Nụ cười trên mặt Hình thị không thay đổi,nói với A Manh: "Ngu gia có thế lực ở thành Ngu Châu, nghe nói đại gia tộc họ Ngu là ở kinh lý Ngu Phủ, nhưng may mắn Hoàng Thượng ban thưởng cho phủ tướng quân, khi con gả đi rồi cũng không cần cùng người nhà Ngu gia chung đụng với nhau. Đương nhiên, phủ tướng quân tuy trưởng bối không nhiều lắm, nhưng con gả tới đó cũng là tân nương mới, rất nhiều chuyện không nên nhúng tay vào, bốn nha hoàn này là ta nha hoàn chọn làm hồi môn cho con, cho con có tay chân sai bảo, con xem xem có hài lòng hay không."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng có thứ gọi là quy định bất thành văn, nha hoàn hồi môn bình thường không phải chỉ giúp đỡ chủ tử ở nhà chồng thăm dò tình huống, mà còn vào lúc thân thể chủ tử không tiện mà hầu hạ cô gia thay cho chủ nhân, sau đó nếu may mắn, sẽ được nâng lên thành thiếp, thành di thái thái (vợ bé), coi như là hết khổ. Tục ngữ nói, dùng nha hoàn của mình đi hầu hạ trượng phu, cũng có thể hiểu tương lai không sợ nàng ta phản mình, việc tìm nữ nhân bên ngoài đưa vào phủ để cùng mình tranh thủ tình cảm không hay chút nào...
Đối với việc này, A Manh cười nhạt. Mẹ nàng là Diêu thị chưa từng làm loại chuyện "Hiền thục " này bao giờ, cho dù thân thể không tiện, bà cũng có cách làm cha nàng không thể đi tìm nữ nhân khác, mà còn đau lòng vây quanh thê tử lo lắng nào có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác? Nếu mẫu thân nàng không đi sớm như vậy, A Manh tin rằng, cha nàng hiện tại chắc chắn là một thê nô chính cống rồi.
Hơn nữa, nàng tuy rằng không muốn gả cho cái tên ác nam kia, thậm chí nghĩ đến về sau phải đồng giường cộng chẩm với hắn khuôn mặt nàng liền xám ngắt, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý cho nữ nhân khác trèo lên giường nam nhân của mình, nghĩ đến là thấy cực kỳ ghê tởm. Ngu Nguyệt Trác người này về sau thế nào nàng không biết, nhưng nếu hắn dám đụng vào nàng rồi lại đi chạm vào nữ nhân khác, nàng tình nguyện về sau làm quả phụ, cũng phải nguyền rủa hắn không cứng nổi.
Hình thị ngoài miệng nói rất tốt đẹp, nhưng A Manh làm thế nào mà không biết ý bà ta muốn cho mình bực bội. Nhưng hiện tại cùng bà ta phát sinh xung đột cũng không phải chuyện khôn ngoan, làm không tốt còn bị bà ấy trả đũa, nói cho cha nàng rằng nàng làm nữ nhi mà muốn chống đối mẫu thân.
Nuốt xuống khẩu khí trong lòng, A Manh nghiêm túc quan sát bốn nữ nhân kia, bốn nữ nhân tuy rằng cực lực áp chế biểu tình trên mặt mình, nhưng có hai người trên mặt đã muốn hiện lên một chút vui vẻ, vì biết người đại tiểu thư phải gả là đại tướng quân đương triều tiếng tăm lừng lẫy, nên nếu đi theo đại tiểu thư làm nha hoàn hồi môn, nói không chừng sẽ được tướng quân coi trọng cho một danh phận thị thiếp. Mặc dù là thiếp, nhưng là thiếp của tướng quân vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng vinh dự.
Cuối cùng, A Manh chỉ chọn ra hai nha hoàn có vẻ trầm ổn trong đó, diện mạo cũng tự nhiên bình thường, đều là dáng người yêu kiều, người không biết còn tưởng rằng Hình thị chọn nha hoàn thông phòng hầu hạ trên giường cho nàng nữa chứ. Bất quá, ít nhất này hai nàng biểu tình không lỗ mãng như hai người kia, các nàng sau khi nghe mình được chọn lựa, tuy rằng cực kì cao hứng, nhưng rất nhanh tiến lên cung kính tạ ơn.
"Mẫu thân, nha hoàn bên người con đã có Tri Xuân cùng Tri Hạ, hai nha hoàn này con sẽ mang theo. Mà hai nha hoàn kia gọi là Tri Thu cùng Tri Đông, vừa vặn hợp lại thành xuân hạ thu đông." A Manh nhu hòa nói với Hình thị, bộ dạng nàng tinh xảo đáng yêu, thanh âm cũng tinh tế, làm cho người ta liên tưởng đến một bé búp bê bằng gốm sứ, mà vì nguyên do này nên A Manh cũng không thích nói chuyện nhiều, nàng cảm thấy thanh âm của mình rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy nàng dễ bắt nạt.
Về phần hai nha hoàn kia, nàng để bên người quan sát một chút trước, nếu là có cái gì nàng sẽ điều đi ra ngoài là được.
Hình thị nghĩ nghĩ, liền gật đầu, "Như thế cũng được, con đã chọn các nàng, vậy mang đi theo đi."
Tiếp theo, Hình thị lại cùng A Manh nói chuyện về một ít của hồi môn, cuối cùng đưa cho A Manh một cái tráp, hướng A Manh nói: "Mấy thứ này con có rảnh thì xem một chút đi, cũng nên hiểu biết thêm... Khụ, có cái gì không hiểu... Tự con cân nhắc suy nghĩ đi."
A Manh hồ nghi nhìn bà ấy một cái,rồi bảo Tri Xuân tiến lên tiếp nhận.
Hình thị nói hết những việc cần nói rồi liền phất tay cho A Manh rời đi, A Manh lại nhìn vẻ mặt khó nén châm chọc của Hình thị, sau đó nàng giống như bị gió thổi đến, dùng khăn tay che miệng ho khan một chút, rồi hành lễ ly khai.
Chờ A Manh rời đi xong, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một trận ho khan như tê tâm liệt phế, một nha hoàn vội vàng chạy đến, lo lắng kêu người đi mời đại phu, phu nhân uống nước bị sặc gì đó rồi...
A Manh bình tĩnh nhìn thoáng qua, dư quang nơi khóe mắt ngắm nhìn biểu tình hốt hoảng của vài nha hoàn, rồi liền mang theo các nàng rời đi.
Xứng đáng!
**********
Trở lại Linh Tê Viện, A Manh cho Tri Hạ an bài cho hai nha hoàn kia xong liền nhào vào tháp dài phía trước cửa sổ bất động.
Tiếp qua vài ngày nữa, nàng thật sự phải lập gia đình.
Mười tám tuổi mới lập gia đình, tại thời đại này, quả thật là bị người ta nói thành gái già, có thể tự tại sống đến mười tám tuổi mới lập gia đình, kỳ thật trong lòng nàng cũng rất cảm kích phụ thân, nếu không nhờ ông che chắn áp lực bên ngoài, nàng đã sớm bị lão thái quân La gia ép gả cho người ta rồi, bà ấy mới sẽ không giữ nàng lại làm gái già để làm bại hoại danh dự La gia đâu.
Nghĩ vậy, A Manh không khỏi có chút buồn cười. Mấy ngày hôm trước có vài chị em họ La phủ tự mình tới cửa thăm nàng, họ muốn cùng nàng xây dựng tình chị em, thái độ thân thiết như vậy cùng mọi châm chọc khiêu khích trước kia thật sự là không thể so sánh nổi, thậm chí còn lôi kéo tay nàng, vẻ mặt hâm mộ nói nàng vận khí tốt có thể gả cho Tĩnh Viễn Đại Tướơng Quân —— nàng nhớ rõ trước kia các nàng đều nói nàng là người không có duyên, nên mới không gả ra ngoài được...
Suy nghĩ một lát, A Manh đột nhiên nhớ tới cái tráp mà Hình thị vừa đưa, nàng bảo Tri Xuân lấy đến xem.
A Manh ngồi ở trên tháp dài, đem tráp mở ra, lật sơ phát hiện bên trong có mấy hình vẽ, màu giấy có chút ố vàng. Bất quá nhìn cũng còn rất đẹp. A Manh lật một tờ giấy mở ra xem kĩ, chờ đến khi nàng thấy rõ ràng tất cả hình ảnh, A Manh thiếu chút nữa không dậy nổi.
Đây là Xuân – Cung - Đồ cổ đại...
Được rồi, văn nhã một chút, hẳn nên gọi là Tị Hỏa Đồ.
A Manh trừng mắt nhìn vài giây, sau đó có chút đen mặt đem nó khép lại. Nàng không phải người hay ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy... Có chút ngượng ngùng, giống như mình đang thủ dâm vậy. Hơn nữa, nhìn hình kia xong, nàng thật sự hoài nghi mấy họa sư ở cổ đại này, vì sao họ có thể đem tỉ lệ lông trên người vẽ đến khoa trương như vậy chứ? Cho nên nhìn loại tị hỏa đồ này, nàng một chút cũng không thấy cảm giác ám muội gì đó, mà chỉ có đen mặt, cũng không biết có phải vẽ thiếu cân đối hay không mà tư thế nam nữ trong hình nhìn thế nào cũng thật quái dị, không được tự nhiên, thậm chí nàng còn hoài nghi, nữ nhân làm loại tư thế này thắt lưng thật sự sẽ không đau sao? Mà nam nhân kia thật sự thích như vậy sao?
Bất quá, nếu có một ngày A Manh biết được xuân cung đồ bị mình cười nhạo này sẽ làm hại nàng thảm như thế, nàng nhất định sẽ không dám cười nhạo chúng nó thiếu cân đối cái gì nữa đâu. Mà hiện tại thì cái gì nàng cũng không biết, cho nên bây giờ nàng thấy thật sự vui vẻ ~~
Xem một chút nàng đã không thấy hứng thú gì nữa mà quăng cho Tri Xuân mang đi.
Sau đó nàng lại bắt đầu ngẩn người.
A Manh ở trên tháp dài ngẩn người nhưng trong lúc vô ý thức xoay mình một cái, một chút không cẩn thận —— "Đùng" một tiếng vang lên.
"Tiểu thư!!"
Tri Xuân nghe thấy thanh âm đi vào, nhìn thấy nữ nhân nằm rạp trên mặt đất, nhất thời hốc mắt đỏ lên, rơi lệ.
Chờ A Manh nhe răng nhếch miệng được người đỡ dậy, còn chưa kịp an ủi bản thân bị ngã đau một chút, thì đã nhìn thấy nước mắt của Tri Xuân xoạch xoạch rơi xuống, sau đó... Lại trở thành nức nở nghẹn ngào, nàng liền có cảm giác bất lực. Nàng còn chưa kêu đau, nha đầu kia khóc cái gì chứ?