Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 111: Tự mình hại mình, Sát Thần bộc phát



Đại Xương, Giả Châu, biên thùy Đông Nam, Bạch Long Trấn.

Giáp Tý, Thuần Minh năm thứ tư, hôm nay mùng sáu tháng Giêng, cuối giờ Dần, trời còn chưa sáng.

Từ Hiền tĩnh tọa trên giường, tần suất hít vào thở ra cực ít, trên người giống như có mấy tia kiếm khí vô hình vờn quanh, nhưng không thể duy trì ổn định, lúc thì thành hình lúc thì vụt tắt.

Bỗng, đầu chân mày của hắn nhảy lên một cái, hai mắt mở ra, thần quang chợt hiện, tất cả kiếm khí hoàn toàn biến mất.

Thở ra một ngụm trọc khí, giống như cảm ứng được điều gì, Từ Hiền bước xuống giường, rời khỏi phòng nghỉ.

Kéo phần mái che trên trần nhà sang một bên, lập tức có một ánh bạc phóng thẳng từ trên đó về phía Từ Hiền, bị hắn giơ tay ra bắt gọn.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong tay hắn lúc này là một thanh tiểu kiếm dài một thước ba tấc, vẻ ngoài xinh xắn, điêu khắc hoa văn chằng chịt, vô cùng tinh xảo.

Nó lúc này cũng không yên phận, nằm trong tay Từ Hiền mà vẫn rung lên bần bật, muốn thoát khỏi trói buộc. Có vẻ như việc hắn đón tiếp chậm trễ khiến cho nó rất là bực tức, làm mình làm mẩy y hệt tên chủ nhân của mình.

Đây chính là【Phi Kiếm Truyền Thư】của Bao Ngạo Thiên.

Mặc cho thanh tiểu kiếm vùng vẫy, Từ Hiền thờ ơ không động lòng, chỉ chờ đến lúc nó mệt, trong đầu thì nghĩ sang chuyện khác.

‘Phi kiếm hôm nay đến sớm như vậy, chẳng lẽ…’

Từ Hiền mặt trầm như nước, mấy ngày nay hắn đã liên tục nhận được tin dữ từ Bao Ngạo Thiên, nói là đón Tết mà tâm trạng chẳng khác gì đang dự đám tang.

Hơn nữa còn là tang lễ của vô số người.

Ánh mắt không có tiêu cự, hắn giống như nhìn thấy hàng ngạn hàng vạn oan hồn hiện ra trước mặt mình, tất cả đều là những đứa trẻ còn chưa trưởng thành, kêu gào trong tuyệt vọng, khóc than trong đau đớn.

Hai mắt trợn to, liệt hỏa thiêu đốt con ngươi, tay Từ Hiền bất giác siết lại thật mạnh.

Thanh phi kiếm giống như nhận ra được lửa giận của hắn, nó lập tức nhận sợ, trở nên yểu xìu, mặc cho hắn cầm nắm.

Hít sâu một hơi để lấy lại tỉnh táo, Từ Hiền xoay ngang thanh phi kiếm, nhìn vào phần chuôi của nó.

Phần chuôi này thực chất là một ổ khóa số, mỗi người nhận thư từ phi kiếm đều sẽ có một mật mã riêng, phải nhập đúng mới có thể mở ra.

2 8 0 6

Quen tay xoay khóa, từ đầu chuôi kiếm lập tức có một cuộn giấy bật ra, rơi gọn vào trong bàn tay của hắn.

Từ Hiền nhanh chóng mở thư ra xem, mắt đảo liên tục để đọc nội dung trên đó.

Mỗi một nhịp thở trôi qua, trong lòng hắn lại có thêm một tảng đá đè nặng, sắp ép cho hắn không thở nổi.

Rốp! Rốp!

Thư không dài, chờ đến lúc đọc xong, Từ Hiền chợt buông thõng hai tay.

Mặt hắn không hiện chút biểu lộ nào nhưng hai nắm tay thì bóp chặt lại, mạnh đến nỗi móng bấm vào trong da thịt, máu tươi chảy xuống lúc nào không hay.

‘Ba ngày liên tục… ba ngày liên tục, đến nay lại dừng. Là vì lương tâm trỗi dậy, hay lại vì… đã đủ số?’

‘Tiểu Thánh Tăng, Lý đạo trưởng, hai người thất bại rồi sao? Đến Thần Mạch cũng phải kiêng dè, nếu Sát Lục Huyền Đồng sinh ra, Nghiệp Hỏa Hồng Liên còn có thể lập kỳ tích ư?’

Từ Hiền bỗng sinh ra cảm giác thất vọng, thậm chí là có chút căm hận Vong Đức.

Trạng thái của hắn lúc này có gì đó hơi không đúng.

Nhìn chồng giấy đặt trên chiếc bàn bên cạnh, Từ Hiền chợt nở nụ cười lạnh.

Đó không phải nụ cười dành cho Sát Thần Môn, mà là nụ cười dành cho chính hắn, thậm chí là cho cả nhóm người Bao Ngạo Thiên.

Chồng giấy đó chính là bốn mươi hồi của Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Những ngày này hắn tuy vẫn ra ngoài săn giết Sát Thần Môn đồ, nhưng đồng thời cũng nhín ra chút thời gian để viết tiểu thuyết.

Lúc này đây, chồng giấy đó giống như một cú tát đau điếng vào mặt hắn vậy.

Nếu Từ Hiền có thể tỉnh táo như thường ngày, hắn chắc chắn sẽ nhận rõ một điều là dù bản thân có bỏ qua chuyện viết tiểu thuyết, dồn toàn tâm toàn lực vào chuyện săn giết Sát Thần Môn đồ thì cũng không thay đổi được gì.

Con kiến muốn lay cổ thụ, vốn chỉ là chuyện viển vông.

Tiếc là Từ Hiền lúc này lại không có sự tỉnh táo đó, hắn muốn tu tâm, nhưng tâm của hắn lúc này lại tràn đầy nộ hỏa, không chỉ thiêu đốt ngọn đèn ma niệm mà cũng thiêu đốt chính hắn.

Vậy nên…

Choengg!!!

Kiếm khí tung hoành, hơn phân nửa số bàn học trong lớp bị cắt thành hàng chục mảnh, bốn mươi hồi Tam Quốc Diễn Nghĩa càng thê thảm hơn, bị kiếm khí như cuồng phong thổi bay ra khắp ngóc ngách của học đường, hóa thành bông tuyết rơi lả tả.

__________________________________________________________________

Kiếm KHÍ Trường Giang: Tâm đã thanh khiết bất nhiễm thì kiếm khí tinh thuần chí cực, cuồn cuộn như trường giang, tích tụ bất tận, trôi chảy không dứt.

__________________________________________________________________

Tâm tình bộc phát,【Từ Hàng Kiếm Điển】bất chợt đạt đến Tiểu Thành, nhưng chẳng hề có gì đáng mừng.

Tâm của Từ Hiền lúc này không hề thanh khiết bất nhiễm, kiếm khí lại đang cuồn cuộn không dứt.

Đã nói cần thời gian, thế mà hắn lại vô tình đốt cháy giai đoạn, vậy kết cục sẽ thế nào?

Sượtt!

Máu tươi bắn ra, trên người Từ Hiền hứng phải ba tia kiếm khí, trong đó có một tia suýt cắt trúng động mạch cổ của hắn.

Đau đớn khiến Từ Hiền tỉnh táo lại, vội vàng vận công cầm máu. Việc không tự chủ bùng phát kiếm khí khiến nội lực trong người hắn hao hơn chín thành, Đan Điền gần như trống rỗng.

Đạo thai là hư, nhưng có thể lấy hư động thực.

Nguyên thần đạo thai còn lâu mới thành, Từ Hiền tu Tĩnh mà không tĩnh, tâm vốn vô hình vô tướng, nhưng lại có thể ảnh hướng đến cái hữu hình hữu tướng như thể xác bên ngoài, khiến hắn tự tổn tánh mạng.

【Từ Hàng Kiếm Điển】tuy dung hòa tư tưởng hai nhà Phật, Đạo, nhưng đến cùng vẫn là do Địa Ni tham khảo【Thiên Ma Sách】mà sáng tạo ra, người tu luyện nếu không cẩn thận, dẫn phát Ma tính sinh ra cũng là điều tất nhiên.

Nở nụ cười cay đắng, Từ Hiền vừa băng bó vết thương vừa tự giễu:

“Từ Hiền a Từ Hiền, uổng cho ngươi tự nhận khôn ngoan, chưa học đi đã học chạy, đầy đầu chỉ nghĩ Kiếm Tâm Thông Minh, Tử Quan gì đó, giờ mới giai đoạn nhập môn đã chật vật như vậy, có còn mặt mũi hay không?”

Này cũng khó trách được hắn, thực sự là tin tức nhận được mấy ngày nay cứ như ngọn lửa dí sát sau lưng, ép cho hắn sinh lòng gấp gáp, cuối cùng dục tốc luyện công, tự mình hại mình.

Rốt cuộc là tin tức gì khiến Từ Hiền thành ra thế này, phải quay lại bốn ngày trước, lúc đám hung đồ Sát Thần Môn tụ hội mới biết được.



“Môn chủ, không thể như vậy được!”

“Một khi làm thế, bản môn ắt sẽ lộ ra ngoài sáng, rất nhiều huynh đệ phải chết!”

“Môn chủ, xin ngài suy nghĩ lại!”

“Môn chủ, một khi làm vậy, triều đình muốn mắt nhắm mắt mở cũng không được.”

Sau khi nghe xong mệnh lệnh của La Sinh, đám đường chủ bỗng chốc nhao nhao cả lên, khuyên nhủ hết lời, cầu xin y suy nghĩ lại.

Chuyện là La môn chủ vừa ra lệnh cho họ, kể từ lúc này, toàn bộ Sát Thần môn đồ kể cả đường chủ đều không cần kiêng dè gì nữa, bất chấp tất cả thủ đoạn để bắt được nhiều hài đồng nhất có thể, giữa thanh thiên bạch nhật chạy vào phố xá đông đúc giết người cướp trẻ cũng không sao cả.

Gặp bọn thủ hạ phản đối kịch liệt như thế, La Sinh lạnh giọng:

“Chết? Các ngươi lại có biết, hôm nay tại sao lại có hơn mười người vắng mặt? Đó là vì bọn họ đều đã chết cả rồi. Ta có thể nói cho các ngươi biết, địch nhân lần này chính là con lừa trọc Vong Đức, ai có tự tin đánh bại được hắn, xin cứ bước ra.”

Thấy cả lũ đều bàng hoàng khi nghe danh Tiểu Thánh Tăng, La môn chủ mới gằn từng chữ:

“Ngày nào chưa luyện chế thành công Sát Lục Huyền Đồng, ngày đó chính là sinh tử kiếp nạn của không chỉ các ngươi, mà cả chính ta. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, các ngươi tạo bao nhiêu sát nghiệp, chính mình tự biết. Đóa hồng liên trên trán con lừa trọc kia đại biểu điều gì, các ngươi cũng tự rõ.”

Đám đường chủ nghe vậy, phần lớn bắt đầu trầm mặc suy tư, nhưng vẫn có người nói rằng:

“Môn chủ, chúng ta sở hữu nhiều Sát Đồng như vậy, sao không lấy số lượng đè chết hắn?”

La Sinh khịt mũi khinh thường, cho kẻ đó biệt một sự thật nghiệt ngã: “Chung đường chủ, ngươi có biết rằng, để còn xuất hiện được ở đây, bổn tọa đã phải hi sinh bao nhiêu Sát Đồng rồi không?”

Tên họ Chung và đám đường chủ còn lại nghe xong chợt lạnh cả tim gan, La Sinh tu vi Huyền Tàng, lại còn có Sát Đồng bảo vệ nên mới sống được, bọn họ thì có gì?

Không có gì cả.

Trốn không được, muốn để kẻ máu lạnh như La Sinh ban xuống Sát Đồng để bảo hộ bọn họ càng là không thể, con đường duy nhất mà đám đường chủ có thể đi chính là làm theo mệnh lệnh của y, gia tốc quá trình sinh ra Sát Lục Huyền Đồng, dựa vào nó tiêu diệt mối nguy hại Vong Đức.

Chuyến này tất nhiên sẽ có kẻ xui xẻo phải chết, cả lũ đều mong kẻ đó không phải là mình.

Chỉ cần có thể sống qua kiếp nạn này, vinh hoa phú quý đang chờ bọn họ, khi mà Sát Thần Môn có được chiến lực tối thượng như Sát Lục Huyền Đồng.

Biết rằng đã không còn đường lùi, nhưng Chung đường chủ vẫn hỏi thêm một vấn đề nữa: “Môn chủ, vậy còn triều đình thì sao, một khi bị Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ truy nã, e rằng…”

Hắn không nói hết, nhưng La Sinh và những đường chủ còn lại đều hiểu. Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ chính là bộ môn do Thuần Minh Đế đặc biệt thiết lập, không liên can triều chính mà chuyên xử chuyện giang hồ.

Thiên Tử Huyền Kiếm có Thần Mạch, một khi xuất động, Sát Lục Huyền Đồng có thể không sao, nhưng sợ là nó cũng vô lực giữ mạng cho Sát Thần môn chúng.

Có điều trên mặt La Sinh lại không có vẻ gì lo lắng, giọng điệu như đã liệu trước tiên cơ: “Triều đình không đáng để lo. Bổn tọa cũng không ngại cho chư vị huynh đệ biết, cái ô trên đầu chúng ta nằm ở Binh Châu, thanh kiếm kia muốn rơi xuống cũng không được.”

Dùng ánh mắt sâu kín lướt qua bọn thủ hạ, cuối cùng dừng lại ở tên đường chủ họ Chung, La Sinh kết thúc cuộc nói chuyện:

“Cho nên, chư vị huynh đệ sao còn không mau… hành động?”

Thế là bắt đầu từ buổi chiều mùng hai cho đến đêm mùng năm Tết Giáp Tý, cả vùng biên thùy Đông Nam nổi lên gió tanh mưa máu, bách tính lầm than, oan hồn vất vưởng khắp nơi, oán khí nhuộm đen bầu trời.

Nếu Sát Lục Huyền Đồng hiện thế, ai lại có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.