Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 154: Thế giới ảo ảo thực thực / Câu chuyện kinh dị F đã bị thay đổi



Sau bữa ăn vội vàng, Triệu Nhất Nhiên đưa Quách Kiệt về nhà. Hai người không ai nói một lời, cầm cuốc xẻng và một đống nông cụ rỉ sét đi ra nghĩa trang của thôn.

Quách Kiệt bỗng nhiên thấy hoang mang.

Gã ta chỉ tay lên trời, hét lên: "Ấy! Chờ chút! Anh Nhiên, chúng ta đi luôn bây giờ à? Trời vẫn còn sáng mà."

"Sao? Mày thấy không ổn à?" Triệu Nhất Nhiên nhướng mày nhìn gã ta.

Quách Kiệt thở dài: "Gì chứ... Dù sao thì chúng ta cũng chuẩn bị đi đào mộ mà. Ban ngày ban mặt thế này, lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Hay là để đến đêm không có người rồi..."

Triệu Nhất Nhiên cười nhạo: "Mày điên à? Thế đến đêm mày có sợ ma không? Sáng hay tối đều là đào mộ, thế thì phải nhảy trước khi nước tới chân chứ. Hơn nữa, bình thường nghĩa trang làm gì có người, cùng lắm là tụi trẻ con thôi. Chúng nó dám nói gì xem!"

Quách Kiệt nghe gã nói thế cũng có lý nên cũng an tâm hơn phần nào. Đúng thế. Gã ta và Triệu Nhất Nhiên nổi tiếng gần xa là những kẻ không biết ngán ai bao giờ. Đa số mọi người mà gặp bọn họ thì đều chỉ muốn tránh mặt ngay. Ai đó nhìn thấy bọn họ đang đào mộ thật, còn là đào mộ Thang Lỗi nữa thì bọn họ chẳng lẽ còn có thể tới khuyên can sao? Đùa chứ, có mà chỉ biết tránh xa thì có.

Nghĩ thông suốt rồi, Quách Kiệt không khỏi cảm thấy sảng khoái. Gã ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm, nắm chặt xẻng trong tay, nói với Triệu Nhất Nhiên: "Anh Nhiên! Anh nói đúng, đi thôi!"

Nghĩa trang cách xa thôn làng, tuy hai người đi bộ nhanh nhưng cũng phải hơn mười phút mới đến nơi. Hơn nữa không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, khi khoảng cách ngày càng gần, Quách Kiệt càng cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ xung quanh giảm xuống, tiếng côn trùng dần dần yếu đi, cuối cùng im bặt.

Thôi! Thôi! Đờ mờ đừng có tự mình dọa mình nữa. Ban ngày ban mặt thế này thì có chuyện gì được chứ? Mà nếu có chuyện xảy ra thật thì sao? Anh Nhiên vẫn còn ở phía trước...

Vừa nghĩ tới đây, Quách Kiệt bỗng thấy Triệu Nhất Nhiên đang đi phía trước giật mình. Giây tiếp theo, gã như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, chiếc cuốc trong tay rơi leng keng xuống đất, loạng choạng lùi lại vài bước đâm sầm vào Quách Kiệt.

"Anh Nhiên?"

Quách Kiệt khó hiểu đỡ lấy gã, ánh mắt lướt qua vai gã. Chỉ thấy trước ngôi mộ mới có khắc tên Thang Lỗi cách đó vài bước hoang tàn, lộn xộn. Nến gãy, bát hương đổ, mấy đĩa đồ cúng rải rác khắp nơi. Thế nhưng điều đáng sợ hơn là phần đất phía sau bia mộ không biết đã bị đào lên từ lúc nào. Một nửa tấm ván quan tài nhô ra khỏi hố theo một góc nghiêng, vết máu hiện rõ trên đó. Cách đó không xa có một tờ giấy tiền in hằn dấu một bàn chân bị mất ngón cái. Da đầu của Quách Kiệt bỗng tê rần, sống lưng lạnh toát. Đó thực sự là Thang Lỗi. Gã ta đã trở lại.

*

Quách Kiệt run rẩy châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi hơi sau đó nói: "Anh Nhiên, anh có nhớ cái hộp đó không?"

Triệu Nhất Nhiên nghe xong thì hơi nghiêng đầu, nhìn gã ta với vẻ mặt không chút cảm xúc. Trước giờ Quách Kiệt vẫn luôn hơi sợ Triệu Nhất Nhiên. Nếu trước đây mà bị nhìn chằm chằm như thế thì gã ta nhất định sẽ ngoan ngoãn mà câm miệng lại, nhưng hôm nay thì lại không như thế. Lúc nhìn thấy phần mộ của Thang Lỗi đã bị quật lên, Quách Kiệt sợ hãi tột độ, nhưng nó dường như lại tiếp thêm cho gã ta một chút dũng khí.

Vì thế, hiện tại gã ta chỉ nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Triệu Nhất Nhiên chứ vẫn nói tiếp: "Cái hộp mà hồi xưa chúng ta trộm được ở cô nhi viện ấy. Em thấy thằng Lỗi thành ra thế này chắc chắn là do nó."

Mười tám năm trước, có một nhà ảo thuật lang thang trong thị trấn, ban ngày biểu diễn ảo thuật trên đường phố, ban đêm thì ở nhờ cô nhi viện gần đó. Hồi đó Triệu Nhất Nhiên, Quách Kiệt, Thang Lỗi và Khổng Phàm mới mười ba, mười bốn tuổi, ngày nào cũng chạy đi xem, say mê từng màn biểu diễn. Bọn họ thảo luận cách ăn mặc của vị ảo thuật gia kia, tò mò vì sao có thể lôi ra được một con thỏ trong chiếc mũ, làm sao có thể giấu được bong bóng trong tay áo, rõ ràng là một quyển sách nhưng mà sau khi lật mở lại có chim bồ câu bay ra.

Trong số đó, thứ khiến bọn họ thấy hứng thú nhất là chiếc hộp của nhà ảo thuật, vì nó có thể cải tử hoàn sinh. Nếu thả một bông hoa khô héo vài thì vài giây sau, bông hoa sẽ trở nên tươi tốt trở lại, cứ như một bông hoa vừa mới hái. Đặt một chú chó con toàn thân đầy vết thương, hấp hối sắp chết vào, đến khi nhấc ra thì nó đã tràn trề sức sống trở lại. Thang Lỗi không tin nên đã cố tình trộm một con rắn đã thành tiêu bản từ lâu ở trong nhà rồi thả vào cái hộp. Vài phút sau, con rắn đó thè lưỡi ra, khò khè và bò ra ngoài. Cả đám châu đầu vào kiểm tra, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện ra dù là độ dài hay hoa văn trên da đều giống hệt. Nó thực sự đã sống lại.

Chiếc hộp thực sự có thể khiến sinh vật đã chết sống lại. Điều này đã khơi dậy lòng tham của một số người, háo hức muốn có chiếc hộp này và muốn biến nó thành của riêng mình. Ảo thuật gia đương nhiên sẽ không bán đạo cụ mưu sinh, thậm chí nếu có bán thì đám trẻ con cũng nào có tiền để mua. Thế nên chúng đã quyết định trộm chiếc hộp về.

Kế hoạch của chúng cũng không hề phức tạp. Cô nhi viện không rộng lớn gì nên chúng cũng đã biết rõ phòng của nhà ảo thuật ở đâu từ lâu. Tối hôm đó, chúng đã trèo tường vào bên trong và trộm chiếc hộp đi. Tuy nhiên, lúc trốn về thì có chút vấn đề, khiến nhà ảo thuật phát hiện ra và đuổi theo chúng. Một giáo viên trực đêm cũng đã cùng đuổi theo. Ngay khi Triệu Nhất Nhiên và Khổng Phàm trèo được ra ngoài thì Quách Kiệt và Thạch Lỗi đứng cánh bên ngoài sẽ ném pháo vào trong. Đây chính là kế hoạch của chúng. Trước khi bắt đầu, chúng sẽ khóa cổng chính lại để lỡ như bị phát hiện thì dù có đuổi theo cũng chỉ có thể ra ngoài bằng cách trèo tường. Lúc đó, chúng sẽ ném pháo vào dọa để ngăn chặn người ta tới gần.

Từng quả pháo có lớn, có nhỏ bay vào trong cô nhi viện, tiếng nổ vang rền, ánh lửa lóe lên khắp nơi. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, không ai nhận ra rằng một quả pháo đã rơi vào đống đồ lặt vặt và lập tức bùng cháy dữ dội. Cứ thế, bốn người bọn chúng vui vẻ rời khỏi đó vì đã thành công trộm được chiếc hộp. Nửa tiếng sau, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, tính cả vị ảo thuật gia kia là có tổng cộng ba người lớn và năm đứa trẻ chết trong đám cháy.

"Anh Nhiên, anh có nhớ lúc ấy đuổi theo, ảo thuật gia đã nói gì không? Ông ta nói chiếc hộp đó bị nguyền rủa, ai giữ nó thì đều không có kết cục tốt đẹp. Anh Nhiên, ông ta nói đúng. Chính ông ta cũng đã bị thiêu sống rồi, thằng Lỗi không hề bệnh tật gì mà cũng chết do lên cơn đau tim, bây giờ là tới lượt chúng ta và Khổng Phàm... Chúng ta không ai thoát được!"

"Đồ ngu! Nếu ông ta nói là thật thì chúng ta còn sống được tới hiện giờ à?" Triệu Nhất Nhiên nói.

Quách Kiệt suy sụp gào lên: "Thế anh giải thích đi. Tại sao thằng Lỗi lại trở lại? Lúc đó chúng ta đã bỏ ảnh của mình vào trong chiếc hộp. Thằng Lỗi chết, chiếc hộp đã phát huy công dụng nên thằng Lỗi mới "sống lại". Nó chui từ trong nấm mồ chui ra rồi!"

"Thế tại sao nó lại đến tìm chúng ta? Chính mày là người nói dù có muốn trả trù thì nó cũng phải tìm người khác, ví dụ như lão Báo chứ."

"Vì ảnh của chúng ta cũng ở trong hộp. Nó chỉ cần giết chúng ta thì thế giới này sẽ có thêm hai con quái vật giống như nó. Anh hiểu không?!" Nói tới đây, Quách Kiệt gần như ngã xuống dưới áp lực nặng nề.

Gã ta túm lấy cổ áo Triệu Nhất Nhiên, lắc mạnh: "Đều là do khi đó anh đã nói là muốn trộm cái hộp. Tất cả là lỗi của anh! Anh khiến mọi người phải khốn khổ!"

"Câm con mẹ mày mồm vào!"

Triệu Nhất Nhiên đấm Quách Kiệt một cú. Cú đấm này giống như một tín hiệu để giải phóng căng thẳng và bạo lực. Hai con người bị nỗi sợ hãi điều khiển, lập tức lao vào nhau vật lộn, đấm và đá qua lại không theo trật tự gì, giống như hai con thú bị ép vào tình thế tuyệt vọng.

Triệu Nhất Nhiên khỏe hơn nên chốc lát đã chiếm thế thượng phong. Gã đè Quách Kiệt xuống đất, giơ nắm đấm lên và định giáng mạnh vào gã ta thì chợt nhìn thấy có người đứng dưới gốc cây lớn cách đó hơn mười mét. Mái tóc dài của gã ta xõa lộn xộn bên vai, tai đeo bốn chiếc khuyên nong lỗ, khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò. Người kia đứng đó không biết bao lâu, im lặng nhìn về phía này với vẻ mặt u ám.

"Khổng Phàm!"


Triệu Nhất Nhiên hô lên. Gã chắc chắn không nhìn nhầm, khuôn mặt đó, vóc dáng đó chắc chắn là Khổng Phàm. Sao Khổng Phàm lại trở lại được? Gã ta đang trốn ở nước ngoài cơ mà? Triệu Nhất Nhiên lập tức dừng tay, không thèm để ý Quách Kiệt nữa mà bò dậy, chạy về phía Khổng Phàm. Tuy nhiên, người kia lại quay đầu bỏ chạy. Quách Kiệt bị đấm cho mấy phát đột nhiên được tha bỗng sửng sốt. Sau khi nghe được tiếng thét gọi của Triệu Nhất Nhiên thì ngơ luôn. Khổng Phàm đã trở lại?

Lần cuối cùng Quách Kiệt thấy Khổng Phàm đã là nửa năm trước. Khi đó, Khổng Phàm đang bị truy nã vì một vụ tông xe rồi bỏ chạy. Nửa đêm gã ta lén lút đến vay tiền, nói rằng muốn trốn ra nước ngoài. Quách Kiệt cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cố gắng lắm mới moi ra cho vay được năm triệu đồng. Sau đó, hai người bọn họ không gặp lại nhau nữa.

Nếu đó thực sự là Khổng Phàm... Quách Kiệt không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức bò dậy đuổi theo cùng Triệu Nhất Nhiên. Hai người đuổi theo được vài trăm mét, Triệu Nhất Nhiên đột ngột dừng bước, nhìn trái nhìn phải rồi chửi tục một câu.

"Người... Người đâu rồi?" Quách Kiệt đuổi tới nơi thì bỗng phát hiện ra người kia đã biến mất.

"Không thấy nữa." Triệu Nhất Nhiên trả lời, nét mặt sa sầm.

Gã quay lại nhìn khuôn mặt bầm tím của Quách Kiệt thì người khẩy, nói: "Tỉnh táo lại chưa? Hết ngu rồi à?"

Quách Kiệt sửng sốt. Gã ta bĩu môi, khẽ chạm vào vết thương khuôn mặt rồi rối rít kêu đau.

Sau đó, gã thì thầm: "Cũng có phải mỗi mình em bị ngu đâu."

"Mày vẫn còn nói được cơ à?"

Quách Kiệt vội vàng lắc đầu. Hai người vừa mới thoát khỏi sự sợ hãi và bối rối liền im lặng quay về.

Một lúc sau Quách Kiệt lại lên tiếng: "Anh Nhiên, vừa rồi thật sự là Khổng Phàm sao?"

Triệu Nhất Nhiên đáp: "Ừ. Không thể sai được. Chắc chắn là nó."

"Thế sao nó lại bỏ chạy nhỉ?"

"Ma mới biết được."

Quách Kiệt tò mò hỏi: "Anh Nhiên, em muốn hỏi cái này, anh đừng giận nhé. Có phải anh và Khổng phàm có gì giấu em không?"

Bước chân của Triệu Nhất Nhiên bỗng ngừng lại: "Sao mày biết?"

"Em đoán bừa à. Lần nào nhắc tới Khổng Phàm thì anh cũng có gì đó khang khác nên em đoán có khi nào giữa hai người có chuyện gì mà em không biết không. Vậy nên anh Nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Quách Kiệt nói.

Triệu Nhất Nhiên ngập ngừng một lát rồi để lộ ra nét mặt kỳ lạ, trông như đang cười lại như không phải cười.

Gã hít sâu một hơi rồi nói: "Cái hộp kia."

"Hả?"

"Cái hộp mà nãy mày nhắc tới ấy. Chắc mày vẫn nhớ những gì xảy ra sau vụ ở cô nhi viện đúng không? Chúng ta sợ giữ nó mà đến khi bị phát hiện thì không biết ăn nói ra sao nên đã chôn nó ở gốc cây chỗ đầu làng. Nửa năm trước, Khổng Phàm đã đào lên cầm đi rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.