Hiền Tri Thiên Lý

Chương 145



Edit + Beta: Anh Thơ.

Lúc này cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, các tầng có vẻ yên tĩnh. Thiên Lý dừng lại ở tầng 7 bởi vì trên tầng 8 có người đang đứng gần cầu thang, để tránh phiền toái, cô rời khỏi cầu thang trước.

Trên hành lang không có một bóng người, Thiên Lý chậm rãi bước đi, không dám để lộ sơ hở nào vì trên hành lang có camera giám sát.

Cô vừa đi vừa dùng cảm giác để phá giải mật mã của căn phòng phía trước.

Vặn tay nắm cửa, mật mã vừa vặn bị phá giải thành công, cô nhập mật mã vào, thuận lợi tiến vào phòng.

Đồ đạc trong phòng rất hoa mỹ, kết cấu là hai gian phòng một chính một phụ, phòng chính là phòng ngủ, phòng phụ là một gian phòng ngắm cảnh có những dụng cụ giết thời gian, những đồ chơi tình thú cùng với phòng tắm đầy đủ tiện nghi.

Từ màn hình điện tử ở dưới lầu, Thiên Lý đã xác nhận là căn phòng này chưa được đặt trước, tạm thời có thể để cho cô ẩn thân. Thừa dịp ở đây không có ai, cô bắt đầu dùng cảm giác dò xét xung quanh để tìm những đồ vật của mình.

Đầu tiên cô dò xét tòa nhà đã giam giữ cô, dường như bọn họ đã phát hiện nguồn năng lượng có vấn đề, ước chừng dùng hơn 10 phút là có thể sửa chữa cong. Theo lý mà nói thì nếu như cô bị bọn họ bắt thì những đồ vật của cô cũng bị bọn họ lấy mới đúng nhưng cô lục soát mấy lần cũng không có kết quả, Thiên Lý chỉ có thể tìm kiếm ở nơi khác.

Phạm vi cảm giác càng lớn thì năng lực cảm giác càng nhỏ, phạm vi càng nhỏ thì độ chính xác sẽ càng cao. Thiên Lý muốn tìm đồ ở một nơi rộng lớn như thế này cũng mất không ít thời gian. Tuy rằng linh khí có dao động năng lượng nhưng trong tòa thành nhỏ này cũng có rất nhiều dị năng giả, năng lượng rất hỗn loạn, che dấu hoàn toàn năng lượng của linh khí.

Thiên Lý đoán là những thứ đồ của cô còn chưa bị tầng quản lý của tòa thành này phát hiện ra, nếu không thì bọn họ sẽ không đơn giản là giam giữ cô ở tòa nhà đó như những đứa bé khác.

Nếu vậy thì đồ đạc của cô có lẽ còn ở trên tay những tên bắt cô vào đây. Cẩn thận nhớ lại, trong hai chiếc xe bay đó có 4 người, 2 dị năng giả và 2 người bình thường, quần áo và cách ăn mặc cũng không có gì đặc biệt....

Đúng lúc này, từ cầu thang có một người phụ nữ xinh đẹp bước ra, lập tức đi về phía Thiên Lý. Thiên Lý thầm cầu nguyện căn phòng mà người kia muốn vào không phải là căn phòng này, đáng tiếc không được như mong muốn, người phụ nữ kia dừng trước cửa căn phòng.

Thiên Lý vội vàng trốn vào tủ quần áo.

Sau khi người phụ nữ kia vào phòng thì cởi áo khoác ngoài đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Thiên Lý vừa muốn rời khỏi thì người phụ nữ này lại đi ra ngoài, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa tủ quần áo đã bị mở ra.

Trong nháy mắt cô lộ ra trước mặt người phụ nữ kia.

"Em là ai?" Người phụ nữ kia bị dọa giật mình, sau đó nhìn chằm chằm Thiên Lý, lên tiếng chất vấn.

Thiên Lý nắm chặt dao găm, không nói, nếu cần thiết thì cô sẽ ra tay diệt khẩu.

Người phụ nữ kia lại nói: "Không phải là căn phòng này còn chưa có người đặt sao? Số hiệu của em là bao nhiêu? Đêm nay em tiếp khách ở đây sao?"

Thiên Lý do dự một chút, gật đầu với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhíu mày, biểu tình hơi nghi hoặc.

"Thật kỳ quái, tại sao bảng điện tử lại không có biểu hiện gì?" Người phụ nữ ngồi xổm xuống, cười hỏi: "Tại sao em lại trốn vào tủ quần áo? Không muốn tiếp khách sao?"

Thiên Lý lại gật đầu.

Người phụ nữ thở dài một hơi, an ủi: "Khó mà tránh được, thất lễ với khách sẽ khiến cho đại nhân tức giận."

Đại nhân? Thiên Lý rất muốn hỏi vị đại nhân kia là ai nhưng lại không dám để lộ sơ hở.

"Ra đây, để cho chị nhìn dáng vẻ của em xem." Người phụ nữ vươn tay muốn lấy mặt nạ trên mặt cô xuống, Thiên Lý lập tức giữ chặt cổ tay, ngăn cản động tác của cô ấy.

Người phụ nữ nhìn thấy cổ tay trơn bóng của Thiên Lý, ánh mắt lóe lên sau đó nhanh chóng kéo cánh tay còn lại của cô, vén ống tay áo lên, cũng là làn da trơn bóng.

"Em không phải người của Thành Điệp, em là ai?"

Thiên Lý nhíu mày, nhìn cánh tay của mình, hỏi: "Tại sao chị lại phát hiện ra?"

Người phụ nữ thấy cô bình tĩnh như vậy thì hơi bất ngờ, trả lời: "Phụ nữ ở Thành Điệp đều có một hình xăm bướm bảy sắc trên cánh tay."

"Thì ra là thế." Thiên Lý ra khỏi tủ quần áo, giọng điệu bình tĩnh, cánh tay lại đặt ở chuôi dao găm.

Người phụ nữ không hề biết nguy hiểm đang rình rập, lại dò hỏi: "Em từ đâu tới tay? Chẳng lẽ là chạy trốn từ Sở Huấn Luyện ra ngoài?"

"Sở Huấn Luyện?"

"Chính là tòa nhà giống như cái ô đó."

Thiên Lý gật đầu.

Người phụ nữ lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Em vậy mà có thể từ nơi đó trốn ra? Làm sao có thể làm được vậy?"

Thiên Lý không trả lời.

Người phụ nữ kia cũng im lặng, một lúc sau mới nói: "Chị là Hy Á, em tên gì?"

Thiên Lý vẫn không có phản ứng.

Người phụ nữ tên Hy Á cười cười: "Không cần phòng bị chị, nếu như em thực sự có thể trốn ra, chị vui mừng còn không kịp. Đáng tiếc, Thành Điệp này giống như phần mộ của phụ nữ, đi vào rồi, rất khó có thể trở ra.

"Thành Điệp? Lúc trước em chưa từng nghe thấy bao giờ." Cuối cùng Thiên Lý cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: "Ở lục địa Áo Đắc Lạc tại sao còn tồn tại một nơi như thế này."

Hy Á thản nhiên nói: "Thành Điệp nằm ở khu che chắn tín hiệu, không thể tìm thấy trên bản đồ điện tử, hơn nữa phía sau nó còn có một thế lực rất lớn, lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến quyết sách của những người phía trên. Người có tư cách vào Thành Điệp đều là quan lớn và những gia tộc quyền quý."

"Vậy chị có biết bối cảnh của thế lực đó không?" Thiên Lý lại hỏi.

Hy Á nhìn cô một cách khó hiểu: "Tại sao em lại có hứng thú với cái này, hiện tại không phải là nên suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn sao?"

"Hiểu biết tình hình nhiều một chút cũng không sao."

"Chị chỉ biết người phụ trách quản lý Thành Điệp này là một người đàn ông tên Tang Đức.

Tang Đức? Cái tên này vô cùng xa lạ. Thiên Lý lộ ra vẻ trầm tư.

Hy Á đánh giá cô một hồi, đột nhiên nói: "Em không phải cô bé bình thường đúng không? Rốt cuộc em là ai? Tại sao lại đến chỗ này?"

"Một hai ngày trước em bị vài người tập kích, khi tỉnh lại thì đã ở trong này rồi."

"Đám chết tiệt này, rốt cuộc muốn hại bao nhiêu cô gái vô tội nữa mới chịu thôi đây!" Ánh mắt Hy Á lộ ra vẻ tức giận và căm hận.

"Chị có thể nói thêm về Thành Điệp cho em biết được không?"

Hy Á nhìn thời gian, gật đầu nói: "Được, chị còn một chút thời gian, chị sẽ nói hết những gì chị biết với em, bất luận em có thể chạy thoát hay không thì cũng đều có được chút hiểu biết với tình hình hiện tại."

Hy Á bị bắt vào nơi này từ sáu năm trước, khi đó cô ấy mới chỉ có 17 tuổi. Gia đình cũng được coi là khá giả, tuy rằng không phải dị năng giả nhưng cuộc sống cũng không tồi. Không ngờ một lần ra ngoài bình thường lại gây ra bi kịch cả đời cô ấy.

Thành Điệp có rất nhiều người chuyên môn chịu trách nhiệm đến các nơi để vơ vét phụ nữ. Bọn họ thích bắt những cô bé chưa trưởng thành nhất vì người chưa trưởng thành dẻo dai hơn, nếu có thể bồi dưỡng từ nhỏ thì có thể tẩy não một cách hiệu quả nhất, dạy cho bọn họ quan niệm vặn vẹo rằng phải cảm thấy vinh dự khi hầu hạ đàn ông. Hơn nữa, giá cả đêm đầu tiên của những cô bé như vậy cũng rất cao, là mặt hàng được chào đón nhất ở phòng đấu giá của Thành Điệp.

Hàng năm, số lượng bé gái và phụ nữ bị mất tích không dưới bốn con số nhưng phần lớn đều đến từ các thành nhỏ cấp C,D, thậm chí có một phần nhỏ là ở khu B. Nhưng sau khi bọn họ bước vào Thành Điệp thì đều trở thành hàng hóa, phải tiếp nhận rất nhiều loại huấn luyện và dạy dỗ bao gồm lễ nghi, cách nói năng, trang điểm, phối đồ, ẩm thực, ca múa, thân thể và kỹ thuật trên giường. Đồng thời còn bị dùng rất nhiều thủ đoạn cả cưỡng bức đe dọa lẫn dụ dỗ để cho bọn họ vứt bỏ tôn nghiêm, trở thành kẻ dâm đãng mặc cho đàn ông đùa bỡn.

Rất nhiều người không thể chịu nhục đều lựa chọn cái chết, phụ nữ chết thảm ở Thành Điệp nhiều vô số kể.

Đối với bọn họ mà nói, có lẽ cái chết lại là một loại giải thoát. Điều thực sự đáng buồn là những cô bé được dạy dỗ từ nhỏ kia, bọn họ trải qua 7 năm, 8 năm, thậm chí 10 năm bị tẩy não, bị nô lệ, tư tưởng đã hoàn toàn bị phá vỡ, cam tâm tình nguyện trở thành đồ chơi của đàn ông, coi đó là ý nghĩa sinh tồn của mình.

Phụ nữ ở Thành Điệp được chia thành 5 cấp bậc, E là thấp nhất, A là cao nhất. Điệp nữ cấp A thì bất luận là gương mặt, dáng người hay lòng trung thành đều được trải qua lựa chọn vô cùng kỹ càng. Chỉ có cấp A mới có tư cách tham gia bán đấu giá, một khi bị người khác mua đi thì bọn họ có thể rời khỏi Thành Điệp, đây cũng là cách duy nhất để bọn họ có thể rời khỏi Thành Điệp.

Hy Á cao giọng cười: "Có được tư cách bán đấu giá bản thân vậy mà lại trở thành mục tiêu của những phụ nữ như chúng ta."

Thiên Lý nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ, cô không thể tưởng tượng nổi rằng trên đời lại tồn tại một nơi như vậy. Người dựng nên Thành Điệp rốt cuộc là kẻ khốn nạn như thế nào, bọn họ không có vợ con sao? Vì sao lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?

Hy Á nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Hiện tại chị đang là điệp nữ cấp B, chỉ cần thêm một thời gian nữa là chị có thể lên cấp A rồi."

"Chị muốn thông qua bán đấu giá để có được tự do sao?"

"Không." Hy Á cười nói: "Đối với chị thì tự do chỉ là hy vọng xa vời thôi, chỉ có những cô bé ngốc đó mới tin tưởng sẽ có kỳ tích."

"Tại sao lại nói vậy?"

Hy Á khoanh tay trước ngực, từ từ nói: "Gần tim của mỗi điệp nữ đều được gắn một con chip cảm ứng nhịp tim, dựa vào nhịp đập của trái tim, nói sẽ không ngừng gửi tín hiệu về trung tâm điều khiển ở Thành Điệp. Một khi tín hiệu biến mất thì tầng quản lý sẽ kích nổ quả bom trong người chúng ta."

Thiên Lý sửng sốt, dùng cảm giác dò xét, quả nhiên ở gần trái tim của Hy Á có một con chip, đồng thời, trong cơ thể của cô ấy còn có một sinh vật nào đó bám vào, ở cùng một chỗ với các cơ quan bên trong cơ thể.

Chẳng lẽ đây là bom? So với nói nó là bom thì không bằng gọi là cổ trùng, mỗi cổ trùng đều bị cổ mẫu khống chế, bất luận ở đâu đều có thể cảm ứng được, có thể sinh ra kịch độc. Một khi bị ký sinh thì không thể nào lấy ra, trừ khi cắt bỏ bộ phận bị bám vào.

"Cho nên." Hy Á sờ đầu Thiên Lý, ôn nhu nói: "Hy vọng rằng em có thể chạy đi. Nhưng đừng có ý đồ đối nghịch với Thành Điệp, thế lực sau lưng nó không phải thứ chúng ta có thể chọc vào."

"Vậy còn chị? Chị không muốn ra ngoài sao?"

"Chị? Chị đã không còn gì lưu luyến nữa rồi. Chờ đến khi chị lên cấp A thì sẽ có cơ hội tiếp cận Tang Đức."

"Chẳng lẽ chị muốn ám sát gã?"

Hy Á nhếch môi cười, không nói gì nhưng ánh mắt đã cho cô đáp án.

Thiên Lý không biết nên nói gì vì thế đành lảng sang chuyện khác: "Em muốn tìm những người đã bắt em, chị có manh mối gì không?"

"Em còn nhớ bọn họ có đặc điểm gì đặc thù không? Ví như đeo thứ gì đó trên ngón cái?"

Thiên Lý cẩn thận nhớ lại, nói: "Đúng vậy, trên ngón cái của bọn họ có đeo một chiếc nhẫn hình con rắn."

"Ừ, vậy thì có thể xác định bọn họ là người chuyên môn đi lùng bắt phụ nữ của Thành Điệp. Những người này đều ở Trần Lâu ở phía Bắc, ban ngày họ ra ngoài lùng bắt. ban đêm sẽ ở các khu ăn chơi để chơi đùa.

"Trần Lâu ở phía Bắc." Thiên Lý thì thầm.

"Em tìm bọn họ làm gì?"

"Lấy lại thứ thuộc về em."

Đúng lúc này, Thiên Lý đột nhiên đứng lên nói: "Có một người đàn ông đi về phía này, trên tay đeo găng tay lông thú. Đó là khách của chị sao?"

Hy Á sửng sốt, gật đầu nói: "Đúng vậy, sao em biết được?"

"Không có thời gian để nhiều lời, em phải lập tức rời khỏi đây." Thiên Lý không dám trì hoãn, lập tức xoay người ra ngoài.

Hy Á cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Cẩn thận. Nếu như cần trợ giúp thì đến khu Hóa Điệp số 115 tìm chị."

Bước chân của Thiên Lý dừng một chút, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói tên mình cho Hy Á, mở cửa ra, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất phía cuối hành lang.

Trong cảm giác của cô, người đàn ông kia đi vào phòng Hy Á, Hy Á mang khuôn mặt tươi cười chào đón, kéo cánh tay người đàn ông kia cùng vào phòng tắm, sau đó....

Thiên Lý nắm chặt hai nắm đấm, trái tim giống như có thứ gì đè nặng, vô cùng khó chịu.

Thành Điệp, mồ chôn của phụ nữ.

Loại phong cách làm việc khiến người ta tức điên này không khác gì thế lực dưới lòng đất.

Thiên Lý mơ hồ cảm thấy có lẽ đây lại là một cứ điểm của thế lực dưới lòng đất, một cứ điểm ô uế chuyên dùng để mượn sức hoặc khống chế thế lực các nơi.

Cô không có thời gian để trì hoãn, nhất định phải nhanh chóng đi Trần Lâu tìm lại đồ của mình, nếu không thì sẽ không kịp chạy trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.