Tin A Manh sinh bệnh rất nhanh lan truyền trong toàn phủ, sau đó là cả kinh thành đều biết chuyện.
Sở dĩ cả kinh thành đều biết cũng là có nguyên nhân, chỉ có thể nói rằng A Manh sống cả đời có nhiều điểm không may mắn, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng thật may mắn – tuy là loại may mắn này có điểm khó tả - nhưng cũng đủ khiến cho người ta hâm mộ và ghẹn tỵ.
Có thể nói, tướng quân đại nhân ngụy trang quá lợi hại, khiến cho cả kinh thành đều biết hắn sủng thê đến phá bỏ hết thảy nguyên tắc. Chuyện Tĩnh Viễn đại tướng quân sủng thê khiến cho tất cả các cô nương trong kinh thành đều hâm mộ và đố kỵ với A Manh, đều ngầm nguyền rủa người nào đó mau chết đi để mình có thể thay thế vị trí.
Nguyên nhân thứ hai là do chuyện lúc trước Ngu Nguyệt Trác cầu hôn ở La phu quá mức truyền kỳ, khiến cho ai ai cũng muốn theo dõi, mỗi khi phủ tướng quân có chút chuyện đều khiến cho mọi người gióng con mắt dõi theo, sau đó, qua các bàn trà, liền biến thành tin giải trí cho quần chúng bát quái. Có thể nói, từ khi A Manh gả cho Ngu Nguyệt Trác, bản thân nàng cũng không biết rằng mình đã trở thành nhân vật chính trong các câu chuyện trong kinh thành.
Cho nên, sau khi biết phu nhân tướng quân bệnh, rất nhiều người mang lễ vật đến cửa phủ thăm hỏi, thuận tiện chiêm ngưỡng một chút vị tướng quân sủng thê tận trời kia.
Đối với vấn đề này, A Manh có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn quản gia tiếp đãi khách, nếu là thân phận cao quý, mình mới bất đắc dĩ ra mặt tiếp. May mắn là mọi người cũng biết nàng bệnh, cho nên phần lớn đều chỉ mang lễ vật đến, thăm hỏi một chút rồi đi ngay, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Mà trong đám người này, lo lắng nhất, khẩn trương nhất là cha A Manh và đám Diêu Thanh Thanh.
Khi A Manh nhìn thấy cha mình dùng tốc độ kinh khủng chạy vào phủ tướng quân, chỉ có thể an ủi, trấn tĩnh cha.
Kỳ thật, sở dĩ La Hoằng Xương chấn kinh như vậy cũng có liên quan đến mẹ A Manh. Mẹ A Manh từ nhỏ thân thể không tốt, sau khi sinh A Manh, thân thể lại càng yếu, đến khi A Manh được năm tuổi thì xa rời nhân gian. Mẹ A Manh là người mà La Hoằng Xương hết mực yêu thương, khiến cho hắn đau xót vô cùng, từ đó, mỗi khi A Manh bệnh hay bị thương, trong lòng La Hoằng Xương đều lo lắng, chỉ sợ A Manh cũng sẽ như mẹ nàng, không chú ý một chút, hắn sẽ thành kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh.
A Manh cũng hiểu tâm bệnh của phụ thân, cho nên mỗi lần gặp mặt đều biểu hiện nhu thuận nghe lời để cha an tâm. Chỉ là hiện tại, A Manh là phụ nữ có thai, là sinh vật yếu ớt, hơi không chú ý sẽ nảy sinh việc ngoài ý muốn, khiến người khác không thể không lo lắng, khiến cho La Hoằng Xương mỗi khi nghĩ đến lại thở dài lo lắng.
“Cha, người xem, không phải lúc này con rất tốt sao? Không cần lo lắng, thầy thuốc nói rồi, đứa nhỏ và con đều không sao…”
A Manh khuyên can mãi, thiếu điều đứng lên tỏ vẻ thân thể còn tốt lắm, có điều, vì Ngu Nguyệt Trác còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cho nên nàng không dám đứng lên.
Cuối cùng, La Hoằng Xương cũng yên tâm, sau đó nói thầm với con rể vài câu, vui mừng vỗ bả vai Ngu Nguyệt Trác nói: “Rể hiền, ta rất mong chờ cháu ngoại của con và A Manh sinh cho ta, con cần chiếu cố tốt cho A Manh.” Nói xong, nhịn không được hưng phấn vỗ thêm nhiều cái nữa.
Ngu Nguyệt Trác cười đến trên mặt nở hoa, “Đương nhiên, xin nhạc phụ đại nhân yên tâm!”
Sau đó, hai nam nhân hiểu lòng nhau đồng loạt cười rộ lên.
A Manh đen mặt: =_=, sinh một tá hả?
Chờ sau khi tiễn cha ra khỏi cửa, A Manh lại không thoải mái, vì nơi này còn một nam nhân so với cha mình còn buồn chán hơn nữa.
Gần đây, Ngu Nguyệt Trác lại nảy sinh một hành động bao bọc mới với A Manh, khiến cho nàng cảm thấy nam nhân này thật =_=.
Bởi vì lần sinh bệnh này, cho nên Ngu Nguyệt Trác lại bắt đầu coi A Manh như một báu vật, kém mỗi chuyện nâng niu trong lòng bàn tay, đi đâu cũng mang theo. Hơn nữa, so với khi bắt đầu biết nàng mang thai, biểu hiện còn có phần nặng nề hơn, khiến A Manh sinh ra một cảm giác áy náy, như là chính mình đã biến hắn thành như vậy!
Lần này cảm nắng kỳ thật không có nghiêm trọng lắm, chỉ là Ngu Nguyệt Trác quá tự trách bản thân, hơn nữa, A Manh so với các phụ nữ có thai khác có phần gầy yếu hơn, đương nhiên mọi người sẽ cho lỗi là do nàng quá gầy, mà Ngu Nguyệt Trác cũng không nhận định khác, nên các chăm sóc A Manh cẩn thận.
A Manh không nói gì nhìn trời, sau đó, nhịn không được hỏi tướng quân đại nhân, quan điểm sai lầm này của hắn là học từ đâu? Đến khi hỏi xong, A Manh lại thực hối hận, bởi trừ Diêm Ly Trần ra, còn ai có thể dạy dỗ hắn? Cho nên, cuối cùng, Ngu Nguyệt Trác không trả lời mà A Manh cũng không để ý.
Sau đó là Diêu Thanh Thanh dắt tân hôn phu tới cửa.
Diêu Thanh Thanh đương nhiên là đến thăm A Manh, mà hôn phu của nàng, Sở Quân Huyền cũng nhân dịp đi thăm phu nhân tướng quân sinh bệnh mà thuận tiện chào hỏi với đại tướng quân Ngu Nguyệt Trác.
Sở Quân Huyền cũng như rất nhiều nam nhi Đại Sở bình thường khác, vô cùng kính nể vị đại anh hùng đã đánh tan kẻ địch mấy trăm năm qua, sau khi biết thê tử mình cùng phu nhân đại tướng quân là chỗ thân giao, trong lòng lại kích động, nhân cơ hội này muốn đến chào hỏi Ngu Nguyệt Trác.
Ở bên ngoài, các nam nhân trò chuyện thật vui, bên trong A Manh kéo Diêu Thanh Thanh đến hậu viện thảo luận. Trong cả quá trình, Ngu Nguyệt Trác đương nhiên dùng ánh mắt không khác gì tia X quang nhìn chằm chằm A Manh đang dùng móng vuốt kéo Diêu Thanh Thanh, có điều bị A Manh thẳng thừng bỏ qua. Lần trước A Manh bị tướng quân hoài nghi nàng vượt tường, đối với tam quan* của hắn không ôm hy vọng gì cả, cho nên vài thời điểm, nàng muốn học sự bình tĩnh không nhìn – về phần trừng phạt về sau, uhm thì nàng hiện tại là phụ nữ có thai, không nên sợ, không nên sợ ~~
*Tam quan = nhân sinh quan, thế giới quan & cảm quan
Diêu Thanh Thanh sau khi gả đi vẫn đáng yêu như trước, có điều, ánh mắt có vài phần thành thục hơn, nhìn thật hấp dẫn. Nhìn bộ dáng và thần thái của nàng, đoán là tân hôn thập phần hạnh phúc.
Hai người nói chuyện một lúc, Diêu Thanh Thanh đột nhiên nhìn xung quanh, nhìn các nha hoàn đang đứng bên ngoài, đoán là họ không nghe được gì, mới can đảm đến bên tai A Manh dùng ngữ khí ngượng ngùng lén lút nói mấy câu. Mà mấy câu kia nội dung rung động đến nỗi thiếu chút nữa A Manh trợn tròn mắt.
"A Manh..." Diêu Thanh Thanh mong chờ phản ứng từ nàng.
A Manh nhìn biểu tình đáng thương của cô nương kia, khó khăn nói: “Vì sao ngươi không hỏi nương ngươi…” Nàng không phải là nương Diêu Thanh Thanh a, loại chuyện này nàng cũng ngượng ngùng a!
Đại khái là hiểu ý biểu tình của nàng, Diêu Thanh Thanh đáp: “Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì ta cũng tìm ngươi, thói quen a!”
“Vậy trước khi xuất giá, mẹ ngươi cũng chỉ giáo cho ngươi chứ?”
“Có! Nhưng mà mẹ ta kể quá vắn tắt, lại… không giống!” Ngượng ngùng nói xong, lại nhìn A Manh mong chờ.
A Manh nội thương, ngươi thật khác với các cô nương bình thường nha, chỉ vì đau, cho nên đá phu quân xuống giường, sau đó nhảy xuống giường đi tìm người, không cẩn thận vấp phải người phu quân, trực tiếp ngã xuống, khiến cho hắn vài ngày không thể cử động được,…
Cho nên nói, Diêu Thanh Thanh đúng là một cô nương hung hăng a!
Vì thế, không trâu bắt chó đi cày, A Manh chỉ có thể lắp bắp giải thích cho tiểu cô nương về chuyện khuê phòng giữa vợ chồng. Trong lòng A Manh dám khẳng định, Sở Quân Huyền tuyệt đối là xử nam, thậm chí cũng không biết gì như Ngu Nguyệt Trác. Có điều, nhớ đến gia phong của phủ Tĩnh vương, cũng không thể nào khác, đoán chừng Sở Quân Huyền như vậy là cha hắn dạy dỗ mà nên.
Chờ khi A Manh dạy cho tiểu cô nương một chút xong, mặt hai người đều đỏ bừng, may mà vị đại tướng quân kia không có ở đây, bằng không nhìn bộ dáng này của hai người, chắc chắn sẽ phát hỏa.
Một lúc lâu sau, hai người mới khôi phục bình thường, sau đó A Manh nhìn ánh mắt sùng bái của tiểu cô nương, có chút chột dạ.
A Manh sờ sờ đầu tiểu cô nương, hỏi: “Tam công tử đối xử với ngươi tốt chứ?”
Diêu Thanh Thanh cười nham nhở: “A Huyền tốt với ta lắm, ngay việc ta hại hắn… hắn cũng không tức giận, ngược lại còn an ủi ta.”
"..." Sở Quân Huyền thật sự là hào phóng.
Trong lòng thầm cảm thán Sở Quân Huyền là nam nhân tốt, A Manh như gà mẹ hỏi con gái, tiếp tục hỏi thêm một chút, cũng có được đáp án ưng ý. Duy nhất chỉ có một điều không hài lòng, là Sở Quân Huyền lại có nha hoàn thông phòng! Chẳng lẽ nàng đoán sai sao?
A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh tươi cười, không thể nào nói lên lời. Trong trí nhớ của nàng, Diêu Thanh Thanh là thiên kim tiểu thư trong cổ đại hoàn toàn có thể tiếp nhận chuyện này, không để ý đến mấy nha hoàn thông phòng kia.
“Các nàng ấy là trước kia Vương phi đưa đến cho A Huyền, chỉ cần các nàng an phận, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi. Còn không, hừ, đừng trách ta vô tình.” Thân là trưởng nữ Diêu gia, Diêu Thanh Thanh cũng không ngốc như bề ngoài, có thể nói Diêu đại phu nhân đã giáo dục nàng rất tốt, giữ lại tính cách vui vẻ, ở thời điểm mấu chốt sẽ không mất tâm kế, chẳng trách, vẫn được Diêu lão phu nhân sủng ái.
Được rồi, Diêu Thanh Thanh không có ý kiến là được rồi.
Nói xong, Diêu Thanh Thanh dắt hôn phu của nàng trở về.
A Manh giống như một người mẹ gả con gái đi, sợ nhân phẩm con rể không tốt, sẽ không đối tốt với nữ nhi, vì thế, sau khi bọn họ rời đi, hỏi Ngu Nguyệt Trác đánh giá Sở Quân Huyền thế nào, Ngu Nguyệt Trác chỉ nói ngắn gọn một câu: “Rất xứng đôi với Diêu biểu muội.”
"..."
Vấn đề được bỏ qua không đề cập đến, A Manh rất nhanh khôi phục lại, lại là một phụ nữ có thai vui vẻ.
Chỉ có Ngu Nguyệt Trác lại ngày càng khẩn trương, chỉ cần hắn ở nhà, luôn tìm cách để nàng nằm trong phạm vi tầm mắt của hắn. Nếu hắn không ở nhà, theo bên cạnh A Manh không được dưới bốn nha hoàn. Ngoài ra, còn có rất nhiều quy định khiến không ai nói được lời nào, khiến cho A Manh không nói gì được.
A Manh nghĩ, may mắn mình thoáng, không để tâm chuyện vụn vặt, bằng không sẽ bị nam nhân này làm cho suy nhược thần kinh mất!
Về điểm này, bọn họ kỳ thật cũng rất xứng đôi, nếu là nữ nhân khác, phỏng chừng đã sớm không chịu nổi nam nhân này rồi!
Trong khi A Manh đang phiền não, Diêm Ly Trần lại xuất thần nhập quỷ mà xuất hiện.
A Manh rất bình tĩnh cho nha hoàn mang dưa hấu trong phủ vừa mua về cắt ra, bưng lên trước mặt vị thiếu niên thần tiên kia, nhìn hắn không còn thần tiên nữa đứng bật dậy.
Mấy ngày nay, Diêm Ly Trần không ở trong phủ, cũng không biết hắn đi đâu, không nói một tiếng liền biến mất, cũng không nói một tiếng liền xuất hiện.
“Nghe nói ngươi bệnh hả? Có cần ta đàn cho một khúc an thai không?”
Nghe ý thân thiết trong thanh âm trong suốt, A Manh bỗng thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng khi nghe được câu tiếp theo, lập tức đen mặt.
“Khúc an thai” nàng không dám lĩnh giáo, từ khi nghe Ngu Nguyệt Trác nói Diêm Ly Trần là kẻ đáng giá không phải hắn có võ công bí hiểm mà là tiếng đàn mê hoặc lòng người còn hơn cả yêu nữ ma giáo, A Manh đã hạ quyết tâm đời này sẽ không bao giờ nghe Diêm Ly Trần đánh đàn. Mà ngẫm lại, lần đầu gặp mặt, hắn tặng nàng một khúc, hại nàng cả một đêm khổ không nói nổi, nếu giờ nàng lại tin hắn nữa thì khác gì kẻ ngốc.
A Manh cự tuyệt, Diêm Ly Trần cũng không có biểu tình thất vọng, chỉ thản nhiên nga một tiếng, tiếp tục ăn dưa hấu, hai đĩa dưa hấu tất cả đều nhét vào bụng hắn, A Manh chỉ nhìn thôi mà cũng thấy buồn nôn.
“Phải rồi, ngươi có biết vì sao mà Ngu Nguyệt Trác lại lo lắng với việc ngươi mang thai không?”
Nghe nói thế, lập tức toàn bộ tinh thần của A Manh đều tập trung, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuông mặt như ngọc của Diêm Ly Trần.