Mở khối hình ra, vô số vạt ánh sáng nhỏ hiện lên giữa không trung, xếp thành hình kim tự tháp ngược. Điểm vào một vạt, trong đầu Thiên Lý lập tức xuất hiện bản đồ và tọa độ của một khu vực – đây vậy mà là một tập bản đồ điện tử, nhưng cũng không tập hợp trọn vẹn bản đồ tinh cầu. Mỗi vạt sáng đại diện cho một khu vực, trời nam đất bắc, xa nhau không biết bao nhiêu chặng đường. Trên đó đánh dấu bằng những hình vẽ kỳ quái, không có bất kỳ một chữ thuyết minh nào, như một cuốn sách trời chẳng chữ.
Những ký hiệu này gồm hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, hình tròn, hình thoi, hình sao năm cánh, sao sáu cánh, đầu lâu, vòng xoáy, hình chữ thập, v.v… Chúng còn được chia theo màu sắc, tuy Thiên Lý không nhìn thấy, nhưng có thể phân biệt được theo số liệu của mỗi màu. Ngoài ra, còn có rất nhiều hình ảnh về động thực vật.
Càng làm cô ngạc nhiên hơn là, thời gian ghi chép sớm nhất của những bản đồ này phải vào khoảng hơn 260 năm trước, song chỉ mới cài hình ảnh điện tử vào khoảng 30 năm trước. Dường như có một nhóm người, chuyên môn phụ trách thăm dò tinh cầu.
Thiên Lý mở máy tính của mình ra, nhập một tọa độ mới nhất trong đó vào, kết quả tìm kiếm khá ngoài ý muốn: chỉ có một khu vực mơ hồ được hiển thị, vì tọa độ này nằm trong phạm vi vùng trọc hóa.
Tinh cầu Áo Lạc vô cùng lớn, vốn với tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật của loài người, đã phải hoàn tất thăm dò. Nhưng Hắc tuyền xuất hiện, chẳng những ảnh hưởng tới tốc độ tăng dân số của con người, còn dần trì hoãn bước tiến của khoa học kỹ thuật.
Trọc khí ngăn lục địa làm hai khu nam bắc, để chống cự lại sự ăn mòn của trọc khí, loài người dần ngừng thăm dò những khu vực chưa từng được biết tới lại. Mỗi một tòa thành mới được thành lập, đều phải trải qua sự thẩm tra nghiêm ngặt. Bởi một khi bắt đầu khởi công, sẽ phá hủy một diện tích thảm thực vật vô cùng lớn. Thực vật là tấm khiên tự nhiên duy nhất có thể chống cự được trọc khí, mỗi một phần trong chúng biến mất, là mỗi một bước con người tiến về vực thẳm diệt vong.
Trải qua trăm ngàn năm khó khăn phát triển, trung tâm thế giới dần được hình thành, lấy Hắc tuyền làm ranh giới, lấy hai tòa thành Thánh ở hai phía nam bắc làm đầu, từng bước mở rộng ra ngoài. Mà ngoài trung tâm thế giới, vẫn còn tồn tại rất nhiều nơi chưa từng có ai đặt chân tới. Qua Mắt Trời (một thiết bị tương tự như vệ tinh nhân tạo), người ta chỉ có thể quan sát và đo đạc những địa hình cơ bản, lại không thể ghi chép rõ về phân bố sinh vật và khoáng sản cụ thể. Nếu có trọc khí bao phủ, tín hiệu của Mắt Trời sẽ bị rối loạn, không thể đo được chính xác.
Đương nhiên, không phải hoàn toàn không có ai tiến hành công tác thăm dò, song công tác này có tính nguy hiểm rất cao, bắt buộc phải là dị năng giả mới có thể đảm nhiệm. Chính phủ chưa từng ngừng thăm dò, nhưng tiến độ rất chậm, hơn nữa còn đứt quãng, thành quả không lớn. Mà các nhà thám hiểm tự do thì phần lớn lại coi kết quả thăm dò như đồ sưu tầm tư nhân hoặc dùng cho giao dịch, cực ít cống hiến cho bản đồ địa lý toàn cầu.
Hôm nay, Thiên Lý nhìn thấy tập bản đồ trên tay này, mới biết trên thế giới lại tồn tại một đoàn thể chuyên thăm dò tinh cầu như vậy. Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, trên thân hai nhóm người kia lại không có dấu hiệu đặc biệt gì, thật sự không thể đoán ra được lai lịch.
Lúc này cô mới thấy, mình thật sự biết quá ít về các thế lực và tổ chức trên tinh cầu. Trừ dựa vào hệ thống điều tra của Thương ra, cô cũng không có nguồn tình báo chuẩn xác nào khác. Nhưng sử dụng hệ thống điều tra của Thương, tất nhiên sẽ để lại dấu vết, chẳng khác nào vô ích với Thiên Lý.
Đang suy nghĩ, khối hình sáu mặt bỗng tít tít vài tiếng, sau đó trên không xuất hiện một bản đồ điện tử mới.
Thiên Lý kinh ngạc, lẩm bẩm: “Còn là hình thức liên thông, có thể cập nhật và bổ sung số liệu về bản đồ bất cứ lúc nào?”
Có nghĩa là, công tác thăm dò của đoàn thể này vẫn luôn tiếp tục, chỉ cần còn một thành viên thôi, bản đồ sẽ vẫn luôn được cập nhật. Chẳng trách chủ cũ lại dẫn tới họa chết người, thứ này quả thật là một bảo tàng bản đồ di động.
Thiên Lý thử tra tin tức của người cập nhật bản đồ, kết quả phát hiện khu liên lạc còn tổng cộng số của 365 người, phân nửa hiện màu xám, cho thấy họ đang ở trong khu vực không thể kết nối tín hiệu. Điểm một cái tên trong đó, lập tức xuất hiện một màn sáng chứa mật mã. Hiển nhiên, phải nhập mã mới có thể liên lạc với người đó. Thiên Lý đoán 365 người này, mỗi người có một mật mã, muốn giải mã của từng người, e phải phí không ít thời gian.
“Thăm Dò.” Góc màn sáng hiện một hàng chữ mờ mờ đó, đây cũng là văn tự duy nhất tồn tại trên bản đồ. Thiên Lý còn chưa biết, Thăm Dò thật ra chưa hoàn chỉnh, ghi chép bằng văn tự của nó nắm trong tay một người khác, chỉ có cả hai thứ hợp làm một, mới thật sự là bản đồ của những vùng đất thần bí.
Thiên Lý tạm thời nén tò mò lại, thu gọn nó vào trong túi bên hông. Nếu có cơ hội, với điều kiện tiên quyết là có thể bảo đảm mình an toàn, cô sẽ nghĩ cách trả Thăm Dò cho chủ nhân của tổ chức này. Hơn hai trăm năm gian khó và kiên trì, nếu cứ thế lưu lạc đến trong tay người ngoài không liên can, thì quả là quá đáng buồn.
Thiên Lý hiểu rõ độ trân quý của nó, cũng không cao thượng đến nỗi giấu mà không cần, đến lúc về thành, cô sẽ copy lại bản đồ, để dễ dàng xác định đường đi trong những chuyến ra ngoài sau này.
Trước mắt, cô phải nhanh chóng giải quyết tình huống bài xích lẫn nhau giữa linh khí của cô và trọc khí của Tra Nhĩ.
Vài ngày kế đó, Thiên Lý và Tra Nhĩ luôn quẩn quanh ở vùng gần rừng rậm, phát hiện dấu chân thì lập tức tránh đi; trừ thu thập quy tắc linh mộc ra thì luôn không ngừng khai triển và biến đổi lực lượng. Hoặc là khoanh chân ngồi đối diện nhau, nhắm mắt tu tập; hoặc là thử tiếp xúc, tìm kiếm quy luật từ từng lần va chạm.
Không ngừng thử, thử và thử; không ngừng thất bại, thất bại, lại thất bại. Khoảng cách năm mét, vẫn là một bức tường khó có thể vượt qua. Nhưng tâm tính hai người cũng dần thay đổi qua từng lần tiếp xúc. Tra Nhĩ gần như dẹp yên được nôn nóng và hung tàn; Thiên Lý lạnh nhạt tỉnh táo dần linh động sôi nổi hơn. Hai người từ từ đồng bộ được bước tiến hóa của nhau, quy luật dần hiển hiện.
Thiên Lý tỉnh lại từ trong suy tưởng, Tra Nhĩ ngoài năm mét lập tức phát hiện, cùng mở mắt.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
“Ngoài ngàn mét xuất hiện một… người trọc hóa.”
Tra Nhĩ lười biếng nói: “Cần tôi đi giải quyết không?”
Thiên Lý lắc đầu.
Thực tế, người trọc hóa đó đã đi theo họ hai ngày rồi. Kỳ lạ là, biểu hiện của cậu ta trông không hề giống người trọc hóa, nếu không có trọc khí dao động trên người cậu ta, hẳn cô đã cho cậu ta chỉ là một dị năng giả bình thường.
Cách săn mồi của cậu ta cũng rất khiến người ta kinh dị, dĩ nhiên là thiết kế cạm bẫy, hoặc là tiến vào rừng rậm, dùng vũ khí máy móc đi săn. Hai ngày qua, cậu ta chưa từng giết chóc vô nghĩa bao giờ, dường như không chịu tý ảnh hưởng nào của trọc khí, sức phán đoán và hành động không khác gì người thường.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi đối với người trọc hóa.
Thiên Lý tò mò, có ý muốn gặp người trọc hóa đặc biệt này.
Tới ngày thứ ba, cậu ta lại chủ động xuất hiện trước mặt họ.
Đây là một cậu bé mới chỉ 12 – 13 tuổi, bất kể mặt mũi hay vóc dáng đều vô cùng bình thường, tóc tai lởm chởm, quần áo cũ rách, hiển nhiên đã sinh sống màn trời chiếu đất một mình rất lâu rồi. Vẻ mặt cậu ta nặng nề và nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, đứng thẳng một mình dưới cây núi, lạnh nhạt như nước. Tuy chưa nói chuyện, nhưng lại khiến Thiên Lý cảm thấy sâu không lường được.
“Cậu là ai?” Thiên Lý mở miệng hỏi.
“Khải.”
“Cậu… là người trọc hóa?”
“Đúng.” Cậu bé tên Khải nhìn Tra Nhĩ. Tra Nhĩ lạnh lùng trừng cậu, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ chút dao động nào trong mắt cậu ta.
“Vì sao cậu đi theo chúng tôi?” Thiên Lý lại hỏi.
“Chỉ muốn quan sát, mấy người thôi.” Khải bình tĩnh đáp.
“Quan sát chúng tôi?” Thiên Lý càng lo ngại hơn, không nhịn được hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Khải.”
Thiên Lý dừng một chút, đổi vấn đề: “Tại sao cậu lại biến thành người trọc hóa?”
“Chỉ muốn quan sát, thế giới sau khi bị trọc hóa thôi.”
Chỉ muốn quan sát thế giới sau khi bị trọc hóa thôi?
Thiên Lý chần chừ: “Chẳng lẽ cậu chủ động để mình bị trọc hóa?”
“Đúng.” Khải nhàn nhạt đáp.
“Vậy vì sao cậu vẫn giữ được tâm trí sau khi bị trọc hóa?”
“Tôi đã trả lời cô 5 vấn đề.” Khải từ từ nói, “Vấn đề thứ sáu, cô phải tự tìm đáp án.”
Sau đó, Khải vẫn luôn đi theo Thiên Lý và Tra Nhĩ, không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Thiên Lý thật sự rất tò mò về cậu bé tên Khải này. Cô dựa vào đặc thù ngoại hình của cậu ta, tìm những người mất tích trong vòng mấy năm gần đây trên máy, đồng thời âm thầm quan sát hành vi của cậu ta.
Khải có sự trầm tĩnh và lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi này, làm việc cũng không nhanh không chậm, lượng cơm ăn cũng rất cố định, không hề lãng phí, như thể đã tính toán sẵn trước đó.
Dao động năng lượng trên người cậu ta là dao động ổn định nhất mà Thiên Lý từng thấy, song lại có thuộc tính đặc thù, không thể phân tích ra được loại hình. Vốn định tìm manh mối lúc cậu ta đi săn, ai ngờ dù đi săn, cậu ta cũng không hề sử dụng dị năng.
Thiết bị chủ yếu trên người cậu ta, ngoài máy tính trên tay ra, còn có hai thanh súng năng lượng và một con dao găm, kiểu dáng đều rất cũ. Chỉ dựa vào mấy thứ này mà cậu ta có thể sống bình yên tại biên cảnh?
Điều duy nhất Thiên Lý có thể khẳng định bây giờ là, cậu bé này thuộc loại hình phát triển trí lực.
Trên máy tính không tra được bất kỳ tài liệu gì liên quan đến Khải, nhưng qua hơn 20 tiếng quan sát, Thiên Lý dần có chút suy đoán.
Trong một lần đi săn, Khải bị dã thú sắp chất cào vào tay, da thịt bị giật đi một mảng lớn, máu chảy không dứt. Trong mắt cậu ta lập tức có nước mắt chảy xuống, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Bởi vậy, Thiên Lý cho ra một kết luận: Khải có cảm giác đau, nhưng không có cảm xúc.
Để nghiệm chứng suy đoán này, cô đặc biệt lưu ý nét mặt cậu ta. Đúng như cô nghĩ, bất kể làm gì, Khải đều không có chút dao động nào về cảm xúc, như một con robot vậy.
Tại sao người lại phải có cảm xúc? Người sở dĩ được gọi là người, không chỉ vì họ biết suy nghĩ, biết sáng tạo, còn vì họ có được thất tình lục dục* và nhân cách mà dã thú không có.
(*) thất tình lục dục: thất tình gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục (vui, giận, buồn, sợ, yêu, ghét, tham). Lục dục gồm sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Khải thì khác, dường như cậu ta không có chút cảm xúc nào, cũng không hề có bất kỳ dục vọng nào mà một sinh vật nên có. Cậu ta ăn chỉ để sống, cậu ta ngủ chỉ vì sinh lý cần.
Trọc khí ăn mòn con người, vốn là từ cơ thể rồi đến đại não. Người mất đi tâm trí, sẽ trở nên đói khát, thèm máu và bạo lực biến họ thành cái xác không hồn. Nhưng nếu một người không có cảm xúc, ở vào trạng thái tư duy tỉnh táo tuyệt đối, sẽ không sợ trọc khí. Nhưng, người lãnh khốc vô tình cỡ nào, cũng không thể không có dao động cảm xúc…
Bên cạnh có thêm một cậu bé như vậy, trừ thỉnh thoảng phải phân tâm lưu ý cử động của cậu ta ra, thì cũng không ảnh hưởng đến huấn luyện của Thiên Lý và Tra Nhĩ. Không chỉ Thiên Lý, ngay cả Tra Nhĩ cũng không có địch ý rõ ràng mấy với Khải nữa. Đôi lúc cậu ta tựa như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Sau năm ngày, cuối cùng Thiên Lý và Tra Nhĩ đã đột phá lực lượng, năng lượng tinh luyện, thu về trong cơ thể. Giới hạn năm mét hoàn toàn biến mất.
Lần tiến hóa này của hai người bình thản không chút gợn sóng, như trở lại lúc ban đầu. Họ cùng tỉnh lại từ trong bể ý thức thăm thẳm, vươn tay nắm lấy nhau, không khí nhẹ gợn ra một vòng sóng, lướt qua rừng rậm và vùng trọc hóa, mở rộng tới tận những phương xa.
Khải lẳng lặng nhìn, sau đó quay đầu trông hướng Hắc tuyền, ánh mắt sâu thẳm.
Ma khí của Tra Nhĩ được ngưng kết và củng cố, Hắc tuyền cũng phát sinh biến hóa. Sinh vật ngủ say trong mạch suối dần có dấu hiệu thức tỉnh, đó là thứ ma vật cường đại đã hấp thu trọc khí của ngọn suối này, được ngọn suối này thai nghén mà ra.
Trọc khí tiến hóa, một làn sóng trọc khí ăn mòn mới cũng sẽ xuất hiện.
“Vệ Thiên Lý, tôi phải đi.” Khải bỗng nói với hai người.
Thiên Lý sững sờ, hình như cô chưa nói tên mình cho cậu ta, sao cậu ta lại biết?
Khải nói tiếp: “Sau này nếu có vấn đề gì, có thể tới hỏi tôi.”
“Thế làm sao để tôi liên lạc với cậu?”
“Cô sẽ biết thôi.” Nói xong câu đó, Khải xoay người rời đi.