Thành Thánh ban bố lệnh truy nã Tra Nhĩ, đây là lệnh truy nã cấp S đầu tiên được ban ra trong vòng 50 năm trở lại đây. Hành vi phạm tội của hắn đã khiến tầng lớp trên tức giận, nhưng khi bắt đầu điều tra, lại gặp phải cản trở. Theo điều tra xâm nhập, thân phận của Tra Nhĩ không phải tầm thường, thái độ của tầng trên cũng dần từ cương quyết chuyển thành không rõ ràng.
Hơn nữa ở bên ngoài, lời đồn thế lực thành phố dưới lòng đất đã xâm nhập vào nội bộ tầng trên đã nổi lên khắp nơi, quyền uy của thành Thánh bị vô số dị năng giả chất vấn, chuyện bắt Tra Nhĩ đương nhiên bị kéo dài ra vô hạn. Nhưng với tư cách là bên chịu ảnh hưởng lớn nhất, đương nhiên gia tộc Duy Tạp Tư sẽ không bỏ qua chuyện đó.
Họ vừa phái người tiến vào chiếm giữ thành Minh, vừa xin giao quyền sở hữu nó, lấy lý do là “Nguyên chủ thành Thiên Lý mất tích, lại có quan hệ mật thiết với hung phạm Tra Nhĩ”.
Thành Minh không giàu khoáng sản, không có phòng ngự kiên cố, cũng không có vị trí địa lý tốt. Vốn tưởng sẽ lấy được tòa thành nửa trọc hóa nửa hoang phế nhỏ bé này dễ như trở bàn tay, ai ngờ trong thành lại cao thủ như mây. Tuy là nơi nửa trọc hóa, nhưng lại tràn ngập linh khí sống động; tuy nền thành đã hoang phế một nửa, nhưng ngoài lỏng trong chặt, hưng thịnh một vùng.
Quân của gia tộc Duy Tạp Tư vừa vào thành Minh, trông có vẻ khí thế bừng bừng, rất có tư thế xua sói đuổi hổ, tốc chiến tốc thắng. Nhưng các dong binh dị năng trong thành hoàn toàn chẳng coi họ ra gì cả, ai đang nói chuyện thì cứ nói, ai đi ngang qua thì cứ đi, ai đang uống trà thì cứ uống.
Dáng vẻ kiêu ngạo của đội quân đó cứ như đốt trong chân không, chả bốc lên nổi tý khói nào.
Trưởng quan cầm đầu đội quân nghẹn lòng, hô: “Chúng tôi là quân đội thành Thánh, vâng lệnh tới thu lại thành Minh, giờ thành Minh do ai phụ trách quản lý, đi ra nói chuyện!”
Các dị năng giả xung quanh dù bận rộn vẫn cứ ung dung vây xem, còn nhìn họ với ánh mắt không tốt hoặc giễu cợt.
Sắc mặt vị trưởng quan âm trầm, cao giọng hỏi lại: “Ai là người phụ trách quản lý? Đi ra nói chuyện!”
Một dong binh đứng trong đám đông nói với đồng bạn bên cạnh: “Nói thật, từ hồi tới thành Minh đến giờ, tôi vẫn chưa biết thành Minh do ai quản lý.”
“Ha ha, tôi cũng chẳng biết.” Đồng bạn của anh ta đáp, “Tôi chỉ biết chủ thành Minh là tiểu thư Thiên Lý, còn lại thì không quan tâm mấy.”
“Nói vậy, thế thành Minh duy trì an ninh thế nào vậy?”
“Không phải có lão đại Bách Chiến sao?”
“Còn có cả đoàn trưởng mấy đoàn dong binh lớn là Thất Diệp, Hỏa Phong, Tương Tinh nữa.”
“Nghe nói thành viên của hai tổ chức lớn là Thương và Minh cũng đóng ở nội thành.”
“Tôi biết, Tẫn Viêm của Xích Cưu thật sự rất dễ nhận ra.”
“Đã thế, các anh thấy nhà thuần thú kia chưa? Dắt một con linh thú đầy phong cách giết khắp bốn phương vùng trọc hóa, đẹp trai chết người luôn!”
“Khoan nói, con linh thú đó thật sự là thông minh đến không tưởng nổi, trước đó còn đi theo một người tên là Vệ Không đi gây sự khắp nơi, đánh lén, trộm thịt nướng, bị bắt còn lăn qua lộn lại giả bộ đáng yêu vô tội, ôi, tôi muốn đóng gói nó mang đi luôn ấy chứ.”
“Tôi cũng thế, tôi cũng thế.”
…
Mọi người vừa thảo luận như thế, không khí lập tức náo nhiệt lên, hoàn toàn ném đội quân kia ra sau đầu.
Trưởng quan đội quân có quân hàm trung cấp, đã từng bị ai bỏ qua thế bao giờ? Dù ở thành Thành cũng không có ai dám tùy tiện đắc tội họ. Họ là quân đoàn dị năng do đại gia tộc bồi dưỡng nên, có sức uy hiếp lớn hơn quân đoàn bình thường không biết bao nhiêu lần. Ai ngờ vừa tới thành Minh đã bị thờ ơ như thế, không khỏi tức giận. Tuy nghe thấy tên mấy đoàn dong binh lớn thì hơi giật mình, nhưng quyền uy của quân đoàn không thể bị coi thường, gã không thể không công mà lui, để người cười chê. Vì vậy, gã lệnh cho quân “mời” tất cả những nhân viên công tác ở đây tới, nếu cần thiết có thể dùng vũ lực.
Rõ ràng, tin tức của vị trưởng quan này đã “hết đát”, thành Minh đã sớm không còn là một thành nhỏ chỉ có hơn mười người qua lại thưa thớt. Khá nhiều đoàn dong binh coi đây là cứ điểm, các phương tiện sinh hoạt, giải trí, giao dịch đều do họ tự tạo dựng và phát triển, thành Minh chỉ cung cấp phòng ốc và đất đai làm móng.
Lệnh này của trưởng quan đội quân, không đắc tội với thành Minh, mà lại đắc tội với phần lớn dong binh ở đây.
Họ rất nhanh sẽ phát hiện, đừng nói là dong binh cường tráng khỏe mạnh không dễ chọc, mà ngay cả mấy ông chú vẩy nước trồng cây gầy yếu trong thành cũng đều có thực lực mạnh mẽ…
Khu Nam sôi nổi ầm ĩ, khu Bắc lại yên tĩnh lạ kỳ. Nhóm chú Âm, chú Kim đang tụ tập trong phòng Hữu Ý.
“Sao rồi? Hữu Ý, có chắc chắn không?” Chú Âm nhìn người đàn ông trung niên hôn mê trên giường, nhẹ giọng hỏi.
Hữu Ý thở một hơi thật dài, trả lời: “Chắc là sẽ không sao ạ.”
“Em gái.” Tả Miện khoác vai cô, nói, “Đừng sợ, anh tin em.”
Hữu Ý nhìn Tả Miện, tâm trạng khẩn trương hơi bình tĩnh xuống.
Chú Âm nói tiếp: “Giờ Thiên Lý không ở đây, bọn chú rất khó cam đoan không có gì ngoài ý muốn phát sinh, nên phải lượng sức mà làm.”
Chú Linh ngồi bên giường, thở dài: “Không ngờ còn có thể gặp lại cậu ấy.”
Người đàn ông trên giường đúng là dị năng giả hệ lửa Trúc Tuân đã cùng nhóm chú Thổ trốn ra từ thành phố dưới lòng đất, ông ấy không đi theo Thiên Lý, mà lựa chọn về nhà, vừa đi đã mất liên lạc, không ngờ lúc gặp lại, ông đã biến thành người trọc hóa.
Tả Miện mở miệng: “Thời gian bị trọc hóa của chú ấy hẳn chưa dài lắm, khả năng cứu lại được vẫn rất lớn.”
Nhóm chú Âm liếc mắt nhìn nhau, cùng lùi lại một bước, nhường chỗ cho Hữu ý.
Hữu Ý chậm rãi đến bên giường, lại ngẩng đầu nhìn Tả Miện, được cậu cổ vũ, nét mặt dần kiên định, từ từ vươn hai tay ra. Nháy mắt, khi tay cô nắm chặt lấy Trúc Tuân, một hơi thở lạnh lẽo từ chỗ tay nắm lấy không ngừng tuôn vào trong người cô.
Người Hữu Ý phát run, hai mắt bốc lên ngọn lửa màu đen.
Tả Miện không nhịn được tiến lên một bước, chú Âm che trước người cậu, nói khẽ: “Hữu Ý không lựa chọn buông tay, tốt nhất là chúng ta đừng quấy rầy.”
Không biết qua bao lâu, trọc khí trên người Trúc Tuân dần tản đi, mà Hữu Ý lại ngửa đầu đứng, như một con rối. Mọi người đứng xung quanh nín thở đợi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bỗng, Hữu Ý quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt lấy người, cơ bắp co giật, vẻ mặt đau đớn, tiếng gầm đè nén phát ra đứt quãng từ trong cổ họng, như một con thú bị vây khốn.
Tả Miện thấy, lòng như đao cắt, mặc kệ cản trở, ôm lấy cô, không ngừng an ủi: “Không sao, không sao, rất nhanh sẽ không sao nữa…”
Hữu Ý cắn lên tay Tả Miện, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
Nhóm chú Âm nhìn hai đứa bé mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi đau đớn như thế, đều vô cùng không đành lòng.
Chú Linh kiểm tra lại Trúc Tuân, sau đó lặng lẽ gật đầu với họ, ý nói ông ấy đã không sao.
Tinh lọc thành công, lấy cái giá là chịu đau đớn thay, Hữu Ý chịu giày vò trọn vẹn hơn một tiếng.
Lúc cô khôi phục lại thần trí, người vẫn còn run, nước mắt chảy xuôi.
Tả Miện đau lòng: “Em gái, sau này đừng tinh lọc nữa, anh không thể để em đau đớn như thế.”
Chú Kim dìu Trúc Tuân xuất hiện ở cửa, ông ấy cúi người thật sâu với cô một cái.
Hai mắt Hữu Ý đẫm lệ mù sương, ánh chiều hôm ngoài cửa chiếu vào, lòng bỗng vui sướng đến kỳ lạ. Đau đớn khi tinh lọc đã dần đi xa, dư lại là cảm giác phong phú khó nói nên lời --- thì ra kẻ tồi tệ như mình, cũng có thể cứu người.
“Anh, em quyết định rồi, em muốn trở thành một nhà tinh lọc.”
“Vậy anh sẽ cố gắng trở thành một cường giả, mãi mãi thủ hộ bên cạnh em.”
Một lần tinh lọc ngoài ý muốn, lại khiến Hữu Ý đặt bước chân đầu tiên lên con đường trở thành một nhà tinh lọc, báo hiệu cho một nghề nghiệp vĩ đại sắp ra đời.
Thành Minh trong tương lai, sẽ xuất hiện kỳ tích có một không hai.
+++
Ám Vực.
Thiên Lý tỉnh lại từ trong cơn mê, bên tai vẫn vang lên cái tiếng cạc cạc khiến người ta sợ hãi.
Cô nhịn đau, cảnh giác lưu ý động tĩnh xung quanh, lại ngoài ý muốn phát hiện phạm vi cảm giác của mình đã rộng ra, từ 5m kéo dài ra đến 30m, khoảng cách này đã đủ để cô hành động tự nhiên.
Xem ra nguy hiểm vừa nãy đã khiến cô đột phá, ít nhất cảm giác của cô đã tăng lên.
Thiên Lý lảo đảo đứng lên, tìm được vũ khí và ván bay của mình. Sau lưng, cách đó không xa có một hang sâu, theo gió đục thổi qua, xung quanh không ngừng vang lên tiếng cười càng cạc.
Thì ra tiếng động này sinh ra như vậy? Là tiếng gió? Trên đời lại có tiếng gió kỳ dị như thế.
Hang sâu chỉ rộng tầm 7 – 8m, nhưng sâu không thấy đáy, dài khó đoán chừng. Hai bên cực ít sinh vật trọc hóa, ngay cả côn trùng cũng chẳng được mấy con, thực vật lại đan xen cành lá, vướng vào với nhau.
Đợi đã, đó là gì?
Trong thân cành của vài thực vật ẩn hiện văn lộ phức tạp, khác với linh văn, thứ chuyển động trong đó không phải là linh khí, mà là trọc khí xám mờ.
Chẳng lẽ đây cũng là quy tắc? Quy tắc ma văn?
Nghĩ lại cũng đúng, nếu linh mộc có thể sinh ra quy tắc, đương nhiên ma thực cũng có thể. Song không biết nếu khắc loại ma văn này ra, có phải sẽ tạo ra ma khí không?
Thiên Lý tiếp tục quét xem xung quanh, sợ hãi phát hiện trong 30m của phạm vi cảm giác, xuất hiện những gần trăm quy tắc ma văn.
Chẳng trách trọc khí của Ám Vực nồng như thế. Lực lượng quy tắc ở đây đủ để thay đổi cả một thế giới.
Cả người Thiên Lý run lên, trọc khí không ngừng thẩm thấu vào cơ thể cô qua những miệng vết thương. Không dám ở lại lâu hơn, cô nhanh chóng xoay người rời đi. Nếu cô đi dọc theo hang sâu, sẽ phát hiện cuối hang này là nguồn gốc dẫn tới tất cả tai nạn --- Hắc tuyền.
Nơi đây là trung tâm của địa ngục.
Thiên Lý còn chưa nhận ra mùi máu tươi trên người mình đã bay khắp nơi theo gió đục. Lúc này tư duy của cô rất hỗn loạn, chỉ có thể khó khăn chống cự lại hơi lạnh thấu xương và những cảm xúc tiêu cực khiến người tuyệt vọng.
Phun thuốc nước lên vết thương cũng không thấy khá hơn, còn đang dần chuyển biến xấu. Nếu không có linh khí dồi dào trên người, chỉ sợ cô đã sớm chết vì bị trọc khí ăn mòn.
Tinh thần đã mỏi mệt tới cực độ, mà nguy hiểm lại đang từng bước tới gần, tiếp theo, Thiên Lý sẽ phải vượt qua 36 tiếng khó chịu đựng nhất đời này của cô…
…
Tra Nhĩ đã đến biên giới Ám Vực.
Đi theo còn có Bách Chiến, anh ta hỏi lại lần nữa: “Cậu thật sự định vào đây à?”
Tra Nhĩ gật đầu.
“Ây, được rồi, tôi chỉ có thể liều mình cùng quân tử thôi.” Bách Chiến vuốt lại mái tóc rối bời, tùy ý nói, “Tôi cũng không thể để mình cậu đi làm anh hùng được, không đến lúc đợi Thiên Lý về, làm sao tôi ngẩng đầu lên được nữa?”
“Anh không thể vào.” Tra Nhĩ lạnh nhạt nói.
Bách Chiến nhíu mày: “Cường giả lĩnh vực coi thường nhân vật nhỏ là tôi đây đấy à?”
Tra Nhĩ không đáp, chỉ nhìn Vệ Không nói: “Mang nó về đi.”
Vệ Không nhăn nhó, hình như cũng định theo vào Ám Vực.
Tra Nhĩ nói: “Nếu cậu dám vào Ám Vực, tôi sẽ vĩnh viễn không cho cậu thấy Thiên Lý nữa.”
Vệ Không trừng to mắt, cả giận nói: “Tra Nhĩ, anh thật ghê tởm!”
“Này, hai người đừng có coi tôi như không khí được không?” Bách Chiến kêu lên.
“Hai người đi được rồi.” Tra Nhĩ dừng một chút, bổ sung thêm, “Ba tháng, chờ tôi ba tháng, tôi nhất định sẽ mang Thiên Lý về.”
“Ba tháng, anh nói rồi đó!” Vệ Không nói, “Nếu sau ba tháng mà hai người chưa về, em sẽ đi tìm hai người đấy!”
Tra Nhĩ gật gật đầu.
Lúc này Vệ Không không cam lòng giữ chặt Bách Chiến vẫn đang định kháng nghị, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Nếu Vệ Không mạnh hơn chút nữa, cũng có thể xông vào Ám Vực một lần, dị năng của cậu được trời cao ưu ái, tự bảo vệ là không thành vấn đề. Nhưng cậu vẫn còn quá yếu ớt, tâm trí cũng chưa đủ trưởng thành, rất dễ bị trọc khí ăn mòn.
Tra Nhĩ nhìn Ám Vực bao phủ bởi trọc khí, sắc mặt nghiêm túc nặng nề.
Ám Vực có gì mà phải sợ? Nếu hắn đã có thể sống sót đi ra được một lần, đương nhiên có thể sống sót đi ra được lần thứ hai!
Thiên Lý, Tra Nhĩ tới rồi!
+++
Lời tác giả: Bi kịch quá, đã định để chương này rời khỏi Ám Vực rồi, kết quả vẫn chưa ra được.