Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 87



Sau tiệc đầy tháng của bé con, Ngu Nguyệt Trác chỉ ở nhà một ngày, lại vội trở lại quân doanh, thậm chí thường xuyên không về nhà.

Mấy ngày này, A Manh đem việc trượng phu xuất môn để sang một bên, mặc dù có chút nhớ, nhưng rất nhanh đã đặt toàn bộ tâm tư đặt trên người con, đặc biệt nàng phát hiện con luôn ngây người!

A Manh xác định, con lớn lên sẽ giống cha bé, nhưng tính tình tuyệt không giống cha bé, ngược lại lại có chút ngốc ngốc, làm cho nàng thật sự thích muốn chết, đặc biệt mỗi khi con mở to hai mắt nhìn nàng, thật sự muốn bắt nạt con a!!!!

Ai nha, thật không biết tính cách bé con giống ai (Ngu Nguyệt Trác: giống nàng!!!), nhưng dù thế nào, trái tim A Manh đều đặt trên người con, hận không thể mỗi tối đều ngủ cùng con, cho nên trượng phu có về hay không, thật sự không thành vấn đề gì…

Đương nhiên, dù A Manh có chuyên tâm chăm con, nhưng cũng không bỏ qua chuyện của người bên cạnh. Ví dụ như, em chồng nàng vẫn thực quan tâm, đặc biệt một năm trước, khi nàng được gả đến, em chồng vốn dĩ rất ghét nàng, bỗng nhiên quay ngoắt sang quan tâm đến nàng, nàng cũng thật tình tiếp nhận tấm lòng của kiều nữ khẩu xà tâm phật này.

Quan hệ của hai người được cải thiện rõ ràng được đánh dấu từ ngày đầy tháng của thế tử Túc vương, nàng thấy Ngu Nguyệt Quyên khó có dịp lớn mật đi thổ lộ, tuy không có kết quả mà việc cũng không lộ ra ngoài, dường như không có ai biết, nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ, trong lòng nàng là cảm kích, cho nên hình thành bí mật trong lòng nhau. Đại để là bộ dáng chật vật của mình, A Manh đã nhìn thấy, sau đó biểu hiện của A Manh lại chiếm được tình cảm của mình, cho nên Ngu Nguyệt Quyên cũng bắt đầu gần gũi nàng, tuy không đạt đến độ thân thiết, nhưng gặp chuyện gì khó cũng mò đến Viện Tỏa Lan, dùng một phương thức quanh co nói với nàng, kết quả lần nào cũng bị nàng làm cho tức giận đến độ phất tay áo bỏ đi.

Mười ngày sau lễ đầy tháng của cháu, Ngu Nguyệt Quyên mới bước chân ra khỏi Lạc Nguyệt hiên. Trải quan hơn mười ngày ẩn cư, thương thế của nàng đã tốt lên, thần sắc cũng bình phục, gần như đã không còn thấy khủng hoảng lúc trước.

Khi Ngu Nguyệt Quyên đến Viện Tỏa Lan thăm cháu, cũng mang theo ít đồ sơ sinh mấy ngày nay nàng làm cho cháu. Ngu Nguyệt Quyên thêu thùa rất tốt, đồ sơ sinh được làm thật tinh xảo, mặt trên thêu chữ Cát Tường, vải cũng chọn loại mềm mại thoải mái, có thể nói lên được Ngu Nguyệt Quyên có bao nhiêu yêu thích với đứa cháu này.

Khi A Manh đang xem đồ, Ngu Nguyệt Quyên đưa tay ôm bé con đang nằm trên giường lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cháu ngoan, nhìn cô cô này, nhìn nào, ngoan a ~~”

Khi A Manh lật đến tã, Ngu Nguyệt Quyên đã leo lên giường, nằm lên ôm bé con vào lòng, lại hôn khuông mặt nhỏ nhắn: “Cháu yêu, cô cô ở đây này, nhìn nào, ngoan a~~”

Bé con kêu nha một tiếng, không ai có thể hiểu được ngôn ngữ của bé, nhưng phản ứng này khiến cho bao người cảm thấy được là tiểu tử kia nghe hiểu được ý của mình. Cho nên, bé con đáp lại khiến cho tiểu cô nương xưa nay vốn kiêu ngạo lại thật là kinh hỷ, liên tục cười nói chuyện với bé con.

Bé con y nha kêu một tiếng, không ai nghe hiểu được ngôn ngữ trẻ con của bé, nhưng loại phản ứng này vẫn làm cho mọi người vui mừng không thôi, cảm thấy tiểu tử kia là nghe hiểu được mình nói. Cho nên bé con đáp lại làm cho tiểu cô nương xưa nay biểu hiện kiêu ngạo vô cùng kinh hỉ, liên tục cười nói Tể Tể nghe hiểu lời của nàng.

Kỳ thật từ khi cái tên “Tể Tể” được ra đời, biểu tình của Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên là… Không đành lòng, nhưng sau khi biết là Ngu Nguyệt Trác tự mình đặt, đành thôi, tuy có hơi lạ, nhưng vẫn rất đáng yêu, trong lòng thấy may mắn là ở Ngu gia, đại danh của đứa nhỏ là để trưởng bối đặt, không cần lo lắng bé con sẽ lại có một cái tên độc đáo nữa.

“Mới được hai tháng, thị giác và thính giác chưa phát triển, không nghe được giọng của ngươi nói.” A Manh sát phong cảnh nói thật.

Quả nhiên, lời này liền bị tiểu cô nương xem thường, có một chút chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, liếc mắt nói: “Tẩu không thể bớt tranh cãi với ta được sao? Không chọc người tẩu sẽ khó chịu sao?”

A Manh ngốc nghếch đáp: “Không sao, anh muội nói ta như vậy tốt lắm.”

“Anh ta nhất định là gạt tẩu.” Ngu Nguyệt Quyên không nói gì một lúc, sau đó lại phun ra một câu nữa, “Tẩu thật là dễ lừa.” Nói xong trong lòng âm thầm lừa A Manh.

A Manh thu hồi tươi cười, hừ một tiếng.

Nhìn A Manh cũng bị mình chọc tức, Ngu Nguyệt Quyên hài lòng ôm bé con hôn vài cái.

Trong khi hai cô gái đang giận dỗi, nha hoàn lại bẩm báo phu nhân phủ Thái Sư đến chơi.

Bởi vì hai nhà cách vách, nam chủ nhân có quan hệ tốt, cho nên hai phu nhân đã bắt đầu kết giao, thường xuyên qua lại, A Manh cùng Ôn phu nhân đã quen nhau. Đương nhiên, Ngu Nguyệt Quyên dù không được tự nhiên cũng đã gặp Ôn phu nhân vài lần, nhưng nàng vẫn tính là không quen biết.

Bởi vì đã quen thuộc, cho nên khi Ôn phu nhân đến, không cần trình thiếp trước, trực tiếp cho người đến bẩm báo là được.

Khi Như Thúy vào, liền thấy hai cô gái đang ngồi trong phòng ngập tràn ánh nắng, hé ra một tiểu anh nhi được bọc trong bộ lông hồ ly ấm áp.

Nha hoàn dâng trà xong, im lặng lui sang một bên.

Ôn phu nhân họ Hạ, khuê danh Như Thúy, nghe nói từ nhỏ đã bị bán cho phủ Thừa tướng trở thành nha hoàn bên người nữ nhi của Thừa tướng, sau này khi nữ nhi Thừa tướng gả cho Túc vương trở thành Túc vương phi, nàng cũng thành nha hoàn hồi môn đến phủ Túc vương. Mà điều khiến không ai đoán được, là một nha hoàn, nhưng sau khi được con của Trấn Quốc công vừa mắt, đã bài trừ nhiều khó khăn để cưới nàng làm vợ.

A Manh ban đầu cũng giống mọi người, cảm thấy Như Thúy thật sự may mắn, từ một nha hoàn có thể được Ôn Lương coi trọng, cưới hỏi đàng hoàng làm chính thê, vận khí này thật sự là quá tốt đi. Đương nhiên, ngoài thân phận chênh lệch, còn là văn hóa, trình độ giáo dục không giống, cho dù Như Thúy đã trở thành nghĩa muội Túc Vương, cũng không thể bỏ đi được thân phận trước kia của nàng. Như thế tức là hai người không xứng đã cứng rắn tiến đến với nhau, có lẽ ngay từ đầu đã có tình cảm nên tất cả đều không thành vấn đề. Hôn nhân không phải trò đùa, cuộc sống không theo kịch bản, thời gian trôi qua, nhiều vấn đề mới phát sinh. Mà như thế tức là, bình thường đều là người có thân phận thấp hơn phải chịu thiệt, kỳ thật Như Thúy cũng rất đáng thương, nàng từng là một nha hoàn, bất kể thế nào nàng cũng khó có thể gia nhập một đại gia đình có lịch sử lâu đời. Càng làm cho mọi người nghĩ nhiều hơn là có một trượng phu vĩ đại như vậy, có một nhà chồng phức tạp như vậy, làm người thật vất vả a.

Nhưng khi nàng cùng Như Thúy thân hơn, tâm tình đã chuyển biến một trăm tám mươi độ, nàng cảm thấy kẻ đáng thương phải là Ôn Lương mới đúng! Dùng cách nghĩ của Ngu Nguyệt Quyên thì thấy Như Thúy cô nương chính là một người may mắn, nhưng nên gọi nàng là Nhị Thúy mới phải, ai chống lại nàng đều nghẹn khuất thổ huyết.

Nữ nhân như vậy không làm tức chết mọi người là tốt rồi, ai có thể chọc giận nàng? Đặc biệt, sau lưng nàng còn có Túc Vương và Túc Vương phi làm chỗ dựa – dám bắt nạt nàng, cần phải nhìn Túc Vương đã, tin tưởng chỉ cần gặp Túc Vương một lần, thì sẽ không dám chống lại người của Túc Vương, đó là tự tìm phiền phức.

A Manh mời Như Thúy uống trà, Ngu Nguyệt Quyên mặc dù không được tự nhiên, nhưng cũng khống chế biểu tình, chào Như Thúy, sau đó cũng im lặng ngồi một bên, cho thấy là mình không muốn nhập hội cùng hai người kia. Ngu Nguyệt Quyên cũng là người thông minh, sớm nhận ra A Manh ngốc nghếch cùng Như Thúy kia chính là những kẻ khiến cho người ta tức giận, đặc biệt khi hai nữ nhân này ở cùng một chỗ, quả thực là sức chiến đấu được nâng cao, nàng chỉ là người bình thường, ăn không tiêu a.

“A Manh, ta mang tặng cục cưng lễ vật, đây là trống hôm qua ta đi trên đường nhìn thấy, có vẻ hay, liền mua.” Như Thúy đem một vật màu đỏ đến trước mặt bé con lắc lắc, vang lên một thanh âm đinh đinh đang đang. Nhìn giống trống bỏi, nhưng thanh âm không hề chói tai, hay hơn trống bỏi.

"Cám ơn." A Manh cười tủm tỉm tiếp nhận.

Như Thúy có vẻ rất thích bé con, từ sau khi bé con đầy tháng, nàng ba ngày hai lần đều đến phủ tướng quân, mỗi lần đến lại tặng đồ cho bé con, cũng thích ôm bé con nữa. Đừng nhìn nàng mới thành thân nửa năm, lại chưa sinh đứa nhỏ, nhưng nàng đã ôm đứa nhỏ thành thạo. A Manh nghĩ, hẳn khi nàng chưa xuất giá đã ở phủ Túc vương chăm sóc tiểu quận chúa nên có kinh nghiệm.

“A Manh, nhìn bộ dáng bé con thật giống tướng quân, chỉ có đôi mắt là giống ngươi. Ai nha, nói cho ngươi, Vương gia đại ca nhà ta – chính là tiểu quận chúa Túc vương bộ dáng cũng giống Vương gia đại ca, ngay cả tính cách cũng giống, con ngươi về sau không biết có giống tướng quân không nhỉ?”

Nghe nói vậy, A Manh nhớ đến lần đầu tiên gặp tiểu quận chúa, sau đó nghĩ đến tính tình và diện mạo của con mình, mặt có chút tái, mà Ngu Nguyệt Quyên còn ngại chưa đủ, rụt rè nói thêm: “Con của anh ta, đương nhiên phải giống rồi.” Vì thế mặt A Manh lại càng tái thêm.

“A Manh ngươi sao vậy?” Như Thúy nhìn sắc mặt của A Manh, sau đó nghĩ đến cái gì, nói nói: “Ngươi có phải không muốn con ngươi giống tướng quân? Ai nha, ta biết, tiểu thư nhà ta cũng vậy, nàng cũng không muốn tiểu quận chúa giống tính của Vương gia, nói như vậy sẽ làm nàng buồn.” Nói xong, nhe răng cười, còn là cười đến đáng yêu.

A Manh nhớ hôm gặp tiểu quận chúa, từ đó có thể cảm nhận được nỗi đau của Túc vương phi, đột nhiên cảm thấy Túc vương phi thật là sáng suốt, có cơ hội, nàng phải làm quen mới được.

“Phải rồi, hôm kia ta có nói với tiểu thư nhà ta về cái tên Tể Tể của con ngươi, tiểu thư nói thực đáng yêu, xem ra cá tính của tướng quân cũng hay nha, thực gọi là …”

"..."

A Manh lại cảm thấy Túc vương phi cũng không thực sự sáng suốt, nhìn bộ dáng của Như Thúy, phỏng chừng điều đó là sự thật, thôi thì nàng cũng nên dẹp ý định đó đi.

Hai đóa hoa ở một bên nói nói, Ngu Nguyệt Quyên ở bên còn lại ngẩng đầu nhìn trời, tạo một góc bốn mươi lăm độ, vừa có hiệu quả về thị giác, vừa có chất nghệ sĩ.

“Phải rồi, còn vài ngày nữa là Tiết Thượng Tị, A Manh, ngươi có kế hoạch gì chưa?” Như Thúy vừa đùa với bé con vừa hỏi.

“Ta chưa có, ngươi có kế hoạch gì sao?” A Manh hứng trí bừng bừng.

Đầu tháng ba là Tiết Thượng Tị. Trong tháng ba, mọi người đều có những hoạt động gieo trồng, du xuân, du hồ náo nhiệt.

Tiết Thượng Tị hằng năm, kinh thành đều náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ đều đầy người, rất nhiều nơi tổ chức hội chùa, ở gần sông còn tổ chức đua thuyền, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

“Nghe nói, năm nay ở thành nam có hội chùa rất vui, trong đó, có phường nhạc Lưu Phương biểu diễn. Chúng ta cùng đi đi, thuận tiện ở trong miếu thắp hương bái phật tổ phù hộ thân thể Ôn đại nhân khỏe mạnh, mọi sự như ý.”

Nghe đến ba chữ “Ôn đại nhân”, Ngu Nguyệt Quyên không nhịn được lơ đãng liếc mắt một cái, gặp đôi mắt tươi cười của nữ tử kia, trong lòng lại có chút chột dạ, đang muốn quay đi, đối phương đã hướng nàng tươi cười, nói: “Nguyệt Quyên, cũng cùng đi nhé, mọi người đều thích náo nhiệt phải không? Cũng coi như đi giải sầu.”

Ngày đó Như Thúy ở phủ tướng quân cũng nghe được chuyện tiểu thư của tướng quân phủ không cẩn thận bị thương – đây là cách nói của phủ tướng quân với bên ngoài – Như Thúy biết thương ở chân là chuyện phiền toái nhất, hành động không tiện, không thể di chuyển, chỉ có thể ngồi ngốc một chỗ vô cùng nhàm chán, cho nên khi thương thế của Ngu Nguyệt Quyên tốt lên, nàng xuất phát từ thiện tâm mời Ngu Nguyệt Quyên đi hội chùa.

"A, ta..."

Ngu Nguyệt Quyên đang muốn cự tuyệt, ai ngờ, A Manh lại nói: “Nguyệt Quyên cũng đi đi, hay là đã có người khác mời muội đi rồi?”

Đương nhiên là không có!

Trước kia nàng cũng quen biết với nhiều người, nhưng vì thân phận anh trai thay đổi, không biết có phải vì ghen tị không mà dần dần đều rời xa nàng. Mà đặc biệt sau khi thân phận của anh trai được nâng lên, nhiều nam nhân đến trước mặt nàng thể hiện, điều này càng kích thích những tiểu thư vốn cao cao tại thượng kia, vì thế làm sao có thể cùng nàng kết giao nữa, do đó bất tri bất giác hình thành một loại hình thái lúng túng, nàng cùng những người đó chỉ có thể ‘bằng mặt’ mà thôi. Cho nên, nàng cảm thấy, những ngày này, mấy người đó hẳn sẽ không mời nàng đi xem hội chùa đâu.

Nhìn hai người kia đang nhìn chằm chằm mình, một là ngốc nghếch, một là nhị thiếu, áp lực của Ngu Nguyệt Quyên thật lớn, không cẩn thận liền gật đầu đồng ý. Sau đó khi hai người kia thảo luận khí thế ngất trời, Ngu Nguyệt Quyên trong lòng lại hối hận, nàng vì sao lại đáp ứng lời mời của tình địch a?

Không ai để ý đến, bé con ở một bên kêu i ô, Ngu Nguyệt Quyên thấy thế, đột nhiên thấy bé con cũng như mình thật đáng thương, đột nhiên sinh ra một cảm giác tương liên, ôm lấy cháu ngoan, xoa nắn bàn tay nhỏ nhắn của bé, trong lòng bỗng thấy mềm mại.

Như Thúy cùng A Manh thương lượng xong, Nhị Thúy cô nương mới hài lòng rời đi.

Ngu Nguyệt Quyên nhẹ nhàng thở ra, nàng biết Ôn Lương không thích mình không phải là lỗi của Như Thúy, nhưng hiện tại làm cho nàng không thể ái mộ nam nhân khác là – nàng vẫn ái mộ nam nhân kia – mà thê tử của hắn lại khảo nghiệm lý trí của nàng. Đặc biệt tình địch của nàng lại có thể chỉ bằng hai ba câu đã làm nghẹn khuất người khác, Ngu Nguyệt Quyên lại càng không muốn ở cùng một chỗ, thật rối rắm.

Chờ Như Thúy rời đi, A Manh đem bé con đang túm tóc cô cô ôm lại, ai biết bé con đang nghịch không chịu buông tay, mà Ngu Nguyệt Quyên sợ bé bị thương, chỉ có thể chật vật hùa theo, cuối cùng vẫn là được A Manh hỗ trợ mới tháo được ra.

“Kỳ thật, Ôn phu nhân nói đúng, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, nói không chừng tâm tình muội cũng tốt hơn.” A Manh nói xong, lại ôm mặt bé con, nắn nắn, bóp bóp về nhiều hình dáng, đến khi bé con hai mắt rưng rưng mới thân thiết trấn an bé.

Nhìn A Manh dám ngang nhiên bắt nạt cháu mình, Ngu Nguyệt Quyên tức giận trừng mắt nhìn nàng, ôm bé con lại, nói: “Tẩu dám khinh dễ cháu ta, cẩn thận ta báo với anh ta.”

A Manh nhún nhún vai, một bộ dáng lợn chết không sợ nước nóng, khiến Ngu Nguyệt Quyên chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi.

***************

Buổi tối, A Manh dỗ bé con ngủ xong, mới chầm chậm về phòng.

Kỳ thật, nếu không phải sợ vị mỗ tướng quân buổi tối đột nhiên trở về, nàng thật muốn ngủ cùng con. Mà nàng biết, Ngu Nguyệt Trác tuy là sủng con, nhưng hắn tuyệt không tán thành việc cưng chiều đứa nhỏ, giống như việc ngủ cùng đứa nhỏ là việc hắn cho là một loại cưng chiều, kiên quyết không cho phép. A Manh không dám can đảm kêu gào với tướng quân biến thái đành phải nhượng bộ chuyện này.

Vừa mới vào cửa, trong phòng đã truyền đến tiếng nước.

Nghe thanh âm, A Manh biết là Ngu Nguyệt Trác đã trở lại, dù trong tâm trí bảo là không muốn hắn về, nhưng ý thức việc nam nhân kia trở về, nhất thời ý chí không khống chế được phản ứng của thân thể, liền chạy vào.

Vì thế ——

Trong mờ mịt hơi nước, thân thể nam tính lõa thể hiện ra trước mặt nàng, màu da gợi cảm dưới ánh nến, thân hình rắn chắc dính bọt nước. Khi nàng vào, hắn mới bước ra từ thùng nước, từ góc độ của nàng, còn nhìn thấy được thắt lưng rắn chắc, còn có quái vật nằm giữa hai chân thẳng tắp nữa…

Hắn nâng mặt lên, nhìn nàng đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn nhã mang theo ý cười quen thuộc, ngay cả đôi mắt cũng đầy ý cười, dưới màn sương khói càng tuấn mỹ mê người.

A Manh cảm thấy mũi mình nóng nóng, dường như có cái gì muốn chảy ra, vội nắm mũi, chết cũng không để bản thân xấu hổ ở trước mặt hắn, mà trong quá trình này, nàng có chút chần chờ là mình nên đi ra ngoài hay tiếp tục nhìn xuống dưới, phong cảnh này thật mê người nha….

Nàng chỉ thất thần trong nháy mắt, đã bị vị tướng quân không biết thẹn kéo lại, ôm nàng vào lòng.

“Gấp như vậy, là muốn vi phu?” Hắn cúi đầu, khàn khàn nói bên tai nàng, thậm chí còn ái muội, cắn khuyên tai nàng một cái.

A Manh hoảng sợ, muốn nhảy ra, nhưng tay bên hông đã nhanh hơn, khi cúi đầu, đương nhiên nhìn thấy này nọ dưới thân hắn, cứ như vậy hiện lên trước mắt nàng – quả thực như người không biết thẹn đem ‘chim’ đi dạo.

“Chàng mặc quần áo vào đã…” A Manh đen mặt đề nghị.

Ngu Nguyệt Trác lơ đễnh: “Ta không ngại nàng nhìn, khẩn trương làm gì? Nàng cũng muốn tắm sao? Đến, ta giúp nàng…”

"Không, không cần, ta đã tắm sạch —— uy!"

A Manh luống cuống túm quần áo mình, kiên quyết không để hắn cởi thắt lưng – với thân thể này, nàng không cần để bản thân mình lộ ra cho hắn nhìn! Dù sao, trước khi giảm béo thành công, nàng cũng không muốn cho hắn nhìn đến dáng người mình, trừ khi trong bóng đêm không có đèn.

Cuối cùng, thấy nàng giãy dụa quyết liệt, người nào đó trực tiếp điểm huyệt, đem thoát quần áo của nàng ra khiến A Manh thiếu chút rơi lệ, nhìn thật đáng thương, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhìn mặt nàng bị hơi nước làm ẩm ướt, cười hỏi: “Nàng sợ cái gì?”

Trong lòng A Manh vừa ủy khuất, vừa giận, chỉ có thể rầu rĩ nói, “Chẳng lẽ chàng không thấy cảm giác không đúng sao?”

Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, sờ sờ bụng nàng, cười nói: “Sờ thấy thịt mềm, cảm giác không tệ.”

A Manh thiếu chút nữa đỏ mặt, nam nhân này … thật muốn cắn hắn a!

Ngu Nguyệt Trác chớp mắt, đột nhiên cười hỏi: “Được rồi, nàng đã để ý, ta đây đem thổi hết đèn, có thể được chưa?”

Phản ứng của hắn làm nàng không theo kịp, có chút ngốc ngốc, nói: “Nga, có thể a…”

Có thể cái gì?

Như có một trận gió thổi đến, trong phòng liền tối đen như mực.

Đến khi nàng thoát hết quần áo, ngâm mình trong nước, A Manh vẫn còn ngây ngốc, không hiểu sao mọi việc lại phát triển quỷ dị như vậy…

Không đúng, nghe nói người tập võ khi đạt đến tu vi cao, cho dù trong bóng đêm cũng sẽ nhìn rõ mọi vật.

A Manh thiếu chút nữa tức đỏ mắt: cho nên bộ dáng hiện tại của nàng, xem như đã bị nam nhân kia xem hết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.