Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 120: Ngọc Đường Thông Huyền, tiên sinh đại phú



La Sinh bị một luồng kiếm quang ép lui ba trượng, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng nhìn kẻ mới tới.

Bước lùi này cũng để lộ lý do vì sao y không chết bởi chiêu Long Hồi Đầu, thì ra thanh Thái Bạch kiếm đúng là đã đâm trúng tim, nhưng đó không phải tim của y mà là của một đứa trẻ.

Hay nói chính xác hơn là một con Sát Đồng, La môn chủ từng thấy qua Hứa phu nhân thi triển chiêu Long Hồi Đầu mười năm trước, sao y có thể không đề phòng cho được.

【Sát Lục Thần Đồ】quả thật không hổ danh Tuyệt Học Thánh cấp, nội dung bao hàm nhiều mặt, thậm chí có các loại pháp môn không khác gì Kỳ Công Dị Thuật.

Thủ đoạn bảo mệnh mà La Sinh vừa dùng chính là một loại pháp môn như vậy, y có thể thu nhỏ Sát Đồng lại thành một con hình nộm để mang bên mình, lúc cấp bách chỉ cần tiết ra một tia Sát Lục khí khiến chúng biến trở lại như cũ.

Vút!

Hứa phu nhân ngã ngồi trên đất, bạch y thấm huyết, dung nhan tiều tụy, cánh tay nhẹ nhàng vươn về phía trước, một lần nữa triệu hồi bội kiếm về lại bên mình.

Thái Bạch quấn eo, tình trạng cơ thể lúc này không cho phép Hứa phu nhân tiếp tục đối chiến với La Sinh được nữa.

Một chiêu Huyết Bổn Vô Quy kia không những khiến khí huyết của nàng trở nên suy kiệt, nội kình của nó cũng làm cho lục phủ ngũ tạng gặp phải tổn thương, nhất là tâm tạng.

Huyền Tàng tức là cái kho tàng huyền diệu, xem ngũ tạng trong người là chỗ chứa mà cất giấu cái huyền diệu vào đó, lấy cường hóa ngũ tạng là chính.

Ngũ tạng đối ứng Ngũ Hành trong thiên địa, qua đó làm cầu dẫn cho nội khí cộng minh với ngoại khí.

Cách thức cụ thể thế nào thì ngày sau sẽ rõ, chỉ biết mỗi một tạng đều cần một môn võ học phẩm giai từ Thượng Thừa trở lên làm gốc, suy ra muốn đạt đến Huyền Tàng đệ ngũ tạng cần đến năm môn như vậy, đối với tán nhân giang hồ quả thật là khó như lên trời.

Hứa phu nhân lấy【Bạch Long Tinh Kim Thích】tiến quân Huyền Tàng, môn kiếm pháp này thuộc Kim mà tạng đầu tiên nàng chọn lại là tim, thuộc Hỏa.

Trong Ngũ Hành thì Hỏa khắc Kim, vậy thôi cũng đủ biết Hứa phu nhân tuy đã phai nhạt chuyện danh lợi, nhưng đối với võ đạo nàng vẫn có truy cầu rất cao.

Nhưng tệ nạn của cách lựa chọn này cũng không ít, sự tương khắc có thể khiến【Bạch Long Tinh Kim Thích】được mài giũa, có điều nó lại làm chậm tiến cảnh của nàng, hơn nữa việc lĩnh ngộ ra chiêu Thủy Mạn Kim Sơn cũng vô tình khiến tâm tạng dễ bị tổn thương hơn bình thường.

Kim sinh Thủy, cho nên Thủy Mạn Kim Sơn trở thành chiêu thức có uy lực lớn nhất của【Bạch Long Tinh Kim Thích】, Hứa phu nhân ngộ được một kiếm này thật khiến chiến lực tăng nhiều.

Nhưng khổ nỗi Thủy lại khắc Hỏa, cho nên tâm mạch của nàng mới chịu trọng thương.

Bây giờ trừ khi tìm được võ học Mộc hành như【Thanh Long Khô Mộc Chỉ】của Thần Long Giáo, hoặc cường hóa được tạng thứ hai là gan, lấy Mộc sinh Hỏa thì tệ nạn này mới được giải quyết.

Có điều tạm thời Hứa phu nhân không cần lo lắng quá về nội thương trong người, bởi nàng sở hữu một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt mang theo không ít linh đan bảo dược.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang phóng đến từ phía Tây, từ trên xe có bốn bóng người phi thân về phía chiến trường của Từ Hiền.

Lúc xe ngựa dừng lại, Công Tôn tiên sinh chưa kịp nói gì thì đã thấy công tử nhà mình lao ra khỏi buồng xe, mặt đầy ân cần nhảy đến chỗ Hứa phu nhân.

“Bạch nương tử, nàng có sa…”

Vẻ mặt của Bao Ngạo Thiên cứng lại, chưa nói hết câu đã bị khóa mõm, bởi một thanh trường kiếm bạch ngọc lúc này đang gác ngang cổ y.

“Xin tự trọng.” Hứa phu nhân mắt lạnh nhìn Bao công tử, giọng nói yếu ớt.

Công Tôn Thư có thể hiểu tại sao công tử nhà mình lại vồ vập như thế, bởi y cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy dung nhan của Hứa phu nhân, thứ dung nhan mà hai người đã được gặp trong sách.

“Bạch nương tử xin thủ hạ lưu tình, công tử nhà ta không có ác ý, chỉ là quá mức mến mộ ngươi mà thôi.”

Công Tôn tiên sinh đi đến bên cạnh Bao Ngạo Thiên, lùi nửa thân vị, chắp tay cười khổ.

Nghe y giải thích dùm mình, Bao công tử cũng vội gật đầu lia lịa.

Hứa phu nhân không vội trả lời, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ không thua gì La Sinh ở sau lưng mình, nàng mới hạ kiếm xuống, nhẹ giọng đáp lại:

“Mến mộ gì đó, xin chớ nhắc lại. Thiếp thân là người đã có gia thất, mong công tử tự trọng.”

Bao Ngạo Thiên không vội tiếp lời, nghểnh cổ nhìn ra sau lưng nàng, gào lớn: “Triển Ngọc Đường ngươi còn chờ gì thế hả? Lãng phí tiền của, mau tiến lên chặt hắn!”

Triển hộ vệ nghe vậy liền bĩu môi, nhưng thấy y đã được an toàn, hắn liền bay người trở lại tìm La Sinh.

Linh miêu nhảy nhót, kiếm khí tung hoành.

Không thể chém tên công tử khốn kiếp nhà mình, hắn chỉ có thể lấy La môn chủ ra làm vật trút giận.

Triển Ngọc Đường dám coi khinh La Sinh như vậy cũng bởi vì hắn lúc này đang có cảnh giới Huyền Tàng, hết thảy đều nhờ viên Thông Huyền Đan mà Bao Ngạo Thiên ban xuống.

Việc sở hữu viên bảo đan này cũng là nguyên do vì sao trong trận đánh với Triệu Hác hôm mùng một, Bao công tử chưa từng sợ hãi.

Linh miêu đẩy huyết hải ra xa, khiến dư uy cuộc chiến không thể lan đến gần Bao Ngạo Thiên, ở hướng ngược lại thì cũng có một trận hỗn chiến khác, chỉ riêng chỗ này là được yên bình, tạo thành một khung cảnh có phần quái dị.

Gặp Bao Ngạo Thiên sai biểu Triển Ngọc Đường, Hứa phu nhân mới biết kẻ vừa cứu nàng hóa ra là thủ hạ của tên này, khẽ khom người nói tạ: “Ân cứu mạng của công tử, thiếp thân cảm kích vô cùng.”

Dù là như vậy, nàng nói xong lại lui ra phía xa, giữ một khoảng cách với Bao công tử và Công Tôn tiên sinh, sau đó ngồi xuống chữa thương.

Nói là chữa thương, nhưng thực chất cũng chỉ là tĩnh tọa hồi khí, không dám vận công liệu thương. Hứa phu nhân không có Tọa Vong Kinh như Từ Hiền, một khi vận công mà bị quấy rầy, chắc chắn thương càng thêm thương, tật càng thêm tật.

Bao Ngạo Thiên thấy nàng xa lánh mình, không thất vọng mà lại càng thêm phần mến mộ, cảm thấy nàng đúng là biết giữ phụ đạo, hiền lương thục đức như đã gặp trong sách.

Có điều vì vậy mà y lại càng thêm ganh ghét Hứa Tiên kia, trong lòng thầm rủa xả đủ điều.

Hứa đại phu: “…”

Hết trai trẻ lại đến trai giàu nhăm nhe nương tử nhà mình, Hứa Tuyên biết được chắc lại phải than thở Bạch Xà Truyện hại người.

Quay lại với Bao Ngạo Thiên, thấy thảm trạng của Hứa phu nhân, y giống như nhớ ra gì đó, trèo vào trong buồng xe ngựa lấy ra một cái hộp ngọc, vẫy tay gọi nàng:

“Bạch nương tử, ta có một viên Bách Bảo Hồi Xuân Đan, dược hiệu chữa thương tạm được, nếu nàng muốn trả ơn ta thì hãy nhận lấy nó đi.”

Khoan bàn về tính hợp lý trong lời nói của Bao công tử, chỉ biết viên Bách Bảo Hồi Xuân Đan mà Bao Ngạo Thiên nói là một loại linh đan trân quý vô cùng, tuy còn kém Thông Huyền Đan một bậc nhưng cũng là bảo bối ngàn vàng khó cầu, công hiệu nào có phải chỉ là “tạm được” như lời y.

Dược Vương Cốc mỗi năm chỉ bán ra chín mươi viên Bách Bảo Hồi Xuân Đan, nếu không phải Bao thị là võ lâm đại thế gia, e rằng có là cao thủ Huyền Tàng cũng chưa chắc mua được.

Hứa phu nhân thoái ẩn đã lâu nhưng vẫn biết điều đấy, vậy nên chỉ lắc đầu chối từ.

Ở chiến trường bên kia, Từ Hiền nói một tiếng “vĩnh biệt” rồi tiễn Lạc Bằng về nơi chín suối. Người sau có vẻ như cũng nhìn thấu sinh tử, di ngôn cũng đã giao, không còn tiếc nuối gì nên rất bình thản để mặc cho kiếm khí xuyên tim.

Từ Hiền thao túng thi thể của Lạc Bằng gia nhập vòng chiến, bản thân thì đạp【Trục Nhật Thần Bộ】chạy về phía Hứa phu nhân, muốn biết thương thế của nàng ra sao.

Bao Ngạo Thiên gặp hắn liền kêu to: “Từ tiên sinh ngươi tới hay lắm, mau khuyên Bạch nương tử nhận đan dược của Bao mỗ, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ!”

Từ Hiền nghe vậy cũng không vội làm theo, gặp Hứa phu nhân nhắm mắt không nói, hắn chợt nhướng mày hỏi nàng: “Đan này rất đắt?”

“Hoàng kim vạn lượng.” Hứa phu nhân khẽ khàng đáp lại.

Bao Ngạo Thiên nghe thế liền phản pháo: “Không đắt, không đắt! Bao mỗ được nó mà chẳng mất xu nào, sao có thể tính hoàng kim vạn lượng, cùng lắm mười đồng mà thôi.”

Ở Long Đằng Quận, Bao thị gia chủ đột ngột lên cơn đau tim.

Từ Hiền đương nhiên không thể để Bao công tử bất hiếu với cha, hắn nhẹ gật đầu, đi đến nhận hộp ngọc từ tay Bao Ngạo Thiên, nghiêm giọng nói với y:

“Tiền mua đan này, toàn bộ lợi nhuận của Bạch Xà Truyện, tại hạ từ bỏ! Nếu còn thiếu thốn, Bao huynh cứ lấy từ nhuận bút Tam Quốc.”

Chuyên mục Thiên Hạ Kỳ Văn của Giang Hồ Nhật Báo đã chạy chính thức được ba ngày, chỉ sang ngày thứ hai đã khiến lượng tiêu thụ của nhật báo tăng lên không ít, đạt được thành công ngoài sức mong đợi.

Bạch Xà Truyện xuất hiện sau Tam Quốc một ngày, số sách bán ra cũng tạm coi là khả quan, tương lai rất đáng kỳ vọng.

Theo xu thế này, Từ Hiền có thể dựa vào Bạch Xà và Tam Quốc mà kiếm núi vàng núi bạc, ăn cả đời không hết, nhưng hắn nói từ bỏ là từ bỏ, chẳng có chút tiếc rẻ nào.

Bởi như đã nói, nếu có thể kiếm được tiền từ hai quyển sách này, hắn sẽ không lấy nó làm lợi cho mình mà trả lại cho đời.

Hứa đại phu nhiều năm chẩn bệnh miễn phí cho người cơ khổ, đại thiện cỡ nào, dùng tiền mua đan dược trị thương cho nương tử nhà y hoàn toàn phù hợp với cái “trả lại cho đời” của Từ Hiền.

Ném hộp ngọc chứa Bách Bảo Hồi Xuân Đan cho Hứa phu nhân, Từ Hiền không khuyên nhủ mà chỉ trầm giọng nói rằng: “Hứa phu nhân, ngài tốt nhất mau chóng phục dụng đan dược, khôi phục thương thế. Nếu không… e rằng chúng ta chẳng sống được lâu.”

Nhìn Triển Ngọc Đường bị La Sinh và năm thân hình thấp bé vây công, Từ Hiền hít một hơi thật sâu, tinh thần lại vẫn chú tâm thao túng Lạc Bằng giết địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.