Tùy ý ném cái Tàng Vân Lệnh trong tay lên trên bàn, Từ Hiền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Triệu Văn Trường, lạnh nhạt hỏi rằng: “Ngươi và Cao Đoản Cung quen biết được bao lâu?”
“Chín năm.” Họ Triệu đáp lại ngắn gọn, giống như không quá thích nói đến chủ đề này.
Từ Hiền cũng không hỏi thêm, hắn vốn chẳng quan tâm tình cảm huynh đệ keo hồ của Triệu Văn Trường với Cao Đoản Cung, hỏi như vậy chỉ để xác định một chuyện mà thôi.
“Vì lợi ích bản thân, chín năm giao tình hủy trong sớm tối, Triệu đại hiệp quả có phong thái của bậc anh hùng.” Cố Thịnh Minh cười mỉa mai, Triệu Văn Trường chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Đám quần chúng ngoài kia có người lên tiếng mắng mỏ họ Triệu, nhưng cũng có người im lặng không nói.
Bởi những kẻ như vậy đều nghĩ rằng, nếu gặp phải lợi ích đủ lớn, đừng nói là huynh đệ giang hồ, dù cho tay chân ruột thịt thì họ cũng có thể bán đứng.
‘Đến cả vị hảo huynh đệ biết nhau chín năm mà Cao đại hiệp cũng chưa từng một lần cho xem bảo bối, vậy có cơ sở gì để nói cái Tàng Vân Lệnh này chính là cái vốn thuộc về y?’ Từ Hiền chậm rãi bước đến chỗ thi thể của Cao Đoản Cung, ánh mắt có phần đăm chiêu khi liếc qua cái đồng xu nhỏ nằm trên bàn.
‘Tàng Vân Kiếm Trang a Tàng Vân Kiếm Trang, mặc dù nhờ các ngươi mà ta có không ít nhiệm vụ để làm, nhưng cũng vì các ngươi mà biết bao nhiêu người đã chết rồi chứ? Những kẻ ác ôn thất đức, chuộng danh hám lợi chết thì cũng thôi đi, một kẻ làm không ít thiện sự, có tiềm năng đột phá Tiên Thiên cũng bị các ngươi gián tiếp hại chết, thiên hạ này lại tổn thất một vị hiệp giả tương lai.’
Có thể trong vòng vài tháng luyện một môn thương pháp Trung Thừa Thiên cấp đến Dung Hội Quán Thông, theo Từ Hiền thấy thì dựa vào tư chất bậc này, chuyện Cao Đoản Cung có thể đột phá Tiên Thiên chỉ là sớm muộn, cho nên mới thầm cảm khái như vậy.
Từ Hiền rút con dao trên ngực Cao Đoản Cung ra, kiểm tra tròng mắt lẫn đầu lưỡi của vị thương khách này, có thể xác nhận là y không chết do trúng độc.
Đương nhiên, cũng có thể loại độc mà hung thủ dùng có phần đặc biệt, vậy nên không có biểu hiện như các loại độc thông thường cũng chưa biết chừng.
Nhưng nguyên nhân tử vong đối với Từ Hiền mà nói không hề quan trọng, bởi vì theo lời Triệu Văn Trường nói thì mười phần chắc chín là Cao Đoản Cung bị giết trong lúc hôn mê, không trải qua quá trình đấu võ nào, vậy nên muốn dựa vào vết thương trên người họ Cao để xác định lộ số chiêu thức, cảnh giới võ đạo của hung thủ chỉ là chuyện viễn vông.
Roẹt!
Xé rách áo ngoài của Cao Đoản Cung, Từ Hiền kiểm tra da thịt ở phần thân trên của y, rõ ràng là ngoại trừ vết thương do dao găm vào thì không còn thương tích nào khác, cả một chỗ bầm cũng không có chứ đừng nói chưởng ấn, quyền ấn.
Hai viên bi sắt trượt xuống lòng bàn tay, Từ Hiền cách không đả huyệt, dùng thủ pháp của【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】giải huyệt cho Triệu Văn Trường, nhưng Đan Điền của người sau vẫn bị hắn phong ấn, tránh cho một số phiền phức không đáng có.
Từ Hiền giải huyệt cho họ Triệu đương nhiên là có mục đích, ngoắc vị “hảo” huynh đệ này đến chỗ mình, hắn vỗ bàn một cái rồi hỏi: “Trước khi hôn mê bất tỉnh, ngươi có còn nhớ mình và Cao đại hiệp ngồi ở vị trí nào hay không? Thử dựng lại hiện trường lại ta xem.”
Đồ vật trên bàn lẫn ghế ngồi dưới bàn đều bị làm lộn xộn, vậy nên hắn không thể dựa vào đó mà xác định vị trí ngồi của hai người, chỉ có thể nhờ tới họ Triệu.
Triệu Văn Trường không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi chấp hành theo yêu cầu của Từ Hiền. Dựng đứng mấy cái ghế đang nằm lăn lốc trên sàn, Triệu Văn Trường đặt mông ngồi xuống, sau đó chỉ tay về phía đối diện rồi nói: “Ban nãy ta ngồi ở đây, Cao Đoản Cung ngồi ở kia, từ đầu tới cuối chưa từng rời chỗ.”
“Được, ta đã rõ.” Từ Hiền nói xong lại điểm huyệt họ Triệu, khiến tên này thay vì ngồi đờ dưới đất thì giờ có thể chuyển lên trên ghế.
‘Theo vị trí này, không có ai trực diện với cửa sổ, nếu có người có thể vô thanh vô tức đu ở mép cửa, nhân lúc người trong phòng đang chè chén say sưa mà thổi khói mê vào, vậy khó lòng mà bị phát hiện cho được.’
Từ Hiền mặc kệ ánh mắt ấm ức của Triệu Văn Trường, bỏ qua thi thể của Cao Đoản Cung mà bước đến gần cửa sổ, thò đầu ra ngoài đón gió.
‘Chỗ này không bị đại thụ che chắn…’ Hắn đưa tay kéo cánh cửa bên phải vào, quả nhiên thấy được trên phần thanh gỗ có bốn vết lõm, đặt các ngón tay vào thì hoàn toàn vừa khớp, chứng thực cho suy đoán trước đó của bản thân.
Buông cửa sổ ra, viên nguyệt quang thạch trưng dụng được trong mật thất của An Lăng xuất hiện trên tay Từ Hiền, hắn đưa nó rọi sát vào chỗ hư hại trên thành cửa sổ, đồng thời cuối người xuống nhìn kỹ.
Bị ký ức tiền kiếp ảnh hưởng, hắn trước đó cho rằng đây chỉ là manh mối giả do hung thủ dùng để đánh lạc hướng, nhưng sau một hồi bắt tay vào tra án, Từ Hiền mới lĩnh ngộ ra một điều rằng manh mối giả cũng là manh mối, hắn có thể dựa vào đó để hiểu rõ hơn về hung thủ cơ mà.
Ấn nhẹ vào phần bề mặt gỗ bị hư hại, dựa vào nhãn lực của một người【Thợ Mộc】cấp sáu, Từ Hiền đúng là có phát hiện quan trọng sau một hồi nghiên cứu cái manh mối “giả” này.
Nắm chặt viên nguyệt quang thạch trong tay, sống lưng thẳng tắp, Từ Hiền lui ra đằng sau ba bước, sau đó đột nhiên vận khinh công bay ra ngoài cửa sổ, chân khí đi xuống huyệt Dũng Tuyền ở chân trái, vững vàng đạp lên thành cửa sổ để mượn lực.
Tiếng động mà hắn tạo ra cũng không nhỏ, nhưng để truyền xuống lầu một thì e rằng không thể.
Vụt!
Phi thân trở lại gian phòng qua khung cửa sổ, Từ Hiền lấy nguyệt quang thạch rọi vào chỗ thành cửa sổ bị mình đạp hỏng, sau đó nhìn lại chỗ do hung thủ gây nên, gật gù tỏ vẻ hài lòng, cho ra kết luận:
Kết cấu bên trong bị hao tổn nghiêm trọng, quả nhiên là do Tiên Thiên cương khí gây ra. Hung thủ là võ tu Tiên Thiên cảnh.
Câu sau được hắn nói lên thành tiếng, lập tức dẫn phát âm thanh xôn xao của quần chúng vây xem.
“Cái gì, lại là cao thủ Tiên Thiên?”
“Làm sao có thể xác định?”
“Nhìn ra cửa sổ đi, chẳng phải ban nãy chưởng quỹ có xác nhận chỗ đó mới bị hao tổn hay sao, đoán chừng chính là hung thủ gây ra. Vừa rồi Thiên Hồ đại hiệp vận khinh công nhảy ra cũng cố ý đạp lên thành cửa sổ, e chừng chính là muốn dựa vào vết tích hư hại để xác nhận trình độ võ công của hung thủ.”
“Hóa ra là thế, thụ giáo rồi huynh đài!”
“Nhưng có điểm vô lý nha các ngươi, cao thủ Tiên Thiên lại đi cướp Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh làm gì? Hơn nữa cuối cùng còn để lại giá họa cho Triệu Văn Trường, không lẽ mục đích của hung thủ chỉ có vậy?”
“Này cũng dễ hiểu thôi. Chẳng phải Triệu Văn Trường có nói Lang Nha Lão Tổ bị cừu nhân đánh chết rồi sao? E rằng tên cừu nhân đó có mối thâm thù rất nặng với Lang Nha Lão Tổ, không chỉ muốn trả thù lão mà còn muốn trả thù cả đệ tử lão là Cao Đoản Cung, thậm chí đến cả bằng hữu của Cao Đoản Cung, kẻ đó cũng không có ý định buông tha.”
“Thử nghĩ mà xem, tại sao sau khi giết chết được Lang Nha Lão Tổ, tên cừu nhân kia lại không loan tin cho người người cùng biết chiến tích của mình? Rất có thể là hắn đã phát hiện Triệu Văn Trường nhìn lén, cho nên tương kế tựu kế, vờ như không biết để dẫn dụ họ Triệu ra tay với hảo huynh đệ của mình. Khiến Cao Đoản Cung bị chính huynh đệ của mình phản bội, này chẳng phải là cách trả thù rất ngọt ngào sao?”
“Vậy tại sao người giết Cao Đoản Cung vẫn là hắn chứ không phải Triệu Văn Trường?”
“Này có gì khó hiểu đâu, đơn giản là cuối cùng hung thủ cảm thấy vẫn nên do bản thân tự tay giết chết đệ tử của kẻ thù mới tốt. Còn về Triệu Văn Trường, e rằng tên hung thủ này chính là vì kiêng kỵ Tiểu Lộc Nữ Hiệp, vậy nên mới giá họa cho họa Triệu, tẩy thoát hiềm nghi của mình.”
“Ôi chao, nghe quân một buổi như đọc sách mười năm, tại hạ trước giờ không phục ai, nhưng hôm nay nguyện xưng huynh đài là trí giả.”
“Quá khen, quá khen! Ngươi không biết đó thôi, ta lăn lộn Sa Đà Huyện mười năm, từ trước đến nay luôn được gọi là Sa Đà tiểu Gia Cát. Suy đoán phá án gì đó với ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Huynh đài, hình như Gia Cát tiên sinh mới sinh ra hồi đầu năm nay thôi?”
“À, ha ha…”
Nghe vị Sa Đà tiểu Gia Cát ở ngoài cửa suy luận cả buổi, Từ Hiền chỉ biết cười nhạt.
Cầm thanh dao găm nhuốm máu lên tay, múa may chơi đùa, hắn quay lại ngồi xuống bàn rượu, nhìn thẳng vào mắt Triệu Văn Trường, thản nhiên hỏi rằng:
“Triệu Phụng Tiên, ngươi dám chắc là trước khi đến Hồng Phúc Lâu, chỉ có một mình ngươi biết chuyện Lang Nha Lão Tổ đã chết rồi không?”
Một lần nữa bị Từ Hiền gọi sai tên, họ Triệu giận mà không dám nói gì, khàn giọng đáp: “Đương nhiên, nếu người giết chết lão không nói cho kẻ khác biết, vậy trên đời này cũng chỉ còn ta biết chuyện ấy thôi.”
Từ Hiền gật gù, hắn cảm thấy mình đã cách chân tướng rất gần rồi, nhưng vẫn thong thả hỏi tiếp: “Vậy Cao đại hiệp có từng nói cho ngươi biết, hắn có được Tàng Vân Lệnh bằng cách nào hay chăng?”