Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 26: Hải ngoại long sứ vào cửu châu



Từ vùng ven Giai Châu của Trung Nguyên đại địa mà nhìn về phía Đông ba nghìn dặm.

Đông Hải, Ly Vẫn Đảo.

Trên đảo hoa cỏ tươi tốt, không khí dịu mát, núi non trùng điệp, sông hồ chằng chịt, nơi thấp có muôn bông muôn hoa đủ màu sắc, nơi cao có mây mù bay ngang đỉnh núi, trông hết sức ảo diệu, là chỗ thiên nhiên thắng cảnh khó gặp.

Giữa đảo có ngọn núi cao vô cùng, từ chỗ cao nhất trên đỉnh đến chỗ thấp nhất phải hơn ba ngàn trượng, khác nào thông thiên tháp?

Nó được gọi là Tiềm Long Sơn.

Núi này kết cấu kì lạ, lòng núi bị đại tự nhiên đào rỗng, các vách tường đá vôi xen kẽ bên trong tạo thành các hồ nước lớn nhỏ liên thông với nhau, hồ nhỏ thì bán kính chừng sáu bảy trượng, hồ lớn thì bán kính có thể lên đến vài chục gần trăm trượng.

Nước trong hồ có màu xanh như ngọc bích, dù đêm hay ngày đều có lấm tấm các điểm sáng nhấp nháy trên mặt hồ, giống như có người rải vô số hạt kim sa xuống vậy.

Lưng chừng núi có bốn thác nước lớn đổ xuống từ chín trăm trượng, nhìn từ dưới lên tưởng chừng như nước ở Ngân Hà chảy xuống, ban đêm bầu trời có cực quang xuất hiện như vờn quanh miệng núi, đẹp không sao tả xiết.

Nơi đây là căn cứ địa của một trong những đại thế lực thuộc ngoại vi Cửu châu, Thần Long Giáo.

Các đời Thần Long Giáo giữ lại kết cấu nguyên sơ của Tiềm Long Sơn, họ chỉ đục đẽo thêm thắt để mở rộng các khe hẹp, làm đất bằng cho dễ đi, mượn nhờ những thứ có sẵn để làm thành các vật gia dụng đồng bộ với Tiềm Long Sơn.

Kim Lân Các nằm ở góc chính Đông Tiềm Long Sơn, trên những bức vách dẫn tới Kim Lân Các đều có khắc chạm hình rồng, long nhãn đều được khảm dạ minh châu để rọi sáng.

Cổng vào Kim Lân Các có dạng vòm, không treo biển mà đục chữ lên hẳn đỉnh vòm, mạ vàng lấp lánh.

Chỗ này xem như kiến trúc thấp nhất của Thần Long Giáo, là nơi cấm địa chỉ có giáo chủ và các long sứ được tiến vào.

Bởi trong các có con đường duy nhất thông tới hồ nước lớn nhất của Tiềm Long Sơn, Tiềm Long Hồ.

Sóng nước dập dờn, từ Kim Lân Các có một con đường nhỏ lát đá dẫn tới trung tâm Tiềm Long Hồ, nơi đấy có một ụ đất gồ lên giữa mặt hồ, bên trên hoa cỏ mọc tươi tốt, bao bọc xung quanh một tòa tiểu đình.

Trong đình có hai người.

Một người đàn ông trung niên đạt tuổi tri thiên mệnh, mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước, dưới cằm nuôi một chòm râu dài, thân hình cao lớn uy mãnh, người khoác một bộ trường bào sắc đen, những đường thêu kim tuyến tạo thành các chi tiết, đường viền quanh góc cạnh, hoa lệ vô cùng.

Trên người y chỉ có hai món trang sức, một chiếc ban chỉ hắc ngọc đeo ở ngón cái tay phải và món còn lại cũng là thứ bắt mắt nhất:

Một chiếc ngọc bội bán trong suốt màu lam, bên trong như có sương mù lưu chuyển, tạo hình là một rồng thân ngắn, miệng há cực rộng, chân đạp lên lửa.

Y chính là giáo chủ đời này của Thần Long Giáo, tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới Huyền Tàng đệ tứ tạng, Tư Đồ Kim Lý.

Chỉ thấy lúc này y đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía mặt hồ, trong đôi mắt lạnh nhạt như có nhật nguyệt lưu chuyển, tính toán đủ chuyện trên đời.

Bên tay trái Tư Đồ Kim Lý là một gã thanh niên trông bất quá ba mươi, đứng lùi về sau y nửa thân vị, thần sắc tuy cung kính nhưng vẫn không che được nét ngạo nghễ trời sinh.

Người này diện mục tuấn tú, khí chất tràn đầy dương cương, mặc trên mình một bộ trường sam màu đỏ sẫm, các họa tiết hình vảy rồng được thêu bằng chỉ đen.

Sau lưng hắn đeo một thanh đại đao trông như được làm bằng huyết thạch, chuôi đao có một con ác long quấn quanh, đầu rồng dữ tợn mở ra, cắn lấy phần thân đao, một mặt trạm hai chữ “Vân Hán”, mặt còn lại trạm hai chữ “Xích Hoàng”.

Không chỉ y phục và binh khí có màu đỏ, phần đuôi tóc của hắn cũng có màu đỏ, trông như bị người ta dùng máu tươi đặc sệt quệt lên, hình dạng khá giống một ngọn lửa.

Hắn chính là một trong Ngũ Hành Long Sứ của Thần Long Giáo, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đệ bát mạch, Xích Long Sứ Nhiên Minh.

Lúc này chỉ nghe Tư Đồ Kim Lý nói chuyện với hắn: “Đoan Ngọ năm sau, Vân Tiêu Kiếm Hội mở ra, Xích Long Sứ đã điểm đủ nhân thủ vào cửu châu?”

Âm thanh rơi vào tai Nhiên Minh, không trầm không bổng, không buồn không vui, chẳng thể nghe ra được tâm tình bên trong.

Hắn chỉ cúi đầu đáp lại, giọng điệu kính cẩn mà nhiệt huyết:

“Bẩm giáo chủ, nhân thủ đã chuẩn bị hoàn tất, long sứ hai người, ngũ bộ mười người, cùng với trăm tên giáo chúng tinh anh, ngày đêm diễn luyện Ngũ Hành Long Trận. Chuyến này thuộc hạ nhất định giương giáo uy Thần Long ta, tất phải làm quần hùng Trung Nguyên khiếp sợ.”

Nhiên Minh rất quyết tâm, hắn nhịn đủ rồi việc Hoàng Long Sứ hành tẩu Trung Nguyên nhiều năm nhưng vẫn không tạo được tiếng tăm gì cho bản giáo.

Nghe hắn nói năng hùng hồn, Tư Đồ Kim Lý chỉ dùng giọng mũi đáp lại một tiếng, tỏ vẻ đã biết, ánh mắt thâm sâu khó lường vẫn đặt trên mặt nước, lay động theo gợn sóng trên Tiềm Long Hồ.

Nhiên Minh cũng im lặng đứng đó chờ y hạ đạt mệnh lệnh, toàn thân bất động, nếu không phải tóc còn đung đưa thì chẳng khác nào tượng đá.

Chẳng lâu sau đó…

“Đã hơn mười năm rồi, Thần Tôn vẫn chưa quên được nó. ”

Giọng Tư Đồ Kim Lý không nhanh không chậm, nhãn thần nhu hòa nhìn mặt hồ, thần sắc trên mặt như ẩn chứa vài phần tiếu ý.

Trong Tiềm Long Hồ, một vệt đen dài hơn ba mươi trượng thoắt ẩn thoắt hiện, từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc chỉ trong chớp mắt.



Hẻm Hướng Dương, học đường điêu tàn.

Hứa phu nhân đi rồi, nàng rời đi mà không nói một lời nào với Từ Hiền, nhưng hắn thấy vậy là đủ rồi, nên thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn lỗ hỏng trên trần lại nhìn mấy cái bàn học vỡ nát, Từ Hiền đành thở dài, hắn biết ngày hôm nay còn rất dài.

Cũng không thể ngày mai lại cho học sinh nghỉ ở nhà đi? Vậy thì gia trưởng phải kết đoàn lại tìm Từ tiên sinh nói chuyện rồi.

Nhưng giờ hắn cũng chưa vội, dù sao bây giờ cũng không có vật liệu để sửa chữa, trước hết giải quyết mấy cái thi thể này.

【Hiệp Đạo Thiên Thư】lần thứ hai xuất hiện trong tay Từ Hiền, chỉ thấy hắn mở quyển trục ra, từ thi thể của Tiêu Chiến Viêm, Lâm Khiếu Động, hắc y Tiên Thiên và tàn dư thân xác của hắc y Hậu Thiên có kim quang bay ra, dung nhập vào trong quyển trục.

Tiêu Chiến Viêm, nguyên quán Hành Châu…

Lâm Khiếu Động, nguyên quán Trận Châu…

Bảo Lịch năm thứ mười lăm vào núi làm tặc…

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Thuần Minh năm thứ ba gia nhập Sát Thần Môn…

Thuần Minh năm thứ ba ở Thảo Miếu Thôn giết chết Trương thị phu phụ, cướp đi hài nhi Trương Tiểu Phàm…

Thuần Minh năm thứ ba vì cướp đi hài nhi Vương Thiết Trụ, ở nơi dã ngoại Hằng Nhạc Sơn giết chết tứ thúc của hắn…

Từ Hiền đờ đẫn, các hình ảnh như đèn kéo quân lại xuất hiện trước mắt hắn. So với Lý Phú Sinh, lần này xẹt qua rất nhiều, rất nhiều hình ảnh, máu tanh và tàn độc hơn rất nhiều, Từ Hiền vẫn cứ bình tĩnh xem hết, nhãn thần chết lặng.

Thời gian tưởng chừng như rất lâu, nhưng ở thực tại chỉ trong chớp mắt mà thôi.

‘Sát Thần Môn đồ, thiên lý nan dung.’

Từ Hiền hồi phục tinh thần, hắn từ trong ‘lý lịch’ của đám ác quỷ nhân gian này biết được tên tổ chức của chúng, Sát Thần Môn.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không ngại ngày sau tặng cho bọn chúng một cơ hội gặp sát thần chân chính.

Chân dung và văn tự ghi lại tội lỗi của bốn con ác quỷ dần phai mờ khỏi【Hiệp Đạo Thiên Thư】, chỉ để lại hai điểm kim quang ở góc trái, khi sáng khi tối, nhấp nháy theo nhịp thở của Từ Hiền.

Hắn cảm giác nó giống như đang kêu gọi mình, nhưng Từ Hiền tạm thời chưa có thời gian để nghiên cứu, đành gác lại sau.

Hắn cuộn quyển trục lại, sau đó bắt đầu lục soát thi thể, biết đâu tìm thấy manh mối gì đó.

Nhưng ngoại trừ một số tiền của phi nghĩa, chỉ còn lại mấy bản tàn thiên của【Sát Lục Thần Đồ】mà thôi.

Loại công phu diệt tuyệt nhân tính này, dù cho là bản đầy đủ Từ Hiền cũng không luyện, khinh thường như phân chó.

Xem qua đại khái yếu quyết của nó, Từ Hiền cũng hiểu tại sao Sát Thần Môn có thể tùy tiện để bọn thuộc hạ mang bí kíp trong người, không sợ bị cướp rồi.

Thì ra người luyện môn công phu này trong người sẽ sinh ra một luồng Sát Lục Khí, môn chủ và đường chủ của Sát Thần Môn nắm giữ một loại mật tịch khác, ai có Sát Lục Khí trong người đều phải chịu bọn họ điều khiển.

Không chỉ như thế,【Sát Lục Thần Đồ】bỏ qua yêu cầu võ học nhập đạo, khiến cảnh giới của người học tăng nhanh, nhưng cũng chỉ có cảnh giới mà thôi, so với võ tu đồng giai vị lại yếu kém hơn quá nhiều.

Loại võ công tai hại đủ đường như vậy, chỉ có những kẻ tư chất võ đạo cực kì kém cỏi mới chịu tu luyện mà thôi.

Nhưng đối với Từ Hiền,【Sát Lục Thần Đồ】có đại dụng.

[Phát hiện tàn thiên võ học, các hạ có muốn chuyển hóa thành Võ Đạo Tinh Hoa?]

Vật tận kỳ dụng, có là phân thì cũng có thể dùng để bón cây, Từ Hiền tất nhiên nguyện ý chuyển hóa.

Thế là từ mấy bản tâm pháp trong tay hắn có một vệt sáng màu bạc bay ra, cũng chui tọt vào trong【Hiệp Đạo Thiên Thư】.

Hắn mở ra thì thấy ở góc phải mặt giấy có một điểm ngân quang cũng đang nhấp nháy, đồng bộ với kim quang ở góc trái.

~o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.