên thanh âm của Tri Hạ: “Tướng quân, phu nhân, Tam phu nhân cùng Nguyệt Thiền tiểu thư đến.”

Nghe vậy, A Manh chần chứ một chút, nháy mắt lại bị tên biến thái kia tha trở về, lại một lần nữa đặt dưới thân.

A Manh oán hận hắn, kêu lên: “Tam bá mẫu phỏng chừng lại đến làm mai cho Nguyệt Quyên, chàng đi cự tuyệt bà ta đi! Bằng không em gái chàng sẽ tức giận!” A Manh không muốn đối mặt với Tam bá mẫu, cũng không muốn đối mặt với kẻ trước mặt và sau lưng đối lập – Ngu Nguyệt Thiền, cho nên đem tướng quân có sức chiến đấu vô biên đẩy ra ngoài. Khó có được một ngày hắn không đi làm, nàng sẽ phát huy sức chiến đấu của hắn.

Nga, đúng rồi, hiện tại nàng đang trúng độc, cho nên Ngu Nguyệt Trác quản nàng rất nghiêm, cho nên việc đối ngoại đều lấy lý do thân thể nàng không khoẻ, để khách khứa xã giao cho quản gia lo, cho nên nàng hiện tại không đi gặp khách cũng không sao. Chỉ là việc này liên quan đến Ngu Nguyệt Quyên, dù sao Tam bá mẫu cũng là thân thích, da mặt dày đến cửa, không gặp không được.

Dưới sự thúc dục của A Manh, rốt cuộc Ngu Nguyệt Trác cũng chậm rãi đứng dậy, sau đó đỡ A Manh dậy, rồi như một lão đại để A Manh sửa sang lại quần áo hỗn độn cho hắn. Vì để hắn đi tiêu diệt cực phẩm, A Manh hầu hạ hắn vô cùng, thuận tiện hỏi thăm.

“Tam bá mẫu làm thế, khiến cho tâm tình của Nguyệt Quyên không tốt, chàng…” A Manh lén lút nhìn hắn, “Chàng có tính toán gì không?”

Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Ngu Nguyệt Trác hé miệng cười, đem nàng ôm vào lòng, cắn cắn vành tai mềm mại của nàng, khàn khàn nói: “Không cần ta phải nói, nhiều nhất là ba ngày nữa, là có thể giải quyết xong chuyện của Nguyệt Quyên. Ân, dù sao cũng cần cho đối phương thời gian để chuẩn bị, được chứ?”

A Manh kinh hỷ trừng to mắt, “Thật sao?” Thật tốt quá, nàng sẽ không cần đối mặt với tính khí âm dương bất định của em chồng. Hơn nữa, tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp như vậy, luôn tức giận cũng thực ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

“Sao nàng lại cao hứng?” Ngu Nguyệt Trác nắm cằm nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng.

Khoé miệng A Manh kéo lên, nam nhân này không phải ăn cả giấm chua với muội muội mình chứ? Rất nhanh, nàng phát hiện mình đã sai lầm rồi, nam nhân này ‘tam quan’ không bình thường, ghen với muội muội đã là gì, phàm là sinh vật, hắn đều có thể ghen a.

“Được cầu hôn là Nguyệt Quyên chứ không phải là nàng, cười đến sáng lạn như vậy làm gì? Còn có, về sau không được phép nhìn chằm chằm Nguyệt Quyên, đừng cho là ta không biết nàng có chủ ý gì.” Ánh mắt âm trầm quét lên thân thể nàng.

“…Ta có thể có chủ ý gì?” A Manh đờ đẫn hỏi.

"Trong lòng nàng biết rõ."

"..."

Nhìn vị mỗ tướng quân nhàn nhã bước ra ngoài, A Manh vẫn nghiêm mặt, sau một lúc lâu, rốt cuộc oán hận nói: “Ta thật không biết mà!”

Một lát sau, Ngu Nguyệt Trác trở lại.

A Manh đang ôm con đi tản bộ trong đình viện, nắng tháng ba nhu hoà vừa phải, đi dưới ánh mặt trời, cả người lười biếng, khiến cho tâm tình người ta thoải mái. Từ sau khi trúng độc, A Manh đột nhiên thích cảm giác được phơi nắng, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, thoải mái cực kỳ.

A Manh nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác vừa trở về, lại nhìn thấy trên người đối phương lộ ra cao nhã, hạ mắt nhìn, liền biết tâm tình của người này đang tốt, đoán là Tam bá mẫu đã bị nam nhân vô sỉ này làm cho tức giận quá mức rồi.

Khỏi nói, Ngu Nguyệt Trác quả thực đã khiến cho Tam bá mẫu tức đến suýt ngất.

Từ sau khi bên ngoài truyền tin Tam công tử kia bị bệnh hoa liễu khiến cho danh dự phủ Thái Phó bị ảnh hưởng, trở thành trò cười của thiên hạ, trong lòng A Manh đã có khái niệm về thủ đoạn vô sỉ của Ngu Nguyệt Trác, người này chính là lòng dạ đen tối, hẹp hòi nha, ai dám cản đường hắn, cho dù là thân thích cũng không nể mặt, trực tiếp chỉnh lý, hơn nữa còn đặc biệt lấy một người đền một người. Nếu lúc trước Hà Chiêu Vũ vì trả thù Ngu Nguyệt Trác mà tính kế phá hư danh dự của Ngu Nguyệt Quyên, thì Ngu Nguyệt Trác cũng để cho hắn nếm mùi vị thân bại danh liệt là như thế nào, hơn nữa, nếu so chiêu thì thủ đoạn của người kia còn độc hơn Hà Chiêu Vũ, ít nhất, việc Ngu Nguyệt Quyên trong sạch thì có thể chứng minh, nhưng mà trong sạch của Hà Chiêu Vũ thì phải chứng minh kiểu gì? Chỉ cần Hoa Yêu Nhi không đưa giải dược, hắn cả đời phải chịu đựng bệnh hoa liễu này, ngay cả cưới vợ cũng khó khăn.

Cho nên, Tam bá mẫu hiện tại đem chủ ý đặt lên người Ngu Nguyệt Quyên, làm sao hắn có thể để cho đối phương có cơ hội, vừa gặp mặt liền hé ra gương mặt tươi cười, lại dùng ngôn ngữ sắc bén đem tâm tư đối phương nói rõ ra, sau đó thừa dịp đối phương thẹn quá hoá giận, lại đưa ra đả kích nặng nề nhất, đem một số việc mà Ngu Nguyệt Thiền làm loạn ra, khiến cho Tam bá mẫu chỉ có thể mang nữ nhi rời đi, phỏng chừng thời gian tới sẽ không dám lên kinh thành.

A Manh nghe Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng mà bâng quơ kể lại quá trình hắn đối phó với Tam bá mẫu, chỉ có thể trưng ra biểu tình =_=, sau đó âm thầm quyết định, về sau hắn chỉ cần không quá mức thối, hắn muốn thế nào nàng cũng sẽ chiều theo.

“Chàng không để cho Tam bá mẫu mặt mũi, không sợ bà ta về khóc lóc kể lể với trưởng bối Ngu gia sao?” A Manh nhíu mi, có chút lo lắng tính tình bảo thủ của dòng họ Ngu gia phát tác, thời đại này lễ giáo nghiêm ngặt, tội danh bất kính với trưởng bối mà áp xuống, đủ để khiến bọn họ chịu khổ.

Ngu Nguyệt Trác lại trưng ra biểu tình gà chết không sợ nước sôi, “Sợ gì chứ, tệ nhất là để chúng ta tự phân chi ra thôi. Với tình huống hiện tại, có khác gì ở riêng? Có điều, thanh danh mà phủ tướng quân mang lại phải nói là quá lớn đi. Nếu ta không phải là tướng quân, đoán chừng chúng ta hiện tại đã ở riêng với Ngu gia, Tam bá mẫu cũng sẽ không dày mặt mà đánh chủ ý lên Nguyệt Quyên đâu.”

A Manh nga một tiếng, gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cái kia… việc của Ngu Nguyệt Quyên, chàng đối phó với Hà gia có thể gặp phiền toái hay không? Sau lưng Hà Tiêm Hoa là thế lực của Thanh môn, chàng lại chỉ có một mình, được không?”

“Nàng không tin tướng công nhà nàng sao?” Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng.

A Manh vội lắc đầu, có chút lắp bắp nói: “Ta chỉ lo lắng cho chàng thôi, chàng chỉ có một mình, đối phương là một môn phái, mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ tưới ướt toàn thân chàng. Hơn nữa, ta nghe nói, triều đình và giang hồ không liên quan, chàng không phải sẽ lấy thân phận hiện tại mà đi áp chế bọn họ chứ?”

Ngu Nguyệt Trác đương nhiên là hưởng thụ cảm giác được A Manh quan tâm, nhưng với việc nàng nghi ngờ năng lực của mình, thật không hài lòng, là nam nhân đều không hy vọng nữ nhân của mình lại hoài nghi năng lực của mình. Cho nên, Ngu Nguyệt Trác lập tức nói ra việc vượt quá suy nghĩ của A Manh.

“Nàng nghĩ ta và nàng ở nhà để làm gì? Không phải cứ phải ra khỏi kinh thành mới có thể giải quyết người xấu đâu.” Ngu Nguyệt Trác cắn một cái lên bả vai nàng.

A Manh đờ đẫn, thầm nghĩ, nếu nói “người xấu”, còn có ai dám “xấu” hơn hắn? Tâm địa của hắn đen tối thế nào, nàng còn không rõ sao?

“Năm đó khi A Trần bắt ta gia nhập giang hồ với hắn, chỉ trong ba năm, đã rất nhiều người nợ ân tình của chúng ta, hắc bạch đều có, cho nên, cho dù lần này chỉ cần bọn họ trả ân tình, là đã làm Thanh Môn tàn tạ, khiến cho Nhị tiểu thư Hà gia không thể trở mình rồi. Nhưng thật không nghĩ đến, mới có mười ngày thôi, Thanh Môn đã chết vài tên trưởng lão đức cao vọng trọng, chưởng môn cũng bị trọng thương, một ít đệ tử đã bỏ trốn, giờ Thanh Môn đã là một cái xác không hồn.”

Ngu Nguyệt Trác bưng tách trà lên, thổi nhẹ nhàng vào mấy lá trà, tươi cười nói: “Hà Tiêm Hoa vốn bị trọng thương, thời gian dưỡng thương còn cần ba năm nữa, dù nàng ta có tâm muốn cứu Thanh Môn cũng không có cách nào, hơn nữa, bên ngoài kinh thành cũng có một vài thế lực thù địch với Thanh Môn, đang chờ đợi, tìm thời điểm thích hợp xuống tay với nàng ta…”

Nghe hắn nhẹ nhàng kể một loạt chuyện, A Manh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, nam nhân này chỉ cần mở miệng, không cần ra tay, đã có thể giải quyết nguy hiểm, khiến nàng không có cảm giác chân thực cho lắm.

“Cho nên… hôm kia, Hà Tiêm Hoa bị Hoa Yêu Nhi nói đến tức hộc máu cũng là nguyên nhân này sao?”

A Manh lẩm bẩm nói, đột nhiên hiểu được vì sao khi đó Hà Tiêm Hoa lại nói với nàng: “Nam nhân của ngươi, hiện tại ta đã không muốn nữa. Lãnh khốc vô tình như vậy, Hà Tiêm Hoa ta không cần hạ mình làm thiếp cho hắn.” Khi đó, giọng của nàng ta nửa tuyệt vọng, nửa oán hận, hẳn nhằm vào một loạt hành động trả thù của Ngu Nguyệt Trác gần đây.

Bởi vì quá yêu, cho nên không thể chịu đựng được nam nhân mình thích ra tay với sư môn của mình, tình cảm thật sự bị tiêu tan. Nếu hành động tuyệt tình này của Ngu Nguyệt Trác còn không làm cho Hà Tiêm Hoa tỉnh lại, như vậy nàng ta có khác gì kẻ ngu ngốc.

Đối địch với nam nhân này thực đáng sợ.

A Manh thầm nghĩ, khi hắn cười cười ôm lấy mình, nàng nhu thuận lăn vào trong lòng hắn, tỏ vẻ nàng rất là ngoan ngoãn và nghe lời, tuyệt đối sẽ không đối địch với hắn. Đương nhiên, vì vậy mà nam nhân này không giận nàng, cỗ ngọt ngào trong lòng như thế nào cũng không giấu được, thậm chí còn cảm thấy hắn ôm nàng chặt hơn.

A Manh囧, chẳng lẽ nàng ở trong khung cũng không tránh được tà ác sao?

Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng, tươi cười mãn nguyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.