Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 7



A Manh ôm túi ấm ngồi ở trên ghế dài ấm áp, xuyên qua cửa sổ đang mở,nàng có thể nhìn thấy vài cành đào trong viện, chưa tới mùa hoa đào nên ở trên mỗi nhành cây chỉ có lác đác vài đóa đang lung lay trong gió.

Nàng chán ghét thời tiết rét lạnh này, trời lạnh, tay chân vốn thiếu máu mà lạnh như băng, khiến cho cả người nàng đều thấy lười biếng.

Tri Xuân đi đến, nói: "Tiểu thư, lão gia đang đến đây."

A Manh nghe xong, mắt khẽ chớp, bỏ nhanh chân xuống ghế mang hài vào, đi ra ngoài đón.

La Hoằng Xương vừa đến trong sân, liền thấy sắc mặt nữ nhi tái nhợt ra đón, nhất thời khẩn trương nói: "Thân thể con không khoẻ đừng đi ra đây. Xem sắc mặt con tiều tụy như vậy, vẫn là cho mời đại phu đến xem một chút đi."

A Manh cười tiến lên níu lấy tay ông rồi cùng bước vào phòng, nàng tiếp nhận ấm trà nha hoàn đưa đến rồi tự mình rót cho ông một chén, cười nói: "Cha, con không sao, chẳng qua là do hôm nay đi chúc thọ Diêu lão phu nhân, không cẩn thận nên bị thương, ngoài ra không có gì đáng lo."

"Bị thương? Bị thương ở nơi nào? Vết thương nghiêm trọng không?" La Hoằng Xương vừa nghe, càng khẩn trương.

Thấy ông càng khẩn trương, A Manh không khỏi nhe răng cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng thỏ, quả nhiên cười khẽ thật đáng yêu: "Cha, con không sao, chỉ có da thịt hơi đau, miệng vết thương cũng không sâu, sẽ không lưu lại sẹo, Tri Xuân đã bôi thuốc cho con rồi." Loại thời điểm này, A Manh không thể không nói dối thiện ý với phụ thân.

Phụ thân là thật tâm yêu thương lo lắng cho nàng, nàng cũng kính yêu ông, vì vậy nàng cũng không muốn chính mình làm cho ông lo lắng nhiều.

La Hoằng Xương cả lòng đều đã bị nụ cười khẽ của nàng cười đến mềm nhũn, không khỏi từ ái sờ sờ đầu của con. Trong cuộc đời ông, người hiểu rõ ông nhất chính là vợ trước người đã vì ông lưu lại đại nữ nhi A Manh. Vợ trước là một nữ tử dịu dàng nhàn nhã, tình tính hay tài mạo đều vô cùng tốt, có thể lấy được nàng là diễm phúc của ông, nàng là nữ nhân Diêu gia nhưng bất kể thân phận cách xa mà ủy thân cho ông, làm sao mà ông không thương không trọng cho được. Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, vợ trước sau khi sinh hạ A Manh, thân thể liền bắt đầu suy yếu, cho đến khi A Manh ba tuổi, rốt cục cũng vĩnh biệt cõi đời, bỏ lại nữ nhi còn nhỏ.

Ở trong lòng La Hoằng Xương, vợ trước là một nữ tử hoàn mỹ, là nữ nhân trong lòng khó có thể quên được. Cho nên đối với A Manh ông mọi cách sủng ái, thứ nhất là vì A Manh là trân bảo mà vợ trước lưu lại cho ông, hai là A Manh cũng là một đứa nhỏ làm người ta yêu thương, tính tình dung mạo nàng đều giống như vợ trước, đó là đứa nhỏ ông lo lắng bỏ và nhiều tình cảm nhất.

Trong giờ phút này, nhìn thấy A Manh cười đến thật đáng yêu, hoàn toàn là một nữ nhi yêu kiều, làm cho tự đáy lòng ông cảm thấy một loại thỏa mãn.

"Cha, sao cha lại tới đây, đã dùng bữa chưa?" A Manh hỏi.

La Hoằng Xương thở dài, "Nghe được thân thể con khó chịu, cha nào có tâm tình dùng bữa."

A Manh nghe xong, trong lòng cảm động, cũng biết phụ thân hành động như vậy phỏng chừng lại chọc giận Hình thị cùng hai đứa em khác mẹ kia của nàng rồi. Bất quá nàng lại không có cảm giác buồn rầu gì, mặc dù nàng cũng muốn cùng Hình thị có quan hệ tốt, nhưng nếu người ta không cảm kích, mặc kệ ngươi làm như thế nào đều hận không thể mong ngươi chết đi, thì dù có là thánh mẫu cũng không chịu nổi, huống hồ A Manh chưa bao giờ là thánh mẫu, làm chuyện như lấy ơn báo oán nàng không rảnh.

"Cha, như vậy là không tốt, đại phu nói, không dùng bữa đúng giờ sẽ bị đau bao tử." A Manh vẻ mặt áy náy nói: "Cha, nữ nhi hiện tại đã tốt hơn nhiều, chúng ta đi đến đại sảnh bồi mẫu thân cùng đệ đệ muội muội dùng bữa đi."

La Hoằng Xương ngăn trở động tác của nàng, thản nhiên nói: "Không cần, thân thể con không khoẻ, cứ dùng bữa ở tại đây đi, đừng ép buộc chính mình đi tới đi lui nữa."

"Nhưng mẫu thân cùng đệ đệ..."

La Hoằng Xương sờ sờ đầu nàng, phân phó nha hoàn ở Linh Tê viện dọn bữa.

A Manh thấy vậy, cười đến nheo ánh mắt, "Vậy được rồi, nữ nhi cũng chưa dùng bữa, phụ thân lưu lại bồi nữ nhi cùng nhau dùng bữa đi." A Manh lay cánh tay phụ thân làm nũng nói.

"Được rồi, được rồi, được rồi, đừng lay nữa, cha của con già rồi, ngươi con mãi xương cốt của cha không chịu nổi đâu." La Hoằng Xương cười, vờ nổi giận với nữ nhi.

*******

Tin tức La Hoằng Xương ở Linh Tê viện dùng bữa rơi vào tai Hình thị, làm cho cả đám người Hình thị và La Nghị đang chờ La Hoằng Xương cùng nhau dùng bữa hết sức tức giận.

Hình thị nghe nha hoàn hồi báo, khuôn mặt âm trầm, mím môi, thần sắc khủng bố. Mà La Nghị mặt không chút thay đổi ngồi ở bàn ăn, lạnh lùng nhìn một bàn thức ăn sắp lạnh hết, La Ngọc Sa cắn môi, rốt cục không thể nhịn được mà dùng một tay hất cái chén trước mặt xuống đất.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy vang lên chói tai, khiến cho tất cả hạ nhân trong đại sảnh câm như hến, đều cúi đầu.

Hình thị nhìn thoáng qua, ý bảo nha hoàn đem tất cả mảnh vỡ dọn lại sạch sẽ, sau đó thản nhiên nói: "Nếu lão gia không đến dùng bữa, vậy bây giờ chúng ta cứ ăn đi."

"Nương!" La Ngọc Sa phẫn nộ kêu một tiếng. Thời điểm như thế này làm sao còn nuốt trôi được, tức đến no rồi.

"Dùng bữa!" Hình thị trừng mắt liếc nàng một cái.

La Ngọc Sa đành phải phẫn nộ nắm chiếc đũa nha hoàn vừa đưa tới, trong mắt hiện lên oán độc, nhưng cũng nhịn xuống không náo nữa. Nàng còn chưa ngu đến mức phát tác hết ra sau đó họa vô đơn chí rơi vào tai phụ thân, thế nào nàng cũng bị mắng là bất kính với trưởng tỷ linh tinh gì đó nữa.

"Tỷ tỷ, sao lại phải tức giận như thế làm gì?" La Nghị thản nhiên nói: "Đại tỷ tỷ hiện tại thân thể khó chịu, phụ thân lo lắng cho nàng là phải. Tỷ cũng phải biết chứ, đại tỷ tỷ từ nhỏ thân mình đã không tốt, ba ngày có hai lần lại sinh bệnh bị thương, nếu về sau có chuyện chẳng may thì sao..." Nói xong, La Nghị dùng khăn lau miệng.

Nghe xong, La Ngọc Sa nhưng nhớ tới vị đại tiểu thư kia, nàng ta đúng là ba ngày hai lần sinh bệnh, thân mình bệnh tật, xem tình hình, không biết ngày nào đó liền đi đời nhà ma ấy chứ, cùng nàng ta tức giận so đo thật sự không đáng.

An ủi chính mình một phen, tâm tình La Ngọc Sa liền lắng lại.

*********

Dùng cơm xong sau, La Hoằng Xương vẫn chưa rời đi, mà là nhâm nhi trà, nhìn A Manh ngẩn người.

"Cha." A Manh nhịn không được hô một tiếng.

Mặt A Manh bị hơi nóng của trà làm cho có thêm chút huyết sắc, thoạt nhìn cũng không tái nhợt như trước nữa.

La phụ nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, đột nhiên nói: "A Manh, năm nay con đã mười tám, là đại cô nương rồi. Ừm, cái kia..."

Tay A Manh đang bưng chén trà khẽ run lên, nhưng cũng không nói gì, chờ La phụ nói tiếp.

"A Manh, những cô nương lớn bằng tuổi con, nếu chưa có lấy chồng, cũng đã định hôn ước rồi. Vi phụ biết vẫn chưa cho con đính hôn, làm phí thời gian của con đến nay, khiến cho người bên ngoài đều coi thường con, cũng nói vi phụ thất trách, muốn lưu con làm gái già."

Sắc mặt La Hoằng Xương có chút âm trầm, đại thể là vì bên ngoài nhiều lời đồn đãi với đại nữ nhi, nhưng cũng may mắn nữ nhi của ông không phải nữ tử của nhà quyền quý trong kinh, cho nên lời đồn đãi cũng không lớn lắm.

"Bất quá, đây cũng có nguyên nhân. Nương của con trước khi qua đời, sớm đã định hôn ước cho con rồi, đợi sau khi con cập kê đối phương sẽ tới cửa cưới. Nhưng vì một ít chuyện ngoài ý muốn, nhà trai vẫn chưa hồi kinh, mới khiến hôn sự của con mới trễ nãi đến hôm nay."

Nghe được lời cha mình, khóe mắt A Manh khẽ động, trong lòng có chút tò mò, nhịn không được muốn nghe rõ ràng hơn. Việc này liên quan tới tương lai của nàng, cổ đại không lưu hành ly hôn, nói không ngoa, người nọ là người chung đôi với nàng cả đời, nên đương nhiên nàng phải để ý.

Nhưng mà, nàng hình như chưa từng nghe mẫu thân nói qua bà vì nàng định việc hôn nhân, mặc dù mẫu thân qua đời khi nàng mới ba tuổi, nhưng nàng cũng không phải là tiểu hài tử chân chính, nên nàng đã sớm hiểu chuyện.

Thấy bộ dạng A Manh có chút nghi hoặc, La Hoằng Xương cười cười, giải thích nói: "Lúc ấy là cha và nương của con cùng đối phương lén nghị định hôn sự, vẫn chưa báo cho con biết. Sau đó mẫu thân con qua đời, cha khổ sở trong lòng, liền đem chuyện này để qua một bên. Thẳng đến khi con cập kê, vốn cha muốn tìm một mối hôn nhân cho con, nhưng lúc đó mới nhớ lại tín vật khi đó đối phương đưa cho cha, mặc kệ đối phương có phải vì thăng chức quá nhanh mà quên mất việc này hay không, nhưng cha cũng không muốn làm người thất tín, nên liền quyết định đợi hắn ba năm. Ba năm sau, nếu đối phương không muốn thừa nhận việc hôn nhân này..."

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt La Hoằng Xương có chút âm trầm. Dù sao hiện tại nam nhân cùng nữ nhi đính hôn kia đã không còn là đứa nhỏ không cha bị chịu khi nhục lúc trước rồi, hắn tiền đồ vô lượng, không biết bao nhiêu thế gia quý tộc muốn đem nữ nhi gả cho hắn, cũng không biết hắn còn muốn nhận thức mối hôn nhân này không.

Đương nhiên, với suy đoán này La Hoằng Xương tự nhiên sẽ không nói cho nữ nhi để gia tăng bất an của nàng, mà chỉ nói: "Người cùng con đính hôn ít ngày nữa sẽ hồi kinh, đến lúc đó cha sẽ có an bài."

A Manh không biết ý tưởng trong lòng phụ thân, nàng nghe La phụ nói xong, trên mặt tự nhiên đỏ ửng, nhu thuận lên tiếng, tâm tình cũng không áp lực như vậy nữa.

Nàng hôm nay gặp được tên nam nhân kia làm cho chấn kinh, trong đầu thậm chí có chút oán trời không có thiên lý, cảm thấy chính mình bị ác nam đùa giỡn không có ngày yên ổn. Hiện nay nghe được phụ thân nói vậy, nàng kỳ thật đã sớm định một môí hôn sự rồi, trong lòng nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Là ai cũng tốt, chỉ cần không phải nam nhân kia, cuộc sống sau này cũng sẽ không quá tệ. (editor: tỷ nghe câu ghét của nào trời cho của đó chưa ^^)

Nghĩ như thế, A Manh thậm chí có chút chờ đợi đối phương nhanh chút tới cửa thành thân, mau chóng đem mình gả ra ngoài, miễn cho cái tên nam nhân ác liệt kia lại làm ra hành vi gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.