Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 77



“Thì ra là ngươi, nữ lưu manh lột quần áo của ta.” Thanh âm trong suốt vang lên.

Dung Nhan vẫn không có phản ứng gì, nhưng nha hoàn dẫn đường lại hỗn độn, lời này là có ý gì, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không thể tiếp nhận nổi a a a! Hơn nữa, trên thế gian này, còn có người lớn mật đến độ dám lột quần áo của Trần công tử sao? Như vậy thì vị thần tiên này, cởi quần áo ra sẽ…

Trên trời, bông tuyết bay trắng xóa, rơi giữa hai người đọng lại.

Qua một lúc lâu Dung Nhan mới phát hiện mình bất động quá lâu, nâng tay lên sờ vết trầy trên mặt, thời tiết lạnh, máu đã đọng lại, trên gương mặt trắng nõn lưu lại một vết máu chói mắt, ngón tay lạnh băng sờ đến, chỉ có thể chạm vào vết máu đọng lại, còn miệng vết thương khi bị ngón tay lạnh băng chạm vào lại cảm giác đau.

"Đừng chạm vào!"

Diêm Ly Trần lại gần, tay đè lên ngón tay nàng, ngón tay hai người đều lạnh như băng không có độ ấm, có điều rất nhanh, Dung Nhan lui bước lại, khiến cho đều ngón tay hắn lướt qua má nàng, thản nhiên nói: “Công tử vài lần chạm vào ta, là có ý gì?”

Diêm Ly Trần không đáp, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Không giống lắm…”

Dung Nhan nhíu mày, không vui khi hắn dùng ánh mắt xuyên thấu này để nhìn mình, cảm giác như mình chỉ là thế phẩm thay thế. Hơn nữa, nếu là thế phẩm thay thế cho nam nhân này, nàng sẽ không cao hứng. Thấy hắn đứng ngây ngốc ở đó, vung tay áo lên, vòng qua hắn rời đi.

Tiểu nha hoàn nhìn thiếu niên đứng yên lặng trong gió tuyết, vội đuổi theo Dung Nhan phía trước.

Có điều rất nhanh, tiểu nha hoàn cũng phát hiện ra tuyết phía sau di động, thiếu niên thần tiên cũng đi theo, yên lặng đi phía sau bọn họ, thẳng đến khi vào Viện Tỏa Lan cũng không có ý dừng bước lại.

*******

"Tướng quân, phu nhân, Dung cô nương đến."

Thanh âm của Tiểu Đoạn vang lên, A Manh đang kháng nghị việc chơi cờ với Ngu Nguyệt Trác, nghe vậy, vội cho người mời Dung Nhan vào. Có điều khi nhìn thấy người nào đó theo đuôi Dung Nhan đi vào, A Mnh có chút kinh ngạc, hơn nữa, điều làm cho nàng kinh ngạc hơn là…

A Manh là một phụ nữ có thai, không thể sử dụng động tác nhanh nhẹn được, vội xuống đất, không nhìn đến thân thủ của Ngu Nguyệt Trác, bổ nhào đến trước mặt Dung Nhan, thương tiếc sờ mặt nàng, đau lòng nói: “A Nhan, mặt ngươi sao vậy?”

“Không sao.” Thanh âm bình thường của Dung Nhan vang lên, dường như không để vấn đề này vào lòng, thực sự mà nói, vết thương này đối với con gái mà nói, xem như đã hủy dung, nhưng đoán chừng cả đời nàng sẽ ở nữ y cục mà thôi, sẽ không ra khỏi cung kết hôn, cho nên cảm thấy vấn đề này không hề quan trọng. Nhưng vẫn khiến cho A Manh phải đau lòng, không vì vết thương mà là vì thái độ của nàng.

Phải thế nào mới không thèm để ý? Một cô nương phải thế nào mới không thèm để ý đến vết thương có khả năng hủy đi dung nhan của mình?

Dung Nhan vội áp chế tay của A Manh, nhanh mắt nhìn thấy nam tử tuấn nhã đang híp mắt nhìn, tuy là cười đến nở hoa, nhưng nàng vẫn cảm giác thấy sự hắc ám, cho nên biết điều tự mình nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ có thai nào đó ra, đuổi về vòng tay ấm áp của nam nhân ngồi trên ghế kia.

“Không cần lo lắng, sẽ nhanh khỏi thôi, miệng vết thương không sâu, sau này sẽ khó nhận thấy.”

Nghe vậy, A Manh yên tâm, đang muốn giận dữ hỏi là ai dám lớn mật đả thương bạn tốt của nàng, nàng muốn nguyền rủa kẻ đó uống nước cũng nghẹn, người nào đó đã không đánh đã khai.

“Là ta làm nàng bị thương.”

Thanh âm trong suốt vang lên, A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác đều nhìn về phía Diêm Ly Trần, thấy hắn khẽ nhếch môi cười – tuy là nhìn nụ cười này quá mức băng lạnh, nhưng cũng coi là nở nụ cười, khiến bọn họ đều có cảm giác kinh hoàng.

A Manh nhát gan, không dám trực tiếp đối đầu với kẻ biến thái bậc một – Diêm Ly Trần, đành phải dùng sức nhéo lưng người nào đó, trong lòng oán giận, thịt hắn sao lại cứng rắn như thế, làm hại nàng đau cả móng tay.

“A Trần, là có chuyện gì?” Ngu Nguyệt Trác dưới sự áp chế của móng vuốt của phụ nữ có thai, chỉ có thể ra mặt hỏi rõ ràng.

Diêm Ly Trần không khách khí ngồi xuống, tiếp nhận trà nóng nha hoàn dâng lên, chậm rãi uống, mở miệng nói: “Không có gì, nàng chính là kẻ nửa năm trước đã lột quần áo của ta.”

"..."

Sau đó lại bổ sung thêm: “Cho nên nàng cần chịu trách nhiệm với ta!” Ngữ khí bức người chỉ có ở Diêm Ly Trần vang lên.

A Manh rối rắm: =__=! Cái gọi là chịu trách nhiệm sẽ không như nàng suy nghĩ chứ?

“Ngươi nghĩ hắn quá cao quý rồi.” Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh phủ định ý nghĩ của người bình thường như nàng.

Diêm Ly Trần nhìn bọn họ một cái, A Manh xấu hổ phát hiện bản thân mình trong mắt hắn có nhiều bất mãn, có thể sao? Quả nhiên, Diêm Ly Trần nói: “Nguyệt Trác, ngươi đã quên ta dạy gì cho ngươi sao? Nếu rượu mời không uống, thì nên cho uống rượu phạt. Phụ trách ta chỉ là bước đầu tiên, đến khi đem gia tài của nàng đều tán gia bại sản mới gọi là xong, đến lúc đó mới có thể giải thoát cho nàng.”

"... Rất tà ác." A Manh nghiêm mặt nói.

“Chính thế!” Ngu Nguyệt Trác gật gật đầu, nói với A Manh: “Cho nên, với loại người tà ác vô sỉ này, nàng nên đề phòng, không cần tin tưởng hắn.”

"... Ta đã biết."

Dung Nhan cởi áo choàng phủ đầy tuyết ra, giao cho nha hoàn, bình tĩnh không quan tâm nhiều, cũng không quá để ý đến vết thương trên mặt.

Cho nên nói, từ sau khi người nào đó mang thai, phương diện gì cũng phát triển.

Mà A Manh đương nhiên có một cảm giác lo lắng, hai người này biểu hiện bình tĩnh, khiến cho người ngoài vô cùng rối rắm, ý thức được chuyện giữa bọn họ nàng không thể nhúng tay được, vì thế quyết định ở sau lưng vụng trộm nguyền rủa Diêm Ly Trần, xem như báo thù cho A Nhan, dù sao nam nhân mà làm nữ nhân bị thương như vậy cũng khiến cho người ta phải tức giận, đặc biệt Diêm Ly Trần còn từng trực tiếp chặt đứt gân mạch chân tay A Nhan hòng phế nàng.

Nghĩ như vậy, A Manh cảm giác hai người này như là kẻ thù không đội trời chung được.

"Đừng suy nghĩ nhiều, đầu óc không phiền hay sao?"

Ngu Nguyệt Trác nhéo nhéo thịt trên mặt A Manh, sau đó bảo Dung Nhan lại kiểm tra thân thể cho nàng.

“Chàng có ý gì?” A Manh cả giận nói, cái gì mà “đầu óc không phiền hay sao?” Ý là dung lượng não của nàng rất nhỏ sao?

Ngu Nguyệt Trác tủm tỉm cười, “Ý ở trong lời, nghĩ nhiều không tốt cho đứa nhỏ đâu, chẳng lẽ, nàng muốn ta lo lắng?”

Nghe vậy, A Manh ủ rũ. Làm cho hắn lo lắng…chuyện này thật là thống khổ, người bình thường không thể chịu đựng được a.

Dung Nhan đưa A Manh vào nội thất kiểm tra thân thể, để lại hai nam nhân ngồi ở đại sảnh uống trà. Diêm Ly Trần lúc đầu cũng muốn đi vào, nhưng lại bị nụ cười đến thập phần rực rỡ mà vạn phần âm u tà ác của tướng quân cản lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Ngu Nguyệt Trác trong lòng một mảnh ghen tuông.

"Gần gũi quan sát."

"Cái gì?"

Diêm Ly Trần nhìn hắn, nói: “Ta cảm thấy người kia cho ta cảm giác rất kỳ quái, cho nên muốn quan sát một chút, nhìn xem nàng có phải là người ta muồn tìm hay không.”

Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc, “Trước kia ngươi có nói đến một người mà ngươi luôn tìm kiếm, chẳng lẽ chính là nàng?” Hắn vẫn nghĩ người mà Diêm Ly Trần muốn tìm chỉ là một người hư vô, là hắn tự mình nghĩ ra thôi, không ngờ lại thật sự có một người như vậy.

“Không phải.” Diêm Ly Trần uống cạn chén trà nóng, lại dùng một ngữ khí thâm trầm nói: “Mà cũng có thể là phải.”

Ngu Nguyệt Trác thực muốn cầm chén trà trong tay ném vào mặt hắn, “Ngươi muốn tìm người, thì cũng nên biết là ai chứ? Ngươi không phải là yêu nàng đến chết không từ, cho nên nguyện ý cùng nàng sống ở nơi đất khách quê người, chuyện gì cũng dám sao?” Ngu Nguyệt Trác lấy sự tự kỉ của hắn ra hỏi.

Nếu A Manh mà nghe được lời của hai nam nhân này, tuyệt đối sẽ cúi đầu trước bọn họ, thật sự là quá cẩu huyết, quá đau a.

“Ta không phải là yêu nàng đến chết không được! Là nàng không có ta không được, cho nên ta mới muốn tìm nàng.” Cặp mắt cùng hai tròng mắt có chút sắc thái, tỏa sáng nhìn nơi nội thất, trong lòng có chút rục rịch.

Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh, “Cũng có thể nàng không phải là người ngươi muốn tìm, ngươi nhìn nàng mới có hai mươi, kém tuổi ngươi quá nhiều.” Nếu là người mà lão yêu tinh ngàn năm này muốn tìm, tuyệt đối không thể là người cùng tuổi với hắn được. Mà người có thể vào y nữ cục, xuất thân phải là cô nương trong sạch, loại chuyện này trong cung quản cực nghiêm, sẽ không cho phép giả tạo.

Nghe hắn nói, Diêm Ly Trần buông chén trong tay, nghiêm túc nói: “Ta không già!”

"... Xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu niên kỷ?"

"... Không nói cho ngươi!"

"..."

Đang trong lúc hai nam nhân đều không nói gì, Dung Nhan cùng A Manh cũng kiểm tra xong, đang đi ra, Ngu Nguyệt Trác lập tức xếp Diêm Ly Trần sang một bên, đi qua giúp đỡ người nào đó bụng to, hỏi: “Dung cô nương, có vấn đề gì không? Đứa nhỏ khi nào thì sình? Là nam hay nữ?”

Dung Nhan nhận áo choàng nha hoàn đưa, kiểm tra xong, nàng phải ra về, chưa bao giờ lưu lại lâu ở phủ tướng quân. “Không có việc gì, rất khỏe mạnh. Đoán chừng qua năm sau sẽ sinh, là nam hay nữ, ta nghĩ ngươi nên đi hỏi thầy tướng số có vẻ tốt hơn.”

"..."

Ngu Nguyệt Trác bị nghẹn không nói lên lời, A Manh phì một tiếng cười rộ lên, sau đó đương nhiên bị nam nhân cười tủm tỉm nhéo mặt.

Dung Nhan khoác áo choàng xong, cáo từ hai người, muốn rời đi.

Diêm Ly Trần không nói hai lời đi theo cùng.

A Manh có chút lo lắng, hỏi Ngu Nguyệt Trác, “Trần công tử sẽ không làm gì bất lợi cho A Nhan chứ?” Nàng không tin một nam nhân từng muốn phế A Nhan, biết Diêm Ly Trần lợi hại, trong lòng lại càng lo lắng cho Dung Nhan.

Ngu Nguyệt Trác lại cho rằng A Manh không cần lo lắng gì cả, dù sao một nữ nhân có thể đánh thuốc Diêm Ly Trần, sau đó lại lột quần áo, cướp bạc của hắn, còn cần người khác lo lắng sao?

A Manh nghe vậy, "Thì ra A Nhan lợi hại như vậy a?"

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, Ngu Nguyệt Trác không thể kiềm được, ôm nàng vào lòng dùng sức xoa xoa cọ xát. Làm sao có thể đáng yêu như vậy a? Thật là nhìn thế nào cũng không ngán!

A Manh oán hận đánh ngực hắn, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì? Hiện tại ta là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai!” Kiểu xoa nắm như xoa nắm tiểu hài tử là thế nào?

Ngu Nguyệt Trác trấn áp động tác của nàng một cách dễ dàng, vuốt bụng tròn vo của nàng, cười nói: “Tâm bình khí hòa, nếu không sẽ sinh ra một tiểu tử nghịch ngợm a!”

Cho dù nghịch ngợm cũng tốt hơn biến thái như chàng!

Trong lòng A Manh thầm nghĩ, có điều vẫn ghé vào ngực hắn, trong lòng thật mong ước đến ngày đứa nhỏ được sinh ra, thật là chờ mong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.