Hiền Tri Thiên Lý

Chương 156: Thành Sơ Thăng (7)



Edit: Anh Thơ

Kỳ Lân Vàng xếp thành một hàng đi qua ngã tư đường giống như một hàng binh lính đang tuần tra lãnh địa. Những lính đánh thuê ở xung quanh nhao nhao tránh ra, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đạp phải bọn chúng. Tuy rằng cả bộ da của đám Kỳ Lân Vàng có tính chất như kim loại, vô cùng cứng rắn nhưng không ai dám tùy tiện dẫm lên bởi vì tất cả những người dẫm phải bọn chúng đều bị đem đi lao động cải tạo hết rồi.

Lúc trước Thiên Lý mang về hơn 10 con Kỳ Lân Vàng, hiện tại chúng nó đã phát triển đến đời thứ ba, số lượng đã tăng thêm hơn 100 con. Thành Minh đặc biệt công bố chế độ đặc biệt bảo vệ Kỳ Lân Vàng, bất luận là người thương tổn hay trộm cắp Kỳ Lân Vàng thì đều bị xử phạt nặng hay nhẹ dựa theo tội trạng. Vì vậy nên đội ngũ Kỳ Lân Vàng ngày càng lớn mạnh, có thể nói là làm bá chủ ở Thành Minh.

Không ai biết tại sao thành chủ của Thành Minh lại muốn nuôi một đám Kỳ Lân Vàng nhìn như rất vô dụng đó, chẳng lẽ là sở thích cá nhân sao?

Thiên Lý đương nhiên sẽ không rêu rao giá trị của Kỳ Lân Vàng. Hiện tại cô đã thu hoạch được hơn 30 viên đá kỳ lân, chỉ cần thích góp thêm một chút nữa là có thể bắt đầu chế tạo máy móc mới có thể hoạt động ở khu trọc hóa rồi.

Nhưng mà trước mắt thì trọng tâm nghiên cứu của cô là vật phẩm không gian, những hạng mục khác tạm thời bị đẩy ra sau.

"Vệ Không, dịch chuyển lại một lần nữa." Thiên Lý vừa không ngừng ghi lại số liệu vừa nói.

Vệ Không mang vẻ mặt khổ sở lại tiếp tục khởi động dị năng. Lúc đầu thì chuyện Thiên Lý đến nhờ cậu giúp đỡ là một chuyện rất vui với cậu nhưng lại không ngờ rằng khi Thiên Lý chú tâm làm việc lại trở nên đáng sợ như vậy. Cô không ngừng bảo cậu lặp đi lặp lại bước nhảy không gian để tiến hành xác định địa điểm truyền tống.

Làm đi làm lại vài chục lần, Vệ Không cũng muốn khóc. Nhưng mà cũng vì vậy nên năng lực khống chế dị năng của cậu lại tăng thêm không ít.

"Thiên Lý!" Vệ Không rên rỉ: "Tôi phản đối, em đang ngược đãi lao động trẻ em!"

"Phản đối vô hiệu." Thiên Lý lạnh nhạt bác bỏ: "Tuổi của cậu đã không thuộc diện trẻ em nữa rồi."

"Ai bảo thế!" Vệ Không oán giận nói: "Cả Thành Minh đều biết tôi bị nhược trí mà!"

"..." Thiên Lý không nói gì.

Im lặng một lúc lâu, cô nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, cậu có thể tự do hoạt động."

Vệ Không giơ hai tay lên, còn chưa kịp hoan hô thì lại nghe Thiên Lý bổ sung một câu: "Ngày mai bù lại gấp đôi thời gian hôm nay."

Động tác của cậu cứng đờ, biểu tình vặn vẹo giống như bị người ta chà đạp.

Thực ra lần này Thiên Lý tìm Vệ Không giúp đỡ không chỉ vì muốn nghiên cứu kỹ thuật không gian mà còn vì được nhóm chú Thổ nhờ vả, quản lý Vệ Không một chút.

Tính tình Vệ Không càng ngày càng nghịch ngợm, thậm chí nghịch ngợm đến mức không biết trời cao đất dày, ở Thành Minh ngoại trừ cô, Tra Nhĩ và Kiệt Ngao thì không ai có thể quản lý được cậu. Vì vậy nên cứ hai ba ngày là cậu lại gây rắc rối, gây không ít phiền phức cho các lính đánh thuê ở bên ngoài Thành Minh.

Cậu từng bị thế lực dưới lòng đất nhốt lại lợi dụng, trí nhớ trước kia hoàn toàn trống rỗng, chuyện gì cũng phải bắt đầu học lại từ đầu. So với bạn cùng trang lứa thì cậu có ít hơn mấy chục năm kinh nghiệm sống, tính cách còn chưa định hình, ngây thơ hoạt bát, cũng chưa có quan niệm thị phi rõ ràng, giống như một đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch vậy.

Mỗi lần Thiên Lý đối diện với cậu thì đều có cảm giác phức tạp như người làm cha mẹ, có đôi khi trong lòng tràn đầy tình yêu thương, có đôi khi lại không nhịn được muốn đánh cho cậu một trận....

"Thiên Lý...." Vệ Không ôm cổ Thiên Lý, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Làm việc suốt ngày chẳng có gì thú vị cả, thỉnh thoảng cũng cần phải thả lỏng một chút mà, phải không?"

"Cậu muốn thả lỏng thế nào?"

"Ví dụ như ra ngoài cắm trại, săn thú này, câu cá này, tắm khỏa thân này...."

Thiên Lý thản nhiên nói: "Cái này cũng không phải là không được."

"Thật sao?" Mắt Vệ Không sáng lên.

"Thế này đi..." Thiên Lý nói: "Chỉ cần biểu hiện của cậu làm tôi vừa ý thì tôi có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu hợp lý của cậu."

Vệ Không do dự nói: "Như thế nào mới có thể làm em vừa ý?"

"Mỗi ngày rèn luyện 3 giờ, thí nghiệm 3 giờ."

Vệ Không do dự một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi làm được thì Thiên Lý sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của tôi sao?"

"Sẽ đáp ứng những yêu cầu hợp lý."

"Ví dụ như cắm trại dã ngoại, câu cá?"

"Ừm, cái này có thể được."

"Vậy.... Tắm khỏa thân thì sao?"

"Chỉ cần cậu có thể làm cho Tra Nhĩ đồng ý là được."

"..." Vệ Không thất bại ngay lập tức.

Một lát sau cậu vẫn không cam lòng nói: "Hừ, chỉ cần tôi sử dụng truyền tống không gian thì có mười Tra Nhĩ cũng không thắng được."

Vừa dứt lời đã cảm thấy cổ căng chặt, cổ áo phía sau bị người ta túm lên, vù một tiếng, Vệ Không đã bị ném đi rất xa.

Tra Nhĩ đứng ở bên cạnh Thiên Lý, khoanh tay trước ngực khinh bỉ nhìn.

Vệ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ trừng mắt sau đó cơ thể từ từ trở nên mơ hồ, biến mất giữa không trung.

Vậy mà cứ như vậy trốn đi rồi....

Thiên Lý buồn cười lắc đầu.

Tra Nhĩ ôm lấy eo cô, nói: "Thiên Lý, em là người phụ nữ của anh, cho nên không được tùy tiện thông đồng với người đàn ông khác."

Hả? Thiên Lý ngẩn người, nhất thời không hiểu Tra Nhĩ vừa nói gì.

Tra Nhĩ đột nhiên nhào tới, hôn một cái lên môi Thiên Lý, cảm thán: "Môi của Thiên Lý thật giống một đóa hoa mới nở, vừa đẹp vừa mềm.

Hả? Thiên Lý không nhịn được, toàn thân nổi da gà. Tra Nhĩ không bị làm sao chứ, ăn nhầm cái gì sao?

Tiếp theo Tra Nhĩ lại lấy một bông hoa không biết từ đâu ra, đưa cho Thiên Lý, vô cùng thâm tình nói: "Tặng cho em, bảo bối của anh."

"...."Thiên Lý cảm thấy người đàn ông trước mặt khẳng định là một sinh vật kỳ quái có dáng vẻ rất giống Tra Nhĩ.

Tra Nhĩ hơi quỳ một chân xuống, giống như một kỵ sĩ đang tuyên thệ: "Thiên Lý, anh yêu em, em có nguyện ý yêu anh không?"

"...."

"Em không nói gì, vậy anh coi im lặng là đồng ý nha."

"....."

"Vậy thì, bảo bối, đêm nay xin hãy cho anh cơ hội được ở trong giấc mơ ấm áp của em đi."

"...."

Thiên Lý bị mấy câu nói của hắn làm cho buồn nôn muốn chết, không nhịn được nữa, cô kéo mặt của hắn, giận dữ hỏi: "Thành thật khai báo, anh học mấy câu nói vớ vẩn này ở đâu?"

Tra Nhĩ nheo mắt nhìn lên trần nhà, miệng nói không rõ chữ: "Tự... tự học thành tài."

"Còn dám nói dối!"

"Không... Không có nói dối."

"Không nói dối thì tại sao tròng mắt của anh lại đảo liên tục như vậy?"

"Bị rút gân...."

Thiên Lý buông tay ra, hung nữ nói: "Nếu còn để em nghe thấy anh nói chuyện như vậy nữa thì em sẽ dùng Chưởng thượng càn khôn đập chết anh đấy."

"...."Tra Nhĩ xoa xoa gương mặt bị kéo đỏ lên, trong lòng thầm nói: Kỳ lạ, rõ ràng là làm đúng theo lời của tình thánh trong game, tại sao lại vẫn không bắt được Thiên Lý? Không phải là nói lời ngon tiếng ngọt có thể làm cho phụ nữ mất đi năng lực suy nghĩ sao?

"Đi, úp mặt vào tường." Thiên Lý chỉ vào một góc.

Tra Nhĩ ôm Thiên Lý, cọ cọ đầu vào sườn mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng như vậy mà, là người đàn ông của em, hẳn là nên cao lớn vĩ đại, oai hùng bất phàm, sao có thể ngồi xổm úp mặt vào tường chứ?"

Thiên Lý thản nhiên nói: "Dáng vẻ làm nũng này của anh thì vĩ đại ở đâu, cao lớn ở đâu, oai hùng bất phàm ở đâu?"

Tra Nhĩ nghĩ một lát, dường như cảm thấy rất có lý nhưng không hề có ý định thả Thiên Lý ra để biểu hiện một chút khí khái anh hùng.

Thiên Lý mệt mỏi thở dài một hơi, lại một lần nữa cô cảm thấy mình giáo dục thất bại, vô cùng thất bại. Năng lực học tập của Tra Nhĩ rất mạnh nhưng phương hướng học tập luôn luôn quỷ dị.

Gần đây hình như cô hơi bỏ bê hắn. Thiên Lý tự kiểm điểm.

Nhưng mà "niềm vui bất ngờ" mà Tra Nhĩ cho cô không chỉ dừng lại ở đó.

Buổi tối, trở về phòng ngủ, cô ngửi thấy một mùi vị vô cùng đặc biệt sau đó lại phát hiện ra trên tủ đầu giường của mình có thêm rất nhiều công cụ kỳ quái. Chiếc giường rực rỡ hẳn lên, trong phòng vẫn còn tiếng nhạc du dương.

Trong lúc cô đang ngây người thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tra Nhĩ nghiêng người tựa vào cửa phòng tắm, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm, trên bắp thịt rắn chắc vẫn còn vương những giọt nước trong suốt.

Hắn làm ra tư thế mời gọi, dùng giọng điệu quyến rũ nói: "Come on baby."

Thiên Lý nhắm mắt lại, hít sâu, lại hít sâu, sau đó gào lên: "Tra Nhĩ, cút ngay cho em, ngay lập tức!"

Tiếng gào thét kinh thiên động địa, chiếc khăn tắm ở bên hông Tra Nhĩ bị rơi xuống rồi. Cái vật thô to ở bên dưới kia bị Thiên Lý tự động bôi đen.

Tra Nhĩ ủy khuất nhặt khăn tắm, Thiên Lý xông lên, liên tục đẩy hắn ra khỏi phòng.

"Sập" một tiếng, cửa phòng đóng lại, Tra Nhĩ trần truồng đứng ngoài phòng khách, tinh thần chán nản.

Không lâu sau, mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ, xoay người đi về phía phòng đặt thiết bị trò chơi, đằng đằng sát khí tìm cái tên tự nhận là tình thánh kia tính sổ.

Thiên Lý dựa lưng vào cạnh cửa, phát hiện Tra Nhĩ đã đi xa mới thở phào một hơi. Quả thực là cô sợ Tra Nhĩ sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung. Nhưng anh làm nhiều điều như vậy chỉ đơn giản là muốn chiếm được ấn tượng tốt của cô, để cô đồng ý kết hợp với anh. Giống như dã thú chọn bạn đời, vừa trực tiếp vừa nhiệt tình khiến cho cô không thể thích ứng được, lại không biết là nên khóc hay nên cười.

Tra Nhĩ cũng không biết sở dĩ cô không làm chuyện đó với anh không phải là vì không thích anh mà là vì thuộc tính năng lượng của hai người tương khắc với nhau. Một khi bọn họ kết hợp thì không biết sẽ xuất hiện hậu quả gì.

Cô thực sự không dám thử.

Nên giải thích thế nào với một con dã thú đang trong thời kỳ động dục chứ? Hiện tại cô còn không dám ở một mình một phòng với anh.

Thiên Lý vô cùng rối rắm, chỉ có thể dồn hết sức chú tâm vào công việc.

Cô biết rằng Tra Nhĩ sẽ không quấy rầy khi cô làm việc.

Cũng vì vậy nên việc nghiên cứu về không gian có tiến triển rất lớn, sau khi lãng phí một lượng lớn nguyên liệu thì cuối cùng Thiên Lý cũng thành công chế tạo một cái cúc áo có khả năng cất trữ đồ vật. Lớn như một đồng xu, được làm bằng kim loại, bên ngoài có những hoa văn phức tạp, năng lượng lưu chuyển tự tạo thành liên kết. Chỉ cần đưa năng lượng thích hợp vào là có thể mở ra không gian.

Thiên Lý vẽ lại quy tắc năng lượng của Vệ Không, chế tạo ra dụng cụ kim loại có thuộc tính không gian, cuối cùng còn chế tạo thành dụng cụ cất trữ đồ vật có thể cho người khác sử dụng. Nhưng mà không gian bên trong chỉ có thể để mấy bình thuốc hơn nữa còn rất hỗn loạn, giá trị của nguyên liệu cần để chế tạo ra cũng lên tới con số thiên văn.

Nhưng mà đây đã xem như bước thành công đầu tiên, tiếp theo chỉ cần dựa trên cơ sở này, không ngừng cải tạo thì một ngày nào đó cô có thể chế tạo ra không gian trữ vật thực sự.

Mang theo tâm tình thoải mái ra khỏi phòng thí nghiệm, Thiên Lý cảm thấy nên gọi nhóm Tra Nhĩ, Vệ Không ra ngoài du lịch. Gần đây bận rộn làm việc, quả thực cũng nên thả lỏng một chút.

Nhưng mà khi cô vừa mới chuẩn bị kế hoạch đi du lịch thì từ chỗ của Hy Á truyền đến tin tức: Thế lực dưới lòng đất cử một lượng lớn cao thủ, chia thành 2 đường, một đường bí mật xâm nhập vào Thành Thánh, một đường đi về phía Thành Minh. Số lượng không rõ, thực lực không rõ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.