Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 72



Xuất Vân am cách kinh thành ba mươi dặm về phía đông nam, trừ bỏ một số ngày hội, những ngày còn lại ít có người đến, mà hôm nay xung quanh dường như náo nhiệt vạn phần, chỉ là không khí có vài phần quỷ dị.

Từ chân núi lên am có một đường nhỏ, một thân ảnh mặc áo xanh thản nhiên đi, nhìn rõ ràng là thập phần thong thả, nhưng giây lát đã đi được mấy trượng.

Qua thời gian uống một chén trà nhỏ, người nọ đã đi đến trước cửa am. Mắt ngọc tùy ý liếc bảng hiệu trên cửa, khóe môi khẽ cười nhẹ, toàn thân khí phái bộc lộ không sót gì, tin tưởng ai nhìn thấy hắn, sẽ không thể không tán thưởng vài câu.

Khi hắn đến, hai nữ tử mặc áo xanh cũng đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hắn bước vào am.

“Người tới là Cửu kiếm công tử sao?” Một nữ tử trầm giọng hỏi.

“Đúng!” Nam tử mỉm cười trả lời, phát ra khí chất nhã nhặn.

Hai nữ tử gật đầu, nghiêm túc nói: “Cửu kiếm công tử, mời ngài chờ, để ta đi xin chỉ thị thiếu chủ --- a!”

Nữ tử nói chuyện thét chói tai, thân mình bay cao lên, sau đó giống như gấu bông ngã xuống đất, lập tức phun ra một ngụm máu. Không nghĩ đến kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ lại không nói một lời liền trực tiếp ra tay, khiến nữ tử còn lại vô cùng kinh ngạc, không khỏi giơ kiếm trước ngực, trợn mắt nhìn.

"Cửu Kiếm Công Tử, ngươi có ý gì?"

Ngu Nguyệt Trác cười nói như trước, hai tay chắp sau lưng, tư thái thong dong, cao nhã: “Lời này đúng là tại hạ muốn nói. Tại hạ không phải người trong giang hồ, chỉ là một võ tướng triều đình, vậy mà thanh môn lại bắt phu nhân ta đi, thế là không phải. Có đúng không?”

“Cái này…” Nữ tử nghẹn lời, không thể phản bác.

Có điều, khi hắn muốn vào am, hai người lại không thể không ngăn cản, ai ngờ đối phương chỉ phất nhẹ tay áo một cái, ngay cả binh khí cũng không dùng, đã đánh hai người đến hộc máu.

Ngu Nguyệt Trác cũng không thèm nhìn một cái, giơ tay phá cửa, nghênh ngang đi vào, kiêu ngạo đến cực điểm.

Lúc này, bên trong am, tại sân lớn, đã có một đám nữ tử áo xanh lập sẵn trận địa kiếm đón địch, nhìn thấy hắn tiến vào, trợn mắt nhìn.

“Tại hạ đến, là mời Thanh Môn trả lại phu nhân cho ta!” Ngu Nguyệt Trác không để trận kiếm vào mắt, ngược lại khách khí có lễ nói.

Nghe vậy, một nữ tử địa vị có vẻ cao tiến lên, trầm giọng nói: “Cửu kiếm công tử, Thanh Môn xưa nay vẫn kính ngưỡng ngươi, không nghĩ đến mấy tháng trước ngươi phá hư việc của Thanh Môn, còn đen tin tức của chúng ta tiết lộ ra ngoài, ý là sao?”

Ngu Nguyệt Trác nhướn mi, đây là biểu hiện không kiên nhẫn của hắn, tiếp tục hỏi: “Phu nhân ta đâu?”

"Cửu Kiếm Công Tử, xin chớ để ta khó xử..."

Oanh một tiếng, nữ tử đang nói bay lên giống như hai nữ tử ngoài cửa kia.

“Đại sư tỷ!” Vài nữ tử áo xanh sợ hãi kêu lên, vội đem nữ tử áo xanh đang hộc máu đỡ dậy, sau đó đều căm tức nam nhân không nói một lời đã ra tay đánh người, thật sự là rất bạo lực, không phong độ, làm sao có thể làm nổi kiểm khách giang hồ, căn bản chính là quá bạo lực, không có giáo dục.

Đối với biểu tình trách cứ của các nàng, Ngu Nguyệt Trác không quan tâm, với hắn, thê Tử Yêu dấu của mình đang mang thai lại bị kẻ xấu bắt đi, hắn sẽ làm ra chút chuyện xúc động. So với đám người Diêm Ly Trần, hắn tự thấy mình vẫn là người bình thường, cho các nàng có cơ hội nói mấy lời vô nghĩa.

“Ta không kiên nhẫn nhiều đâu, nên mời Thanh Môn các vị chớ khảo nghiệm kiên nhẫn của tại hạ.” Ngu Nguyệt Trác hảo tâm nói.

Đại sư tỷ được các sư muội đồng môn đỡ đứng dậy, lau vết máu trên khóe môi, hận nói: “Nàng không ở đây!”

Ngay sau đó, nam nhân vốn cách xa hơn mười bước chân đã đến trước mặt nàng, cổ nàng bị một nhuyễn kiếm cuốn lấy, khiến cho sắc mặt đỏ dần rồi tím tái, gần như sắp tắt thở! Mà người cầm kiếm vẫn cười ôn nhã, ngay cả ánh mắt vẫn thân thiết như vậy. Trong lòng phát lạnh, một sự uy hiếp dâng lên mà không dám kêu lên tiếng.

“Đừng hại đại sư tỷ!” Một nữ tử áo xanh thấp giọng lêu lên, nói: “Phu nhân thật sự không ở đây, đại sư tỷ không có lừa ngươi!”

“Nga?” Ngu Nguyệt Trác liếc nhìn nàng.

Nữ tử áo xanh khó khăn nuốt nước miếng, tuy rằng nam nhân này nhìn có vẻ văn nhã, giống như một công tử phong độ, nhưng không thể xem nhẹ thân thủ thần bí khó lường của hắn, còn có chiêu thức ra tay vô cùng tàn nhẫn. Trên giang hồ đều nói, với Cửu kiếm công tử kiếm chưa ra khỏi vỏ đã không địch lại được, nếu kiếm của hắn ra khỏi vỏ, hậu quả sẽ thế nào?

Lúc này, hơn phân nửa đệ tử Thanh Môn trong lòng đều hối hận sao lại đối đầu với người này, với một nam nhân cường đại thế này, đối với Thanh Môn chỉ có hại, không có lợi. Nhưng đây là mệnh lệnh của thiếu chủ, các nàng không thể cãi lại được.

“Chúng ta nghe thiếu chủ phân phó ở đây chờ đợi, nhưng cũng chưa thấy phu nhân xuất hiện. Tôn phu nhân hẳn vẫn ở cùng thiếu chủ.”

“Thiếu chủ các ngươi đâu?”

"Không, không biết, thiếu chủ còn chưa trở về."

Ngu Nguyệt Trác thu hồi kiếm trong tay, thản nhiên nhìn nữ tử áo xanh đứng đầy sân, tao nhã cười, thanh âm lạnh như băng: “Nói với thiếu chủ của các ngươi, nếu phu nhân ta có tổn hại gì, ta sẽ không ngại hủy Thanh Môn đâu!”

"Ngươi..."

Tuyên ngôn cuồng ngạo khiến các đệ tử Thanh Môn giận đến sắc mặt trắng bệch, một ít người còn trừng mắt nhìn nam tử cuồng ngôn.

Trong chốn giang hồ, trừ bỏ ma giáo thì Thanh Môn cũng là một giáo toàn nữ tử, so với ma giáo đều là yêu nữ thì đệ tử Thanh Môn có chút thực học cầm kỳ thi họa, lễ nhạc thi thư, là nữ tử hiệp nghĩa, trong giang hồ có không biết bao nhiêu đệ tử. Cưới được thê tử thuộc Thanh Môn là mơ ước của phần đông nam nhân trong võ lâm.

Cho nên, địa vị của Thanh Môn trong chốn võ lâm xưa nay luôn được đề cao, đệ tử của Thanh Môn lại được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như trên bảo, cũng vì thế mà dưỡng nên tính cách kiêu ngạo từ nhỏ, nên có ba phần kiêu căng. Mà hiện tại, nam nhân này lại uy hiếp như vậy, làm sao những nữ tử này có thể nuốt trôi cục tức như thế được?

"Lớn mật cuồng đồ!"

Một thanh âm vang lên, đã có mấy đệ tử xúc động rung trường kiếm trong tay, muốn đâm về phía Ngu Nguyệt Trác.

Ngu Nguyệt Trác thờ ơ không quan tâm, nhàn nhã như không e ngại những trường kiếm lạnh băng này đang hướng đến mình.

"Dừng tay!"

Xa xa truyền đến một tiếng kêu, sau đó một thân ảnh xẹt qua, cản lại kiếm của vài đệ tử. Sau khi nhìn rõ người ngăn cản mình là ai, đệ tử Thanh Môn nhất thời lộ rõ vui mừng trên nét mặt.

"Thiếu chủ!"

“Lui xuống, chớ vô lễ!” Hà Tiêm Hoa giận quát lên một tiếng, đưa mắt nhìn những đệ tử không cam lòng, từ từ xoay người đối mặt với nam nhân ở giữa sân, đôi mắt đẹp trong suốt hàm chứa đợi chờ nào đó.

"Phu nhân của ta đâu?"

Nghe hắn nói lạnh như băng, ngực Hà Tiêm Hoa thật khó chịu, gần như nhịn không được máu muốn phun ra, qua một lúc lâu, mới cưỡng chế lại được.

"Bị người cướp đi."

"Ai?"

"Ta không biết. Bất quá của hắn võ công cực cao, ta không phải đối thủ của hắn."

Người có thể khiến cho Thanh Môn tự nhận không bằng, đương nhiên chín phần là thật. Nghe Hà Tiêm Hoa nói, đệ tử Thanh Môn đều chấn động.

Ngu Nguyệt Trác nhìn chằm chằm nàng vài giây, xác nhận nàng không nói dối, nói: “Hà thiếu chủ, việc hôm nay sẽ không dừng ở đây. Ai dám đụng nàng, giết không tha!” Dứt lời, vẻ mặt lại lạnh như băng, hơi thở trong nháy mắt phát ra khiến cho vài đệ tử ở gần phải lui lại mấy bước, khóe môi chảy ra một vết máu, nội phủ đã bị thương.

Hai trong mắt xẹt qua vài tia ảm đạm, nhịn đau lòng xuống, Hà Tiêm Hoa nâng cằm lên, ngạo khí nói: “Đúng ý ta. Việc làm của Ngu công tử với Thanh Môn, Tiêm Hoa cũng không thể quên!” Cho dù ái mộ nam nhân này, nhưng nàng vẫn không thể bỏ qua tự tôn bản thân.

“Không phải các ngươi tự làm tự chịu sao?” Ngu Nguyệt Trác cười cười, nhưng trên mặt lại lộ biểu tình giật mình, “Nếu thiếu chủ không phải là thích đêm hôm mò vào thăm phủ của ta, lại mang theo ác ý, tại hạ cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán đó.”

Dù tu dưỡng thế nào cũng bị nam nhân vô sỉ này chọc cho tức giận đến phun ra máu!

"Ngu Nguyệt Trác, ngươi khinh người quá đáng!"

Hà Tiêm Hoa hét lớn một tiếng, từ tay áo rũ ra hai mảnh điều, đánh úp về phía Ngu Nguyệt Trác.

Khóe môi Ngu Nguyệt Trác khẽ mỉm cười, bình tĩnh tiếp chiêu.

......

........

Chờ hết thảy bình ổn, am Xuất Vân đã thành đồ bỏ đi, đám đệ tử Thanh Môn mặt xám mày tro đi tìm thiếu chủ bị đánh rơi chỗ nào đó, mà lai lịch của Ngu Nguyệt Trác, trong lòng thầm mặc niệm cái tên đó, thân ảnh như bóng ma, nháy mắt đã không thấy bóng người.

********

Nhìn con đường trước mặt, A Manh đột nhiên nhớ xe ngựa.

Cũng đã qua nửa canh giờ, nàng đã thấy mệt không chịu được, cũng biết thể lực của phụ nữ có thai kém, nàng lại làm trạch nữ đã mười tám năm. Mà khiến nàng buồn bực hơn là, đi lâu như vậy, nhưng không thấy có một chiếc xe ngựa đi qua, khiến cho nàng muốn đi nhờ xe cũng không được.

"Ngu cô nương, xin chờ một lát, xe rất nhanh sẽ tới."

Thanh âm êm tai vang lên, dễ dàng có thể xao dịu tâm tình phiền chán bi thương, chỉ cần nghe qua, không ai có thể quên được. Nhưng mà khi A Manh quay đầu nhìn, nhìn đến gương mặt không có gì đặc sắc của Trương Bình Phàm, vẫn khiến cho nàng không nhịn được mà co rút, sự tương phản lớn này thật khiến người ta có chút hồn bay phách lạc.

“Cảm ơn, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” A Manh nói xong, đem khăn trong túi để lên cỏ, sau đó ngồi lên, lấy tay hất hất tóc trước trán.

Nam tử tiến lên mấy trượng nữa, sau đó thực săn sóc từ túi bên người lấy ra trái cây đưa cho nàng.

A Manh nhận trái cây còn nguyên hơi nước, có chút hỗn độn. Nam nhân này không khỏi quá cường đại a, trái cây vừa hái xuống, rửa dưới nước suối, còn có sự mát lạnh nữa, thật là lợi hại a a a!!!

A Manh ăn quả, trái này ngọt lại mang nhiều nước, thật đúng khẩu vị của nàng. Không khỏi vụng trộm nhìn nam tử đang đứng ở gốc cây hóng mát, rõ ràng là dưới cái nóng ngột ngạt của mùa hè, vậy mà hắn vẫn có thể bình thường, thậm chí có đôi khi, tóc khô mềm mại còn dâng lên theo làn gió, trong nháy mắt thật phong đãng, nhìn cũng không phải hoàn toàn không đặc sắc.

Tóm lại, đây là một nam nhân không đặc sắc có điểm đặc sắc.

Đáng tiếc là nàng đã có nam nhân, mà hắn lại rất đặc biệt nên nàng không muốn xem nhiều.

"Ngu cô nương, xe đến."

Nghe được thanh âm dễ nghe, A Manh theo bản năng quay ra, đã thấy nam tử nhìn phương xa. A Manh nghiêng đầu nhìn theo, yên lặng ăn trái cây, đến khi nghe được tiếng trâu kêu lên. Đợi thêm khoảng tầm 6 phút, rốt cuộc cũng xuất hiện mục tiêu như lời nam tử nói.

Một chiếc xe trâu.

Một lần nữa A Manh lại hỗn độn trong gió. Cả đời này, nàng chưa ngồi xe trâu một lần nào cả.

“Ngu cô nương, xe đến rồi, lên xe thôi.”

A Manh yên lặng đánh giá ý cười trên mặt nam nhân, thật bình thường không có gì đặc sắc, nói cái gì mà hình thù ý nghĩa. Hơn nữa, gặp nam nhân này chưa đến một canh giờ, nàng đột nhiên cảm thấy nam nhân này rất thần bí, giống như mọi việc đều nằm trong dự đoán của hắn hết vậy.

“Lão bá, người có biết đường đến kinh thành không?” Nam tử vội đuổi theo lão bá đánh xe trâu hỏi chuyện.

“Ta không ở kinh thành a.” Lão bá đánh giá hai người, đại để nhìn đến A Manh là phụ nữ có thai, sảng khoái nói: “Bất quá, vị tiểu nương tử này thân thể không tiện, thật ra ta có thể đưa các ngươi đến trước cửa thành. Không nói đùa chứ, ở đây cũng cách đó hai mươi dặm đường, trời nóng như vậy, chân làm bằng sắt cũng không thể chịu được.”

Nghe xong, A Manh biết mình gặp được người tốt.

"Tạ lão bá."

A Manh cảm kích nói, cũng không có ghét bỏ xe trâu không sạch sẽ, lão bá còn tốt bụng cho cỏ khô để ngồi.

Chờ A Manh lên xe, nam tử vẫn chưa lên xe, khi A Manh nghi hoặc nhìn, cười nói: “Nơi này cách kinh thành không xa, tại hạ tự đi là được rồi. Huống hồ…” Ánh mắt nam tử nhướn lên, không nói gì nữa.

Trực giác cho A Manh biết nam tử này sẽ không nói được gì hay cả. Chỉ là nghe hắn nói, biết hắn cũng sẽ đến kinh thành, không lo tương lai không có cách báo ân.

“Nam nhân thể lực tốt!” Lão bá khen ngợi một tiếng: “Lão tử sẽ mang vị tiểu nương tử này đến trước cửa thành.”

Lão bá cũng là người có mắt, đương nhiên nhìn thấy hai người không có cùng cấp bậc, tiểu nương tử mang thai quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất thanh kỳ, vừa nhìn là biết khuê nữ nhà giàu trong kinh thành, chỉ là không hiểu tại sao, nóng bức thế này, bên người lại không có người hầu hạ. Mà nam tử kia, tuy là hành vi có lễ độ, nhưng quần áo không phải loại xa xỉ, bộ dáng không đặc sắc, thật không nhìn ra được là công tử nhà giàu.

“Vị công tử này, có duyên nhất định báo đáp.” A Manh biết hắn sẽ không đi cùng, liền mở miệng nói. Nàng muốn cảm tạ nam nhân này cứu mình, cũng cảm tạ nam nhân này đã đi đường cùng mình, nhưng đối phương chỉ nói là báo đáp ân huệ tương lai của mình.

Quỷ mới biết, tương lai nàng làm gì để cho hắn báo đáp, chuyện tương lai là chuyện khó dám chắc nhất.

Cáo biệt nam tử, lão bá vội đánh xe ngựa đi.

A Manh quay đầu nhìn, nhìn đến nam nhân vẫn đứng xa xa, tầm mắt dần mờ, trong nháy mắt chỉ còn non xanh nước biếc, thân ảnh kia đã không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.