Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 57: Lão yêu bà giấu kiếm nơi nào?



Trước mặt Triệu Thất Hoa lúc này là một tên hắc y nhân, thông qua【Minh Cảnh Quyết】mụ biết được y có cảnh giới Hậu Thiên thập nhị trọng tương đương với mình.

Tên Thiên Hồ kia đeo mặt nạ còn chừa nửa mặt, nhưng người này thì trùm kín mít, chỉ lộ ra hai con ngươi để nhìn đường.

Dập mạnh quải trượng xuống đất, Triệu bà bà híp mắt lại, dùng giọng khàn khàn bảo rằng: “Còn một tên nữa, cút ra đây cho bà bà.”

Không có động tĩnh gì, giống như chỉ có mụ và tên hắc y nhân kia ở đây, ngoài ra chẳng còn ai.

Nhưng Triệu Thất Hoa làm sao có thể bắn tên không đích,【Thất Diệp Phi Hoa】tái hiện, đóa hoa nhỏ bé nhưng nguy hiểm chết người ấy phi tốc rời tay mụ, bay theo một quỹ tích khó hiểu đến mức làm bật nắp quan tài rất nhiều vĩ nhân trong ký ức tiền kiếp của Từ Hiền.

Vút!

Choengg!

Kiếm quang lóe lên, chỉ thấy đóa phi hoa bay trở lại trong tay Triệu bà bà, theo sau đó là sự xuất hiện của một tên hắc y nhân khác, hắn đứng trên một cành cổ thụ ở sau lưng lão yêu bà, cùng tên hắc y nhân trước đó tạo thành thế gọng kìm vây mụ ở giữa.

‘Thập nhị trọng.’

Lão yêu bà chợt thấy lòng như có đá đè, nếu phải đối đầu với cùng lúc với hai người ngang cảnh giới với mình, mụ cũng tìm không ra cách để chiếm thượng phong.

Nhưng từ đường kiếm vừa rồi của tên hắc y nhân số hai, Triệu Thất Hoa tinh mắt nhận ra so với những người cùng cảnh giới thì tên này có vẻ như kém hơn mấy phần, dù là so với kẻ mới đột phá cũng vậy, thật sự khó hiểu.

Hơn nữa hai tên hắc y nhân này rõ ràng là cùng một giuộc, trên người bọn chúng truyền tới cho Triệu bà bà cảm giác tràn trề máu tanh, báo cho mụ biết rằng số người chết trong tay chúng cũng không thua kém gì mình.

Nếu đã chung một phường, liệu có phải tình trạng của tên hắc y nhân đầu tiên cũng giống tên thứ hai? Triệu bà bà lập tức xuất thủ kiểm chứng, mụ ném đóa phi hoa đi để xác nhận thực hư.

Biết không thể né tránh được trước khả năng chuyển vị của【Thất Diệp Phi Hoa】, hắc y nhân số một rút đao chống trả, nhanh chóng chuyển đổi đao thế theo sự biến chuyển của đóa phi hoa, cuối cùng gạt nó bay trở về tay Triệu Thất Hoa.

‘Quả nhiên cũng thế.’

Bàn về công phu chân thật, hai người này đến cả Hậu Thiên thập nhất trọng như Ngô Háo cũng chưa chắc đánh lại, càng không cần phải nói đến lão yêu bà như mụ.

Xác định được thực lực chân chính của địch nhân, Triệu bà bà tinh thần đại định, há miệng cười lạnh: “Hai vị công phu không tệ, không biết xuất hiện ở đây có mục đích gì?”

Hắc y nhân số hai khoanh tay im lặng, có vẻ như không thích nói chuyện, nên chỉ nghe số một gằn giọng đáp lại: “Bọn ta vốn chỉ muốn tìm huyết thực, nào ngờ đến rồi mới biết chỗ này hóa ra nhốn nháo như vậy…”

Nói tới đây y chợt nở nụ cười khả ố: “Khặc khặc, không ngờ còn phát hiện có đại bảo bối, thật sự là ý trời chiếu cố!”

Số một vừa nói vừa liếc nhìn cái Tàng Vân Lệnh rơi trên mặt đất, hai con ngươi không giấu được vẻ tham lam và thèm khát.

Triệu Thất Hoa không rõ huyết thực là gì, nhưng nghe số một muốn nhúng chàm bảo vật của mình, sát cơ trong người mụ chợt dâng lên.

Nếu đã phát hiện hai kẻ này chỉ có tiếng mà không có miếng, tốt mã giẻ cùi, Triệu bà bà cho rằng bản thân không cần thiết thăm dò thêm làm gì nữa.

Liễu chuột tinh đã chết, Triệu Thất Hoa không thể dựa vào Truy Tung Thử của hắn để tiếp tục săn Tàng Vân Lệnh, nhưng dù không được như số lượng kì vọng thì bốn cái cũng đủ làm mụ hài lòng, chuyện kế tiếp nên làm là tìm một chỗ ẩn mình, chờ đến mùng năm tháng năm tham dự Vân Tiêu Kiếm Hội.

Thế là mụ dùng ngữ khí khinh thường bảo rằng: “Đại bảo bối? Muốn chiếm giữ cũng phải còn mạng đã!”

Sau đó liền đề khí phóng về phía số một, quải trượng trong tay giơ cao quá đầu, đồng thời trước đó Triệu bà bà cũng ném phi hoa trong tay công kích số hai.

Có thực lực hơn người, lão yêu bà chính là khí phách như vậy, hôm nay mụ muốn lấy một đánh hai người đồng cảnh giới.

Kình lực tập trung vào hai cánh tay, Triệu Thất Hoa giơ quải trượng đập xuống, tư thế oai hùng như đang cầm trong tay một cái thiết bản ngàn cân.

Quải trượng trong tay tựa như đã trở thành một phần thân thể của Triệu bà bà, cách vận lực và góc độ ra đòn có thể nói là hoàn mỹ, động tác không có chút thừa thiếu nào, như thể trượng pháp mà mụ đang dùng chính là bản năng của mình, vừa sinh ra đã có.

Đấy chính là biểu hiện của cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, khi mà võ học đã trở thành một phần của người tu tập, có thể phát huy ra trăm phần trăm uy lực vốn có, đạt tới trình độ ban đầu của người sáng tạo ra võ học.

Nhưng dù vậy thì bộ trượng pháp này và Triệu Thất Hoa vẫn có cái gì đó không hợp nhau, lúc sử dụng ra cho người ta cảm giác cứ thấy quai quái ở đâu, rất không hòa hợp.

Điều đó là hiển nhiên, bởi một lão phụ nhân ác độc như Triệu Thất Hoa làm sao hợp với ý cảnh của môn võ công gọi【Tru Ma Trượng Pháp】cho được?

Trừ phi mụ có thể cải tà quy chánh còn may ra, nếu không suốt đời cũng đừng hòng tìm hiểu đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

Nhưng Triệu bà bà không cho là mình còn đủ thời gian để tinh nghiên trượng pháp, nên cải tà gì đó chỉ có thể chờ kiếp sau.

Trước mắt, việc mà mụ muốn làm ngay bây giờ đó là đập vỡ đầu hắc y nhân số một.

Uỳnh!

Chiêu đầu tiên không trúng đích, số một đã nhanh chân thoát khỏi vị trí ban đầu, quải trượng của lão yêu bà chỉ đập lõm xương sườn của Liễu Tư Tài mà thôi.

Số một vừa thoát đi, số hai theo sau mà đến, hắn đã chém bay đóa phi hóa của Triệu bà bà, lúc này đang đâm kiếm nhằm phía hậu tâm của mụ.

Lão yêu bà không ngoái đầu lại cũng cảm nhận được kiếm phong của hắn, mụ lấy chân trái trụ trên đất, sau đó chợt ngả người ra phía sau với tốc độ cực nhanh, đầu gần chạm tới đất, thi triển chiêu Hồi Đầu Phục Ma để phản kích số hai.

Kình phong ập vào mặt, số hai kinh hoảng thu chiêu lại, sau đó cấp tốc giơ ngang kiếm chặn lại phần đầu trượng sắp chọc nát cuống họng của mình.

Loảng xoảng!

Thanh trường kiếm của hắn thật sự quá tệ, hoặc có thể nói là đòn này của lão yêu bà quá hiểm, cuối cùng khiến cho kiếm trong tay số hai đứt thành hai đoạn.

Kiếm gãy nhưng giữ được mạng, số hai vội vàng trượt người về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với Triệu Thất Hoa.

Đúng lúc này thì số một cũng vung đao chém tới, y biết nhóm người mình yếu hơn nhiều so với võ tu cùng cảnh giới nên mới tìm người kết phường làm bậy, những tưởng lấy hai đánh một sẽ chiếm được thượng phong, nào ngờ gặp phải Triệu bà bà hung mãnh cỡ này, trả đòn cực kì âm hiểm.

Lưỡi đao nhắm giữa lồng ngực, số một xuất đao rất nhanh nhưng Triệu Thất Hoa còn nhanh hơn, mụ lấy một chân làm trục xoay, quay một góc chín mươi độ sang trái rồi giơ ngang quải trượng đỡ lại lưỡi đao sắc của y.

Quải trượng trong tay mụ nhìn chất liệu thì là gỗ nhưng không ngờ lại cứng chắc vô cùng, đao trong tay số một chỉ nhập được một phần ba đã không tiến thêm được nữa, y thấy vậy bèn quyết đoán thu đao về, tránh cho lão yêu bà thừa cơ đoạt đao.

Hắc y nhân số hai vứt đi đoạn kiếm, sau đó hắn rút thanh trường kiếm dự phòng của mình ra tái nhập chiến trường, không cho Triệu Thất Hoa có cơ hội thở dốc.

Kỳ thật Triệu bà bà cũng không cần loại cơ hội đó, mụ thấy hắn lại công tới, bèn cười lành: “Bà bà ta bẻ được một thì cũng có thể bẻ được hai.”

Vứt dứt lời mụ liền đổ người về trước, bộ dạng lòm khòm như con tôm, nhưng quải trượng trong tay thì lấy một góc độ rất hiểm quét mạnh từ dưới lên, ý đồ đập nát chi thứ năm của số hai.

Số hai vừa rồi giơ kiếm chém ngang nhưng bị mụ khom người né được, nay thấy đòn này liền kinh hoảng quá chừng, nhưng thế kiếm không thu lại kịp, chỉ có thể nhanh trí ứng biến bằng cách tung người nhảy lên, lòng bàn chân đạp lên đầu trượng, sau đó liền bị đại lực từ cú quét trượng đánh bay đi.

Có điều hắn cũng kịp tạo cơ hội cho số một ra tay, người sau cũng không phụ lòng đồng bọn, đao thế như lôi đình chém đến giữa lưng Triệu Thất Hoa.

Cú quét trượng vừa rồi của lão yêu bà dù âm hiểm, nhưng nó cũng khiến mụ lâm vào thế khó, chẳng đủ không gian xoay xở để rút trượng về đỡ đao.

Có điều Triệu bà bà lại chẳng chút nao núng, thậm chí trên mặt còn hiện lên nụ cười âm hiểm, trông xấu xí mà dữ tợn đến ghê người.

Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, cây quải trượng trong tay mụ bỗng nhiên đứt thành hai đoạn, một ngắn một dài.

Đoạn dài rơi trên đất, đoạn ngắn còn ở trong tay Triệu Thất Hoa, mụ chợt xoay thân ngửa người hướng lên trời, lưỡi đao trong tay hắc y nhân số một đã chạm vào bụng mụ, nhưng lại chẳng thể tạo thành thương tích gì.

Bởi vì cánh tay cầm nó đã không còn dính trên thân xác chủ nhân.

Máu văng tung tóe, số một ngã ra đất hét thảm, tức điên lên mà rên rỉ: “Sao ngươi lại có kiếm?!”

Triệu bà bà giơ kiếm đối chiêu với hắc y nhân số hai, miệng thì gằn từng chữ: “Trượng trung tàng nhất kiếm, kiếm xuất tất nhân vong.”

Nhìn kỹ mới thấy, phần chuôi của thanh kiếm trong tay mụ chính là phần đầu của cây quải trượng.

~o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.