Hạ Minh Nguyệt trả lời: “[Buồn rầu] Thế em thích Chu tổng nhé?”
Đàm Hồng: “…Thôi vậy, Cố tổng thì Cố tổng.”
Hạ Minh Nguyệt bấm gọi “Tâm can của Minh Nguyệt”, mỗi một tiếng bíp như đập thẳng vào tim cô. Sau tiếng bíp thứ tư, điện thoại được kết nối, giọng nói từ tính của người đàn ông truyền đến: “Alo.”
Xa Cố tổng 10 tiếng lẻ 13 phút, nhớ anh.
“Chào Cố tổng, em là Hạ Minh Nguyệt.”
“Có chuyện gì thế?”
Hạ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Hình như em làm rơi bông tai ở nhà anh. Nó không đắt nhưng có ý nghĩa đặc biệt với em, anh cóể nhờ dì tìm giúp em không ạ?”
“Nó trông thế nào?” Cố Minh Diệp lập tức đứng dậy đi vào phòng cho khách.
“Một lời khó nói hết.” Hạ Minh Nguyệt nói, “Hay em gửi ảnh qua WeChat cho anh nhé?”
Cố Minh Diệp dừng chân, giọng vẫn như thường: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng mở vòng kết bạn ra, cài chế độ xem tin “ba ngày” đổ lại, sau đó chụp tấm ảnh nửa mặt, lộ lỗ tai trơn bóng, kèm chú thích: Trái tim của Minh Nguyệt rơi ở một nơi huyền bí, hy vọng sẽ tìm thấy [Trái tim]
Sau đó cô mới gửi lời kết bạn cho Cố tổng. Bên kia đồng ý trong giây lát. Hehe, vui quá đi.
Nhóm chat nhảy ra tin nhắn, Hạ Minh Nguyệt click mở xem.
Kha Nhất Ức: “Trái tim của Minh Nguyệt là gì?”
Dư Tử Hảo: “Cậu làm rơi bông tai?”
Hứa Thu Hạnh: “Một câu hai nghĩa, đỉnh.”
Kha Nhất Ức trả lời Hứa Thu Hạnh: “Cái đôi bông tai 49 tệ mua ở Tam Phúc á?”
Dư Tử Hảo trả lời Hứa Thu Hạnh: “Dân thành phố đúng là sành sỏi.”
Cố Minh Diệp lướt bảng tin của Hạ Minh Nguyệt. Trái tim của Minh Nguyệt? Tên của bông tai này cũng quá… Đúng lúc này, Hạ Minh Nguyệt gửi đến một tin nhắn: “[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] Trái tim của Minh Nguyệt chắc chắn đang ở chỗ anh, phiền anh rồi ạ.”
Cố Minh Diệp mím môi, câu nói quá tối nghĩa, lại nhìn những bức ảnh cô bé gửi tới, một tấm nghiêng đầu cười, một tấm chụp sườn mặt có hàng mi cong vút, một tấm làm mặt ngáo ộp đáng yêu muốn chết.
Người đẹp như vậy thì ai thèm nhìn đôi bông tai chứ?
Hạ Minh Nguyệt lại gửi tin nhắn tới: “[Đáng thương] Em xin lỗi, em không có ảnh chụp riêng đôi bông tai, chỉ có ảnh chụp lúc đeo thôi. Mong Cố tổng đừng để ý. [Làm ơn] [Làm ơn]”
Cố Minh Diệp trả lời “Không sao đâu.”
“Đôi bông tai ấy thực sự rất quan trọng với em, anh đừng ném đi nhé. [Rơm rớm]”
“Ai tặng?” Người đàn ông định bấm “gửi” thì vội xóa đi, gửi một câu cụt lủn “ừm”.
“Cảm ơn Cố tổng!”
Cố Minh Diệp nhìn đi nhìn lại ba tấm ảnh. Cô gái nhỏ đáng yêu, trong sáng và xinh đẹp, hồn nhiên như cô tiên, chỉ ngắm ảnh cô thôi cũng thấy vui lòng rồi. Anh ngắm mình trong gương, nhanh chóng xé bộ râu giả ra, đắp một miếng mặt nạ. Hôm nay phải đi ngủ sớm.
Dì giúp việc lục tung phòng cho khách, còn cẩn thận tìm cả phòng ngủ chính nhưng vẫn không thấy bông tai đâu.
Tan tầm sáng hôm sau, Hạ Minh Nguyệt gọi cho Cố Minh Diệp: “Cố tổng, anh tìm thấy bông tai chưa?” Giọng cô đầy chờ mong.
Cố Minh Diệp nuốt câu “Chưa thấy” vào họng, buột miệng một câu: “Mắt dì kém, hay em đến tự tìm nhé?” Lời vừa thốt khỏi miệng anh đã hối hận vô cùng. Làm gì có người đàn ông độc thân đàng hoàng nào tùy tiện mời con gái vào nhà chứ! Con gái người ta sẽ nghĩ thế nào!
“Được ạ!” Giọng bên kia lanh lảnh, “Nhưng thế có phiền anh không?”
“Không sao.” Anh ngừng một chút, “Thứ bảy tôi sẽ gọi tài xế đến đón em.”
Ái chà, tiến độ hoàn hảo. Hạ Minh Nguyệt cười toét miệng: “Vậy hẹn gặp anh vào thứ bảy nhé.”
Hôm thứ bảy, Hạ Minh Nguyệt mặc chiếc váy ren trắng mới mua, bờ vai ngọc ngà hơi lộ ra, vòng eo thon thả đầy nữ tính, vừa gợi cảm vừa thơ ngây. Cô tết tóc gọn gàng, xịt thêm ít nước hoa, dịu dàng nhưng pha chút tinh nghịch.
Cô chụp một bức ảnh rồi gửi vào nhóm: “Thế nào?”
Kha Nhất Ức: “Wào, chói lóa.”
Dư Tử Hảo: “Phối đồ đỉnh đấy.”
Hứa Thu Hạnh: “Tuyệt.”
Khi hai người gặp nhau, cảm nhận được ánh mắt Cố Minh Diệp dành cho cô, Hạ Minh Nguyệt mới lặng lẽ thở phào: Ổn rồi.
Cố Minh Diệp nhìn cần cổ mịn và bờ vai trần của cô, trắng đến phát sáng, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Anh muốn quàng cho cô một chiếc khăn.
Cố Minh Diệp dẫn cô lên lầu, anh thật sự cảm thấy xương quai xanh trơn bóng của Hạ Minh Nguyệt quá chướng mắt, đành dời mắt đi, lạnh lùng nói: “Em tự tìm đi. Tôi vào phòng sách làm việc chút.”
Hạ Minh Nguyệt bước vào phòng cho khách, giả vờ nhìn chỗ này chỗ kia, rồi mở cửa sổ ra đón gió, tâm trạng rất vui – Cố tổng mặc đồ bình thường cũng thật đẹp trai. Ở nhà, dịu dàng, nho nhã, muốn hiếp.
Qua nửa giờ, Hạ Minh Nguyệt cảm thấy đã đến giờ rồi, cô lật tấm đệm lên xem xét. Oke, nó vẫn ở đó. Cô tới cửa phòng sách rồi gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
Hạ Minh Nguyệt lắc lắc điện thoại, “Em vừa mới dùng đèn pin soi, hình như bông tai rơi xuống khe giường rồi.” Cô cắn đôi môi đỏ mọng, “Em không nhấc đệm ra được.”
Cố Minh Nguyệt đi sang với cô, nhấc tấm đệm lên.
Các cơ trên cánh tay của người đàn ông phồng lên theo lực nhấc, mạnh mẽ đầy sức sống. Trong đầu Hạ Minh Nguyệt bắt đầu tưởng tượng ra các cảnh 18+.
Đôi bông tai nằm ở dưới đệm, Hạ Minh Nguyệt vui sướng nhặt lên, “May quá, cuối cùng cũng tìm thấy!” Ánh mắt cô tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Minh Diệp, “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Minh Diệp âm thầm ưỡn ngực, giả vờ bình tĩnh: “Không có gì.”
Hạ Minh Nguyệt cất đôi bông tai đi rồi nói, “Trưa nay em mời Cố tổng đi ăn cơm thay lời cám ơn nhé.”
“Để tôi xem lịch trình đã.”
“Vâng ạ.” Hạ Minh Nguyệt rất nghe lời, “Công việc là quan trọng nhất.”
Cố Minh Diệp rút điện thoại ra, nhìn lung tung rồi nói, “Không bận, đi thôi.”
Hạ Minh Nguyệt rất vui: “Em may mắn ghê!”
Tai của Cố Minh Diệp lại lặng lẽ đỏ lên. Sao trên đời lại có một cô gái ăn nói ngọt ngào như vậy nhỉ? Cô không nên tên là Hạ Minh Nguyệt, phải tên là Hạ Bách Linh mới đúng.
Hai người đi ra ngoài, buổi sáng trời vẫn còn nắng chói chang nhưng giữa trưa đã âm u mây đen. Cố Minh Diệp cau mày.
Hạ Minh Nguyệt “Wow” một tiếng: “Mây thấp quá!” Cô đưa tay ra giả vờ sờ vào, sau đó quay đầu cười với Cố Minh Diệp, “Bé Mây không vui nên hạ phàm đòi ôm ấp, thơm má đó!” Cô lại chạm tiếp, “Sờ xong nó sẽ vui vẻ bay lên đó!”
Cảm giác ngứa ngáy vừa quen vừa lạ lại nổi lên, Cố Minh Diệp không muốn sờ mây, mà chỉ muốn sờ cô.
Hạ Minh Nguyệt thấy anh không động đậy nên hơi xấu hổ cúi đầu: “…Anh nghĩ em rất trẻ con à?”
Cố Minh Diệp lắc đầu, “Rất đáng yêu.”
Hạ Minh Nguyệt đỏ mặt, liếc anh một cái, rồi lại liếc thêm một cái, mặt càng lúc càng nóng.
Trái tim của Cố Minh Diệp căng lên, anh rất yêu dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô gái nhỏ này. Tay anh ngứa quá.
Hai người ngây ngốc đứng ở cổng gần hai phút, Hạ Minh Nguyệt thấy hơi lạnh, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại ____ bình tĩnh, sắp thắng rồi. “Chúng mình đi nhé?”
Cố Minh Diệp bừng tỉnh, tim đập càng nhanh, cố gắng hết sức để ổn định bản thân: “Ừ.”
Xe chạy được nửa đường, mưa bắt đầu lộp bộp, rồi mưa như trút nước, sấm rền vang dội, hai người bị chặn trên đường.
Con đường dài dằng dặc, phía trước phía sau đều chật cứng ô tô, khiến họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cố Minh Diệp hơi cáu kỉnh. Khó chịu thật, hỏng cả ngày vui vẻ.
Hạ Minh Nguyệt nhìn xung quanh, chắc bữa trưa hôm nay đi tong rồi, cô tủm tỉm cười với Cố Minh Diệp: “Cố tổng, để em hát cho anh nghe một bài nhé.”
Cố Minh Diệp nhìn cô. Trên gương mặt cô gái nhỏ không có chút sốt ruột nào, chỉ có mong đợi “Anh mau đồng ý đi”. Cố Minh Diệp gật đầu.
“Anh muốn nghe bài nào?”
“Tùy em.”
“Thế em hát bài mình thích nhất nhé?”
“Ừ.”
“Em muốn hát anh nghe, khi em còn xuân xanh, như bông hoa nở rộ…” Giọng hát da diết, ngọt ngào và đầy lãng mạn của cô gái vang lên.
Cô không chỉ nên tên là Hạ Bách Linh, mà còn tên là Mặt trời nhỏ, Hạ Thanh Thần, Tiên nữ hoa.
Cố Minh Diệp thừa nhận, ngay tại giờ phút này, anh có hơi rung rinh.
Sau khi hát xong, Hạ Minh Nguyệt thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn, bèn chỉ ra ngoài trời mưa và nói: “Cố Tổng vui rồi, trời cũng ngớt mưa.”
Bài hát ngọt ngào, giọng ca ngọt ngào, người cũng ngọt nốt. Haizzz, đây là nàng tiên chốn nào vậy.
“Sao tâm trạng em tốt vậy?”
“Bởi vì anh—” Hai người bốn mắt nhìn nhau, lời Hứa Thu Hạnh văng vẳng bên tai “Không nói thẳng, không chủ động, chờ anh ấy”, Hạ Minh Nguyệt bèn sửa miệng, “Bởi vì anh đã không vui rồi, chẳng lẽ để cả hai cùng không vui sao? Như thế thì khó chịu lắm.” Cô nhìn ra xa, mưa vẫn tí tách bên ngoài, “Với cả kẹt xe cũng bình thường mà, mưa đập vào cửa xe trông nhưng bông hoa nở từng đóa vậy, rất đẹp.”
Cố Minh Diệp dần cảm thấy thoải mái hơn. Cô gái nhỏ lại nói: “Chỉ cần anh muốn, anh luôn có thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống này.” Trái tim của Cố Minh Diệp đã rung động.
Ba giờ sau, hai người vẫn bị kẹt giữa đường. Bụng Hạ Minh Nguyệt réo vang. Khóe miệng Cố Minh Diệp nhếch lên: “Bây giờ còn vui không?”
Hạ Minh Nguyệt lúng túng che mặt lại: “Anh đừng trêu em…” Cô cười khúc khích, “Con người mỗi lúc một khác chứ.”
Cố Minh Diệp gọi điện thoại rồi nói với Hạ Minh Nguyệt: “Đi thôi.” Hai người xuống xe, đoàn xe phía trước không hề có dấu hiệu dịch chuyển.
Hạ Minh Nguyệt đi theo Cố Minh Diệp, bước cao bước thân đi ra ngoài. Đi được một lúc, Cố Minh Diệp dừng lại nhìn cô. Hạ Minh Nguyệt ngượng ngùng dừng lại: “Sao thế ạ?”
Người đàn ông ngồi xổm xuống: “Lên.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn vạt váy ướt đẫm nước bùn của mình, nói: “Không cần đâu.”
Cố Minh Diệp trở tay nắm lấy bắp chân cô, hơi dùng lực một chút, Hạ Minh Nguyệt liền ngã xuống lưng anh. Anh chắp tay lại, đứng lên, “Nằm im.” Rồi vững vàng sải bước đi.
Hạ Minh Nguyệt ôm cổ anh, thấy vết bẩn trên giày cao gót, nước bùn trên vạt váy làm ướt quần Cố Minh Diệp, thấy hàng xe dài tắc nghẽn, tài xế trên xe ai cũng cáu bẳn, còn thấy mấy người qua đường đang nhìn bọn họ.
Bầu trời xanh quá. Nước trong xanh quá. Mây trắng quá. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng ve sầu kêu.
Tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của Cố tổng khiến cô mê say.
<Tổng tài bá đạo yêu tôi>, nhiệm vụ tối thượng: Lấy được trái tim của sếp tổng, bạn xác định nhận chưa?