Cố Minh Diệp giận dữ bật cười. Vì hiến thân mà dùng cả “Binh pháp Tôn Tử”?
Cố Minh Diệp thừa nhận lúc say mềm mặt trăng nhỏ vừa thơm vừa mời gọi, lúc mới ôm anh cũng hơi xao xuyến tâm tư.
Nhưng ai bảo Hạ Minh Nguyệt chưa lừa người vào tròng đã tự mãn khai ra gian kế? Không phải một, mà là khai tất ____
“Đâu phải em thích mỗi bộ râu của anh! He he – bị lừa rồi đúng không?”
“Xem Titanic thì khóc nỗi gì, em giả vờ sướt mướt để anh dỗ thôi… hức ~”
“Không phải mỗi anh nhịn nửa tháng đâu, em cũng khổ sở lắm chứ bộ! Hừ, ai bảo anh thích giả chính nhân quân tử cơ…”
Sau đó cô bò đến bên giường, cầm lấy “Binh pháp Tôn Tử”, giơ trước mặt Cố Minh Diệp như khoe bảo bối, say sưa nói: “Sách hay! Sách hay!”
Cố Minh Diệp giật lấy cuốn sách xuống, cô nhóc này giỏi lắm, ghi chú dày đặc, còn lấy cả bút đỏ tô đậm. Anh nhìn thấy dòng note dưới trang sách, nhướng mày, “Vậy kế hoạch tối nay là ‘say rượu làm loạn’?”
Hạ Minh Nguyệt gật gù, bắt đầu cởi cúc áo, “Đúng thế!” Nhưng quần áo của cô không có cúc, bàn tay nhỏ bé lần tìm quanh ngực, “Ớ, cúc áo của em chạy đi đâu rồi?” Cuối cùng cô chộp lấy bộ ngực, tức giận nói: “Vừa to vừa mềm, cái tên ngu kia lại không biết thưởng thức! Đúng là phí phạm của giời!”
Tên ngu nào đó: “…”
Mắt thấy Hạ Minh Nguyệt sắp không coi ai ra gì mà xoa bóp bầu ngực, Cố Minh Diệp vội nắm lấy tay cô, dở khóc dở cười, “Bà trẻ muốn làm gì ạ?”
Hạ Minh Nguyệt ngã vào người anh, bĩu môi, “Có bột mới gột được hồ.”
Không thể quậy phá cùng cô được, Cố Minh Diệp nhét người vào chăn bông, bảo dì giúp việc thay đồ ngủ giúp cô. Anh lau mặt rồi hôn cô: “Ngủ đi.”
“Sao lại ngủ!” Hạ Minh Nguyệt giận lẫy, “Mình còn chưa bum ba là bum mà!”
Cố Minh Diệp nổi gân xanh đầy trán, có chút bối rối, không biết bây giờ cô say thật hay giả vờ, người say làm sao có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy?
“Hôm nay mình sẽ không bum ba là bum.”
“Tại sao?” Vẻ mặt tươi tắn của Hạ Minh Nguyệt xị hẳn xuống, “Anh không thích em sao?”
“Thích.”
“Thế sao không chịu ** em?”
“…” Nói thẳng như vậy? Cố Minh Diệp thở dài, “Mẹ anh nói với anh: Nếu con yêu một cô gái, con phải khiêu chiến với những ham muốn thể xác của mình vì cô ấy.”
Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, t*ng trùng rất dễ lên não. Nếu bạn đã từng kiềm chế t*ng trùng vì một cô gái thì sau này bạn sẽ tự tin khi đối mặt với cám dỗ ngoài kia.
“Vớ vẩn!” Hạ Minh Nguyệt hét lên, “Mẹ anh chơi đồ à! Em có cần anh nhịn đâu.”
“Không được.” Cố Minh Diệp biết cô đã say thật rồi, anh đưa tay sờ mặt cô, vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc, “Cuộc đời này, anh chỉ định kết hôn một lần, cũng chỉ định yêu một người. Em nhỏ hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, cuộc đời còn có quá nhiều ẩn số, anh không muốn anh hối hận, cũng không muốn em hối hận.” Anh dừng lại, “Khi sống chung, chúng ta đều cố gắng tỏ ra tự nhiên, giống hệt như trước kia.” Nhưng chính vì giống nên mới thấy kỳ lạ. Khi hai người ở bên, họ sẽ vô thức trở thành một người khác. Đúng là thất tình có thể thay đổi con người nhưng chắc chắn không phải vì thế mà thay đổi.
Cả hai rất thông minh, đều đang từ từ thả lỏng. Họ chỉ cần thêm chút thời gian.
Hạ Minh Nguyệt ngủ thiếp đi. Cố Minh Diệp bóp mặt cô, “Ngày mai sẽ xử lí em sau.”
Hôm sau Hạ Minh Nguyệt thức dậy, nhìn Cố Minh Diệp đang cười, lại nhìn bộ đồ ngủ dài tay trên người mình, thở dài ____ toang rồi ông giáo ạ.
“Tối qua em khai hết rồi.”
Đù mé, rượu vào hỏng việc.
“Khá lắm,?” Người đàn ông cầm ‘bằng chứng tội phạm’ trong tay.
“Phản đối không hợp lệ.” Cố Minh Diệp nhìn cô, “Vì em đã chơi anh một lần, anh có quyền chơi lại.”
“Em sợ.” Hạ Minh Nguyệt đáng thương, “Em không dám ngủ một mình.”
Cố Minh Diệp chưa nghĩ đến chuyện này, đang định đồng ý thì chợt nhớ ra, “Sợ thật hay giả vờ?” Anh nhìn thẳng cô.
Hai người nhìn nhau ba giây, Hạ Minh Nguyệt thở dài, “Cũng không sợ lắm.”
“Vậy thì chia phòng.”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu lải nhải, “Không, không!”
“Lý do?”
“Bạn gái muốn ngủ với anh còn cần lý do à!” Hạ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, đúng tình hợp lý quá chứ lị, rồi chọc tay cậu, “Nếu không thì chúng ta sống chung làm gì ~” Giọng điệu chảy mỡ, “Có phải không ~ chú Cố ~~”
Cô xoắn xít bên anh, “Người ta chỉ muốn____”
“Lý do không hợp lệ.” Cố Minh Diệp thiết diện vô tư, “Anh thức khuya dậy sớm, sẽ ảnh hưởng đến em.”
“Em không sợ!”
“Không phải em có sợ hay không.” Cố Minh Diệp liếc cô một cái, “Mà là anh không muốn.”
Anh lại mở ra thỏa thuận ra, “Đọc kỹ mục cuối cùng.”
Hạ Minh Nguyệt miễn cưỡng nhận lấy, điều N của “Thỏa thuận chung sống”: Nếu cô Hạ Minh Nguyệt tuân thủ thỏa thuận này trong năm mươi ngày, quãng đời còn lại của anh Cố Minh Diệp sẽ do cô toàn quyền quyết định.
Ủa?
“Khổng Tử dạy thế nào?” Cố Minh Diệp hỏi.
“Việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng…” Hạ Minh Nguyệt lẩm bẩm một mình, “Cũng…” Được của ló đấy nhỉ?
Cô cau mày, không vừa lòng hỏi: “Sao những năm mươi ngày?”
“Vì kết hôn.”
Hả?
“Anh không đùa.” Cố Minh Diệp nhìn cô chằm chằm, “Trong năm mươi ngày này, em có cơ hội đổi ý.”
Hạ Minh Nguyệt ngân ngơ. Người đàn ông này thực sự định kết hôn rồi mới xoạc?
Buổi chiều, hai người đi xem phim trong phòng chiếu phim tầng 3. Hạ Minh Nguyệt không chú ý đến bộ phim, cô luôn nhòm trộm anh.
Đúng như dự đoán, khi tình tiết phim đạt đến cao trào, Cố Minh Diệp từ từ thay đổi sắc mặt, cô nhìn anh nhập vai, trở thành một người khác.
Tim của Hạ Minh Nguyệt đập thình thịch, cô cụp mắt xuống, vươn tay ôm lấy anh. Tay người đàn ông linh hoạt lật ngược, túm lấy tay cô, dùng sức rất lớn, lạnh lùng và hung ác, đè cô xuống.
Hạ Minh Nguyệt bị che khuất ánh sáng, không thể nhìn rõ mặt anh. Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của Cố Minh Diệp vang lên bên tai cô: “Sợ sao?”
“Vâng.”
Anh ôm cô, hôn cô, “Đừng sợ.” Rồi ngồi dậy, để cô dựa vào mình, sắc mặt như thường, không phải người mà Hạ Minh Nguyệt vừa cảm nhận được.
Nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh. Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.
Hạ Minh Nguyệt nằm trên đùi anh, nhìn anh.
Cố Minh Diệp cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười, lấy tay che tai cô lại, “Còn mười ba giây nữa là hết rồi.” Khi anh buông tay ra, Hạ Minh Nguyệt nói, “Không xem phim này nữa, em sợ.”
Cố Minh Diệp bất lực, “Thật sự không có cảm giác gì mà, giống như cuộc sống nên là như thế.”
“Anh rất thích phim ảnh nên mới mở mấy công ty kia?” Hạ Minh Nguyệt cau mày, “Không đúng, người đẹp Cố đẹp như thế, sao anh không tự diễn luôn?”
Cố Minh Diệp ngạc nhiên nhìn cô, “Em muốn anh đóng phim à?”
“Anh có thể thử xem!” Hạ Minh Nguyệt thản nhiên nói, “Anh có trong tay một công ty viết kịch bản ‘ngọa hổ tàng long’ và một công ty điện ảnh chuyên sản xuất những bộ phim tuyệt vời, còn có cả JiSe đứng đầu ngành giải trí Trung Quốc. Anh thích đóng thì cứ đóng thôi.”
Cố Minh Diệp chột dạ ho khan, “À thế à?”
Hạ Minh Nguyệt hào hứng nói: “Kịch bản của mình, đội ngũ sản xuất cũng của mình, anh thừa sức làm ra một bộ phim hay!” Cô kéo tay anh bước về phía trước, “Em thực sự muốn xem người đẹp Cố lúc đóng phim đấy!”
Cố Minh Diệp nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô, “Đóng phim điện ảnh không phải là một việc dễ dàng đâu…”
“Em biết.” Hạ Minh Nguyệt cười với anh, “Tùy anh mà! Em chỉ đưa ra gợi ý thôi.”
“Ừ. Anh sẽ suy nghĩ sau.”
Buổi tối hai người chui vào phòng làm việc, một người làm bài tập, một người đọc sách. Lúc đang tìm tài liệu, Hạ Minh Nguyệt vô tình lật được bút ký của Cố Minh Diệp.
Là một quyển sổ tay ghi lại trải nghiệm khi xem được phim tâm đắc. Mỗi bộ phim anh đều xem đến 5, 6 lần. Cô lặng lẽ nhìn anh, Cố Minh Diệp đang mở một cuộc họp video, khuôn mặt lạnh lùng, nói chuyện bằng tiếng Anh.
Rõ ràng là rất thích, tại sao lại không làm? Muôn việc đã đủ cả, còn thiếu ngọn gió Đông nào? (*) Hạ Minh Nguyệt chẳng thể hiểu nổi.
(*) Câu gốc: “Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong”. Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ