Tra Nhĩ treo ngược mình trên cây, nhìn Thiên Lý bận rộn.
Dường như lúc nào em ấy cũng có việc chưa làm xong, đi qua nơi nào thì em ấy sẽ sưu tầm một vài cành cây kỳ quái ở đấy, sau đó bắt đầu khắc khắc vẽ vẽ.
Tra Nhĩ rất tò mò, đôi khi cũng sẽ tìm vài nhánh cây, học cô vẽ vẽ khắc khắc, nhưng trừ biến cành cây trở nên méo mó ra thì cũng chẳng có thay đổi gì khác, không giống Thiên Lý, dường như tất cả những cành cây qua tay cô đều sinh ra biến hóa diệu kỳ.
Thiên Lý sẽ đưa thứ mà cô chế tạo ra cho hắn chơi, tuy nhiên thứ nào cũng đều khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn lại thấy những thứ này rất có ích, cũng rất thú vị, nên lần nào cũng vô cùng hào hứng tham gia trò chơi này. Mãi đến một lần, hắn bị một thứ giống như dây leo cuốn lấy, năng lượng trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn, dường như không thể khống chế được. Thiên Lý hình như bị dọa sợ, sau đó liền giảm bớt số lần chơi trò chơi đi.
Tra Nhĩ hơi mất mát, hắn rất muốn nói với cô rằng loại dây kia tuy đáng sợ nhưng hắn hoàn toàn có thể tránh thoát, không có việc gì, lần sau lại chơi tiếp đi!
Đáng tiếc, Thiên Lý không nghe được tiếng lòng của hắn.
Dù hắn thường xuyên vô tình hữu ý lắc lư trước mặt cô, còn chủ động cầm lấy đồcô đã khắc xong lên vung vẩy loạn xạ, thì cô vẫn chỉ xem như hắn đang đùa giỡn.
Vì thế, Tra Nhĩ đã lặng lẽ suy sụp rất lâu.
Nhưng may là Thiên Lý mang đến cho hắn rất nhiều niềm vui, các loại trò chơi rèn luyên trí tuệ kỳ diệu, vì thế hắn bước vào một thế giới rực rỡ lại có phần quen thuộc. Trong thế giới này, hắn tìm được một cảm giác đã lâu không thấy, vui vẻ, thoải mái, hưng phấn và... một vài mảnh nhỏ ký ức.
Khiến hắn vui vẻ là đôi khi Thiên Lý cũng sẽ vào trong trò chơi cùng hắn, ở đây hắn không cần phải đuổi theo bước chân của cô, ngược lại là cô đi theo hắn, đối mặt với một đám quái vật, hắn trở thành người bảo vệ của cô, cũng trở thành người dẫn đường.
Hẳn Thiên Lý không biết rằng, giờ phút này trong lòng hắn có cảm giác kiêu ngạo, một cảm giác kiêu ngạo khi có thể sánh vai cùng cô mà tạm thời hắn chưa thể lý giải được.
Nhưng mà, khi quay lại thế giới thực, Thiên Lý vẫn ở trước mặt hắn như cũ, vẫn dắt theo hắn đi khắp nơi, gặp thêmbao người xa lạ, trải qua càng nhiều chuyện hơn.
Dần dần, hắn cho rằng mình cũng là một thành viên trong số họ.
Mãi cho tới khi đến mỏ quặng tối tăm kia, hắn gặp được sinh vật có khí tức giống hắn, âm u, tuyệt vọng, đói khát, cô độc. Nháy mắt, hắn và tên kia sinh ra cảm giác cộng hưởng, nhưng ngay sau đó, tên kia liền chết dưới những chiêu thức oanh tạc liên tục của người khác. Lồng ngực còn bị phá vỡ, bị nhóm người kia lấy đi thứ gọi là "duệ thạch".
Hắn không nhịn được đưa tay lên ngực, nơi đó cũng có một thứ giống như vậy tồn tại.
Không hiểu sao hắn bỗng thấy bi ai, không thể thư giãn, không thể phát tiết, nặng nề và đè nén.
Thì ra hắn khác họ.
Ngực bỗng tê rần, Thiên Lý cầm tay hắn, xúc cảm ấm áp mang đến cho hắn một nguồn sức mạnh vô danh đầy mạnh mẽ.
[Tra Nhĩ, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh rơi vào kết cục đó, Vệ Thiên Lý tôi hứa với anh.]
Hắn như nghe được tiếng lòng âm vang đanh thép của Thiên Lý.
Cái lạnh trong lòng dần bị xua tan, chỉ còn lại lưu luyến như gió ấm ngày xuân.
[Tôi, tin em.]
Trải qua vài cuộc chiến, Thiên Lý quyết định tham gia giải thi đấu vũ khí tổ chức trong thành thị.
Cô cho rằng hắn không hiểu, nhưng thực tế, hắn vẫn luôn chú ý cô. Hắn không thể giúp được gì, chỉ có thể yên lặng ủng hộ.
Đi theo cô vào thành thị, hắn chịu đựng cảm giác ghét tiếp xúc với người xa lạ, lặng lẽ để không gây thêm phiền toái cho cô.
Nhìn cô tham gia từng trận đấu một, hắn giả bộ như một người tham gia, nhưng thực ra chỉ là người đứng xem.
Hắn ao ước một ngày nào đó mình có thể trao đổi với cô giống như những người khác đến nhường nào! Nhiều lần hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng lại như bị thứ gì đó cản lại, trở về im lặng.
Khoảng cách, dường như rất gần, lại giống như rất xa.
Rõ ràng mỗi ngày đều ở bên nhau, nhưng lại vẫn luôn có cảm giác bức thiết muốn tới gần hơn nữa.
Hắn không thể suy nghĩ những thứ quá phức tạp, chỉ có thể chôn cảm giác bức thiết này xuống đáy lòng, đợi đến ngày tìm được đáp án.
Nhóm Thiên Lý tiến vào vòng chung kết.
Vì thế Tra Nhĩ tiếp tục theo bọn họ tiến vào thành thị trung tâm – thành Thánh.
Vừa bước chân vào nơi này, trong lòng Tra Nhĩ đã xuất hiện cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Dường như hắn đã từng tới nơi này.
Một con phố, một tòa kiến trúc, một đoan quản cáo... đều có thể kích thích trí nhớ của hắn, làm cho trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ quái.
Hắn hơi hoảng hốt, không biết nên xử lý thế nào.
Từ khi Thiên Lý trở về phòng thì cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, xem ra tâm tình rất tốt.
Tra Nhĩ không làm phiền cô, chỉ hoảng hốt đi ra ngoài, bước vào phố xá náo nhiệt.
Theo bản năng hắn đi về một hướng. Tất cả ở đây đều quen thuộc đến lạ, chưa nhìn mà trong đầu đã xuất hiện kết cấu của đường phố và các tòa nhà.
Nơi đây là đâu? Hắn đã từng tới đây sao?
Cứ thế đi nhìn tiếp mà chẳng có mục đích.
Lòng hắn bỗng cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà tăng tốc chạy, dường như muốn tìm một thứ gì đó, tìm kiếm một thứ mà chính hắn cũng không biết là thứ gì.
Khi chạy, hắn bị hình ảnh đang phát trên màn hình quảng trường hấp dẫn, dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn, trên màn hình xuất hiện một chàng trai trẻ tuổi, hắn ta mặc chế phục phẳng phiu, cười sáng lạn, hăng hái.
Không biết vì sao, nhìn thấy hắn ta, trong lòng Tra Nhĩ liền tuôn ra cảm xúc phẫn nộ và hận thù không thể nào ức chế được, cảm giác khiến người ta lún sâu vào u ám này lan tỏa đến toàn thân.
Trong đầu hiện lên những mảnh vụn trí nhớ hỗn độn, bi ai không nói nên lời, sinh mệnh dần tan biến, cô độc và sợ hãi... các loại cảm xúc tiêu cực ùa tới.
Hắn ta là ai? Vì sao hắn lại muốn giết hắn ta đến vậy?
Tra Nhĩ gầm nhẹ một tiếng, đại não như muốn nổ tung, khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Hắn cố nén nỗi khát máu, dùng một xíu lý trí còn sót lại, co chân chạy như điên, rời xa đám người đó.
Không được, hắn không thể bước vào thế giới đen tối ấy!
Hắn còn muốn... còn muốn... còn muốn làm gì...?
"… Tra Nhĩ."
Trong hỗn loạn, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới.
Hình như có người lại gần sau lưng, hắn không hề nghĩ ngợi, vung tay đẩy ra.
Bóng dáng nho nhỏ kia bị hắn đánh bay ra xa mấy chục mét, miệng phun máu tươi.
Tra Nhĩ chỉ thấy trái tim đập nhanh hơn, nhịp thở trở nên dồn dập, vô thức tiến lên vài bước, lại dừng lại... Hắn muốn làm gì?
Trong đầu chỉ có mỗi mờ mịt.
"Tra Nhĩ, khụ khụ, anh không nhận ra tôi sao? Tôi là Thiên Lý."
Thiên Lý, Tra Nhĩ...
A...
Dường như xuất hiện một tia sáng xuyên rọi qua màu đen âm u trong đôi mắt đục ngầu của Tra Nhĩ.
Thiên Lý...
Tra Nhĩ vội chạy đến bên cô, khẽ tựa đầu lên vai cô, không nhịn được rơi lệ, dường như muốn phát tiết tất cả những cảm xúc tiêu cực ra ngoài.
Hắn còn có Thiên Lý.
Hắn sẽ không bước vào thế giới tối tăm kia nữa.
Nhưng mà, vừa rồi thật đau đớn, như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
[Thiên Lý, đừng vứt bỏ tôi, đừng rời khỏi tôi.]
".... Không sao, tôi sẽ luôn bên cạnh anh."
[Tôi nhớ kỹ nhưng lời này rồi đấy, không được đổi ý.]
Tra Nhĩ dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu, tiện tay lau nước mắt, nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Thiên Lý, hắn lập tức cảm thấy vết máu đó vô cùng gai mắt.
Đây là hắn gây ra.
Tra Nhĩ chậm rãi cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm, dịu dàng, không mang theo chút tạp chất nào.