Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 49



Cái gọi là tư tưởng, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể gây ảnh hưởng đến cảm giác, ở thời điểm đó, cảm giác này thực sự sẽ làm người cảm thấy đặc biệt khổ sở a!

A Manh cảm thấy, vì bản thân, nàng nên cố gắng cải tạo vị tướng quân kia một chút, bằng không sau này hắn càng ngày càng biến thái, chịu tội lại chính là mình.

Cho nên, khi A Manh biết vị tướng quân gia có hai ngày nghỉ ngơi, liền bắt đầu ra sức suy nghĩ xem làm cách nào có thể thay đổi nhận thức của hắn, xây dựng lại giá trị nhân sinh quan cho hắn. May mắn, mặc dù có thời điểm, tướng quân gia có biến thái một chút, nhưng chỉ cần nàng nói lý, vẫn sẽ thực tôn trọng ý nguyện của nàng, nguyện ý nghe nàng nói chuyện, tiếp thu ý kiến của nàng – điều kiện tiên quyết là ý nguyện của nàng không được xâm phạm quyền lợi của hắn.

Bất quá A Manh tuy rằng ra sức bài trừ suy nghĩ của người nào đó, nhưng hiệu quả thì thực là không có gì!

Đến khi A Manh hiểu rõ về quan niệm của tướng quân gia, trong lòng càng phát ra bức xúc, nàng thực sự là không hiểu, vì sao nam nhân này lại có thể đối với việc tiếp xúc, đối đãi người, lại có thể đơn thuần đến vặn vẹo, rõ ràng hắn cũng là người bình thường a. Bất quá, rất nhanh sau đó, A Manh cũng hiểu được một chút chân tướng nguyên nhân tính cách của hắn vì sao lại như vậy.

Trước tiên là vì Ngu Nguyệt Trác từ nhỏ đã sớm là một nam hài tử luôn dùng thủ đoạn chồng chất để bắt nạt nàng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hứng thú với việc bắt nạt nàng. Bởi vì gia tộc hắn lớn, thân phận phụ thân lại không cao cũng không được các trưởng bối trong nhà sủng ái, khiến cho nam nhân này khi cùng ở cùng các bạn cùng lứa tuổi, cùng trao đổi với nhau, cái gì không nên biết cũng đều biết, nhưng đối với việc tình cảm nam nữ thì tối đen, cái gì cũng không biết!

Tiếp theo, khi hắn lớn lên một chút vào quân doanh, cả ngày cùng với đám binh lính ở cùng một chỗ, học cách cầm quân đánh giặc, binh pháp sách lược, luôn luôn đứng đắn, đương nhiên không có cái kiểu tình ý kiều diễm để cho hắn học hỏi.

Lại tiếp theo, thật vất vả chờ đến thời thanh xuân của thiếu niên, hắn bắt đầu sinh ảo tưởng mông lung với đối tượng khác phái, thì lại xuất hiện một yêu nghiệt đưa hắn đi vào giang hồ, chỗ nào cũng kiếm chuyện để người trong võ lâm đuổi giết, ngày nào cũng trong tình trạng kiệt sức, cuối cùng còn chưa kịp hiểu thế nào là tình yêu, đã bị yêu nghiệt kia cấp cho cái lý luận sai lệch này.

Rút ra kết luận: Ngu Nguyệt Trác đối với chuyện tình cảm nam nữ là một nam nhân đơn thuần lại biến thái.

Cho nên A Manh hối hận vô số lần, năm đó, khi nam nhân này còn nhỏ, bản thân lại không biết nhân cơ hội mà dạy dỗ hắn chút chuyện, ngược lại bởi vì hắn thường xuyên bắt nạt nàng mà tận lực né tránh hắn đến nỗi mất đi cơ hội tốt nhất, sau đó mới để cho cái tên yêu nghiệt kia làm tư tưởng hắn bị lệch lạc.

Vì sao nói như vậy? Bởi A Manh từ chỗ Ngu Nguyệt Trác hỏi ra nhiều điều, mà tất cả tương tưởng, quan điểm của hắn đều là từ Diêm Ly Trần dạy cho. Cho nên, oán niệm mà A Manh dành cho Ngu Nguyệt Trác đều tự động chia một nửa sang cho Diêm Ly Trần, thầm oán hận hắn một phen, nào là thiếu niên trời sinh tuyệt sắc, ngọc chất, nào là nhạc công Hoàng Đế đương triều ngự dụng! Đều là Diêm Ly Trần dạy dỗ thành kẻ biến thái, kết quả chịu tội lại là nàng.

Bên này A Manh rối rắm, bên kia Ngu Nguyệt Trác lại thập phần thoải mái, hai ngày nay đều hưởng thụ A Manh vây lấy mình, bất kể A Manh hỏi gì, hắn đều thập phần phối hợp trả lời, sau đó thuận tiện ôm người chấm mút một chút, để giải tỏa cảm xúc của hắn đối với nàng trong hơn nửa tháng qua.

Điểm này, Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng, quả nhiên như Diêm Ly Trần nói, nữ nhân mà, để nàng không rời khỏi mình, vờ theo nàng một chút, như vậy mình muốn làm gì cũng được a.

********

Rất nhanh đã đến tiệc đầy tháng của thế tử Túc vương, thiệp mời đã được phủ Túc vương gửi đến phủ tướng quân, đương nhiên, tướng quân cũng phải cấp mặt mũi cho Túc vương, Ngu Nguyệt Trác cũng mang theo A Manh đến phủ Túc vương chúc mừng.

Tiệc đầy tháng ở phủ Túc vương, tin tưởng người trong kinh thành không ai không nể mặt mũi Túc vương, cho dù không nể, vậy ngươi không nể mặt mũi Hoàng Thượng sao? Bữa tiệc này là đích thân Hoàng đế tự mình hạ chỉ xuống muốn làm, ngay cả đại sự của thái hậu xưa nay cũng không long trọng bằng. Cho nên việc hỷ của cả đại cung này, gia tộc đại thần nào lại dám không nể mặt, tất cả đều mong ngóng nhận được thiệp mời của phủ Túc vương, lấy việc này làm vinh dự.

Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh đi thỉnh an Diêu thị, đã thấy Ngu Nguyệt Quyên ở đây từ bao giờ.

“Lễ vật mang đi đã chuẩn bị tốt chưa? Là gì vậy?” Diêu thị thân thiết hỏi, lo lắng con dâu trẻ người sẽ chuẩn bị không chu toàn. Đây là bào đệ của đương kim thánh thượng, lại được thái hậu sủng ái, không thể qua loa.

“Đã chuẩn bị rồi, là Tần ma ma tự mình lựa chọn!” A Manh nói xong, liền cho nha hoàn mang gói lễ vật lên trình Diêu thị xem.

Biết là Tần ma ma an bài, trong lòng Diêu thị liền an tâm, năng lực của Tần ma ma bà đương nhiên là yên tâm.

Ngu Nguyệt Quyên ngồi một bên nắm chặt khăn tay, trong lòng có chút nôn nóng nhìn mẫu thân nói chuyện với huynh trưởng, tuy rằng che giấu tốt, nhưng dù sao cũng là ít tuổi, Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Trác đều có thể nhận ra biểu hiện trên nét mặt lo lắng của nàng. Trong lòng Diêu thị thở dài, cũng không muốn trách cứ, mà Ngu Nguyệt Trác thì coi nhưng không biết, vẫn nói chuyện cùng mẫu thân.

Chờ đến khi chuẩn bị đi. Diêu thị nói: “Nguyệt Trác, các con cũng dẫn Nguyệt Quyên đi theo đi, cho con bé va chạm qua cũng tốt, dù sao hiện tại nàng cũng đã lớn rồi.”

Ý của Diêu thị, huynh muội Ngu gia đương nhiên hiểu được, trên mặt Ngu Nguyệt Quyên đỏ ửng, sau đó nghĩ nghĩ tới cái gì, lại yên lặng cúi đầu, không nói gì. Trên mặt Ngu Nguyệt Trác cười cười, ấm áp nói: “Nương, nhi tử xin nghe.”

Nói thêm một lát, liền chuẩn bị xuất phát.

A Manh ngồi cùng Ngu Nguyệt Quyên trên một chiếc xe ngựa, nhìn bộ dáng mất hồn của em chồng, nàng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ, em chồng chưa từ bỏ ý định với Ôn Lương sao?

Ngu Nguyệt Quyên quả thật chưa từ bỏ ý định với Ôn Lương, tình yêu thiếu nữ chỉ đơn giản như vậy thôi, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền cảm thấy yêu luôn nam nhân vô song kia, nguyện ý vì hắn mà vứt bỏ hết thảy, chỉ cần hắn có thể quay đầu nhìn nàng một cái.

Ngu Nguyệt Quyên biết cách phủ tướng quân một bức vách chính là phòng của Ôn Lương, trước còn không dám tin, dù sao Ôn Lương cũng đường đường là con của Trấn Quốc công, sao có thể tùy ý ở bên ngoài? Sau này, biết rõ chuyện, lại cao hứng, nghĩ hai nhà là hàng xóm, lui tới dễ dàng. Chỉ tiếc là, huynh trưởng công việc bận rộn, thường xuyên không ở nhà, nàng là nữ tử, không biết nên lấy lí do gì để sang nhà hàng xóm chơi, lại thêm nhà đó không có cô nương nào ngang hàng để nàng sang chơi, nên mặc dù biết nhà cách vách là nhà của người trong lòng, song cũng không thể gặp, thật sự làm cho nàng tâm ý khó chịu.

Mọi người đều biết, Túc vương cùng con trai của Trấn Quốc công từ nhỏ quen biết, giao tình thâm sâu, phủ Túc vương đãi tiệc, Ôn Lương chắc chắn sẽ đến chúc mừng, Ngu Nguyệt Quyên từ chỗ Diêu Thanh Thanh biết việc ở phủ Túc vương, trong lòng quyết định tuyệt đối sẽ đến phủ Túc vương, nói không chừng có thể nhìn thấy người trong lòng, hòng giải tỏa được nỗi khổ tương tư.

Về phần chuyện Ôn Lương đã có vị hôn thê, trong kinh thành, tất cả mọi người đều biết, nhưng còn nửa năm nữa mới thành thân, thời gian quá dài, ai biết tương lai sẽ thế nào?

Ngu Nguyệt Quyên trong lòng có chút bất an, sợ đến lúc đó, không gặp được Ôn Lương thì chuyến này tay không, hoặc là khi gặp mặt, nàng sẽ nói với hắn cái gì? – Vấn đề là cô nương trẻ tuổi chưa lấy chồng không thể một mình cùng hắn nói chuyện a! Ngu Nguyệt Quyên trong lòng không yên, lại kích động bất án, lúc này chỉ hy vọng tìm chuyện gì nhằm dời đi lực chú ý, liếc nhìn A Manh, thấy thần sắc nàng bĩnh tĩnh, sắc mặt hồng thuận, khí sắc đầy đặn, trong lòng có chút ghen tỵ

“Đại tẩu, hôm nay người đến phủ Túc vương chúc mừng rất nhiều sao?” Ngu Nguyệt Quyên tìm đề tài tán gẫu.

Nghe câu hỏi của nàng, A Manh kinh ngạc, em gái chồng hôm nay không có hỏi trống không nữa, thật sự là chuyện lạ nha, cũng nhẹ nhàng trả lời: “Lấy địa vị của Túc vương trong lòng Hoàng thượng, đương nhiên có nhiều người muốn đến chúc mừng.” A Manh là cô nương tính tình tốt, chỉ cần người khác không chọc đến nàng, nàng sẽ đối với người ta tốt.

“Nga, vậy à! Cho nên, nghĩa đệ Túc vương cũng sẽ đến? Ngu Nguyệt Quyên nói xong, thấy A Manh yên lặng nhìn mình, có chút mất hứng nói: “Ta chỉ tò mò thôi, không có ý tứ gì.”

Vốn là không có ý tứ gì, nhưng Ngu Nguyệt Quyên vừa nói thế, A Manh cảm thấy mới là có ý tứ, đặc biệt biết tình cảm mà cô nương này dành cho Ôn Lương, thực dễ liên tưởng đến một vài thứ, trong lòng không khỏi bật cười, nhưng không có khinh thường ý tứ của Ngu Nguyệt Quyên. Dù sao, mỗi người đều có sự lựa của riêng mình, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm cho sự lựa chọn đó. Thời kỳ trưởng thành, ai cũng sẽ có xao động, không phải ai trẻ tuổi cũng thành thạo, khắc chế được vọng tưởng trong lòng, đến khi tìm được chân lý thực sự mới tỉnh ngộ.

Hai người nói chuyện bâng quơ một hồi, rất nhanh đã đến phủ Túc vương.

Bọn họ cũng không phải đến sớm nhất, trước cửa phủ Túc vương, đã có hơn mười chiếc xe ngựa đỗ ở đó.

A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên vừa xuống xe đã nhìn thấy vài người đứng trước cửa phủ, quần áo hoa lệ, khí chất xuất chúng, vừa thấy liền biết không phải người bình thường.

“Vương gia, Lục thừa tướng, thừa tướng phu nhân.”

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười lên tiếng chào bọn họ.

Đến khi mấy người kia quay lại, A Manh liền thấy rõ trong đó có một gã nam tử trẻ tuổi tuấn tú, thản nhiên quay lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung, khiến A Manh và Ngu Nguyệt Quyên nhất tề cúi đầu, trong lòng có chút sợ, không dám tiếp xúc.

“Thì ra là Ngu tướng quân.” Lục thừa tướng chắp tay đáp lễ, tươi cười thân thiết, “Gần đây nghe nói Ngu tướng quân bận rộn quân vụ, đã lâu chưa hồi kinh, chúng ta thật nhớ ngài a.”

Ngu Nguyệt Trác hướng hai người chắp tay cười, nụ cười ôn nhã, thần sắc tự nhiên hào phóng, thái độ tự nhiên, thậm chí dám nhìn thẳng mắt Túc vương, cười nói: “Làm phiền thừa tướng quan tâm, quả thật là Nguyệt Trác không đúng. Ngày khác chắc chắn sẽ cùng thừa tướng cùng mấy vị đại nhân uống một ly. Vương gia, hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu thế tử, Nguyệt Trác rất muốn nhìn tiểu thế tử một cái, để về quân doanh kể cho mấy vị giáo úy, bọn họ rất tò mò về tiểu thế tử!”

Khóe mắt Túc vương mang chút ý cười, sâu thẳm trong mắt có sự nhu hòa, nói: “Ngươi muốn nhìn thì nhìn, nhưng không được cùng Tử Tu uống rượu làm loạn.”

Nghe lời nói của Túc vương, trong lòng A Manh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Túc vương cũng biết vị tướng quân này chỉ cần uống chút rượu vào sẽ bộc phát chuyện biến thái? Mà tâm tư Ngu Nguyệt Quyên thì đã bị hai chữ “Tử Tu” hấp dẫn, trong lòng thập phần kích động, quả nhiên quan hệ của đại ca mình và Ôn Lương rất thân thiết.

Ngu Nguyệt Trác vẫn tươi cười, có chút vô tội nói: “Vương gia, sao ngài có thể nói chúng ta như vậy a? Khó mới có dịp đầy tháng của tiểu thế tử, ta còn muốn cùng các ngươi say một chút.”

Túc vương chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói tiếp, nhưng đám người Lục thừa tướng thì lại kỳ quái, nhìn phương thức nói chuyện của hai người này, chắc chắn có giao tình. Mà Lục thừa tướng là một gã thừa tướng, thói quen chính trị phải đi cùng âm mưu, nghĩ rằng cần phải đối đáp với nữ quyến tốt một chút.

Tuy rằng Túc vương cưới nữ nhi của Lục thừa tướng, nhưng đối với người con rể này, Lục thừa tướng chưa bao giờ dám dùng quyền, chỉ hy vọng nữ nhi hạnh phúc là tốt rồi, cũng không hy vọng nữ nhi sẽ ở bên gối thổi gió, trên triều đình, nếu ý kiến bất đồng, hắn làm thừa tướng thì phải làm sao? Lục thừa tướng vốn biết Ngu Nguyệt Trác là Hoàng thượng tự mình phong tướng cho hắn, nhưng không nghĩ đến ngay cả Túc vương cũng quen biết hắn, thậm chí còn thân thiết như vậy. Xem ra Ngu tướng quân còn trẻ tuổi mà có thể bước đến địa vị này, đương nhiên là vì tài quân sự của hắn, nhưng bên cạnh đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Túc vương, phỏng chừng chỉ cần Túc vương còn nhìn nhận vị đại thần này, hẳn là cả đời hắn vinh hoa phú quý không phải lo.

Mấy người hàn huyên vài câu, Ngu Nguyệt Trác liếc A Manh và Ngu Nguyệt Quyên, nói: “Vương gia, Lục thừa tướng, thừa tướng phu nhân, đây là cháu nội La thị, đây là muội muội tại hạ.”

Nghe được, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên vội tiếng lên thi lễ, thời điểm A Manh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Túc vương liếc qua nàng, nhất thời da đầu run lên, cảm thấy ánh mắt của vị vương gia này thật lạnh, khiến người ta không rét mà run, không dám cùng đối diện.

Lúc này, lại có thêm mấy xe ngựa tiến đến, người trên ngựa đi xuống, nhìn thấy mấy người trước cửa, trên mặt biểu tình chợt cứng ngắc, sau đó mang biểu tình bi tráng mà cứng ngắc mang theo người nhà đến thi lễ.

Trong lòng đám người Ngu Nguyệt Trác hiểu rõ, sau đó nhịn không được mà cười trộm, xem ra uy nghiêm của Túc vương chỉ tăng mà không giảm a, phỏng chừng những người đến đây, chỉ dám chúc mừng mà không dám bước vào phủ. Chỉ có thừa tướng phu nhân là bình tĩnh, nàng đối với hình tượng mà con rể xây dựng đã quen, thường xuyên đến thăm nữ nhi, thường xuyên gặp mặt con rể, hơn nữa thấy nữ nhi gặp bế tắc trong chuyện của Nhị vương gia (ai muốn biết rõ thì đọc Hiền Thê Khó Làm nhé), cảm xúc của bà đã trải qua từ tuyệt vọng đến thích ứng, giờ là tâm lý bình tĩnh.

Đại để là Túc vương cũng hiểu được chính mình, cùng mấy người đó nói vô vị một hồi, liền để mọi người bước vào phủ, thuận tiện đưa đám người Lục thừa tướng và Ngu Nguyệt Trác vào phủ, A Manh cảm giác được ánh mắt đồng tình thương hại của những người đó, trong lòng có chút khó hiểu, Túc vương tuy rằng nghiêm túc một chút, nhưng cũng đâu đến mức khiến người ta sợ chết khiếp?

Đúng như Lục thừa tướng suy đoán, Túc vương đối với Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên là không giống người khác, mà hắn cũng không ngại đem chuyện này bày ra cho thiên hạ xem. Đem khách khứa giao cho quản gia tiếp đãi, hắn tự mình mang theo thừa tướng nhạc phụ cùng đám người Ngu Nguyệt Trác bước vào viện.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện đã đến hậu viện, Ngu Nguyệt Trác hỏi: “Vương gia, Tử Tu đến chưa?”

Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên nhảy dựng lên, theo trực giác vểnh tai lắng nghe, A Manh cũng đồng thời dựng tai lên nghe.

“Hắn đang bận việc, cho người đến nói sẽ đến trễ một chút.” Túc vương trả lời xong, lại nhìn Ngu Nguyệt Trác hỏi: “Muốn nhìn thế tử?”

“Đương nhiên là muốn.” Ngu Nguyệt Trác cười rộ lên, ngay cả vợ chồng thừa tường cũng không nhịn được mà liếc mấy lần, trong lòng không khỏi tán thưởng người này không khỏi là hậu nhân của danh môn, ngay cả đệ tử của danh tộc Diêu thị cũng kém xa. “Ta còn phải kể cho bọn huynh đệ trong quân về bộ dáng thế tử a, để bọn họ yên tâm, miễn cho … ra lại là một tiểu quận chúa ~~” Không chút khách khí đem tâm tình lo lắng của giáo úy nói ra.

Lục thừa tướng cùng phu nhân vừa nghe, trên mặt co rút.

"Hồ nháo!"

Túc vương quát nhẹ một tiếng, bất quá, mọi người ở đây cũng không nghe được thanh âm tức giận trong câu quát của hắn.

Trên đường đi tới, A Manh thưởng thức cảnh đẹp của Túc vương phủ, khí lớn mà tinh mỹ, không hổ là phủ của Vương gia, thực hấp dẫn ánh mắt người ta.

Đi vào đại sảnh, Túc vương nói với một nha hoàn: “Đi vào nói với Vương phi, thừa tướng cùng phu nhân và Ngu tướng quân đến, đem tiểu thế tử ra cho bọn họ gặp.”

Nha hoàn dạ một tiếng, rất nhanh rời đi.

Một lát sau, một cô nương trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp ôm tiểu thế tử tới, xiêm y rực rỡ, có vẻ không giống như hạ nhân. Còn có ba bốn cô nương trái phải đi theo, khuôn mặt thật nghiêm túc, phàm là người có quan hệ với Túc vương đều có bộ dạng tương tự Túc vương, ngay cả biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng giống nhau như đúc, khiến cho những người khác không dám đối mặt.

“Vương gia đại ca, ta đã mang tiểu thế tử đến.” Cô nương kia đối với Túc vương cười cười, nụ cười thập phần đáng yêu, lộ ra hai má núm đồng tiền, sau đó hành lễ với mấy người, “Như Thúy chào thừa tướng đại nhân, Ngu tướng quân, thừa tướng đại nhân, thừa tướng phu nhân, tướng quân phu nhân, Ngu tiểu thư.”

Nghe được lời nói của cô nương kia, mọi người mới phân biệt được thân thế của nàng, chính là tháng trước Túc vương mới nhận nghĩa muội, cũng là vị hôn thê của Thái Sư đương triều – đệ nhất mỹ nam kinh thành – Ôn Lương.

Ngu Nguyệt Quyên gắt gao trừng mắt nhìn cô nương tên “Như Thúy”, nghiến răng. A Manh nghe được xưng hô của cô nương kia với Túc vương, liền chú ý đến em chồng nhà mình, đây chính là gặp mặt tình địch, cần tránh để nàng làm ra chuyện gì ngốc nghếch. Cho nên nhìn thấy bộ dáng phẫn hận của nàng, A Manh vội kéo tay áo nàng, để nàng đừng quá kích động, dù sao người ta cũng là vị hôn thê hợp pháp của Ôn Lương.

“Cha, ông ngoại, bà ngoại, Ngu thúc thúc…” Tiểu quận chúa của Túc vương thập phần nghiêm túc hành lễ với mọi người, sau đó bộ sang rối rắm nhìn A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên, rõ ràng có chút nghi hoặc.

Ngu Nguyệt Trác gọi tiểu cô nương lại gần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu tình nghiêm túc tựa Túc vương, cười đến ấm áp: “Sở sở, đây là thê tử của Ngu thúc thúc, gọi là Ngu thẩm thẩm, còn đây là muội muội của Ngu thúc thúc, gọi là a di.”

Một tiểu nữ tử bốn tuổi thực nghiêm túc thi lễ với hai người, phân biệt gọi “Ngu thẩm thẩm” cùng “A di”.

Ngu Nguyệt Quyên và A Manh nhìn khuôn mặt tiểu nữ tử có phần nghiêm túc một cách khoa trương, lại nhìn Túc vương nghiêm mặt chậm rãi thưởng trà, đột nhiên da đầu run lên – này cũng thật là giống quá đi!

Nhìn tiểu nữ tử này, tâm lý A Manh đột nhiên thấy lo lắng, về sau nàng có đứa nhỏ, sẽ không phải cũng sinh ra một tiểu tử có diện mạo cùng tính tình giống y hệt Ngu Nguyệt Trác sao? Vậy thật hố nha!

Lời editor: thật xin lỗi cả nhà, tớ thấy tác giả viết là tiệc trăng tròn, tớ hiểu là tiệc đầy tháng, đọc đến đây mới biết là bé con đã được 4 tuổi! Thôi thì mọi người tự hiểu đoạn trên giùm mình nhé! Yêu cả nhà nhiều lắm ý ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.