Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 9



“Nếu như thời gian có thể quay lại, Vương Nghiễm Ninh nhất định sẽ xông về cái ngày họ quyết định làm gay, không chút do dự một cước đạp chết chính mình.”

Làm gay ngày thứ sáu.

Lúc người yêu bị bệnh phải ngồi bên giường, ôm đầu người ta vào trong lồng ngực, cùng nhau xem tivi, cho người yêu uống thuốc, cùng nhau đi tiêm ]

[Cậu không thấy chuyện này quá mức điên rồ hay sao?]

Mới sáng sớm, Trương Linh Dật đã nhận được tin nhắn của Vương Nghiễm Ninh.

[Đâu có, như vậy mới thể hiện được tình cảm sâu sắc của chúng ta o(≧v≦)o !]

[Nhưng mà hai chúng ta có ai bị bệnh đâu.]

[…]

Vương Nghiễm Ninh nhìn tin nhắn đầy dấu chấm của Trương Linh Dật cho rằng đã thuyết phục cậu thành công, không nghĩ tới một lát sau, điện thoại lại rung.

[Thụ thụ, vậy thì cậu giả bệnh đi! Tôi sẽ cố gắng chăm sóc cậu!]

Vương Nghiễm Ninh nổi điên, nhanh chóng ấn phím nhắn lại.

[Muốn giả bệnh thì cậu tự giả đi. Đừng quên hôm qua nói gì, hai ngày này cậu mới là thụ!]

Rất nhanh có tin nhắn hồi đáp của Trương Linh Dật.

[Tôi giả bệnh tôi giả bệnh mà {{{(>_<)}}} Tiểu công công, vậy cậu phải chăm sóc cho tôi thật tốt đó! Giờ tôi nằm trên giường chờ cậu đến chăm sóc nè ~@^_^@~]

Đây nhất định là một âm mưu!

Thấy cậu ta nũng nịu giả nai, Vương Nghiễm Ninh đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này rồi.

Duỗi lưng một cái rồi rời giường rửa mặt xong, Vương Nghiễm Ninh mang theo sách giáo khoa đi đến thư viện.

Cùng làm mấy trò điên khùng với Trương Linh Dật thì mình thật sự quá thần kinh rồi, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình cần phải bước vào thế giới số học mới có thể thanh lọc đầu óc của mình.

Gần hết năm học, trong thư viện chật kín người.

Vương Nghiễm Ninh vất vả mới tìm được một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu lên mới phát hiện ngồi đối diện mình lại là La Tử Tuệ.

La Tử Tuệ đẹp như vậy, sinh viên trong trường dù chưa thấy cũng có nghe qua tên. Vương Nghiễm Ninh cũng đã gặp cô vài lần, ấn tượng cũng không tệ lắm, thích thú hơi gật đầu cười.

La Tử Tuệ cười mỉm, vô cùng thuỳ mị.

Vương Nghiễm Ninh cúi đầu đọc sách. Một lát sau, La Tử Tuệ đưa một tờ giấy tới.

Vương Nghiễm Ninh có chút nghi hoặc, mở ra xem thử, chỉ thấy trên tờ giấy viết: [Điện thoại tớ hết pin rồi, cậu có thể cho tớ mượn điện thoại của cậu để gọi một cuộc không?]

Vương Nghiễm Ninh không nói gì, nhanh chóng đưa điện thoại cho La Tử Tuệ.

La Tử Tuệ cầm điện thoại bấm bấm một hồi lại đưa trở về, cầm tờ giấy viết: [Cậu cài mật khẩu kìa.]

Lúc này Vương Nghiễm Ninh mới nhớ ra hai ngày trước mình với Trương Linh Dật đã cùng cài mật khẩu điện thoại, ngay lúc đó cũng nhớ ra một chuyện khác —— Màn hình điện thoại di động của mình là tấm ảnh cực lớn của Trương Linh Dật.

Vương Nghiễm Ninh bỗng chốc cảm thấy xấu hổ nói không nên lời, mặc dù điện thoại cài mật khẩu nhưng lúc ấn phím cũng có thể nhìn thấy màn hình nền, cho nên lúc nãy La Tử Tuệ có lẽ đã thấy được.

Trong lòng cậu mặc dù luôn muốn trả thù xã hội, tổn thương các cô gái nhưng La Tử Tuệ không giống những cô gái khác. Cô và Trương Linh Dật có quan hệ rất tốt, Trương Linh Dật lúc trước cũng có nói qua, từng cân nhắc chọn cô làm đối tượng, mặc dù bây giờ mình và Trương Linh Dật giả làm gay trên danh nghĩa nhưng tương lai Trương Linh Dật kết đôi với La Tử Tuệ đương nhiên là tốt hơn rồi.

Vương Nghiễm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhưng La Tử Tuệ trông vẫn bình thường không hề kinh ngạc, vội đưa lại tờ giấy: [Ah, ngại quá, tôi đội nhiên nhớ ra điện thoại di động của tôi vừa hết tiền, sợ là không gọi được nữa.]

[Vậy à, không sao đâu, tớ mượn người khác cũng được!] La Tử Tuệ cười cười, cầm tờ giấy chuyền lại: [À đúng rồi, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?]

Vương Nghiễm Ninh vẽ mấy dấu chấm hỏi đáp lại: [?]

[Bạn cùng phòng Linh Dật nói với tớ cậu ấy bị bệnh, tớ muốn đem cháo tới cho cậu ấy nhưng nữ sinh vốn không thể vào ký túc xá nam, cậu có thể giúp tớ mang lên không?] Đằng sau còn vẽ một cái mặt cười.

Vương Nghiễm Ninh thì lại cười không nổi.

Toàn bộ sinh viên trường Đại học F đều biết, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật vốn như nước với lửa.

Quan hệ La Tử Tuệ và Trương Linh Dật tốt như vậy, làm gì có chuyện không biết thái độ lúc trước của Trương Linh Dật với cậu thế nào, sao giờ lại nhờ cậu đưa cháo cho cậu ta?

Vương Nghiễm Ninh vắt nát óc cũng không hiểu được La Tử Tuệ đang nghĩ gì.

Nhưng mà cuối cùng cậu không có từ chối.

Giữa trưa, Vương Nghiễm Ninh cầm theo hộp cháo thịt nạc trứng muối của La Tử Tuệ mua tại tiệm cơm đem đến phòng ký túc xá của Trương Linh Dật.

Khu ký túc xá Đại học F vừa được xây mới, phòng ký túc xá tiêu chuẩn có bốn người, phía dưới là một cái bàn, phía trên là giường chiếu.

Lúc này là gần cuối học kì, mọi người trong phòng của Trương Linh Dật đều ra ngoài tự học rồi, Trương Linh Dật một mình nằm trên giường, nửa người đắp chăn đang xem sách, nghe được tiếng đập cửa, miễn cưỡng hô một câu: “Cửa không khoá, vào đi.”

Vương Nghiễm Ninh đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh, đôi mắt Trương Linh Dật lập tức sáng ngời, ném cuốn sách trên tay sang bên cạnh, nằm lỳ trên giường, thò đầu ra giả vờ uể oải: “Sao bây giờ cậu mới đến, tôi bệnh sắp chết rồi đây này…” Nói xong còn dùng sức mà ho hai cái.

“…” Mặt Vương Nghiễm Ninh tối sầm, cậu ta nghĩ đang lừa con nít đấy à!

“Còn chưa chết là được rồi.” Vương Nghiễm Ninh đổ mồ hôi, ném hộp cháo lên bàn, “Cháo của La Tử Tuệ gửi cho cậu đấy, chốc nữa cậu ăn đi.”

Trương Linh Dật khẽ nhíu mày: “Cậu nói với La Tử Tuệ tôi bị bệnh à?”

Vương Nghiễm Ninh nghe trong lời nói Trương Linh Dật có chút nghi ngờ cũng không vui, tức giận nói: “Bạn cùng phòng của cậu nói, còn tôi vừa khéo gặp La Tử Tuệ trong thư viện thôi.”

“À.” Trương Linh Dật hiểu được, nhưng lại hơi nghi ngờ: “Không đúng, cô ấy cũng có thể nhờ bạn trong ký túc xác đưa hộ, sao lại nhờ cậu?”

Mình và Vương Nghiễm Ninh trước giờ luôn bất hoà, trước mặt La Tử Tuệ nói bậy không biết bao nhiêu lần, La Tử Tuệ sao lại nhờ cậu ta đưa cho mình nhỉ?

“Làm sao tôi biết.” Vương Nghiễm Ninh liếc mắt. Chuyện này đáng lẽ phải hỏi La Tử Tuệ, hỏi cậu làm gì.

“Haizz, được rồi, không nghĩ nữa.” Trương Linh Dật ngửa đầu khẽ nói, “Lòng dạ đàn bà thật khó đoán.” Sau đó lại nói: “Thụ thụ, cậu mang laptop của tôi lên đây.”

Vương Nghiễm Ninh khó hiểu hỏi: “Để làm gì?”

“Tất nhiên là để thực hiện kế hoạch làm gay của chúng ta chứ sao.” Trương Linh Dật hùng hồn, “Tôi còn chưa nói cậu đó, thụ thụ, à không, hôm nay cậu là công. Tôi tốt xấu gì cũng là bạn trai của cậu, giờ tôi bị bệnh mà cậu còn có hứng đi thư viện, lòng tôi cũng nguội lạnh luôn rồi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, lên đây đi.”

Khoé miệng Vương Nghiễm Ninh giật giật, đầu óc Trương Linh Dật đúng là không bình thường.

Trực giác Vương Nghiễm Ninh cảm thấy nếu mình bình thường một chút, có lẽ sẽ không để cho chuyện vớ vẩn này xảy ra, thế nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút không muốn kết thúc.

Vì vậy cuối cùng cậu vẫn cầm laptop, bò lên giường Trương Linh Dật.

“Hì hì, lại đây, bổn thiếu gia chia một nửa cái chăn cho cậu.” Trương Linh Dật cười hì hì cầm laptop, lại nhích vào trong chừa chỗ. Vào mùa đông, cái chăn đúng là tràn ngập sức hấp dẫn đấy, nhất là Vương Nghiễm Ninh mới đi từ ngoài vào, trên người còn mang theo hơi lạnh.

Liền không khách khí mà chui vào trong chăn của Trương Linh Dật.

Chăn mền đã được Trương Linh Dật trùm suốt từ sáng, bên trong ấm áp dễ chịu. Vương Nghiễm Ninh vừa chui vào đã thoải mái thở phào một hơi.

Trương Linh Dật liếc nhìn Vương Nghiễm Ninh, lại yên lặng mà nhường một nửa cái gối cho cậu.

“Cậu muốn làm gì?” Vương Nghiễm Ninh nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Tìm phim.” Trương Linh Dật để laptop trên chăn, gõ một chút, lần lượt mở ra các tệp tin, rốt cuộc mở ra một bộ phim, Vương Nghiễm Ninh nhìn thoáng qua —— The Love of Siam.

“…”

“Tôi tìm trên Baidu, nghe nói là phim điện ảnh đồng tính kinh điển, ngây thơ trong sáng, chúng ta tốt xấu gì cũng hẹn hò làm gay, tất nhiên là phải xem phim này.”

“…” Vương Nghiễm Ninh quyết định im lặng xem phim là được rồi, đừng nghiên cứu tìm tòi Trương Linh Dật làm gì.

Ngay lúc Vương Nghiễm Ninh đang cảm thấy yên tĩnh, Trương Linh Dật bỗng làm một động tác khiến cậu kinh hãi thiếu chút thì té xuống giường.

Trương Linh Dật ngả đầu lên vai cậu, y-như-chim-nhỏ-nép-vào-người.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh cuối cùng chịu không nổi mà đẩy cậu ta ra, phát điên quát.

Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh đầy uất ức, lấy từ sau lưng ra một tờ giấy, chính là cái tờ danh sách dở hơi đã đẩy hai người lên con đường không lối về – ‘30 chuyện mà các cặp đôi yêu nhau phải làm’, nói: “Như trong này viết nè, lúc tôi bệnh cậu phải ngồi bên giường trông nom, tôi ngả đầu vào người cậu, chúng ta cùng xem tivi. Đáng lẽ cậu còn phải dỗ tôi uống thuốc, dẫn tôi đi tiêm nhưng mà uống thuốc với đi tiêm thì quá ngu ngốc nên chúng ta tựa đầu xem phim là đủ rồi!”

Chúng ta bây giờ không phải đã quá ngu ngốc rồi sao?

Linh hồn bé nhỏ của Vương Nghiễm Ninh âm thầm đón gió rơi lệ.

Lúc trước sao cậu lại điên khùng chấp nhận làm cái hành vi tổn hại đến mình thế này chứ? Sao lại đồng ý giả gay cùng Trương Linh Dật?

Nếu như thời gian có thể quay lại, Vương Nghiễm Ninh nhất định sẽ xông về cái ngày họ quyết định làm gay, không chút do dự một cước đạp chết chính mình.

Vương Nghiễm Ninh đang ảo não hối hận nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt hưng phấn mang theo chút chờ mong của Trương Linh Dật, cuối cùng vẫn ngừng lại mà không nói ra lời.

“Haizz~”

Trong lòng thầm than một tiếng, Vương Nghiễm Ninh lại một lần nữa bất đắc dĩ thoả hiệp: “Dựa vào đây đi!”

“Yeah~”

Trương Linh Dật reo hò một tiếng, lại một lần nữa “y như chim non nép vào người” mà ngả lên vai Vương Linh Dật.

.

10 phút sau.

“Sao mà diễn biến chậm quá vậy?” Trương Linh Dật không còn kiên nhẫn.

“…” Vương Nghiễm Ninh mặc kệ cậu ta, mấy bộ phim ngây thơ trong sáng không phải đều diễn biến như vầy sao?

.

Lại qua 10 phút.

Trương Linh Dật: “Zzz…”

Vương Nghiễm Ninh lặng yên nhìn Trương Linh Dật há hốc miệng mà ngủ, sau đó nhìn đầu cậu chậm rãi từ bả vai Vương Nghiễm Ninh trượt xuống lồng ngực, rồi trượt xuống tận bắp đùi.

Đầu Trương Linh Dật trượt đến bụng Vương Nghiễm Ninh thì ngẩng lên một chút, Vương Nghiễm Ninh cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, đường nét như vẽ, hàng lông mi đen dày bao trùm đôi mắt.

Lặng yên nằm ngủ, tuấn tú mà không nữ tính, còn ẩn một chút sắc sảo, chỉ cần không mở miệng thì có thể làm người khác tưởng là hai người khác nhau.

Quả thật là một người rất ưa nhìn.

Không hiểu sao, tự nhiên có chút rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.