Cố Minh Diệp đi ra ngoài lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình có hơi nặng lời, nhưng nghĩ đến ánh mắt nhìn cô gái nhỏ của đám đàn ông trong hồ bơi, lửa giận của anh lại bùng lên. Anh nghiến răng nghiến lợi chửi “Mụ nội nó” ___ mặc gì không mặc lại mặc bikini, cái mảnh vải bé tí ấy thì che được cái gì! Da đã trắng còn mặc màu đen, thấy chưa đủ sexy hả? Hồ bơi nhiều người như thế, biết bao người thấy được! Cố Minh Diệp gào rống trong lòng, cái đám xấu xa kia đã nhìn thấy bảo bối của anh rồi! Tức quá! Mẹ nó! Cố Minh Diệp đóng sầm cửa lại, lăn lộn trên giường vì tức.
Mà cái người gây chuyện kia còn không chịu hối cải, “Em cứ mặc như này đấy”?! Giỏi, cô muốn chọc anh tức chết mà! Không được, anh không cho phép mặt trăng nhỏ mặc như thế nữa! Aaa, đau tim quá. Cố Minh Diệp nằm trên giường, thở phì phò.
Nửa tiếng sau, Cố Minh Diệp mới bình tĩnh lại, xoa xoa thái dương. Cô bé vẫn còn nhỏ, đương tuổi yêu cái đẹp nhất, thích mặc quần áo đẹp, thích hưởng thụ ánh nhìn ngưỡng mộ của các chàng trai là lẽ đương nhiên. Vừa rồi anh không nên sầm mặt mắng người, rõ ràng là mặt trăng nhỏ mặc cho anh xem, cất công chuẩn bị lại ăn mắng, cô giận cũng là chuyện bình thường. Anh lại cưỡng ôm, cưỡng hôn, lợi dụng thể lực trời sinh của đàn ông để trút giận là càng sai. Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ, bướng bỉnh cuối cùng của Hạ Minh Nguyệt, Cố Minh Diệp lại thấy đau lòng. Đáng lẽ phải bình tĩnh nói chuyện, anh tự nhiên quát người làm gì? Nhớ ra đã để cô một mình ngoài bể bơi, anh vội vàng chạy xuống. Ngu quá! Mẹ kiếp, đây không phải là ném viên đá quý của mình ra ngoài bờ ao, cho người khác đến nhặt sao!
Xuống đến nơi thì không thấy ai cả! Lòng căng thẳng, anh tức giận hỏi người phục vụ bên ngoài: “Cô gái phòng A108 đi đâu rồi? Có người đến đây à?!”
Người phục vụ ngẩn ra: “Xin lỗi ngài, chúng tôi chưa thấy ai đi ra cả.”
Cố Minh Diệp nhìn thoáng qua hồ bơi, trầm giọng nói: “Không có ai bên trong.”
Đúng lúc này, bên trong truyền ra tiếng xuống nước.
Cố Minh Diệp: “…”
Người phục: “…”
Một người phục vụ khác mỉm cười nói, “Chắc cô ấy vào buồng vệ sinh.”
Cố Minh Diệp nhìn lại lần nữa, Hạ Minh Nguyệt quay lưng về phía anh, đang bước xuống hồ bơi. Anh nói “xin lỗi” với người phục vụ rồi bước vào.
Hạ Minh Nguyệt biết có người đang vào, lắng nghe tiếng bước chân, chắc chắn là Cố Minh Diệp. Người đàn ông đi đến phía sau cô, ôm lấy cô, hôn lên lỗ tai cô, “Anh xin lỗi, vừa rồi anh hơi hung dữ.”
Hơi à? Hạ Minh Nguyệt dè bỉu, rất rất dữ thì có, còn đen mặt bỏ đi nữa! Cô phớt lờ anh.
“Mặt trăng nhỏ rất đẹp, làn da trắng hồng, nõn nà, thân hình chuẩn đồng hồ cát.” Cố Minh Diệp dừng lại, “Anh thấy một lần liền mơ tưởng hằng đêm.”
Xin lỗi thì xin lỗi thôi, nịnh đầm cái gì! Hạ Minh Nguyệt chưa từng nghe những lời này, đột nhiên có người dí sát tai nói với cô, cô lại thấy thèn thẹn, mặt nóng bừng.
“Em phải cảnh giác với sức quyến rũ của mình hơn. Em không phải là “xấu”, mà là quá đẹp, đẹp đến nỗi đám đàn ông trong hồ bơi công cộng đều nhìn em, anh không thích như thế.” Mắt Cố Minh Diệp tối sầm, khẽ cắn cô, “Em là mặt trăng nhỏ của anh, anh ngắm em còn chưa đủ, sao có thể cho bọn họ nhìn trộm được chứ, anh giận lắm ấy.” Anh nhẹ nhàng hôn cô, “Đương nhiên tức giận rồi quát em là không đúng, cưỡng ôm, cưỡng hôn em cũng không đúng, bỏ em ở chỗ này một mình lại càng không đúng. Tất cả là anh không đúng, em có thể giận dỗi, có thể bơ anh, nhưng hãy để anh dỗ em nhé?”
Hạ Minh Nguyệt quay người lại, ôm cổ anh, “Không cần dỗ, em không giận nữa rồi.”
Cố Minh Diệp đã chuẩn bị 18 kỹ năng võ nghệ, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy hơi mất mát vì không có dịp thể hiện bản lĩnh võ công, tổng kết lại là — bạn gái của mình ngoan quá.
Hai người ôm nhau. Hạ Minh Nguyệt gối lên vai anh, nói: “Em mặc nó cho anh xem.”
“Anh biết.”
“Em thích quần áo đẹp.”
“Anh biết.”
“Em muốn mặc nó.” Hạ Minh Nguyệt cong môi, “Mọi người đều mặc đồ bơi mà, cho nhau thưởng thức thôi.”
Hai bên thái dương của Cố Minh Diệp co giật, hít một hơi thật sâu, “Không được.”
Hạ Minh Nguyệt ngước nhìn anh, Cố Minh Diệp ôm chặt lấy cô: “Anh biết mặc gì là quyền của em, cơ thể em thuộc về chính em. Nhưng hãy nghĩ đến anh bạn trai đang thương của em, anh ta không thể chịu nổi.” Anh bá đạo nói, “Chỉ được mặc cho anh xem.” Rồi hôn lên môi, mũi, cằm, cổ, đôi mắt anh sâu thẳm: “Bảo bối của anh không thể bị người khác nhìn thấy. Anh ghen tị, anh keo kiệt, anh không phép.”
Cố Minh Diệp sờ soạng khắp người cô, sờ đến nơi nào cũng bảo: “Nó là của anh.” Sấm sét trên trời giáng xuống, hai người lau súng cướp cò trong hồ bơi.
Nô nghịch xong xuôi, Hạ Minh Nguyệt được bế về khách sạn, đầu cô hẵng còn choáng váng, một phần vì cảm giác đê mê, một phần vì ngâm nước nóng lâu quá. Cô ôm chăn bông, lộ nửa vai ngọc ra ngoài, đùi hơi cong, không phục nói: “Dùng tay dùng chân thì khác gì nhau… Không có cái gì mới hơn à?”
Cố Minh Diệp hung hăng cắn cô, “Đương nhiên là có, nhưng lúc ấy anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em.”
Hạ Minh Nguyệt mở to hai mắt: “Thế giờ anh không phải chịu trách nhiệm với em à?”
“Không phải ý đó.” Cố Minh Diệp chạm vào cô, “Em không hiểu.”
Hạ Minh Nguyệt không phục nói: “Em từng đọc một cuốn sách, nói rằng khi ở bên nhau, nam nữ đều bình đẳng. Một khi mối quan hệ được xác lập, chỉ cần hai bên đồng ý thì họ có thể tự do quan hệ. Phụ nữ không nên coi màng trinh như báu vật rồi bán nó với giá cao để đổi lấy sự trân trọng trong hôn nhân của đàn ông thế tục. Mọi người nên hiểu rằng, quan hệ tình dục chỉ là một loại hành vi giữa nam nữ. Giống như nắm tay hay hôn môi, nó không có quá nhiều đặc biệt và không nhất thiết phải có giá trị gia tăng.”
Cô gái nhỏ vờ bình tĩnh, không hề giả trân chút nào, Cố Minh Diệp bật cười, xoa cô, “Quyển sách tên gì thế?”
Hạ Minh Nguyệt đảo mắt, “Hình như là sách chuyên ngành, em cũng không nhớ nữa. Dù sao em cũng đã đọc rồi.”
Cố Minh Diệp gật đầu, cười hỏi, “Còn gì nữa?”
Hạ Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói ra suy nghĩ của bản thân: “Trong sách còn nói, những định kiến cổ hủ của mọi người về phụ nữ cần phải thay đổi. Phụ nữ trước tiên phải tự giải phóng mình, hiểu rằng ham muốn của bản thân không đáng xấu hổ, hãy giải phóng nó theo cách phù hợp. Phải yêu cơ thể của mình, phải làm hài lòng nó.”
“Ừm.” Cố Minh Diệp hôn cô, “Em phải yêu bản thân mình. Còn gì nữa?”
Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên để anh hôn mình dễ hơn, cô thấy hơi lo lắng. Không biết những lời này có phá vỡ hình tượng thục nữ không, nhưng cô vẫn tiếp tục, “Phải hiểu bản thân, yêu bản thân, đừng ràng buộc các giá trị giới tính của mình vào màng trinh, lần đầu tiên cũng giống các lần sau thôi. Bản thân phụ nữ đã là báu vật vô giá. Tâm hồn khác biệt của mỗi con người càng đáng trân trọng hơn. Mỗi người trong mỗi quan hệ đều là trọn vẹn và mới mẻ.”
Cố Minh Diệp nhìn cô. Hạ Minh Nguyệt bắt đầu hoang mang. Mình… quá mồm rồi à?
Một lúc sau, anh hỏi: “Phụ nữ là báu vật vô quý, vậy còn đàn ông thì sao?”
“Sách nói: Đàn ông cũng giống thế.”
Cố Minh Diệp gật đầu, “Nói rất hay.”
Hai người nhìn nhau
“Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng không có nhiều người giữ quan điểm này trong cuộc sống, đúng không?” Anh dịu dàng chạm vào tóc cô, “Nếu trong tương lai em gặp được một người xuất sắc về mọi mặt, nhưng người ấy lại mang quan điểm cổ hủ về vấn đề này, còn em thì rất thích anh ta — “
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Giờ em đang thích chú Cố, tại sao phải nghĩ đến việc sau này mình có thể thích người khác?”
Cố Minh Diệp dừng lại.
“Em rất thích chú Cố.”
Cô ngây thơ, không thực tế, cũng không hiểu hiện thực tàn nhẫn, lần đầu tiên yêu, cô đã trao anh tất cả mọi thứ một cách vô điều kiện, chân thành, cho đi không toan tính. Má nó, quá đáng yêu.
“Cảm ơn mặt trăng nhỏ của anh.” Anh không thể không hôn cô lần nữa, “Nhưng có vẻ anh là một người cổ hủ. Em rất tốt, tốt đến mức anh luyến tiếc không dám tùy tiện chạm vào em. Tất nhiên ______” Anh nhìn cô, “Anh hoàn toàn đồng ý với những lời quý báu của cuốn sách này, anh cũng hy vọng mình có thể giống như sách nói, nhưng chắc là phải mất một thời gian nữa mới được.”
Hạ Minh Nguyệt thả lỏng tinh thần, nói: “Vậy em có thể nghĩ như thế đúng không?”
“Đương nhiên.” Cố Minh Diệp trịnh trọng khẳng định, “Ý kiến của em là hoàn toàn chính xác.”
Hạ Minh Nguyệt đã yên tâm rồi, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Chớp mắt đã 11 giờ, hai người chuẩn bị ngủ. Hạ Minh Nguyệt chui vào chăn bông của Cố Minh Diệp, ôm anh như một con cá rán: “Ngủ ngon.”
Cố Minh Diệp dở khóc dở cười: “Em làm gì thế?”
“Yêu bản thân.” Hạ Minh Nguyệt nghiêm trang, “Ngủ với chú Cố rất là thoải mái.”
Gân xanh trên trán Cố Minh Diệp thi nhau nổi lên, ôm cô trở lại giường bên kia, ánh mắt nghiêm nghị: “Không được.”
Hạ Minh Nguyệt bĩu môi: “Mấy lời tán đồng vừa rồi là giả dối hết hả.”
“Điều kiện tiên quyết là hai bên cùng đồng ý.” Cố Minh Diệp cười, “Sách nói ‘đàn ông cũng giống thế’, tức là nếu đàn ông từ chối, phụ nữ cũng không được cưỡng dâm.”
Sau đó cô nói, “Sau này, đối với mọi hành vi thân mật, chúng ta phải hỏi ý kiến đối phương trước. Bên kia đồng ý thì mới được làm.”
Cố Minh Diệp nhướng mày, “Ok.” Sau đó hỏi cô, “Hôn chúc ngủ ngon, được chứ?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Thực sự không được?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu. Hừ, xem ai thua trước nhé!
Ngày hôm sau, Cố Minh Diệp hỏi: “Em có muốn hôn chào buổi sáng không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Có thể nắm tay nhau không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Anh ôm em được không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu. Cô gái nhỏ đã đắc thắng: hehe, anh thua chắc rồi.
Vào buổi chiều, Hạ Minh Nguyệt nửa ngày không được ôm ấp hôn hít sờ mó, bắt đầu thèm thuồng, cuối cùng không nhịn nổi mà chạy đến trước mặt Cố Minh Diệp, hỏi: “Ôm một cái được không?”
Cố Minh Diệp liếc nhìn cô, “Không.”
“Vậy hôn một cái?”
“Không.”
“Nắm tay?”
“Không.”
Hạ Minh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, “Em mỏi chân quá.” Cô ngẩng đầu lên nói: “Anh bế em với?”
Cố Minh Diệp chí công vô tư, “Không.”
Hạ Minh Nguyệt tức giận, đột nhiên ôm lấy anh, đu lên người anh, hôn bừa bãi: “Bổn cung đành cưỡng bức nhà ngươi vậy!”