Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 23



Hạ Minh Nguyệt ngủ thẳng đến trưa hôm sau, ký túc xá không một bóng người. Cô mở điện thoại lên, trong nhóm “Mỹ nhân quốc sắc thiên hương” có ba tin nhắn mới.

Dư Tử Hảo: “Minh Nguyệt dậy xong đến thư viện tìm tớ.”

Hứa Thu Hạnh: “Tớ ở Ban Tuyên truyền.”

Kha Nhất Ức: “Tôi để quên chứng minh thư ở nhà, giờ phải về lấy!”

Hạ Minh Nguyệt thở dài: “Bạn cùng phòng ưu tú quá.” Cô gửi tin nhắn cho Kha Nhất Ức: “Nhờ cậu mà cuộc sống của tớ ở phòng 209 bớt áp lực hơn hẳn.”

Kha Nhất Ức gửi icon “mỉm cười” qua: “Cũng nhờ cậu mà cuộc sống của tớ ở phòng 209 nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Hai người gửi cho nhau icon “ôm vỗ về”.

Dư Tử Hảo và Hứa Thu Hạnh, một người là học sinh giỏi, một người là kẻ cuồng công việc. Hạ Minh Nguyệt thừa nhận dù cô không thích học hành mấy, nhưng cũng tạm coi là nghiêm túc, tự thấy mình đã có tinh thần trách nhiệm trong công việc. Nhưng khi gặp hai cô bạn kia, cô cảm thấy mình không thể sánh nổi.

Kha Nhất Ức từ lớp 1 đến lớp 12 đều đứng đầu trường, sau khi lên đại học, gặp hai người này, năm nhất đại học trải qua thật khốn khổ.

“Á đù, hồi cấp 3 tớ cũng chưa cày chăm bằng cậu ấy,chỉ là môn tự chọn thôi mà, tính đạt 100 điểm hả?”

Cuối cùng Dư Tử Hảo thi được 99 điểm. Cô giáo nói chưa từng có học sinh nào đạt điểm tối đa nên cố vạch lá tìm sâu trừ điểm thành phần của cô xuống.

“Thử so ba tấm poster này xem? Ai có thể vẽ ba tấm poster trong một đêm chứ?”

Hứa Thu Hạnh còn có thể vẽ một đêm bốn bức, phong cách khác nhau, mỗi bức đều có đặc điểm riêng và rất hút mắt. Bốn tấm poster cuối cùng được chọn hết, xếp thành một hàng, rất uy nghiêm.

Lúc đầu, Kha Nhất Ức không chịu nhận thua, quyết cạnh tranh với hai người này. Hạ Minh Nguyệt ban đầu nghĩ mối quan hệ của phòng mình sẽ rất căng thẳng, còn định nếu tình hình không ổn sẽ rút lui ngay, cô còn viết sẵn đơn xin chuyển phòng, kết quả——

Dư Tử Hảo giống như được bơm tiết gà, càng hăng say học tập, còn tỏ ra thân thiết với Kha Nhất Ức hơn _____ cho cô xem sổ ghi chép của mình, đến sớm dành chỗ giúp cô, hẹn cô đi học buổi sáng, rủ đi học buổi tối, mang cơm sáng giúp cô… Kha Nhất Ức bị kéo đi học một tháng, không hiểu nổi nhìn cô ấy, tức giận hỏi: “Sao cậu tốt với tớ thế! Học kỳ này tớ muốn giành hạng nhất đấy!”

Dư Tử Hảo hài lòng gật đầu: “Có chí khí, xứng đáng là cô gái tớ coi trọng!”

Kha Nhất Ức: “…”

Sau đó, Kha Nhất Ức phát hiện Dư Tử Hảo thực sự không ngại cô ấy tranh giành vị trí số 1 của mình. Cô ấy không những không bận tâm mà còn rất vui vẻ, nói: “Mỗi người đều có bản lĩnh của riêng mình!”

“Thế cậu đưa sách vở của cậu cho tớ đọc để châm chọc tớ à?”

“Tớ tự nguyện chia sẻ tài nguyên học tập với cậu mà! Nếu cậu đứng đầu dựa vào ghi chép của tớ, điều đó chứng tỏ tớ không giỏi bằng cậu. Dùng thực lực để tranh vị trí đầu tiên mới thú vị chứ. Tớ đang mong tới kì thi đây!”

Lúc này, Kha Nhất Ức đã biết hoàn cảnh khó khăn của Dư Tử Hảo từ miệng Hạ Minh Nguyệt. Một nửa tiền học phí và tiền sinh hoạt đều nhờ vào học bổng. Xếp thứ nhất và xếp thứ hai, học bổng chênh nhau một nửa. Cô cắn môi, “Vậy học phí của cậu tính sao?”

Nụ cười trên mặt Dư Tử Hảo dần nhạt đi, cô ấy nhìn cô, “Thực lực của tớ xứng đáng đạt hạng nhất thì nhận học bổng hạng nhất. Thực lực của tớ chỉ đáng hạng hai thì nhận học bổng hạng hai. Giống như ông chủ trả lương cho nhân viên vậy. Một nhân viên thức khuya dậy sớm, thành tích xếp thứ nhất, còn một nhân viên tận tâm nghiêm túc, thành tích xếp thứ hai. Kết quả là sếp thưởng một vạn tệ cho nhân viên thứ hai, nói: ‘Gia đình anh khó khăn hơn, lần này tiền thưởng cho anh’. Vậy chúng ta cần tranh hạng nhất làm gì?” Dư Tử Hảo gằn từng chữ, “Tớ nghèo nhưng đấy không phải lí do. Nếu tớ thua, tớ sẽ làm gia sư, bồi bàn, chuyển phát nhanh, tớ sẽ tìm cách giải quyết học phí. Việc này không liên quan gì đến cậu cả.”

Nhưng cậu có thể không kéo tớ đi học, không đưa vở cho tớ, tài liệu tớ, không giảng giải thắc mắc giúp tớ. Như thế cậu có thể quang minh chính đại đạt hạng nhất mà.

Vậy thì tại sao?

Kha Nhất Ức nhào tới ôm chặt lấy người: “Cậu là đồ phiền phức! Tớ ghét cậu!”

Dư Tử Hảo trợn tròn mắt: “Tớ cũng thấy cậu phiền chết đi đực, đồ điên cuồng tranh hạng nhất.”

Kha Nhất Ức treo ở trên người cô, cười khúc khích: “Làm sao bây tớ, tớ muốn thơm cậu quá!”

Dư Tử Hảo hoảng sợ: “Tớ cấm cậu đấy!”

Hôm đó, Dư Tử Hảo mặt sầm sì về phòng ngủ, rửa mặt bằng xà phòng một trăm tám mươi lần.

Tiếp đó là Hứa Thu Hạnh.

Hứa Thu Hạnh còn khoa trương hơn cả Dư Tử Hảo. Hứa Thu Hạnh nói: “Tớ đã soạn ra tám kế hoạch tuyên truyền, còn cậu thì sao?”

Kha Nhất Ức chửi thề trong lòng, mồm thì nói: “Tớ cũng vậy.”

Chạy đuổi ba ngày ba đêm, khó khăn lắm cô mới bắt kịp bước chân Hứa Thu Hạnh, còn chưa kịp khoe khoang, Hứa Thu Hạnh đã nói, “Cậu còn chưa vẽ poster ‘Trung thu ngắm trăng”? Ngày mai mình sẽ đến địa điểm tổ chức Lễ hội Trung thu. Cần phải đưa ra một số phương án thiết kế cho việc xây dựng địa điểm tiếp theo. À đúng rồi, vì chưa có ban Đối ngoại, nên việc mời giáo viên trong trường sẽ giao cho ban Tuyên truyền. Trưởng ban yêu cầu chúng mình đi hẹn gặp giáo viên. Cậu cũng đừng quên tuần này đến lượt cậu viết bài đăng tuyên truyền lên Weibo đấy. Bảy bài báo cáo hàng ngày, một bài đề cử sách, một bài đề cử phim và danh sách các hoạt động gần đây…”

Kha Nhất Ức chết lặng nhìn cô: “Hứa Thu Hạnh, cậu cố ý.”

Hứa Thu Hạnh phì cười: “Được rồi, tớ sẽ viết bài Weibo cho cậu, cậu lo vẽ poster đi.”

Vẽ xong poster thì thảo luận địa điểm, thảo luận địa điểm xong thì viết phương án thiết kế, viết phương án thiết kế xong thì đi mời giáo viên, mời giáo viên xong thì đi tuyên truyền địa điểm, còn phải tiếp khách, chỉnh sửa video, viết bài giới thiệu, đăng Weibo,… Cuối cùng thì chào đón thành viên mới, tổ chức tiệc mừng.

Đến bao giờ cô mới có thể cày phim, ngắm các ông chồng sáu múi của mình đây? Rồi bao giờ mới được đọc hentai, yêu đương các kiểu? Sẽ không còn giấc ngủ đến hừng đông nữa, tạm biệt những ngày tháng ăn chơi nhảy múa, vô lo vô nghĩ…

Kha Nhất Ức bực bội: “Cậu định cống hiến cả cuộc đời mình cho Ban Tuyên truyền à? Không có tí thời gian cá nhân nào cả.”

Hứa Thu Hạnh lấy sổ tay ra, bắt đầu ghi chép, vừa viết vừa nói, “Có sao đâu, tớ thích như thế mà.”

Kha Nhất Ức cảm thấy mình bị so sánh kém hơn, lòng hiếu thắng lại trỗi dậy, tức giận nói: “Ừ, tớ cũng thích!”

Hứa Thu Hạnh liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục viết, “Tớ muốn làm chủ tịch hội sinh viên, cậu có muốn không?”

Kha Nhất Ức không nói gì.

“Tớ muốn làm chủ tịch hội sinh viên. Trước tiên tớ phải trở thành bí thư ban tuyên truyền. Năm sau tớ sẽ tranh cử chức trưởng ban tuyên truyền, sau đó sẽ tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên. Tớ biết mục tiêu của mình là gì nên mỗi bước đi của tớ bây giờ đều là để tiến gần hơn đến mục tiêu của tớ. Để an toàn, tớ sẽ dành tất cả sức lực dư thừa của mình vào vấn đề này. Nếu cậu không có cùng mục tiêu với tớ, lại muốn đua với tớ, người chịu thiệt chỉ là cậu thôi. Tớ đang tận hưởng quá trình theo đuổi mục tiêu của mình. Còn cậu thì sao?” Hứa Thu Hạnh nhìn cô, “Cậu đang tận hưởng niềm vui khi chạy trên đường đua của người khác à?”

Kha Nhất Ức chửi thề, đệch mợ nó, bạn cùng phòng của mình đều là quái vật hết à?

Kha Nhất Ức lết cơ thể tàn tạ trở về ký túc xá, gục xuống giường, Hạ Minh Nguyệt đang xem show giải trí, cười khành khạch. Kha Nhất Ức thở dài: “Làm người ưu tú thật là khó.”

Hạ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào điện thoại, trả lời cô: “Cậu nói ai thế?”

“Tớ.” Kha Nhất Ức tủi thân, “Tớ là đồ bỏ đi.”

Hạ Minh Diệp tắt video, ngồi dậy, cười nói: “Bà chị, cậu có hiểu lầm gì với đồ bỏ đi không?”

Kha Nhất Ức quay mặt về phía cô, “Mau khen tớ đi.”

Hạ Minh Nguyệt cười tủm tỉm: “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, muốn nghe không?”

Kha Nhất Ức gật đầu như củ tỏi.

“Từ bé đến giờ, cậu đứng đầu trường, dễ dàng đỗ đại học C là nhờ đầu óc thông minh, chứ không phải nhờ chăm chỉ, đúng không?”

Kha Nhất Ức gật đầu.

“Cậu thích trốn học, nhưng điểm cuối kỳ vẫn đứng top3 Khoa tiếng Trung?”

Kha Nhất Ức gật đầu.

“Cậu biết vẽ, biết hát, biết khiêu vũ, biết chơi piano.”

Kha Nhất Ức gật đầu.

“Lớn lên cũng khá ok?”

Kha Nhất Ức tức giận lắc đầu: “Là xinh đẹp, không phải khá ok!”

Hạ Minh Nguyệt phì cười, “Ừ, cậu rất xinh đẹp. Cậu có một gia đình êm ấm, bố mẹ yêu thương, cuộc sống sung túc, không phải lo cơm ăn áo mặc. Cậu tốt bụng, hào phóng, tính cách cũng không có quá nhiều khiếm khuyết, tâm thái lạc quan.” Hạ Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi cô ấy, “Cậu còn muốn gì nữa?”

“HÌnh như đây là mẫu người bình thường hoàn hảo.”

“Không, đây là đại diện cho mẫu người hoàn hảo xuất chúng.” Hạ Minh Nguyệt nói: “Nếu ai cũng có thể tự ngụy tạo cuộc sống của mình thì hầu hết mọi người sẽ chọn cậu là hình mẫu cho sự khởi đầu của cuộc đời họ ____ một gia đình hạnh phúc, kinh tế dư dả, thông minh, xinh đẹp, tính tình lạc quan, tốt bụng…”

Kha Nhất Ức suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Hạ Minh Nguyệt cày xong hai tập phim hài, cô ấy mới trả lời: “Đúng là khá tốt nhỉ. Tớ không có bất kỳ sự bất mãn nào lớn với non nửa cuộc đời mình, tớ cũng không có mục tiêu lớn nào cần phải theo đuổi. Tương lai cũng chỉ mong gặp được một tấm chồng tốt, giúp chồng dạy con, nhẹ nhàng hưởng thụ nửa đời còn lại.” Sau đó, đột nhiên, cô ấy bật dậy nhìn Hạ Minh Nguyệt, cười hề hề: “Vậy thì chúng ta cũng giống nhau đấy nhỉ.”

“Ừ, phương hướng cũng không khác nhiều.”

“Huh?”

“Nửa đầu giống nhau, nửa sau thì không.” Hạ Minh Nguyệt cười tự tin, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bé của mình: “Tớ không giúp chồng dạy con đâu, tớ muốn có nhiều mối tình, ngủ với nhiều đàn ông, đi vòng quanh thế giới, trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn!”

Kha Nhất Ức cười lăn xuống giường: “Vậy sao cậu không yêu sớm đi?”

“Bởi vì tớ không cần một tình yêu tinh thần thuần túy.” Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc, “Sinh lý khỏe mạnh là ưu tiên hàng đầu. 18 tuổi là tuổi vị thành niên, cơ thể còn chưa dậy thì hết. Nếu quan hệ tình dục sẽ dẫn đến tổn thương nên tớ không muốn yêu đương…”

“Bây giờ thì sao?”

“Có thể rồi!” Hạ Minh Nguyệt vui mừng hét lên, “Hạ Minh Nguyệt muốn yêu đương!”

“Úi chà, thế kỳ sau bọn tớ phải gặp năm, sáu, bảy, tám anh bạn trai của cậu cơ hả.”

“Nâu ne vơ.” Hạ Minh Nguyệt đột nhiên thở dài, “Làm cho Hạ Minh Nguyệt thích khó lắm.”

“Nên cậu cảm thấy có yêu mới có tình dục?”

“Ừ, đó là suy nghĩ của tớ. Nếu tớ thích, chỉ nhìn một cái thôi tớ cũng sẵn sàng lên giường với anh ta; nếu tớ không thích, dù có theo đuổi 10 năm tớ cũng không chịu.”

“Hạ Minh Nguyệt, cậu chất thật.” Cô không hề né tránh tình dục, cũng không che giấu ham muốn của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.