Nhìn theo vị mỹ nam đệ nhất kinh thành chạy như điên mà đi, Ngu Nguyệt Trác thản nhiên uống một ngụm trà, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, chắp tay sau lưng thảnh thơi đi ra đại sảnh.
Ngu Nguyệt Trác trở lại Viện Tỏa Lan, lại không thấy thê tử của mình đâu nhất thời có chút tức giận: “ Phu nhân đâu?”
Lúc này, Tri Đông đang thu dọn phòng, nghe thấy âm thanh, vội vàng phúc thân đáp: “ Bẩm tướng quân, phu nhân vẫn chưa trở về.”
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác lập tức xoay người đi về hướng Lạc Nguyệt Hiên của muội muội, hoàn toàn không để ý tỳ nữ đang nhìn lén hắn.
Đến gần Lạc Nguyệt Hiên, Ngu Nguyệt Trác liền nhìn thấy A Manh mang theo hai tỳ nữ chậm chạp bước tới, vẻ mặt cực kỳ cẩn trọng. Nhớ tới ngày bé, nàng luôn bị thương một cách kì lạ, đã tạo thành thói quen này nhưng nhìn nàng cẩn trọng như vậy làm cho hắn nhìn mà buồn cười. Đương nhiên, nàng cẩn trọng như vậy một phần cũng là do địa phương phía dưới bị hắn làm bị thương.
Nghĩ như vậy, mặt nóng lên, Ngu Nguyệt Trác ho nhẹ một tiếng, bước đến vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng dễ dàng bế lên.
“ Ngươi làm cái gì” A Manh có chút buồn bực, đen mặt nói: “ Đặt ta xuống dưới. Ban ngày ban mặt để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa.” Quan trọng là nàng vẫn không thể chấp nhận tâm lý mình đã có chồng, không chỉ không muốn người khác nhìn thấy nàng cùng hắn thân mật, mà còn đối với hành vi của hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Ngu Nguyệt Trác cười vô sỉ nói: “ Vi phu lo lắng phu nhân cơ thể yếu nhược, nhìn nàng đi chậm như vậy, cẩn thận chạm tới miệng vết thương bên dưới sẽ rất đau nha”
“…”
A Manh trợn trắng mắt nhìn hắn, trên mặt viết chói lọi hàng chữ: “ Ngươi không thể bớt vô sỉ một chút sao”
Nàng trừng to ánh mắt giống như mèo con vô tội ngây ngô xem xét hắn, ngốc nghếch đáng yêu, làm cho tâm hắn mềm nhũn, hận không thể vừa ôm vừa âu yếm.
Ngu Nguyệt Trác trầm thấp cười rộ lên, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt nàng. Đây là địa phương diễm lệ nhất trên người nàng, không cần điểm trang cũng làm cho người ta thấy mười phần xinh đẹp quyến rũ.
“ Ngươi…” A Manh vừa tức vừa buồn bực không nói lên lời, quay lại nhìn phía sau tỳ nữ, không ngoài ý muốn thấy các nàng đang cười trộm.
Mà bọn họ hành động như vậy xem trong ánh mắt hạ nhân lại là cảnh tướng quân và phu nhân vợ chồng ân ái mười phần làm cho người ta hâm mộ.
Ngu Nguyệt Trác không hỏi nàng Ngu Nguyệt Quyên tìm nàng có chuyện gì, A Manh tất nhiên sẽ không nói, dù sao Ngu Nguyệt Quyên lúc ấy tùy tiện lấy cớ, Ngu Nguyệt Trác sao lại không phát hiện, liền thuận theo để muội muội rời đi, nàng đến Lạc Vân Hiên, ngoài việc uống chén trà rồi cùng em chồng hời hợt nói chuyện mấy câu liền rời đi.
Tiểu cô nương tâm cao khí ngạo lại không hiểu sự đời, A Manh cảm thấy làm chị dâu của nàng có chút khổ cực, có cô em chồng này về sau còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đi vào Viện Tỏa Lan, Ngu Nguyệt Trác đặt A Manh trên trường tháp gần cửa sổ.
A Manh nhận lấy chén trà mà Ngu Nguyệt Trác vừa đưa đến, uống một ngụm, lần đầu tiên cẩn thận xem xét hắn, sau mười năm không gặp. Từ lúc gặp mặt đến nay, nàng luôn trong trạng thái phòng ngự, không có cơ hội nhìn kỹ hắn.
Một tháng trước, khi ở Diêu phủ gặp hắn nàng quả thật không nhận ra hắn, sau đó hắn nhắc nhở một cách ác ý thì nàng mới nhớ được, thời thơ ấu hắn chính là đầu sỏ khiến nàng toàn gặp chuyện không hay ho. Hiện tại cẩn thận xem xét lại, hắn còn có một chút giống ngày bé, nhưng mà sau khi lớn lên, ưu điểm phát triển mạnh, biến thành đại tướng quân vang danh thiên hạ như bây giờ, mà trước kia làn da hắn khác hẳn với thế gia công tử trong kinh thành, là làn da có ánh mặt trời vậy mà trong một thời gian ngắn trở nên trắng noãn, chẳng lẽ qua một mùa đông, hắn bị phai màu (da anh Trác bị thuốc nhuộm ^ ^)
Ngay lúc nàng ngây người, tay Ngu Nguyệt Trác đã nhanh chóng rút đi cây trâm phượng trên đầu nàng, tóc nàng rối tung sau vai càng làm cho gương mặt trở nên nhỏ bé, có lẽ chỉ bằng một bàn tay của hắn.
“Đang nghĩ gì thế”. Thời điểm hai người ở chung hắn chưa bao giờ cho phép lực chú ý của nàng rời khỏi hắn, từ nhỏ tới lớn đều bá đạo vô sỉ như thế.
A Manh không kịp suy nghĩ, ngây ngốc trả lời: “ Nghĩ ngươi có phải tắc kè hoa hay không, tại sao lại bị phai màu.”
“ Phai màu là sao?” Ngu Nguyệt Trác mờ mịt hỏi.
A Manh chỉ vào mặt hắn, ý thế nào không cần nói cũng biết.
Khi Ngu Nguyệt Trác hiểu được vừa tức vừa buồn cười, liền lập tức hôn nàng coi như trừng phạt. Cho nên không thể trách hắn thích khi dễ nàng, mà là nàng có đôi lúc ngốc làm cho người ta muốn khi dễ.
Chờ khi hai người thở không ra hơi, hắn mới buông nàng ra. Hắn không thể không buông, bởi vì đêm động phòng hoa chúc đã xảy ra chuyện quá mức thảm thiết, thân thể nàng bị thương cái gì cũng không thể làm, làm hại hắn cũng không dám làm càn. Nhưng vẫn là có thể đối với nàng sờ sờ ôm một cái, bất quá đến cuối cùng cũng là hắn nghẹn một cỗ tà hỏa không có chỗ phát, thật muốn trực tiếp ăn nàng.
Ngu Nguyệt Trác ôm lấy nàng, cúi đầu cọ cọ mặt nàng, khàn khàn nói: “ Nàng phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể..”
Sau đó để cho ngươi ăn sao?
A Manh đen mặt quay đầu đi.
Ngu Nguyệt Trác thật ôn nhu hôn mặt nàng một cái, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra mấy quyển sách, gọi nàng cùng lại đây nghiên cứu.
Lúc này mặt A Manh đen như đáy nồi, ngao ngao ngao!! Bảo nàng cùng hắn nghiên cứu loại xuân cung đồ yếu kém này, sao da mặt nam nhân này có thể dày như thế.
A Manh quyết định sau này gom hết xuân cung đồ trong phòng lại đốt, miễn cho sau này làm hại nàng.
*******
Những ngày tiếp theo A Manh trong quá trình cố gắng dưỡng thương bị vị tướng quân nào đó giám thị vừa ôm ôm vừa sờ sờ, lại bị ép cùng hắn nghiên cứu xuân cung đồ.
A Manh đờ đẫn, những ngày này thật là TMD áp lực như núi lớn a!
Rất nhanh đã đến ngày lại mặt.
Sáng sớm, A Manh vừa rời giường mơ mơ màng màng thay quần áo, mà vị tướng quân nào đó đã muốn đi rèn luyện trở về, tắm rửa cho hết mùi mồ hôi, lại thay một bộ trường bào màu xanh, thoạt nhìn tuấn dật phi phàm, xứng với mặt mày tuấn nhã cùng khí chất cao ngạo thanh khiết như hoa của hắn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, tự ti mặc cảm.
A Manh đang ngáp một nửa thì sững sờ, tuy biết hắn bên trong và bên ngoài cách xa vạn dặm, nhưng có một loại người vượt ra ngoài quy tắc, đặc biệt nếu nam nhân này muốn cho người ta dỡ xuống phòng bị thì là chuyện rất dễ dàng.
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười đi tới nắm tay A Manh, khàn khàn nhu hòa nói: “ A Manh, thời gian không còn sớm, hôm nay là ngày lại mặt, chúng ta nên nhanh đến La phủ thăm nhạc phụ nhạc mẫu thôi.”
A Manh buồn bực nhìn hắn, chẳng qua là về nhà thăm bố mẹ thôi mà, hắn cần gì khẩn trương, tinh thần phấn chấn như thế, không phải lại có chủ ý xấu xa nào đó chứ?
“ Nghe nói trước kia nhạc mẫu đối với nàng không tốt lắm, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xả giận cho nàng, hai đứa em của nàng có từng bắt nạt nàng không? Hay để vi phu đi dạy cho bọn họ biết đại tỷ như mẹ nha?”. Nam nhân tự nhận mình như thế này là mười phần săn sóc, không biết rằng sau khi nghe hắn nói xong, mặt A Manh lại đen.
Quả nhiên nam nhân này ý nghĩ xấu đầy bụng, chưa bao giờ dùng đầu óc bình thường để suy nghbĩ chuyện gì.
“ Không cần, họ tốt lắm. ngươi chỉ cần làm cho cha ta vui là được rồi.” A Manh cự tuyệt, cho dù nàng không thích mẹ kế cùng kế muội nhưng vẫn suy nghĩ cho cha nàng một chút, làm cho La phủ gia đình không yên không phải thượng sách, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng.
“ Nga, thật không, thật đáng tiếc.”
A Manh đen mặt quyết định không để ý tới nam nhân này nữa, nàng đi đến chính sảnh đã thấy mẹ chồng Diêu thị cùng với em gái chồng đã chờ sẵn ở đó.
Diêu thị là người mềm yếu lại không có chủ kiến, nhưng bà lại cực kỳ yêu thương con, đối với con dâu cũng tốt. Biết con muốn đưa con dâu đi La phủ lại mặt, bà liền cẩn thận sai gia nhân chuẩn bị quà. Ngu Nguyệt Quyên gương mặt thản nhiên, thường thường thừa dịp không ngươi chú ý cho A Manh một ánh mắt khinh bỉ, nhìn thấy quà mà mẫu thân chuẩn bị cho La phủ lại thấy đau lòng.
“ Mẫu thân, chúng con đi trước”
Ngu Nguyệt Trác nhìn sắc trời không còn sớm liền dắt A Manh ra cửa.