Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 93



“Ngu tướng quân, ngươi không thể giết ta, nếu không em gái ngươi sẽ không bao giờ được tìm thấy.” Cổ Âm Đạt nói xong, ánh mắt như vô tình nhìn vào A Manh.

A Manh nháy mắt mấy cái, không hiểu hắn nhìn mình làm gì, nhưng vẫn phát hiện sát ý trong mắt hắn. Hắn đối với A Manh có sát ý.

Hai mắt Ngu Nguyệt Trác thâm thúy, thanh âm kỳ lạ mang theo hàn ý: “Thu hồi ánh mắt của ngươi lại, bằng không hiện tại ta sẽ giết ngươi ngay lập tức. Hoặc là đem ngươi về Bắc Việt giao cho Vương Đình xử lý!”

Cổ Âm Đạt trầm mặc một chút, rốt cuộc không cam lòng buông sát ý kia.

Cổ Âm Đạt cùng Hoa Yêu Nhi đều biết tính mạng bọn họ hôm nay đã nằm trong tay người này, cho nên hai người đều không kháng cự. Kỳ thật, bọn họ có tài như vậy mà thảm như thế này, đều là do Diêm Ly Trần ban tặng, bọn họ không nghĩ là Diêm Ly Trần lại nhúng tay vào - thậm chí hành tung của Diêm Ly Trần vài năm nay bất định, không ai nghĩ hắn lại ở kinh thành, ai có thể nghĩ ra chứ!?!

“Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói ra hành tung của em gái ta.”

Cổ Âm Đạt nghiêm túc quan sát hắn, đây là anh hùng của Đại Sở, cũng là kẻ làm cho Bắc Việt hận thấu xương. Cổ Âm Đạt không thể không thừa nhận, nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, thì đó là một nam tử vĩ đại, thậm chí tràn ngập tính lừa gạt, không ai nghĩ người tuấn nhã như một thư sinh ở viện Hàn Lâm này lại có thể dùng binh như thần, quả là sát phạt ảo tưởng của mọi người.

Nhưng hiện tại, không ai dám coi thường hắn.

Quan sát một lúc, Cổ Âm Đạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hoa Yêu Nhi, nói: “Yêu Nhi, xem ra hôm nay đôi ta phải làm một đôi uyên ương xấu số rồi!”

“Cổ ca ca nói phải ~~” Hoa Yêu Nhi thu hồi thái độ yếu ớt khi đối mặt với Diêm Ly Trần, nghe thanh âm của Cổ Âm Đạt cũng cười một tiếng. Nàng ta là một nữ tử xinh đẹp, ánh mắt động lòng người càng làm hiện lên phong tình mềm mại đáng yêu, dù hiện tại bị thương, sắc mặt thật sự khó coi nhưng cũng không tổn hại đến mị thái trời sinh của nàng ta. Nàng ta ôn nhu cười với Cổ Âm Đạt, sau đó từ trong lòng lấy ra một tấm da dê, đưa cho Ngu Nguyệt Trác.

Trát một tiếng, Ngu Nguyệt Trác dùng phi kiếm đâm vào tấm da dê.

Một bàn tay A Manh bị hắn nắm, như chim nhỏ nép vào người hắn, sau vài lần giãy dụa không thành, cam chịu thân mật với hắn trước công chúng – dù sao cũng không có người dám có ý kiến. Lúc này, nhìn động tác của hắn, đương nhiên là tò mò, đến khi nhìn thấy chuôi kiếm đâm vào tấm da dê, mũi kiếm ánh lên màu sắc quỷ dị, trong lòng A Manh ngộ ra.

Thì ra tấm da dê này có độc.

Nữ tử Thiên Âm cung trời sinh thích làm loạn quan hệ nam nữ, không coi lễ giáo ra gì, vì thế bị người khinh thường. Tuy vậy, nhưng không ai dám động vào, thậm chí khi gặp yêu nữ của Thiên Âm cung cũng phải tránh đi, nguyên nhân chính là vì độc của Thiên Âm cung. Người của Thiên Âm cung hành tẩu trên giang hồ, người nào cũng có một hai kịch độc bá đạo trong người, không ai có thể nói rõ là độc gì, nếu ngươi không có thể chất bách độc bất xâm, tốt nhất không nên trêu chọc Thiên Âm cung.

Hoa Yêu Nhi nhìn động tác của Ngu Nguyệt Trác, cười một chút, quyến rũ nói: “Cửu Kiếm công tử quả nhiên là người thận trọng. Theo bản đồ này sẽ tìm được em gái ngài, địa điểm là ở trong rừng này, trong đó có bày bố trận, khi vào trận, cần đi theo bản đồ, bằng không sẽ bị lạc trong rừng. ”

Cho nên, đó cũng là nguyên nhân vì sao Hà Minh là rừng cây nhỏ thôi nhưng lại rất ít người đến, bị lạc ở đây đều sẽ biến thành một đống xương trắng, không có khả năng sống sót.. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong chùa không đến đây trấn thủ.

“Quá khen.” Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng cười, mũi kiếm run lên, tấm da dê đã bị đá lên trên tường, dính trên đó, từ đó, bản đồ hiện lên trước mặt mọi người.

“Đó là cơ quan được xây từ mấy trăm năm trước.” Diêm Ly Trần kiến thức rộng rãi, lập tức nói ra lai lịch bản đồ. “Nghe nói, cơ quan này thiên biến vạn hóa, sát khí rất mạnh, thật không ngờ trong kinh thành lại có một cơ quan thế này, lại còn có thể ở ngay ngoài thành, tại chùa Bạch Mã.”

Tuy có thể đi thông, nhưng cơ quan thật sự là hiểm trở, người có bản đồ cũng chưa từng nghĩ đến việc đi vào đấy. Lúc ấy, nếu không phải bọn họ bị Ngu Nguyệt Trác làm cho gấp rút, cũng sẽ không nghĩ đến việc đem người vào đó. Kế hoạch của bọn họ, không tính tới chuyện Ngu Nguyệt Trác có thể thu được tin tức nhanh như vậy mà trở lại, hơn nữa, còn có Diêm Ly Trần làm kỳ đà cản mũ, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Ngu Nguyệt Trác sai người vẽ một bản đồ giống như trong tấm da dê, sau đó mới đem bản đồ nhiễm độc kia hủy đi - hắn không giải được độc của Thiên Âm cung, tốt nhất là hủy đi. Lại hỏi: “Hoa cô nương, nghe nói khinh công của Thiên Âm cung rất giỏi, em ta chắc là được ngươi mang đi phải không?”

Hoa Yêu Nhi gật đầu, “Tướng quân xin yên tâm, ta chỉ mang lệnh muội đặt ở cửa, chỉ cần từ bản đồ tìm được cửa, là có thể mang lệnh muội đi, không có chuyện gì.”

Ngu Nguyệt Trác hướng nàng chắp tay, ôn nhã nói cảm tạ, lại không để ý đến khuôn mặt run rẩy của Hoa Yêu Nhi, phân phó một thị vệ trẻ tuổi bên cạnh: “Tề Lẫm, ngươi mang người đi theo bản đồ này tìm người về.”

A Manh tò mò nhìn, phát hiện những người này không phải là thị vệ mà là thân binh của Ngu Nguyệt Trác, người hắn phân phó không phải là một tiểu bình, mà là một người có diện mạo cứng rắn, đoán chừng là một giáo úy.

Người nọ lĩnh mệnh rời đi.

Giải quyết xong việc này, không khí lại có chút ngưng trệ.

Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Cổ Âm Đạt, nghĩ nghĩ, nói: “Cổ Âm Đạt, không biết hành động lần này của ngươi là vì bản thân hay là vì người trong tộc? Người giang hồ có quy củ của người giang hồ, triều đình có quy củ của triều đình, ngươi lần này cấu kết với người trong giang hồ làm loạn vì tư oán hay vì thù nước?”

Cổ Âm Đạt trầm mặc một chút, lộ vẻ cười khổ, “Ngu tướng quân, trong lòng ngươi đã hiểu còn cần tại hạ nói rõ sao? Lần này ta thất bại, ngươi định tội thế nào cũng được. Chỉ mong ngươi… đừng động đến người của bộ tộc ta, bọn họ đều là người vô tội…”

“Vô tội? Vậy người Bắc Việt hàng năm xâm phạm biên giới Đại Sở, giết hại dân chúng Đại Sở là sao? Dân chúng của Đại Sở cũng là vô tội mà.” Ngu Nguyệt Trác từng bước ép sát, “Nhưng mà, bắt người nhà để đạt được mục đích, ta có thể thông cảm, cho nên ngươi thua, nên nhận kết quả.”

Cổ Âm Đạt thở dài một tiếng, sau đó không phản kháng, để người ta điểm huyệt mình, thành người bình thường trói gà không chặt.

Hành động lần này của Cổ Âm Đạt, mục đích là bắt vợ của Ngu Nguyệt Trác để áp chế Ngu Nguyệt Trác, chỉ cần Đại Sở không có vị tướng quân này, liên minh ở Bắc Việt sẽ không cần để Đại Sở vào mắt, Vương Đình cúi đầu cũng không phải là thực tâm, chỉ là kiêng kị Ngu Nguyệt Trác mà thôi. Cho nên Ngu Nguyệt Trác đã thành một cột mốc mà Bắc Việt cần loại bỏ, chỉ cần loại được người này, dù chiêu số âm hiểm cỡ nào, người Bắc Việt đều phải làm cho bằng được.

Đương nhiên, hành động lần này của Cổ Âm Đạt dù có người bày mưu đặt kế, nhưng vẫn lo lắng thất bại. Cho nên thao túng tất cả đều là hắn, Ngu Nguyệt Trác như thế nào cũng không thể tra ra bộ tộc của hắn. Hơn nữa, trọng điểm làm, hành động lần này không hề dùng quyền lực chính trị, hoàn toàn dùng lực lượng trong giang hồ, dù là Thiên Âm cung hay Thanh Môn, đều không phải là thế lực triều đình, cho nên Đại Sở không thể truy cứu, đây chính là điểm mà hắn dựa vào.

Giải quyết xong Cổ Âm Đạt, Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Hoa Yêu Nhi, cười nói: “Không biết cung chủ Thiên Âm cung có ý kiến gì không?”

Hoa Yêu Nhi nhún nhún vai, nhìn nữ tử ngốc nghếch bên cạnh nam nhân này, đột nhiên cười quyễn rũ với họn họ: “Tướng quân lầm rồi, tôn sư của ta không có ý kiến gì với ngươi, nhưng sư tỷ ta Hoa Tự Ngọc đối với ngươi lại rất có ý kiến đó, đặc biệt hy vọng có thể gặp được phu nhân tướng quân một lần, nên cho Yêu Nhi phối hợp với Cổ ca ca đi mời phu nhân ngươi đi uống chén trà.”

“Hoa Tự Ngọc?” Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía nàng ta, mặt mày nghi hoặc, “Nàng ta biết phu nhân ta?” Sau đó nhìn về phía A Manh đang u mê, mắt lóe lên ánh sáng ít người biết.

A Manh bị hắn nhìn mà giật mình, não còn chưa kịp nghĩ, vội kêu lên: “Chàng đừng nhìn ta, ta không biết nàng ta, càng không thể có cơ hội vượt tường nhìn nàng ta, không làm chuyện gì có lỗi với chàng.”

"..."

Một trận gió thổi qua, mọi người đờ đẫn nhìn người nào đó lanh mồm lanh miệng, hoài nghi có phải mình nghe lầm?

Sau khi A Manh nói xong, đầu mới kịp suy nghĩ, vẻ mặt ảo não, khuôn mặt đỏ bừng, thầm mắng chính mình. Nhưng không thể trách nàng, từ sau khi phát hiện nhân sinh quan của nam nhân này lệch lạc, ngay cả nữ nhân cũng ghen, nàng đã bị hắn bắt nạt đến độ mỹ nữ cũng không dám nhìn, mà vừa rồi hắn dùng ánh mắt mắt kia nhìn nàng làm da đầu nàng run lên, ngây người nói ra điều mất mặt.

Lúc này, Diêm Ly Trần hảo tâm nói: “Đệ muội yên tâm, ngươi thực không làm ra chuyện gì có lỗi với hắn, mà là hắn làm chuyện có lỗi với ngươi.”

“Hả?” Sống lưng A Manh thẳng lên, nghiêm túc nhìn vị tướng quân kia, trong lòng sắc bén cực kỳ.

Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Hoa Yêu Nhi, vốn dĩ Hoa Yêu Nhi đang muốn cười, lại bị ánh mắt kia chiếu vào, nháy mắt thấy lạnh toàn thân, vội nói: “Ngu tướng quân, ngươi quên sao? Bốn năm trước, trên núi Thanh Hà, trong từng trúc, sư tỷ ta đã gặp ngươi một lần.”

Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng ta, không có phản ứng.

“Sau đó thì sao?” A Manh như đang đi bắt kẻ thông dâm, lập tức hỏi, trong lòng thầm ngứa ngáy tính toán nếu vị tướng quân này dám làm chuyện có lỗi với mình, lập tức nguyền rủa hắn.

Hoa Yêu Nhi không dám nói, nàng ta có cảm giác, nếu mình nói thêm, Ngu Nguyệt Trác sẽ một kiếm bổ đôi mình. Nhưng Hoa Yêu Nhi không nói, không có nghĩa là không có người nói.

“Sau đó, Hoa Tự Ngọc nói, nàng ta nguyện bỏ qua rừng rậm chỉ cần Tiểu Nguyệt Trác này.” Diêm Ly Trần như đang kể lại chuyện xưa, dùng một ngữ khí không lạnh như trước nữa: “Tiểu Nguyệt Trác đương nhiên cự tuyệt, sau đó, Hoa Tự Ngọc còn nói, nàng ta không mong có thể vĩnh viễn ở cạnh hắn, chỉ mong được cùng hắn có một đoạn nhân duyên. Sau đó bọn họ cùng nhau đi.”

Cùng nhau đi là một khái niệm rất lớn, thật làm cho người ta YY vô hạn.

A Manh lạnh mắt, không có phản ứng, khiến cho nhiều người muốn xem kịch vui ở đây có chút thất vọng.

“Sư tỷ ta đối với Ngu tướng quân nhiều năm như một, đều ngóng trông Ngu tướng quân, để nàng có thể đi theo cạnh người, cho dù làm thiếp cũng cam nguyện. Chỉ tiếc, Ngu tướng quân sau đó lại ra chiến trường, đến khi khải hoàn trở về, sư tỷ ta muốn đi tìm tướng quân, nhưng lại nghe nói tướng quân đột nhiên thành thân… Sư tỷ đối với tướng quân khó có thể quên, cũng muốn nhìn xem phu nhân tướng quân là người thế nào, cho nên mới đồng ý cho Yêu Nhi phối hợp với hành động của Cổ ca ca.”

Hoa Yêu Nhi nói có phần đúng, những người ở đây đều nửa tin nửa ngờ như A Manh. Nếu A Manh rơi vào tay yêu nữ Thiên Âm cung, xương cốt sẽ không còn. Người của Thiên Âm cung xưa nay đối với tình địch vốn không lưu tình.

Hiểu rõ sự tình, Ngu Nguyệt Trác cho người áp giải hai người đi.

Khi Cổ Âm Đạt đi qua bên người Diêm Ly Trần, đột nhiên dừng lại, nói với hắn: “Ngươi,… ta vẫn có câu muốn nói với ngươi, người mà ngươi muốn tìm, kỳ thật đã không còn trên đời.”

Cặp mắt lạnh băng của Diêm Ly Trần gắt gao nhìn theo hắn, đến khi không thể thở nỗi nữa, mới rời tầm mắt, lãnh đạm nói: “Ta không tin!”

Cổ Âm Đạt nở nụ cười, quay lại nhìn A Manh nói: “Ta vốn rất tin vào bói toán. Hiện tại biết được năng lực của phu nhân tướng quân, ta hiện tại lại không thể tin. Phu nhân, không biết hôm nay việc ngươi nguyền rủa….”

A Manh nhớ đến lời nguyền của mình trong lúc vô ý, đột nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn, Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, không hiểu nguyên nhân nên không nói gì. Chỉ có Diêm Ly Trần lạnh lùng nói: “Dù sao cũng chỉ ba năm, ngươi cố chịu đi.”

Ba năm không quan hệ, chịu cái đầu ngươi ấy!!!!

Vì thế Cổ Âm Đạt lại thêm xác nhận vị Trần gia tùy hứng này đã hận câu nói vừa rồi của mình, đành cười khổ ngậm miệng lại, để binh lính mang đi.

Chờ khi bọn họ đi rồi, Ngu Nguyệt Trác cũng mang A Manh rời khỏi, đi về phía phòng khách của chùa nghỉ tạm, chờ người mang tên Tề Lẫm cứu Ngu Nguyệt Quyên ra. Mặc dù có bản đồ, nhưng tiến vào rừng cây cũng cần có công phu, cho nên, bọn họ cần có thời gian. Mà dường như Diêm Ly Trần không được vui, cho nên cũng kéo Dung Nhan lại đây, không nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dung Nhan, kéo nàng vào phòng cách vách.

A Manh chỉ nhìn thoáng qua, không để trong lòng.

“Sao chàng không tự mình đi cứu Nguyệt Quyên?” Sau khi A Manh uống một ngụm trà xong, hỏi.

Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh nói: “Không cần, chỉ cần Tề Lẫm là được rồi.”

Rối rắm một lát, A Manh trừng mắt hỏi: “Không phải chàng nhìn trúng Tề Lẫm chứ?”

“A Manh thật thông minh!” Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng như sờ đầu mèo con, sau đó hỏi: “Vừa rồi vì sao nàng không tức giận?”

“Tức giận chuyện gì?” A Manh nghi hoặc hỏi hắn.

Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng thật lâu, rồi nói: “A Trần nói, Hoa Tự Ngọc muốn cùng ta nảy sinh một đoạn nhân duyên, sau đó, ta cùng Hoa Tự Ngọc liền đi cùng nhau. Nàng sao lại không nghi ngờ hay tức giận? Ta đã chuẩn bị để nàng đánh ghen rồi mà!”

Nghe hắn nói còn mang theo oán khí, thiếu chút nữa A Manh nở nụ cười, cảm thấy hình như nàng không tức giận thực khiến hắn thất vọng. Nhưng thực ra trong lòng A Manh có tức giận, nam nhân này khi còn trẻ đã chạy khắp thiên hạ, chọc không ít hoa đào, không may chính là nàng, thực là không công bằng.

“Cần hoài nghi sao?” A Manh hợp tình hợp lý nói, cố dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, muốn làm hắn tức chết: “Còn chưa ngẫm lại, đêm tân hôn, ai đã làm ra chuyện đen đủi kia, làm sao ta còn cần hoài nghi?”

"..."

Ngu Nguyệt Trác không còn lời nào để nói, thậm chí… biểu tình có một chút… sau đó lại nheo mắt trừng người nào đó đang kiêu ngạo.

A Manh thực bình tĩnh, không có cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, tiếp tục nói: “Nói cho chàng, cả đời ta sẽ không quên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.