Trọc khí ở Rừng ma Ám Vực dường như còn dày đặc hơn so với lần trước cô bị rơi xuống, còn chưa bước vào đã cảm thấy hàn khí rét lạnh thấu xương.
Cảm giác của Thiên Lý tuy đã tăng lên rất nhiều nhưng ở bên trong Ám Vực thì phạm vi cảm giác cũng chỉ có mấy chục thước, mất đi ưu thế tầm nhìn rộng lớn, cô cũng chỉ như một người bình thường.
Y Tác hít sâu một hơi, nói với Thiên Lý: "Hiện tại chúng ta nên đi vào sao?"
Thiên Lý không đáp lời, chỉ lấy từ trong bọc đồ ra một thứ gì đó. Là Tổ Ong, chính là dụng cụ tìm kiếm mà lần trước cô đã chế tạo ra để tìm kiếm Tra Nhĩ, dùng trái tim Long Ngữ để làm trung tâm năng lượng, trong một phạm vi nhất định thì nó có thể sử dụng được trong vùng trọc hóa.
Khởi động Tổ Ong, nhanh chóng ấn mấy cái nút, chỉ thấy 5 con ong mật nhỏ bay ra.
Y Tác há mồm chỉ vào mấy con ong mật đang bay khắp bốn phía, hồi lâu cũng không nói nên lời. Tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được trước khi có đột phá về nguồn năng lượng thì không có bất kỳ máy móc nào có thể sử dụng được ở vùng trọc hóa, nhưng mà hiển nhiên là thứ mà Thiên Lý lấy ra đã vượt qua nhận thức của người bình thường.
Anh quả thực không biết rốt cuộc trên người cô bé này cất giấu bao nhiêu điều bất ngờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã khiến cho anh phủ nhận những hiểu biết thông thường của mình.
Đàn ong mật nhỏ chia ra các hướng bắt đầu bay vào Ám Vực.
Điều đáng sợ nhất ở Ám Vực không chỉ có số lượng sinh vật trọc hóa khổng lồ và trọc khí dày đặc mà hoàn cảnh u ám, những thực vật trọc hóa rậm rạp, không khí áp lực, sự nôn nóng vì không tìm được phương hướng cùng với sự sợ hãi vì lúc nào cũng khó khả năng bị trọc hóa cũng là những nhân tố khiến cho tinh thần của rất nhiều lính đánh thuê bị sụp đổ.
Lần đầu tiên Thiên Lý rơi vào Ám Vực đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng này. Nhưng bây giờ cô không cần phải lo lắng bị lạc đường, chỉ cần có đàn ong mật ở đây thì cô có thể ra khỏi Ám Vực.
Tổ Ong không được thiết lập điều kiện tìm kiếm cho nên trên màn hình sẽ hiện ra tất cả những hình ảnh mà ong mật nhìn thấy.
Mấy phút sau, vùng đất bên cạnh Ám Vực gần như đã được thăm dò hoàn tất, Thiên Lý định đi theo hướng có ít sinh vật nhất. Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì. Sau khi chỉnh sửa lại vật tư, bốn người lại bước vào Ám Vực.
---
"Ba Kỳ!" Đạt Đa đỡ lấy đồng đội đột nhiên ngã xuống, thấp giọng gọi.
Ba Kỳ nhìn miệng vết thương đã được băng bó qua loa, cười nói: "Xem ta tôi sắp không trụ được..."
"Bớt nói mấy lời xui xẻo như vậy!" Đạt Đa lấy nước thuốc tinh lọc từ ba lô của mình, kiên định nói: "Uống đi, nhanh chóng khỏe lại cho tôi."
Ba Kỳ ngăn cản nói: "Không cần đâu, cái đó là của cậu, cậu giữ lại để bảo mệnh đi."
Đạt Đa nghiêm mặt nói: "Bảo mệnh cái rắm, đợi chút nữa có đàn thú lớn đến thì cho dù tôi có mấy thùng nước thuốc tinh lọc cũng vô dụng. Tôi chỉ là một dị năng giả Linh giác nho nhỏ, không có sức chiến đấu của anh thì căn bản là tôi không có đường sống."
Ba Kỳ vẫn lắc đầu, từ chối: "Đạt Đa, tôi rất hiểu năng lực của cậu, nếu như không phải nhờ cậu thì chỉ sợ tôi và một đồng đội khác đã biến thành thi thể bị sinh vật trọc hóa kéo đi rồi. Tôi biết đây là lọ thuốc tinh lọc cuối cùng của cậu, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không uống."
"Cái tên ngu ngốc này! Tin tưởng tôi, chúng ra sẽ nhanh chóng tìm được cửa ra, sau đó sống sót trở về!" Đạt Đa cúi đầu, hốc mắt nóng lên, nức nở nói: "Tôi không muốn mất đi một đồng đội cuối cùng."
Trong lòng Ba Kỳ vừa khó chịu vừa cảm động, do dự một lúc lâu, cuối cùng anh gật đầu, cắn răng nói: "Được, tôi uống, chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ bảo vệ cậu an toàn."
Đạt Đa cười rộ lên: "Vậy được rồi, tất cả đều nhờ vào anh."
Đưa nước thuốc tinh lọc trên tay cho Ba Kỳ thì vẻ mặt của Đạt Đa đột nhiên thay đổi, đứng vụt lên cảnh giác nhìn về phía rừng sâu u ám.
Ba Kỳ cũng ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng đứng dậy nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Có thứ gì đó đang tới đây." Đạt Đa trả lời: "Tốc độ rất nhanh, số lượng không nhỏ."
Vừa dứt lời thì có một bóng đen bắn về phía bọn họ.
Ba Kỳ nhanh chóng phản xạ chắn trước người Đạt Đa nhưng lại không kịp mở vòng vòng hộ. Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, bóng đen đã đánh vỡ lọ nước thuốc tinh lọc, đập thẳng vào lồng ngực của Ba Kỳ khiến cho anh phải lui về sau mấy bước, được Đạt Đa phía sau đỡ lấy.
Ba Kỳ bắt được con thú kia, khí lạnh từ tay anh tỏa ra làm đông lạnh con vật đó thành một tảng băng sau đó tiện tay quăng ra ngoài.
"Ba Kỳ." Đạt Đa nhìn thấy Ba Kỳ phun một ngụm máu ra, sắc mặt trắng bệch.
Ba Kỳ nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên đất, chua sót nói: "Thật có lỗi, lãng phí một bình nước thuốc tinh lọc của cậu rồi."
"Đừng nói nữa, chúng ta nhanh rời khỏi đây." Tuy rằng nói như vậy như Đạt Đa biết chỉ sợ là bọn họ không đi được.
Trong bóng đêm dần lộ ra từng đôi mắt xanh lập lòe, bên tai truyền đến tiếng kêu chít chít nhỏ vụn.
"Là Chuột bay." Ba Kỳ thản nhiên nói.
Đạt Đa khởi động vòng phòng hộ, đứng tựa lưng với Ba Kỳ, cười nói: "Thôi, nếu như không chạy được thì đánh đi."
"Ha ha, chúng ta thi nhau xem ai giết được nhiều hơn!"
"Hừ, hiện tại anh thành ra thế này mà còn muốn thắng tôi sao? Đến đây đi!"
"Đến đây đi!"
Vừa dứt lời thì Chuột bay đã phóng về phía bọn họ giống như đạn pháo bay đầy trời...
-----
"Còn sống không?"
Trong lúc ý thức mơ màng hình như nghe thấy có tiếng người, Đạt Đa nỗ lực mở mắt ra, một luồng sáng đập vào mắt, giống như một vầng trăng sáng giữa đêm đen.
"Cả hai đều còn sống." Y Tác bất ngờ nói: "Thật lợi hại, vậy mà có thể giết chết nhiều Chuột bay như vậy."
"Ừm, cũng tạm được, nhưng mà bọn họ sắp bị trọc hóa rồi." Kiệt Ngao dùng chân đá đá Ba Kỳ nằm trên mặt đất.
"Ha ha, có Tiểu Lý ở đây thì bọn họ sẽ không bị trọc hóa đâu." Bản thân Y Tác đã tự thể nghiệm năng lực xua tan trọc khí của cô, chỉ cần sự ăn mòn của trọc khí còn chưa vượt qua giới hạn thì cô có thể cứu được.
Thiên Lý chậm rãi đi tới, linh khí bao phủ hai người trên mặt đất, giống như có một làn gió ấm áp thổi qua, khí lạnh trên người bọn họ từ từ biến mất.
Đạt Đa nhúc nhích ngón tay, cố gắng mở to mắt, muốn nhìn người đã đem đến hy vọng trong lúc tuyệt vọng cho cậu là ai. Nhưng tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một luồng sáng.
Thiên Lý nói: "Kiệt Ngao, Y Tác, các anh mỗi người cõng một người, dẫn bọn họ đi. Ở đây có mùi máu quá nồng, khẳng định sẽ khiến cho những sinh vật trọc hóa khác chú ý tới."
Y Tác không nói gì, lập tức cõng Đạt Đa lên.
Kiệt Ngao mang vẻ mặt bất mãn, miệng than thở: "Vậy mà lại dám sai bảo ông đây..." Nói xong, gã vẫn cõng người còn lại lên.
Tầm mắt của Đạt Đa từ từ rõ ràng hơn, bên trong luồng sáng phía trước là một bóng dáng nhỏ nhắn gầy yếu...
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, mấy phút sau, một lượng lớn thú trọc hóa bị mùi máu tươi hấp dẫn đến, chúng nó gầm nhẹ, há miệng ngậm một lần vài con, không lâu đã mang toàn bộ thi thể Chuột bay đi rồi.
Đoàn người Thiên Lú tìm một chỗ tạm thời nghỉ ngơi để khôi phục lại thể lực. Y Tác vừa giúp hai người kia xử lý vết thương vừa hỏi: "Tiếp theo nên đi thế nào?"
"Chúng ta đi dọc theo bên ngoài trước, có thể tìm được người là tốt nhất, nếu như không tìm được thì lại tiếp tục đi sâu vào." Dựa vào những gì Tổ Ong thu được thì dọc bên ngoài Ám Vực là nơi nhiều sinh vật trọc hóa nhất, chuyến đi này của bọn họ có thể sẽ không được thuận lợi lắm.
"Ah, cậu tỉnh rồi." Tiếng kêu vui mừng của Y Tác truyền đến.
Tra Nhĩ và Kiệt Ngao chỉ liếc nhìn người kia một cái, không hề có ý định tiến lên nói chuyện.
"Cảm ơn mọi người đã ra tay cứu giúp." Đạt Đa nhìn bốn người trước mắt, chân thành nói: "Tôi tên là Đạt Đa, không biết nên xưng hô với các vị thế nào?"
"Xin chào, tôi là Y Tác, là một thành viên của đội lính đánh thuê Phỉ Lãnh." Y Tác bắt tay Đạt Đa, nói.
"Mọi người đều là thành viên của Phỉ Lãnh sao?" Đạt Đa nhìn ba người còn lại, hai người mặt áo choàng, một người đeo mặt nạ, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với Y Tác.
"Bọn họ không phải." Y Tác nhún nhún vai nói: "Bọn họ chỉ tới giúp tôi tìm đồng đội mà thôi."
"Vậy...." Đạt Đa đang muốn hỏi thăm danh tính của bọn họ thì lại nhìn thấy người mặc áo choàng có vóc dáng nhỏ bé đột nhiên vươn tay ra, một thiết bị nhỏ nhắn bay đến, rơi vào tay của cô. Trong mắt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Thiên Lý đi tới, đưa ong mật nhỏ trên tay cho cậu, nói: "Đi theo nói là các anh có thể rời khỏi Ám Vực. Nếu như may mắn gặp đường đội lính đánh thuê cứu viện thì các anh sẽ an toàn."
Ong mật dựa vào trái tim Long Ngữ ở Tổ Ong để bổ sung năng lượng, phần thiết kế bên trong cũng không khác những thiết bị thông thường là mấy, cho dù bị người ta lấy đi thì cũng không thể nghiên cứu được gì, cho nên Thiên Lý không hề lo lắng.
Đạt Đa nhận lấy ong mật nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình thế nào.
"Xong rồi phải không?" Kiệt Ngao mất kiên nhẫn hô: "Nhanh đi tìm người thôi, ông đây không muốn ở nơi quái quỷ này thêm một khắc nào nữa."
"Ừ, đi thôi." Thiên Lý cũng không nhiều lời.
"Đợi một chút, có thể nói cho tôi biết tên của mọi người không?" Đạt Đa vội vàng hỏi.
Vừa dứt lời thì bóng dáng của đám người Thiên Lý đã biến mất trong bóng đêm.
Điều duy nhất Đạt Đa nhớ kỹ chính là chiếc "nhẫn" có tạo hình rất kỳ quái trên ngón tay của cô....
Dọc theo đường đi, bốn người lục tục cứu được không ít người, cũng có không ít sinh vật trọc hóa đã chết trên tay bọn họ.
Lính đánh thuê có thể ra khỏi Ám Vực ngày càng nhiều, thanh dạnh của bọn họ cũng từ từ truyền ra.
Thành viên Y Tác của Phỉ Lãnh vì tìm kiếm đồng đội mà mời ba cao thủ thần bí đến giúp đỡ. Thực lực của bọn họ rất mạnh, có thể đi thẳng một mạch trong Ám Vực mà không hề bị cản trở. Càng thần kỳ hơn là một trong số bọn họ có khả năng xua tan trọc khí, rất nhiều người sắp bị trọc hóa được cô giúp đỡ đã khỏe lại như thường.
Đi lại trong bóng tối, tỏa ra hào quang, xua tan bóng đêm, an ủi sinh mệnh. Dưới tình huống không ai biết tên cô thì mọi người đều gọi cô là Linh Giả.
Đến khi thân phận bị tiết lộ thì cái tên Linh Giả đã đem đến rất nhiều danh vọng cho Thiên Lý trong giới dị năng giả.
Mà lúc đó cô cũng chỉ thuận tay cứu giúp mọi người, có thể cứu được thì cứu, không cứu được cũng không bắt buộc.
Tiếc nuối là người bọn họ muốn tìm thì lại không thấy tung tích. Y Tác có vẻ càng ngày càng lo lắng.
Mãi đến ngày thứ ba thì có manh mối, Y Tác phát hiện ra dấu hiệu liên lạc đặc biệt của Phỉ Lãnh trên một gốc cây trọc hóa. Ký hiệu giống như một mũi tên chỉ đường, còn chỉ về chỗ sâu trong Ám Vực.
Trên một ngọn núi cách Ám Vực không xa, Khải lẳng lặng ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, nhìn về phía Ám Vực đằng xa. Vùng trời nơi đó bị làm sương đen dày đặc bao phủ giống như đôi cánh của ma quỷ, khi thì mở ra, khi thì khép lại, dường như lúc nào cũng có thể tung cánh bay lên.
Số liệu không ngừng lóe lên trong mắt cậu, đại não nhanh chóng tính toán sự biến đổi của trọc khí, chỉ số phát triển không ngừng tăng lên, sức mạnh hắc áo không ngừng tụ lại. Cái loại áp lực thâm trầm này giống như sự yên tĩnh trước khi núi lửa hoạt động.
Vẻ mặt của Khải rất lạnh nhạt nhưng trái tim thì lại như một tấm gương sáng. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ba ngày sau dòng sông trọc hóa sẽ tiến hóa...