Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 76



Con người Diêm Ly Trần nếu chỉ nhìn bề ngoài thì, diện mạo hoàn mỹ, khí chất như ngọc, xuất trần thoát tục, như một tiên nhân, chỉ cần nhìn một lần, khiến cho người ta kính sợ, không dám lại gần sợ làm nhục khí chất tiên nhân.

Nhưng với A Manh, con người này là kẻ vô sỉ, da mặt dày, giỏi hóa trang, Ngu Nguyệt Trác học được ngụy trang cũng là hắn truyền cho, may mà Ngu Nguyệt Trác chỉ làm chút chút thôi, không đến nỗi làm mất mặt.

Cho nên, với lời này của Diêm Ly Trần, A Manh trăm phần trăm chờ mong. Tính cách của Ngu Nguyệt Trác là do nam nhân này dạy dỗ thành, không cười nói, tính cách khi gặp phụ nữ có thai, đương nhiên cũng liên quan đến hắn. Mà theo A Manh, có thể có cái gì đó kinh thiên động địa từ ngày xưa, cho nên mới gây ảnh hưởng sâu sắc cho Ngu Nguyệt Trác, hắn mới mẫn cảm với phụ nữ có thai như vậy.

Diêm Ly Trần chưa hiểu được suy nghĩ của A Manh, sảng khoái nói: “Khi Nguyệt Trác mười lăm tuổi, lúc ta dẫn hắn vào giang hồ, trên đường chúng ta có gặp một phụ nữ có thai bị người đuổi giết, mà người phụ nữ có thai đó bị ngã từ trên xe ngựa xuống, một xác hai mệnh.”

A Manh nháy mắt mấy cái, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Y như quy luật từ xưa, thiếu niên mới ra giang hồ, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đấu một trận liều chết với kẻ xấu, sau đó trải qua khó khăn hiểm trở, rốt cuộc bảo vệ được người phụ nữ có thai, sau đó cẩu huyết phát hiện, mình còn quá non, thai phụ kia lưu sản. Cuối cùng càng cẩu huyết hơn phát hiện, thì ra thai phụ là hắn XXX, hai người gặp lại, ôm nhau khóc rống, từ đó đến giờ, đối với chuyện phụ nữ có thai là sinh vật yếu ớt đã để lại bóng ma không bao giờ xóa được… (editor: Nói thật là đọc đoạn này chả hiểu gì luôn, tại cứ vòng vo kiểu gì ấy.)

Diêm Ly Trần nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Không có sau đó!”

A Manh: = khẩu =

Trong lòng A MAnh cảm thấy một sự ức chế, cảm thấy mình thật sai lầm, quả nhiên không thể ôm chờ mong với hai nam nhân này!

“Có điều sau đó lại gặp vài phụ nữ có thai đều xảy ra chuyện, cho nên… ” Diêm Ly Trần nhìn nàng.

A Manh đờ mặt, trong lòng điên cuồng rít gào: cái loại biểu tình gì của ngươi đấy hả?????

Cho nên nói, chân tướng là như thế này, vì nhìn thấy nhiều phụ nữ có thai gặp chuyện, cho nên hình thành ấn tượng “Phụ nữ có thai là sinh vật yếu ớt sao?”

“Sau đó ta nói với Tiểu Trác, vì trượng phu đối với các nàng không tốt, trong lúc các nàng mang thai không chiếu cố tốt, nên mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cho nên là một nam nhân, một người cha, phải nhận trách nhiệm nam nhân, trách nhiệm làm cha!”

A Manh tiếp tục đờ đẫn: câu chuyện có ý gì vậy?

Diêm Ly Trần lại liếc nàng một cái: “Tiểu Trác thật sự là đứa nhỏ đáng yêu, toàn bộ đều tin.”

"..."

A Manh chợt cảm thấy nàng sẽ không bao giờ có thể thương cảm với hắn được nữa.

Diêm Ly Trần ngồi thêm một lát rồi rời đi, trước khi đi còn nói với A Manh: “Ngươi cũng là đứa nhỏ đáng yêu, toàn bộ cũng tin.”

A Manh: "..."

Buổi tối, khi Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh ôn nhu hỏi hắn: “Chàng đã gặp một vài phụ nữ có thai gặp chuyện cho nên cũng lo lắng ta….”

Nói chưa xong đã bị một bàn tay to che lại.

A Manh nhìn hắn một cái, thấy hắChangfta né ánh mắt nàng, trong lòng cảm thấy run rẩy.

Quên đi, nàng cái gì cũng không muốn biết.

*******

Từ sau chuyện phát sinh ở hôn lễ của Diêu Thanh Thanh, Ngu Nguyệt Trác thập phần nghiêm ngặt phòng thủ, thủ vệ trong phủ cũng càng cẩn trọng.

A Manh tiếp tục hưởng thụ cuộc sống ăn được ngủ được, thần kinh thô của phụ nữ có thai, thập phần nhàn nhã.

Thời điểm tháng tám, Ôn phủ cách vách ban ngày đều vang lên tiếng đinh đinh đang đang, hỏi mới biết là bên đó đang sửa phòng, mà nguyên nhân ư? Chính là để tháng chín Thái Sư đương triều, con của Trấn Quốc công – Ôn Lương thành thân, nơi này sẽ thành phủ Thái Sư. A Manh nghe xong, trong lòng có chút giật mình, có điều hiện tại, Ôn Lương cũng không tính là con của Trấn Quốc công, vẫn là Thái Sư đương triều, nên việc ở lại phủ Thái Sư cũng là hợp tình hợp lý.

Mỗi khi A Manh đi dạo đến Đông phòng, đều nghe được thanh âm bên cạnh sửa chữa phòng, rất nhanh đã quen, có điều nàng lại lo lắng cho em chồng Ngu Nguyệt Quyên. Bởi nhiều lần nàng nhìn thấy tiểu cô nương đứng ở Đông phòng, nhìn bức tường ngăn cách hai phủ, lộ ra biểu tình ảm đạm.

A Manh cũng không phải là lo tiểu cô nương vì mối tình đầu không thành mà thương tâm – dù sao thì các mối tình đầu đều không có kết quả - mà là sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng mà đi sang bên kia gặp Ôn Lương, cho nên lén cho người đi theo cẩn thận trông chừng. Sau đó, A Manh lại phát hiện mình quá đa tâm, Ngu Nguyệt Quyên là cô nương tâm cao khí ngạo, không có khả năng sẽ làm loại chuyện như vậy... =.=

Đến ngày Thái Sư đương triều, con của Trấn Quốc công, mỹ nam đệ nhất kinh thành kết hôn, cưới nghĩa muội Túc vương, mười dặm người mặc đồ đỏ, gần như làm hoa mắt người đi đường, cũng khiến cho đám cô nương hâm mộ Ôn Tử Tu khóc mù con mắt, cắn răng nguyền rủa tân nương đang ngồi trong kiệu hoa cách đó không xa.

Nhưng mà kiệu hoa vẫn hoàn hảo đến phủ Trấn Quốc công, tuy rằng vẫn có xuất hiện một số chuyện nhỏ, khiến cho biểu tình nghiêm túc của Túc vương lại càng thêm nghiêm túc, nhưng hôn lễ vẫn tiến hành trọn vẹn.

Mà ngày này, con nhóc Ngu Nguyệt Quyên lại đứng ở sân trong Đông phòng nguyên một đêm, đến nỗi hôm sau ngã bệnh.

Đối với A Manh mà nói, đều là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.

Mà Ngu Nguyệt Quyên bệnh hết luôn nửa tháng, ở lại Lạc Nguyệt hiên dưỡng bệnh luôn, không ra ngoài. Đến cả khi Ôn Lương cùng tân thê tử đến chào hỏi hàng xóm cũng không lộ diện, nghĩ là cần có thời gian hơn nữa.

Ngày thứ tư Ôn Lương kết hôn liền chuyển đến phủ Thái Sư cạnh phủ Tĩnh Viễn tướng quân, hai nhà thành hàng xóm. Vì thế trong một ngõ nhỏ, một nhà là tướng quân, một nhà là thái sư, khiến cho dân cư xung quanh đều cảm thấy vinh quang, đi trên đường cũng ưỡn ngực kiêu ngạo.

Ôn Lương chuyển đến được một ngày liền mang theo tân thê tử đến nhà hàng xóm giao lưu tình cảm.

A Manh tuy là lớn bụng, nhưng vẫn rất hưng phấn đi ra gặp khách, nàng cực kỳ hứng thú với vị tân thê tử này – người mà ở hôn lễ gặp phải thích khách cũng may mắn không sao, thậm chí thích khách còn tự sát. Nếu nói A Manh là biểu tượng của miệng quạ đen, thì nghĩa muội Túc vương chính là biểu tượng may mắn, khiến cho nàng cực kỳ hâm mộ.

********

Thời điểm mùa đông đến, A Manh bụng to vượt mặt, mà mặt cũng to lên mấy phần, chạm vào cực kỳ có cảm xúc, vì thế rất tiện nghi cho tướng quân, không có việc gì cũng sờ sờ mặt A Manh, sau đó không nhịn được cắn một cái, khiến cho mỗi khi A Manh bị hắn cắn xong, sẽ xuất hiện dấu vết ái muội giữa hai vợ chồng ngây thơ. Mỗi khi ở thời điểm này, A Manh lại run rẩy trong lòng, khi tỉnh lại, lại tự hỏi sao mình có thể ngây thơ như vậy, chẳng lẽ là bị ảnh hưởng từ vị tướng quân kia sao?

Một đoạn thời gian tươi đẹp, có điều ngẫu nhiên sẽ phát sinh một số chuyện không hài hòa.

Ví dụ như kế muội của nàng La Ngọc Sa cùng đường muội của Ngu Nguyệt Trác Ngu - Nguyệt Thiền, hai lolita luôn luôn thần tượng kẻ trong ngoài không đồng nhất Diêm Ly Trần, khi không có việc gì sẽ tìm cớ chạy đến phủ tìm tỷ muội tâm sự.

A Manh là phu nhân tướng quân không quan tâm mọi việc, hơn nữa, bụng nàng càng lúc càng lớn, nhiều chuyện giao hết cho Tần ma ma, quản gia, cùng em chồng Ngu Nguyệt Quyên, nàng chỉ cần an tâm ở vị trí của phụ nữ có thai. Cho nên, mỗi khi La Ngọc Sa cùng Ngu Nguyệt Thiền đến, A Manh chỉ cần cho người chiêu đãi họ là xong. Ngu Nguyệt Thiền thật là có bản lĩnh, có lẽ là nhận được sự ám chỉ của Ngu gia, nàng bị Ngu gia đưa đến kinh thành, ở lại phủ của Ngu đại bá ở trong kinh, nên đến phủ tướng quân cũng rất thuận tiện.

So sánh với hai lolita, nhân vật nam chính Diêm Ly Trần lại vẫn xuất quỷ nhập thần, hoặc sẽ tìm một chỗ cao cao nào đó đứng ngẩn người nhìn phương xa, hoàn toàn không biết đến nhóm lolita này.

*****

Mùa đông đến, kinh thành đổ tuyết, toàn bộ kinh thành mặc một chiếc áo khoác trắng xóa.

Trước cửa phủ tướng quân, một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng lại, sau đó, một nữ tử khoác áo choàng đen xuống xe, trả tiền xe cho phu ngựa xong, nữ tử hất tuyết trên áo choàng, nhấc chân tiến đến trước cửa phủ tướng quân gõ cửa.

Rất nhanh, cửa mở.

Người gác cổng hiển nhiên là nhận ra cô nương này, thấy nàng, lập tức cười rộ lên, ân cần đón nàng vào phủ, nói: “Dung cô nương, ngày tuyết lớn thế này sao ngài lại đến? Mau vào mau vào!”

Dung Nhan thản nhiên nói cảm ơn, lại nói thêm: “Ta là vội đến kiểm tra thân thể phu nhân tướng quân.”

Nghe vậy, người gác cổng không dám chần chừ, vội cho người đi thông báo với phu nhân.

Từ sau khi A Manh mang thai, hàng tháng Dung Nhan đều dành thời gian đến kiểm tra thân thể cho A Manh, có thời gian cách vài ngày, có đôi khi là nửa tháng, nên người gác cổng ở phủ cũng đã quen mặt nàng. Hơn nữa, so với các thái y cùng thầy thuốc khác, A Manh lại tín nhiệm Dung Nhan nhiềuhơn.

Dung Nhan thường xuyên đến, cũng không cần người dẫn đường, tự mình bước vào Viện Tỏa Lan, cho nên nha hoàn dẫn đường chỉ có thể vất vả đuổi theo sau nàng. Chỉ không ngờ, lần này lại không giống trước kia.

"Ngươi là ai?"

Thanh âm trong trẻo như vang lên từ khe núi, lại có phần hàn ý, đặc biệt lọt vào tai thật sự khiến người khác rét run.

Cước bộ Dung Nhan không ngừng, dường như không có nghe thấy, cho đến khi phiến đá bên chân nổ tung mới dừng bước, một viên đá nhỏ bay qua khuôn mặt thanh tú của nàng, hiện lên một vết máu.

Dung Nhan ngẩng đầu thản nhiên nhìn người đối diện, sau đó rũ mắt xuống nhìn, tay áo rộng khẽ nhúc nhích, rất nhanh đã không thể động đậy.

Từ trong tuyết trắng thuần khiết, một thiếu niên mặc quần áo đỏ rực bay tới, sau đó nheo mắt nhìn người phía trước một cái, thản nhiên nga một tiếng, nói: “Thì ra là ngươi, nữ lưu manh trộm quần áo của ta.”

Thần sắc Dung Nhan đạm mạt, tựa như không nghe thấy thanh âm của hắn.

Lúc này nha hoàn dẫn đường rốt cuộc mới có phản ứng, nghe thiếu niên nói, a một tiếng, nhìn qua lại giữa hai người, khuôn mặt vặn vẹo, không biết nên tỏ thái độ gì cho tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.