Hiệp Chi Uy Giả

Chương 2: Hèn hạ vô sĩ, Quang minh chính đại



Nhìn lão nhân vái lạy rối rít trước khi bỏ đi, Long Tiểu Hà thở dài thườn thượt, cười nói:

“Nhìn không ra ngươi có chút thông minh, đùa mà như thật. Lão trượng đó đi rồi, nói không chừng ngày mai chẳng muốn chết nữa, chúng ta ít nhiều gì cũng được tính đã làm một việc thiện.”

Mộc Vân Phong không để ý đến Long Tiểu Hà, chậm rãi bước tới nhặt chiến thư lên, phủi sạch bụi bẩn, trịnh trọng cất vào ngực áo, sau đó sửa sang y phục, không hề quay đầu mà sải bước tiến lên.

“Ê, ngươi muốn đi đâu?”, thấy thần sắc y có chút kì lạ, Long Tiểu Hà vội đuổi theo hỏi.

Mộc Vân Phong thản nhiên đáp:

“Ta đã hứa với lão trượng, tất nhiên phải ra mặt giúp lão.”

“Ta bảo này đại ca! Ngươi tưởng mình là ai? Lý Tầm Hoan hay Quách Tĩnh?”, Long Tiểu Hà rít lên, “Ngươi làm sao đánh lại hắn?”

Mộc Vân Phong siết chặt chuôi kiếm, ngạo nghễ thốt:

“Đại trượng phu xử thế, có chuyện không làm, có chuyện ắt phải làm! Có những việc không cần để ý thành bại được mất, tận tâm mà làm, đã đủ an lòng rồi.”

“Rõ biết tự sát vẫn đi, đó không gọi là đại trượng phu, mà là đồ đầu heo! Không phải, gọi thế quá sỉ nhụt con heo, heo không tự ý đi vào chỗ chết!”, Long Tiểu Hà buột miệng mắng to.

Mộc Vân Phong lạnh lùng nhìn Long Tiểu Hà đang kích động, bình tĩnh đáp:

“Ta và ngươi vốn không giống nhau, hành động mà ngươi gọi là ngu không sánh kịp, đối với ta mà nói chính là căn bản để xử thân lập thế. Ngươi không cần cố thuyết phục, ta cũng không định tác động được ngươi. Hai ta mỗi người mỗi ngả, xin mời tránh đường!”

“Đó là cái đạo lí xử thân lập thế khốn kiếp gì vậy?”, Long Tiểu Hà buột miệng mắng, “Ngươi ôm ấp cái lòng tin đó sống đến giờ chưa chết, cũng cho là kỳ tích rồi!”

“Không cần nhục mạ nguyên tắc làm người của ta! Nếu miệng ngươi còn phun ra nữa, ta chém ngươi trước!”, Mộc Vân Phong quát, đẩy Long Tiểu Hà tránh sang, không thèm quay đầu, hùng hổ bước đi.

Nhìn bóng dáng cô độc kiêu ngạo của Mộc Vân Phong, Long Tiểu Hà mắng thầm:

“Thực là cái đầu gỗ đục mãi không ra, thôi đi, ta đã tận tình tận nghĩa rồi, quen hắn không đến nửa ngày, dù mượn hắn một lượng bạc ăn cơm, không nhất định phải theo hắn đi chết!”

Nghĩ vậy hắn bèn xoay lưng bỏ đi theo hướng ngược lại, nhưng không nhịn được phải quay đầu nhìn mấy bận, thấy bóng dáng Mộc Vân Phong cô độc dần dần rời xa, chậm rãi đến gần cửa lớn Liễu Gia Trang. Lúc này trời đã sẫm tối, hai bên cửa lớn treo hai lồng đèn đỏ đã thắp sáng, tựa như đôi mắt mãnh hổ trừng trừng, hai cánh cửa lớn trông như mãnh hổ đang há miệng rất to, thân ảnh gầy gò của Mộc Vân Phong cứ thế mà tiến vào miệng hổ, biến mất trong bóng đêm.

Long Tiểu Hà nhìn, nhìn mãi, cảm giác hốc mắt nóng hổi, tim nhói lên, xoay lưng chạy về phía cửa lớn, vừa chạy vừa mắng thầm:

“Long Tiểu Hà ơi Long Tiểu Hà, người ta lúc ăn lúc uống thì xem ngươi là huynh đệ, lúc tìm vào chỗ chết thì không có quan hệ gì với ngươi, ngươi là giống người gì đây?”

Chớp mắt hắn đã chạy tới chỗ cửa lớn đen ngòm, chỉ thấy cửa đóng kín, lộ ra sự thâm trầm tĩnh lặng. Long Tiểu Hà mạnh dạn bước lên, đưa hai tay liều mạng đẩy cánh cửa lớn lạnh toát, khản giọng gọi:

“Thả huynh đệ ta ra! Mau thả huynh đệ ta…”

Vừa gọi mấy tiếng, nước mắt tức khắc tuôn ra ào ào.

Cửa lớn kẽo kẹt mở ra, thấy Mộc Vân Phong điềm tĩnh bước ra, Long Tiểu Hà vội ào tới, nhưng rồi lập tức rụt tay lại, nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Vân Phong, muốn sờ mà không dám sờ, sợ vừa chạm vào, y đột nhiên tan ra.

Nhìn thấy Long Tiểu Hà nước mắt ràn rụa, Mộc Vân Phong mắt đỏ hoe, bình tĩnh thốt:

“Ta không sao.”

Long Tiểu Hà cẩn thận sờ lên mặt Mộc Vân Phong, ấm, là thật, rồi sờ thử tay chân, hoàn toàn không bị thương. Long Tiểu Hà vừa khóc vừa cười, mạnh bạo ôm ghì y vào lòng, nói lớn:

“Ngươi không sao! Ngươi thực sự không sao! Liễu trang chủ làm thế nào chịu thả ngươi?”

Mộc Vân Phong điềm nhiên đáp:

“Ta đã đưa chiến thư cho Liễu Tùy Phong, định thời gian quyết đấu vào sáng sớm ngày mai.”

Long Tiểu Hà nghe vậy, ngồi phệt xuống đất, hồi lâu mới đứng lên, lẩm bẩm:

“Không sao, không sao, chúng ta đã làm anh hùng rồi, đào tẩu trong đêm, sẽ không ai cười chúng ta.”

Mộc Vân Phong lạnh lùng trừng mắt với Long Tiểu Hà, lúc sau mới lắc đầu nói:

“Ngươi vẫn không hiểu ta.”

Long Tiểu Hà nhảy dựng lên, to tiếng mắng:

“Ta hiểu, làm sao không hiểu ngươi, cái mạng này của ngươi hai lần ba lượt vứt bỏ mà cam tâm sao? Tại sao ta lại quen biết tên đầu gỗ bổ không ra như ngươi chứ!”

Mộc Vân Phong không để ý Long Tiểu Hà đang nhảy dựng kia nữa, chậm rải bước đi, mặc hắn ở đằng sau mắng “đầu gỗ thối, đầu gỗ chết tiệt”. Mắng được một lúc, cuối cùng Long Tiểu Hà đã mệt, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên của Mộc Vân Phong, đã hiểu ra, chuyện đầu gỗ thối quyết định thì không thể thay đổi. Hắn thở dài, thầm hối hận:

“Cái mạng Long Tiểu Hà ta sớm muộn cũng bị đầu gỗ thối hại chết!”

Lặng lẽ đi theo y một đoạn đường, Long Tiểu Hà đột nhiên rầu rầu cười nói:

“Dù ngươi không phải đối thủ của Liễu Tùy Phong đó, nhưng chúng ta chưa phải hoàn toàn hết cơ hội. Minh đao minh thương mình chẳng phải đối thủ, nhưng sẽ đặt ra cái bẫy ngầm. Chúng ta có thể đào hố. Ta rất giỏi đào hố, hố do ta đào từng bắt được một con heo rừng to!”

Mộc Vân Phong biến sắc, dừng bước nói:

“Ngươi bảo ta dùng thứ thủ đoạn hạ cấp à?”

“Đúng! Dùng hạ sách!”, Long Tiểu Hà tự tin nhấn mạnh, “Anh hùng quang minh chính đại chúng ta tất nhiên dùng thủ đoạn quang minh chính đại. Đối với loại ngụy quân tử hạ cấp như Liễu Tùy Phong, ta tự nhiên phải dùng thủ đoạn hạ cấp, dùng thủ đoạn trung cấp đã là đề cao hắn rồi, nên cứ dùng loại hạ cấp!”

“Không đươc!”, Mộc Vân Phong kiên định nói, “Ta nguyện chết quang minh chính đại, cũng không chịu sống hèn hạ vô sỉ!”

Long Tiểu Hà khinh miệt thốt:

“Vậy ta hỏi ngươi, là tính mạng lão nhân nhảy sông hồi nãy quan trọng, hay là thanh danh đại hiệp Mộc Vân Phong ngươi quan trọng?”

Mộc Vân Phong lập tức đáp:

“Còn phải hỏi, đương nhiên tính mạng người ta quan trọng hơn, hư danh của Mộc Vân Phong ta đáng gì chứ?”

Long Tiểu Hà mỉm cười, dương dương tự đắc:

“Vốn dĩ chúng ta có cơ hội giết Liễu Tùy Phong, cứu được tính mạng lão trượng đó, bất quá phải hi sinh hư danh Mộc đại hiệp ngươi, ngươi lại khăng khăng đòi quang minh chính đại, khiến lão trượng tuyệt vọng nhảy sông lần nữa. Ngươi có xuống địa ngục, lão cũng phải đến âm tào địa phủ tìm ngươi tính sổ!”

Mộc Vân Phong thần sắc do dự, chân mày nhíu lại thành một đường, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm liền buông lỏng, rồi lại nắm chặt, sắc mặt vừa trắng vừa tái. Sau cùng, y nắm chặt song quyền, ngẩng cao đầu khảng khái thốt:

“Được! Lần này ta nghe ngươi!”

Long Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói:

“Vậy chúng ta nhanh chóng chuẩn bị công cụ đem lên Thí Kiếm Nhai, thời gian không còn nhiều!”

Trăng như đĩa bạc, đêm sáng như ngày. Trên Thí Kiếm Nhai, Mộc Vân Phong bận rộn gần nửa đêm, đang dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Long Tiểu Hà vừa tính toán khoảng cách hố bẫy, vừa không ngừng giải thích chi tiết:

“Khi đó ngươi đứng ở ghềnh đá cao, hố nằm phía sau, ngàn vạn lần không được bước tới. Cái hố này lớn đủ nhốt một con hổ, bên dưới còn cắm thương trúc tên trúc, hổ rơi vào cũng đừng mong thoát được, đáng tiếc ngươi không mang độc dược, bằng không sẽ tức khắc kết thúc hắn! Ta trốn phía sau mấy tảng đá. Hắn vừa rớt xuống ta lập tức ném đá, đập vỡ cái đầu hắn. Ha ha, ta và ngươi song hiệp liên thủ, e rằng hắn không sập bẫy cũng khó!”

Mộc Vân Phong không vui nói:

“Ngươi còn dám tự xưng song hiệp? Thủ đoạn của chúng ta nếu để các tiền bối đại hiệp đã qua đời trông thấy, sẽ giận đến chết đi sống lại!”

Long Tiểu Hà không để ý đến lời chọc ngoáy của Mộc Vân Phong, đi quanh cái hố mấy vòng, đột nhiên biến sắc thốt:

“Không xong. Đây là tuyệt địa, chỉ có một đường lên xuống, nếu khi đó hố này không bẫy được hắn, chúng ta chết chắc rồi.”

Mộc Vân Phong lơ đãng nói:

“Nếu thực vậy, chính là số mạng hai ta, chỉ tiếc chết như thế quá uất ức, tin truyền ra ngoài, chết rồi cũng bị người ta chê cười!”

“Sô mệnh gì chứ. Long Tiểu Hà ta chỉ tin nhân định thắng thiên. Biện pháp đều do con người nghĩ ra. Ngươi muốn chết là chuyện của ngươi. Long Tiểu Hà ta đang sống vui vẻ, tại sao phải chết?”, vừa nói hắn vừa đi thêm mấy vòng, đi tới ghềnh đá, nằm bò ra nhìn xuống, đột nhiên cười nói, “Ha ha, đây chẳng phải đường lui sẵn có à?”

Mộc Vân Phong hiếu kỳ bước qua, nhờ ánh trăng sáng, nhìn xuống đáy vực. Chỉ thấy vách núi dựng đứng như đao búa chém phải, bên dưới sương khói dầy đặc, mông lung không biết sâu đến dường nào, không khỏi mất hứng nói:

“Đây thực sự là đường rút tốt, so với chết dưới Thu Phong Lạc Diệp kiếm của Liễu Tùy Phong thì tề chỉnh hơn chút ít!”

“Bảo ngươi đầu gỗ thực là đầu gỗ, chưa từng nghe câu nhảy vào chỗ chết tìm đường sống(1) hả?”, Long Tiểu Hà vừa nói vừa đứng dậy, thản nhiên tiếp, “Nếu là đừơng lui bình thường, liệu có trốn được truy sát của Liễu Tùy Phong không? Ngươi xem, trên vách đá có một ít cây bụi, chính giữa hình như có chút cây cối. Chúng ta chỉ cần dùng cây bụi kết thành cái lưới lớn, sáng sớm hôm sau sương dày đặc, sẽ không thể nhìn thấy lưới. Hai ta đánh dấu vào ghềnh đá, nếu khi đó bắt không được tên quỷ háo sắc, chúng ta cứ theo kí hiệu mà nhảy xuống. Ngươi bảo tên sắc quỷ đó dám nhảy theo truy đuổi không?”

Mộc Vân Phong đột nhiên sáng tỏ, gật đầu lia lịa.

(1) Nguyên văn: tuyệt xử phùng sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.