Thiên Lý và Thái An tiến vào phòng làm việc, lập tức kinh sợ trước số lượng chip khủng khiếp trong đó. Chúng được xếp tầng tầng lớp lớp, chia ra từng khu riêng. Trên màn hình điện tử hiển thị con số lượng của chúng: 327661.
Chẳng trách tới giờ, mới chỉ có 2 tổ kỹ sư lên tầng 13 hoàn thành được nhiệm vụ, đa số những tổ còn lại còn đang đấu tranh với đống chip này.
Việc họ cần làm, là phải chế tạo dụng cụ truyền hoặc chia dòng tương ứng cho những con chip này. Trong bản vẽ có thiết kế và minh họa cụ thể, mỗi một con chip đều có vị trí cố định, chỉ một sai lầm nhỏ xíu cũng có thể làm chệch hướng. Đây thuộc về lĩnh vực tổ hợp chương trình cực kỳ tinh tế.
Thiên Lý có phần hiểu vì sao thành phố ngầm phải triệu tập nhiều kỹ sư cơ giới làm việc cho chúng như vậy. Thứ nhất là vì chúng chắc chắn không đủ kỹ sư; thứ hai là chúng thực sự hy vọng hoàn thành hệ thống trí não. Lấy danh nghĩa của chính phủ để khởi xướng hoạt động này, có thể che giấu được tai mắt người khác. Dẫu có người phát hiện điều kỳ quặc, hẳn cũng không thể động vào được gốc rễ của chúng, giống tòa thành ngầm đầu tiên vậy, bị nổ bùm một cái, mất sạch chứng cớ.
Nhưng chúng đào đâu ra tài lực hùng hậu như vậy? Hủy một hai cứ điểm như thế mà không đau lòng chút nào.
[Bắt đầu kiểm tra…]
Thiên Lý và Thái An làm ròng rã suốt ba ngày trời mới hoàn thành được lượng công việc này, giờ họ đang tiến vào giai đoạn kiểm tra.
Thiên Lý tập trung tinh thần cao độ, không ngừng cảm giác dòng chảy của số liệu.
[Kiểm tra thất bại, xin xem xét lại chương trình.]
Thái An lộ vẻ hơi kinh ngạc, hồi tưởng lại sai lầm trong quá trình làm việc, một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn Thiên Lý, viết: [Chúng ta kiểm tra lại một lần nữa chứ?]
Thiên Lý bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại vô cùng kích động. Sở dĩ kiểm tra thất bại, là vì cô cố ý thay một khối chip đi, cài Trojan vào.
Thái An lại không rõ tình hình, tháo dụng cụ ra, cẩn thận kiểm tra lại các lỗ hổng. Thiên Lý thừa dịp xếp chip về đúng chỗ, mấy chục phút sau cô mới lên tiếng: “Chắc là sai ở đây. Ngại quá, Thái An, tôi hơi sơ ý.”
[Không sao, chưa chắc đã chỉ có một lỗ hổng, có lẽ tôi cũng có chỗ sơ sẩy, kiểm tra lại một lần cũng tốt.] Viết xong, anh lại tiếp tục kiểm tra, vận hành thử.
Thiên Lý bất đắc dĩ, chỉ có thể kiểm tra lại cùng anh.
Thái An làm việc nghiêm túc cẩn trọng, đến khi họ tiến vào giai đoạn kiểm tra một lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Thiên Lý cũng không lãng phí cả một ngày ấy, trong quá trình kiểm tra, cô tập trung tinh thần cao độ, dùng cảm giác chú ý thay đổi trong truyền tải số liệu, khi câu [Kiểm tra thành công] lanh lảnh kia vang lên, cô không nhịn nổi vui sướng, mỉm cười.
Trojan đã được cài đặt thành công! Nó đã đi theo dòng số liệu khởi tạo, tiến vào trung tâm của trí não, trở thành một phần của hệ thống. Chỉ cần hệ thống hoàn thành khởi tạo, Thiên Lý sẽ trở thành một trong những người được trí não cho phép tiến vào trung tâm, bất kể kiểm tra hay lục soát tư liệu gì cũng sẽ không bị trí não hạn chế, trừ phi cô có ý định sửa lại chương trình.
Đây là thu hoạch lớn ở Thập Nhị Thiên Dực của cô.
Nhưng, Thiên Lý chưa vui được bao lâu, khi họ sắp lên tầng 14, Khải lại nhắn tới: [Có người gửi một phần số liệu của Thập Nhị Thiên Dực ra ngoài.]
Thiên Lý sửng sốt, hỏi: [Phần số liệu nào?]
[Số liệu khởi tạo của hệ thống trí não.]
[Ai lại có bản lĩnh như vậy?] Thiên Lý không dám tin, dù là cảm giác của cô cũng không thể nào từ phân tích một đống số liệu khổng lồ như thế, mà kết luận được chúng có liên quan tới một hệ thống trí não.
[Vấn đề này không nằm trong phạm vi trả lời của tôi.]
Thiên Lý nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: [Dụng cụ lấy tín hiệu lắp ở đây có thể loại bỏ các loại tin tức, số liệu bình thường có thể bị truyền trộm ra ngoài không?]
[Cô cảm thấy sao?] Khải không đáp mà hỏi ngược lại.
Hiển nhiên là không thể nào. Trình độ khoa học kỹ thuật của Thập Nhị Thiên Dực không khác mấy so với thành Thánh, nếu không có Khải âm thầm trợ giúp, e là đến nay cô vẫn còn đang ở trong mây mù. Vậy, người gửi tin chắc chắn đã bại lộ.
Khải nói tiếp: [Số liệu chỉ mới truyền được 7% đã bị gián đoạn. Chúng đã cảnh giác, tầng 13 bị giám sát chặt.]
Xem ra, người của Thập Nhị Thiên Dực cũng không tìm được vị trí cụ thể của người gửi tin, người đó có thể đánh cắp số liệu trong hoàn cảnh này, hiển nhiên là có kỹ thuật hàng đầu, xóa sạch dấu vết trước khi bị phát hiện cũng không phải là không thể, chỉ khiến tất cả những người khác đều thành đối tượng bị hoài nghi mà thôi.
Thiên Lý muốn biết, người này chỉ vì muốn thu lấy cơ mật thương nghiệp, hay là thực sự phát hiện sự tồn tại của hệ thống trí não. Nếu là cái trước, thế thì không có gì phải lo lắng; nếu là cái sau, tức là tin về hệ thống trí não rất có thể đã bị tiết lộ. Và một khi kế hoạch đó bị ép gián đoạn hoặc phá hủy, dự định trước đó của cô hoàn toàn chỉ là phí công.
Đương nhiên, như thế không hẳn không thể đả kích đến thế lực thành phố ngầm, chỉ sợ một kích không trúng lại lãng phí cơ hội.
Tự dưng có người đâm ngang, nếu thế lực sau lưng Thập Nhị Thiên Dực thực sự là thành phố ngầm, vậy ngay lúc này, cô phải cân nhắc đến đường lui.
+++
Lúc này, trong phòng họp trên tầng cao nhất của Thập Nhị Thiên Dực.
Một cấp dưới mặc đồng phục báo cáo với một người đàn ông đang chắp tay sau lưng nhìn màn sáng đối diện: “Ngài Hắc Toàn Phong, đây là tư liệu cá nhân của tất cả các kỹ sư cơ giới ở tầng 13. Một phần đặt trên có quê quán chính xác; còn năm phần đặt dưới, gần như đều dùng tên giả, tạm thời khó kiểm tra thực hư.”
Hắc Toàn Phong xoay người, lộ ra một gương mặt tuấn tú sắc sảo. Tuổi gã chừng ba mươi, tóc đen ngắn chải vô cùng gọn gàng, chỉ có một sợi dây cột màu tím sẫm rũ xuống ở thái dương bên trái.
Gã tiện tay mở màn hình trên bàn, bắt đầu đọc từng phần tư liệu một cách cẩn thận. Thấy tư liệu của một người đàn ông tóc vàng, gã dừng một chút, sau đó đặt phần tư liệu đó qua một bên, đọc tiếp, lần lượt đặt tư liệu của bốn, năm người ra. Sau đó, lúc nhìn thấy tư liệu của Thiên Lý, Tra Nhĩ và Thái An, gã không nhịn được nhíu mày.
Trừ Thái An ra, hai người khác trông rất quen mắt. Gã nghiêm túc hồi tưởng, sau đó mở một tài liệu văn bản khác ra, mở một tấm ảnh trong đó, so hai người trên đó với hai người của tấm ảnh trong tư liệu, sắc mặt gã thay đổi.
Chẳng lẽ thật là chúng? Mặt trông hơi khác, nhưng khả năng phải từ 7% trở lên.
Trong số các thành viên chủ chốt phá hủy thành Nại Mỹ Tư khi trước, Thiên Lý và Tra Nhĩ đã sớm lọt vào sổ đen của thành phố ngầm. Song mỗi lần ám sát đều thất bại trong im lặng, dù là cái bẫy ở khe Hoan Nhạc cũng để họ thành công chạy thoát, còn bại lộ một thành viên trọng yếu của phe chúng.
Năng lực của hai người, khiến chúng vô cùng kiêng kỵ. Đến nỗi sau bẫy ở khe Hoan Nhạc, chúng không nóng lòng ra tay nữa. Kế hoạch ám sát ban đầu đã tạm thời mắc cạn, không ngờ giờ lại gặp phải họ. Họ chạy đến khu Nam từ khi nào? Vào Thập Nhị Thiên Dực, là trùng hợp hay có mưu đồ gì? Đánh cắp số liệu có phải họ không?
Hắc Toàn Phong lắc đầu, không biết. Con bé này tuy nhỏ, nhưng làm việc chu toàn, tuyệt đối sẽ không hạ nước cờ hiểm khi chưa nắm chắc tình huống, dẫn đến bại lộ thân phận.
Dẫu vậy, lưu lại họ vẫn luôn là mối họa ngầm, chỉ một cường giả lĩnh vực là Tra Nhĩ thôi, nhưng tất cả dị năng giả ở Thập Nhị Thiên Dực có hợp lại cũng không đấu được hắn, ra tay quang minh chính đại hiển nhiên không phải là hành vi sáng suốt.
Hắc Toàn Phong đưa mấy phần tư liệu đã chọn vừa rồi cho cấp dưới, giao việc: “Giám sát chặt mấy người này, bất cứ cử động dị thường nào cũng phải ghi chép lại.”
“Vâng.”
“Mặt khác…” Hắc Toàn Phong nhìn tư liệu của nhóm Thiên Lý, ngừng một chút, đổi giọng, “Được rồi, cứ vậy đi, cậu đi sắp xếp trước.”
“Vâng, tôi xin lui.”
Sở dĩ Hắc Toàn Phong đổi giọng, vì gã nhớ tới Thiên Lý và Tra Nhĩ có năng lực trinh sát tầm xa, người gã điều động tuyệt đối không thoát khỏi thăm dò của họ, cứ tiếp cận bừa rất dễ rút dây động rừng.
Gã đoán hai người này không biết Thập Nhị Thiên Dực thuộc thế lực thành phố ngầm, nếu không sao dám mạo hiểm tiến vào? Dù muốn vào, cũng không phải tự mình vào, phái thành viên Ngu Giả khác chẳng phải an toàn hơn sao?
Hắc Toàn Phong không biết, sở dĩ Thiên Lý tự mình mạo hiểm, là vì trước mắt hoàn toàn không có ai để điều. Vậy nên gã đoan chắc rằng họ chỉ trùng hợp tiến vào Thập Nhị Thiên Dực.
Vì thế, gã không thể xuống tay với họ ở Thập Nhị Thiên Dực.
+++
Nhóm Thiên Lý thuận lợi lên đến tầng 14, hầu như không có dị trạng nào. Nhưng cô lại rất rõ ràng, trừ họ ra, đã có hơn mười người bị giám sát nghiêm mật. Lạ là, hai người mang thân phận rõ ràng có vấn đề như cô và Tra Nhĩ lại bị bỏ qua, không bị giám sát. Ít nhất, không bị giám sát vô cùng nghiêm mật.
Tình huống mà Thiên Lý lo lắng đã xuất hiện, trong Thập Nhị Thiên Dực có kẻ biết cô và Tra Nhĩ. Chúng biết cô có năng lực thăm dò không tầm thường, nên không hề vọng động, chỉ vẻn vẹn sử dụng camera quan sát.
Vậy giờ phải cân nhắc xem, chúng sẽ ra tay vào lúc nào, ở đâu? Bằng cách gì?
Thiên Lý dùng cảm giác quét qua cả tòa Thập Nhị Thiên Dực này, phát hiện mấy khu vực cách ly có thể ức chế dị năng, và phóng ra dòng điện và sóng ánh sáng siêu cường. Một khi bị vây trong đó, sợ là cô và Tra Nhĩ cũng gặp nguy hiểm.
May là cô có thể tránh được những khu vực này.
Ngoài dự đoán là chúng không làm bất kỳ cử động gì dẫn họ vào khu cách ly. Suy ra, rất có thể là chúng sẽ không ra tay ở Thập Nhị Thiên Dực.
Một tháng căng thẳng và nguy hiểm dần trôi qua, công cuộc kiến thiết Thập Nhị Thiên Dực đi tới giai đoạn cuối, trên bữa tiệc thết đãi các kỹ sư cơ giới, ba tổ đứng đầu thu được tiền thưởng hậu hĩnh và vô số ánh mắt hâm mộ. Nhưng họ hoàn toàn không phát hiện, ở dưới, đã có mấy người mất tích một cách bị ẩn, bị lén lút xử.
Lễ khánh thành Thập Nhị Thiên Dực được xếp vào tháng sau, bên thành chủ trì tổ chức mời tất cả các kỹ sư tham dự. Mà hệ thống trí năng cần nửa tháng để khởi tạo, nửa tháng sau, một hệ thống mới sẽ ra đời, hoàn toàn đánh vỡ cục diện độc tôn của Sơ Thần, trở thành trung tâm thế giới bí mật thứ hai.
Nhóm Thiên Lý không đợi lễ mừng kết thúc đã rời khỏi Thập Nhị Thiên Dực.
Quẹt thẻ ở cửa vào, ba người lên tàu con thoi, chuẩn bị trở về 15D07.
Một vệ binh gửi tin: “Mục tiêu đã tiến vào tàu số 2.”
[Rất tốt, hủy cảnh giới với các tàu khác, khởi động kế hoạch với tàu số 2.]
“Rõ.”
Sau mười lăm phút, tàu con thoi chở nhóm Thiên Lý chầm chậm cất cánh, bay tới 15D07. Nhưng cất cánh chưa được năm phút, trên không trung đã nổ ầm ầm, tàu con thoi bỗng nổ tung, tia lửa xẹt chói mắt, hình thành những dòng khí lưu khổng lồ.
Cả một trăm ba mươi lăm người trên tàu con thoi đều gặp nạn.
Trong rừng cây ngoài thành, Thái An ngơ ngác nhìn lửa trên trời, mãi vẫn không biết phản ứng như thế nào.
Thiên Lý ngồi dưới tán cây, vừa cài lại máy truyền tin, vừa âm thầm hoảng sợ.
Vô cùng may mắn là lúc lên tàu, cô đã dùng cảm giác quét đi quét lại nhiều lần, phát hiện mối nguy ẩn sâu trong góc. Ban đầu cô không xác định đó có phải nhằm vào cô hay không, vì trên những tàu khác cũng có thiết bị đó. Để cho an toàn, sau khi lên tàu, cô vẫn quyết định vụng trộm rời đi, lựa chọn cách ổn thỏa hơn: mua một con xe bay làm công cụ thay đi bộ.
Sự thật chứng minh, cẩn thận là không sai, họ lại trốn thoát một kiếp trong gang tấc.
Chúng quả thật đủ độc ác, vì đối phó họ, không tiếc sát hại nhiều người vô tội như vậy.
Thế lực thành phố ngầm chưa diệt, sẽ vẫn là mối hiểm họa ngầm cho cả tinh cầu.
[Chuyện gì đã xảy ra?] Thái An hỏi hai người Thiên Lý.
Thiên Lý đưa một thẻ tiền cho anh, nói: “Thật có lỗi, khả năng là tôi liên lụy đến anh rồi. Đây là thẻ tiền, tuyệt đối đừng về 15D07, chọn một chỗ khác để mở tiệm đi.”
Thái An trầm mặt, không nhận thẻ.
Thiên Lý giải thích: “Có một thế lực vô cùng khủng bố đang không từ thủ đoạn để lớn mạnh, vô số người đã chết trong tay chúng. Giống như anh thấy vừa rồi, mạng sống với chúng như sâu kiến vậy.”
[Cô đối nghịch với chúng?]
Thiên Lý gật nhẹ đầu.
[Tôi có thể giúp gì?]
Thiên Lý sững sờ, hỏi: “Anh không sợ sao?”
[Cô còn không sợ, tôi có gì phải sợ? Quan trọng nhất là, tôi không thể chịu được hành động của chúng.] Trong mắt Thái An là ngọn lửa phẫn nộ, anh nhớ tới những kẻ cô lập người khác, thủ đoạn tàn bạo, lòng dạ ác độc năm đó, không biết bao nhiêu người đã bị chúng hãm hại.
Thiên Lý trầm ngâm một lúc, thận trọng nói: “Thế lực đó tuyệt đối lớn trong tưởng tượng của anh, anh chắc chắn mình muốn tham gia vào chứ?”
Dù trước đó cô muốn kéo Thái An vào thành Phá Võng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không bị cô liên lụy. Giờ anh chỉ có thể mai danh ẩn tích, đi xa tha hương, Thiên Lý không biết nếu tiếp tục giữ liên lạc với anh, có thể mang đến cho anh nguy hiểm gì.
[Không phải tôi đã tham gia rồi sao?] Thái An nhìn Thiên Lý, bình tĩnh viết: [Cô cài gì vào chương trình của Thập Nhị Thiên Dực, tôi cũng đoán được đại khái rồi.]
Lúc này Thiên Lý thật sự kinh ngạc, cô cho là mình đã làm rất bí mật rồi, không ngờ anh ta lại sớm phát hiện như thế.
Thiên Lý hỏi: “Anh biết hệ thống trung tâm của Thập Nhị Thiên Dực là gì ư?”
Thái An lắc đầu, trả lời: [Dù không biết, nhưng chương trình cấu từ lượng số liệu khổng lồ như thế đã hoàn toàn vượt khỏi quy cách của một đô thị giải trí bình thường nên có, tôi đoán hẳn là một hệ thống trí năng tiên tiến.]
Trong lòng Thiên Lý thầm kêu lợi hại, Thái An thật sự tỉ mỉ quá mức tưởng tượng của cô.
Cô khen: “Thiên phú máy móc và điện tử của anh tuyệt vời hơn tôi nghĩ.”
Thái An cười nhạt: [Tôi lại cảm thấy cô lợi hại, có thể biên trình phần mềm Trojan trong thời gian ngắn như vậy. Với trình độ khoa học kỹ thuật của Thập Nhị Thiên Dực, Trojan bình thường tuyệt đối không qua được con mắt kiểm tra của chúng. Nhưng cô lại làm được.]
Công này Thiên Lý không dám lĩnh, cô cũng không thể nói rõ với anh ta được. Sự tồn tại của Khải là một bí mật tuyệt đối không thể để lộ.
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Thái An, nếu anh biết tôi làm gì, vì sao còn giữ bí mật giúp tôi? Anh có biết là nếu bị phát hiện, anh cũng sẽ bị liên lụy không?”
[Tôi tin tưởng trực giác của mình, cô làm vậy, đương nhiên có lý do của cô. Tôi không cần phải bày vẽ thêm chuyện bất lợi cho cô làm gì.]