Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 73



Ánh chiều vàng rải rác, một số nhiệt lượng vẫn còn sót lại của một ngày dài nướng toàn bộ lục địa.

A Manh ngồi trên xe trâu chậm rãi bò trên đường, đỉnh đầu đội mũ rơm, thản nhiên ung dung. Liếc mắt có thể nhìn thấy mũ che nắng nông dân tự tạo, có thể che được ánh nắng nhưng vẫn cảm giác được sự oi bức, rất nhanh sẽ lại nóng bức cả người.

Bởi vì là đường nhỏ, lại gập ghềnh, nên người trên xe cũng lắc lư theo. Có điều vì xe đi rất chạm, nên đường đi như vậy lại có phần nhàn nhã lý thú, cũng khiến cho người nào đó chưa từng được đi xe trâu bao giờ hết sức ngạc nhiên. Có điều, việc không hoàn mỹ duy nhất chính là thời tiết, nóng quá, chỉ chốc lát sau, A Manh lại dùng tay áo lau mồ hôi, thậm chỉ có thể cảm giác như cả người mình đều bị ướt thành một mảnh rồi.

Bị phơi nắng cả một ngày nên thân thể đều tỏa ra nhiệt khí, thậm chí ngay cả hai chân cũng cảm giác được đang bốc hỏa.

Chủ nhân xe trâu chính là một lão bá nông thôn chất phác, A Manh rất nhanh nắm được lai lịch lão bá. Lão bá này ở kinh thành không xa, tại thôn Đào Khê, hôm nay đi thăm con gái ở thôn bên cạnh, mang lạc cho con gái và con rể, cho nên khi về mới gặp A Manh.

A Manh nghe lão bá nói con gái mới lập gia đình, nhịn không được nhìn gương mặt lão bá, tầm năm mươi tuổi, ở tuổi này đều đã lên chức ông, làm sao lại còn con gái trẻ tuổi như vậy?

“Con gái lão bá thật hạnh phúc, được ngài từ xa mang đồ ăn đến cho.” A Manh cười nói.

Lão bá cười ha ha, nói: “Đó là con gái duy nhất bạn già lưu lại cho ta, không tốt với nó còn tốt với ai? Từ sau khi bạn già ta qua đời, ta liền cảm thấy thân già này không còn dùng được nữa, không biết khi nào sẽ đi gặp lão thiên gia, thừa dịp bây giờ còn có thể, chăm sóc con gái nhiều một chút. Con gái ta nói, nàng chỉ thích ăn lạc do ta làm mà thôi…”

Lão bá kể thêm một hồi, A Manh có thể hiểu được hắn vô cùng sủng ái con gái, còn hết sức yêu thương người vợ đã qua đời. Kỳ thật lão bá năm nay còn chưa đến bốn mươi, nhìn già như vậy là vì mấy năm nay vất vả làm việc. Mới đầu, A Manh còn tưởng ông trời ghét bỏ hắn, sau mới biết hắn thân thể không sao, mà nguyên nhân khiến hắn mau già là vì thê tử đã qua đời.

A Manh nghe lão bá dùng ngữ khí hoài niệm nói về chuyện thê tử khi còn sống, không khỏi trầm mặc. Hai năm trước, thê tử lão bá qua đời, lão bá cũng bị đả kích nhiều. Đối với lão bá mà nói, thê tử chính là sinh mệnh, thê tử qua đời khiến lão bá thấy thế giới này không còn gì tha thiết nữa, có thể nói, nếu không phải vì con gái duy nhất, không chừng lão bá đã bỏ hết tất cả đi theo thê tử rồi.

Với tình cảm này của lão bá, A Manh lại nhớ đến đời trước khi mình cùng ba nói chuyện ngày xưa. Nghe nói, ngày xưa ông nội là một người nghèo khó, được Tăng gia làm chủ cho cưới bà nội cũng xuất thân từ nông thôn. Theo ba nàng nhớ, ông bà lấy nhau vài chục năm, chưa từng phát sinh tranh cãi, bất kể phát sinh chuyện gì, hai người đều cho qua. Khi đó nhà nghèo, ban ngày ông đi làm công cho người ta, bà ở nhà làm nông, mặc kệ có bao nhiêu khổ cùng mệt, ông về nhà sẽ giúp đỡ bà một tay. Hai người sống như vậy được vài chục năm, đến khi bà nội sáu mươi tuổi, một lần trúng gió, thần kinh hỗn loạn, bất tỉnh nhân sự, phải đi bệnh viện. Khi đó nàng mười tuổi, thân thể bà đã không thể chịu được nữa vội đi, sau đó, không đến nửa năm, ông nội thân thể xưa nay khỏe mạnh cường tráng cũng đột nhiên qua đời.

Nàng nhớ rõ, khi đó cha mẹ thường xuyên ngồi trầm mặc thở dài, mọi người đều nói, nếu bà thực sự có gì ngoài ý muốn, phỏng chừng ông cũng không muốn sống. Trong trí nhớ nàng khắc sâu một câu, là một tỷ tỷ nói đùa: “Đối với ông mà nói, nếu không có bà, thế giới của ông sẽ không còn, địa cầu sẽ không quay nữa, sống không còn ý nghĩa.”

Hiện tại nhìn vẻ mặt lão bá đối với thê tử, khiến cho A Manh nhớ đến ông bà nội đời trước, có chút tình cảm không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, không nhất định phải phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại mang ý vị sâu xa.

Sau đó, theo thói quen, nàng lại nghĩ đến mình cùng Ngu Nguyệt Trác.

Nàng cùng Ngu Nguyệt Trác cũng sẽ như thế sao?

Có người nói, thế giới này, ba chữ động lòng người không phải là “Ta yêu ngươi” mà là “Cùng một chỗ”.

Kỳ thật nàng cũng từng muốn được “cùng một chỗ” cả đời với một ai đó. Nếu là Ngu Nguyệt Trác, phỏng chừng sẽ là chuyện cực kỳ tốt đẹp!

Đang đắm chìm trong thế giới của mình, A Manh không chú ý đến một thân ảnh vừa lướt qua.

Tuy rằng không thể nhìn rõ được thân ảnh đó, nhưng lão bá vẫn thấy được, có điều không để trong lòng, bởi vì không phải chuyện gì trên đời này cũng có thể chú ý hết được.

Có điều, rất nhanh, lão bá phát hiện thân ảnh kia lại quay trở về, trực tiếp rơi trước đầu xe, khiến cho xe phải ngừng lại.

"A Manh!"

Một thanh âm bị đè nén vang lên, A Manh bị ôm vào một lồng ngực nóng hổi.

A Manh giương mắt nhìn, có điều cảm giác nóng bức khó chịu nhắc nhở nàng, vội vỗ bả vai nam nhân đang ôm chặt nàng, kêu lên: “Nóng quá, buông ra!”

Ngu Nguyệt Trác kêu đau, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.

A Manh có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn lão bá đánh xe đang quay đầu nhìn nàng, không khỏi ngượng ngùng, hoàn toàn không giống như người vừa mới bình thản trò chuyện khi nãy, cả người không được tự nhiên, nhưng lại không thể đẩy nam nhân đang như bạch tuộc ôm lấy mình.

Có thể nói A Manh cực kỳ vui sướng. Mới nghĩ đến hắn, hắn liền xuất hiện, chuyện này thật khiến cho nàng khoái trá không thôi.

Qua một hồi, Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc buông nàng ra, hai tay đỡ bả vai nàng, tỉ mỉ kiểm tra từ đầu tới chân của nàng một lần, xác nhận nàng không có việc gì, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, bất chấp bên cạnh còn có người, như bình thường hôn lên gương mặt ướt mồ hôi của nàng, nói, “May mắn nàngkhông có việc gì.”

A Manh liếc nhìn hắn: “Ai nói ta không sao?”

Quả nhiên, lập tức Ngu Nguyệt Trác khẩn trương, “Làm sao vậy?” Nói xong, một bàn tay ở trên người nàng sờ tới sờ lui.

A Manh muốn tách khỏi tay hắn, nhưng ở phương diện này mà nói, khí lực của nàng không thể so với hắn được, chỉ có thể để mặc hắn kiểm tra. May mắn lão bá đã quay đầu đi, trên đường cũng không có người đi lại, cho nên không ai nhìn thấy nam nhân này đang giở trò với nàng, bằng không thật sự là mất hết mặt mũi a.

“Chàng dừng… chỉ là chàng dựa sát vào ta quá, khiến ta thấy nóng!” A Manh vội vàng đẩy hắn ra.

Ngu Nguyệt Trác nghe vậy, vội đem mũ rơm trên đầu nàng xuống, lại lấy một cái khăn sạch sẽ tỉ mỉ lau mồ hôi cho nàng, khóe môi hàm chứatươi cười ôn nhu, chăm chú nhìn mặt nàng, nói: “A Manh mang mũ này khiến cho vi phu thiếu chút nữa không nhận ra được!”

“Vị này là Từ lão bá.” A Manh nói xong, nhìn lão bá đã dừng xe, nói: “Phu quân, là lão bá hảo tâm đưa ta trở lại kinh thành.”

Ngu Nguyệt Trác nghe xong, vội đứng lên, chắp tay nói với lão nhân gia: “Cảm ta lão nhân gia trợ giúp.”

Lão bá thấy hắn làm vậy, vội xua tay, chân tay luống cuống. Vị công tử này vừa nhìn liền biết là công tử danh môn trong kinh thành, trời sinh cẩm y ngọc thực, là người mà cả đời bọn hắn không bao giờ dám nhìn thẳng.

“Công tử không cần cảm tạ, ta cũng vì thấy vị phu nhân này không khác con gái ta là mấy, lại đang có mang, nên mới giúp một phen, không có gì cả!”

Mặc kệ lão bá nói gì, Ngu Nguyệt Trác cũng kiên trì muốn cảm ơn hắn.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, một việc xe ngựa tinh xảo xuất hiện trong tầm nhìn, sau đó dừng lại trước mặt bọn họ cách mấy trượng, phu xe lưu loát xuống ngựa, cung kính hành lễ với Ngu Nguyệt Trác và A Manh: “Chủ tử, phu nhân, thuộc hạ đến chậm, mời lên xe.”

Ngu Nguyệt Trác cùng lão bá trò chuyện mấy câu, sau đó hỏi rõ địa chỉ của lão bá, hẹn ngày khác sẽ đến cảm tạ, mới đỡ A Manh lên xe.

A Manh lên xe, kéo rèm cửa sổ, ghé mặt nói với lão bá: “Lão bá, hôm nay cảm ơn lão bá. Tuy lão bá mất bạn già, như tin tưởng là nàng vẫn hy vọng lão bá sẽ sống tốt, vui vẻ vượt qua mọi chuyện, sau đó gặp nàng trên trời!”

Lão bá vừa nghe, đột nhiên giật mình, sau đó ánh mắt đục ngầu bỗng ướt nhòe.

Trước khi màn xe buông xuống, A Manh còn có thể nhìn đến lão bá kia đột nhiên dùng tay áo lau mắt, không khỏi có chút hâm mộ.

“A Manh nhà ta lại làm chuyện gì tốt rồi?”

Thanh âm trêu đùa vang lên bên cạnh, A Manh quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của nam nhân kia, sau đó một chén nước được đặt bên môi. A Manh giật mình, giờ mới phát hiện cổ họng khátkhô, vội cúi đầu uống cạn chén nước.

Trong xe ngựa có để băng, thực mát mẻ, hoàn toàn xua tan oi bức bên ngoài, khiến nàng thoải mái thở dài. Sau đó, mới có tâm tư quan sát, đầu tiên là quan sát đại ma vương tướng công. Vừa nhìn, mới phát hiện ra hắn có vẻ mệt mỏi, quần áo xưa nay sạch sẽ cũng dính bụi bẩn, khiến nàng hoài nghi có phải hắn đi tìm người đánh nhau hay không.

Đừng nói là thật sự tìm người đánh nhau nha!

“Ta không làm chuyện gì tốt cả.” A Manh trả lời hắn, trong lòng có chút cảm động, nhịn không được giơ ống tay áo lau bụi dính trên mặt hắn.

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nhận sự chăm sóc của nàng, chờ đến khi nàng vừa lòng, lại từ vách xe ngựa lấy ra một cái khăn mặt, đem quần áo ẩm ướt của nàng cởi ra, lau mồ hôi trên người nàng, miễn cho nóng lạnh cùng lúc sẽ khiến nàng bị cảm phong hàn.

A Manh hưởng thụ phục vụ của hắn, tuy rằng không mặc quần áo trước mặt hắn cũng ngại, nhưng là vợ chồng, cũng không quá để ý, sau đó lại kể cho hắn nghe chuyện nàng bị Hà Tiêm Hoa bắt đi như thế nào.

Ngu Nguyệt Trác mím môi nghe, nụ cười ôn nhã trên mặt đã không còn, thái dương hắn nhảy lên mấy cái gân xanh cho thấy hắn thực không bình tĩnh. Thực tế, vì tìm nàng, Ngu Nguyệt Trác không thể không vận dụng các mối quan hệ trên giang hồ, thậm chí trong phạm vị hơn mười dặm, đã vòng vo tới lui không dưới năm lần, rốt cuộc tại đường nhỏ hẻo lánh này gặp được người. Đương nhiên, lý do hắn sở dĩ lâu như vậy chưa tìm được người là có nguyên nhân, ai có thể nghĩ đến đường đường là một phu nhân tướng quân lại có thể ngồi trên xe trâu đơn sơ đi về kinh thành a. Ai có thể nghĩ tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé lại có thể đội mũ rơm xấu xí, khoác áo che nắng của nông dân để tránh nắng a? Nhìn xa xa, như một nông dân bình thường, ai có thể chú ý đến? Ngay cả Ngu Nguyệt Trác cũng thiếu chút nữa bị gạt a.

Nói đến việc này, A AMnh hưng phấn hỏi hắn: “Ta thành ra như vậy, chàng làm sao có thể nhận ra?”

Ngu Nguyệt Trác nhìn bộ dáng của nàng, dường như có chút ảnh hưởng, khiến cho tâm trạng của hắn đỡ hơn, có tâm tình trêu chọc, “Tướng công nànghỏa nhãn kim tinh, làm sao lại không nhận ra được?” Nói xong, lại bắt đầu mặc quần áo lại giúp nàng.

A Manh bĩu môi nhìn hắn, không tin được.

Ngu Nguyệt Trác không nói nhiều, kỳ thật hắn cũng không hiểu, vì sao mình trong nháy mắt lại lợi hại như thế, sau đó suy nghĩ thêm, là vì hắn muốn tìm nàng. Lại nói, hắn tưởng rằng nàng trải qua chuyện này sẽ sợ hãi yếu đuối khóc lóc, nhưng khi hắn tìm được nàng, nàng không chỉ nhàn nhã ngồi trên xe trâu, lại còn có tâm tình nói chuyện phiếm, nói giỡn, thần kinh không phải thật bình thường a.

Nghĩ đến đây, không khỏi bật cười, nàng có bộ dáng gì, không phải từ nhỏ hắn đã biết sao? Nàng nhát gan nhưng thức thời, phần lớn thời gian sẽ thản nhiên, gặp cảnh ác liệt nàng cũng có biện pháp khiến mình tự nhiên tự đắc được, coi như hắn lo lắng vô ích, nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác tự hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.