Kiếm pháp nhập môn do Trung Thần Thông – Vương Trùng Dương sáng chế, biến hóa tinh vi, nếu phối hợp cùng【Toàn Chân Tâm Pháp】thì uy lực tắc càng thêm mạnh.
【Toàn Chân Kiếm Pháp】có bảy kiếm bảy thức, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín thức, cực kì tương hợp với【Thiên Cương Bắc Đẩu Trận】.
Võ Căn: Tiến độ thông thạo của tất cả võ học loại hình kiếm pháp được tăng thêm hai thành.
*Chú: Nếu phối hợp cùng【Ngọc Nữ Kiếm Pháp】có thể đạt đến trạng thái Song Kiếm Hợp Bích, lĩnh ngộ【Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp】có phẩm chất Tuyệt Phẩm.
Lần đổi Võ Đạo Tinh Hoa này của hắn ngoại trừ bản【Toàn Chân Kiếm Pháp】này cũng chỉ còn một bộ 【Vi Đà Côn Pháp】, tuy đều là võ học nhập đạo nhưng thực sự không lọt được vào pháp nhãn của hắn.
Mỗi một môn võ học nhập đạo đều là trụ cột quan trọng dựng thành nền tảng võ đạo, Từ Hiền không dám qua loa cho xong. Trừ khi tình thế ép buộc, nếu không hắn vẫn sẽ đợi xem có thứ tốt hơn xuất hiện hay không.
Từ Hiền cũng biết mọi chuyện trên đời này không thể lúc nào cũng thuận theo ý mình, nên rất bình thản xếp xó hai bản bí tịch mới ra lò này, bắt đầu tiến vào món chính: Thiên Thư Kỳ Cảnh.
Hít một hơi thật sâu, tâm bình khí hòa, hắn chậm rãi duỗi cánh tay của mình, chạm vào điểm kim quang đầu tiên trong thiên thư.
Lại là một vầng hào quang chói lọi che mờ ánh mắt của Từ Hiền, càng lúc càng sáng ngời, cho đến khi mọi thứ xung quanh chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Đợi cho ánh sáng qua đi, cảnh vật dần hiện lên, hắn lập tức có chút mừng rỡ trong lòng.
‘Ta không còn là ta.’
Đúng vậy, lần này hắn đã hóa thân thành nhân vật trong tân thế giới, chỉ là hóa thân của Từ Hiền bây giờ có vẻ không phải loại nhân vật chính như Khoa Phụ.
Đảo mắt nhìn một vòng, một nơi cung vàng điện ngọc, trang hoàng xa hoa lộng lẫy ập vào mắt hắn, chỉ là phong cách kiến trúc lẫn đồ vật dụng cụ trông có vẻ hơi cổ điển, hẳn là thuộc về một triều đại khá lạc hậu.
Hai bên cung điện có một loạt tỳ nữ đứng hầu, đếm chừng được hai mươi bốn người, sau lưng hắn còn có hai tỳ nữ đứng chờ rót rượu, hai tỳ nữ cầm quạt lớn tạo mát cho hắn.
Lại nhìn y phục trên người mình, hắc bào thêu hình rồng, họa tiết kim tuyến đầy tôn quý, đầu đội bình thiên quan, nào còn không rõ là một bậc quân vương?
Một số ký ức bỗng nhiên tràn tới, hắn đã biết bản thân bây giờ chính là vương thượng của Ngụy quốc, Lương Huệ Vương, Văn Huệ Quân – Ngụy Oanh.
Ngó xuống chính điện, chỉ thấy cả một tòa cung điện to lớn ngoại trừ hắn ra chỉ còn một người đàn ông, cộng với hai mươi tám ả tỳ nữ vừa chẵn ba mươi người.
Ngoài ra còn có một con bò, hoặc nói chính xác hơn là xác của một con bò còn nguyên, chưa được mổ xẻ bất cứ phần nào.
Người đàn ông kia đứng cạnh con bò, tay y cầm một con dao trông có vẻ cũ kĩ, xem chừng sử dụng đã nhiều năm.
Người này trông tầm tuổi tứ tuần, thân hình chắc nịch, bộ dáng hơi lùn, gương mặt có vẻ phúc hậu, khoác trên người một bộ y phục giản dị, từ đầu đến chân không có bất kỳ món trang sức nào, khả năng không phải quan viên hay hoàng thân quốc thích gì, e rằng chỉ là một bình dân mà thôi.
Văn Huệ Quân biết y, bởi lẽ y xuất hiện ở đây chính là do hắn cho người mời vào cung diện thánh, một người đầu bếp tên Đinh, theo phong tục thì gọi là Bào Đinh.
Chuyện là Văn Huệ Quân nghe dân gian có lời đồn rằng kỹ thuật mổ bò của Bào Đinh đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, xem y mổ bò khiến người ta quên ăn quên ngủ, say mê hơn cả việc nhậu nhẹt hát ca, sinh hoạt vợ chồng, có thể xưng là kỳ tích sống đương thời.
Văn Huệ Quân vốn không tin, nhưng nghe đến cả đám hạ thần trong triều cũng bàn tán xôn xào về người này thì không kìm được lòng hiếu kỳ, thế là bèn cho người mời Bào Đinh nhập cung biểu diễn mổ bò, cuối cùng mới có cảnh tượng như bây giờ.
Nâng đỉnh rượu mạ vàng lên nhấp một ngụm bách hoa tửu, Văn Huệ Quân cười nhìn Bào Đinh dưới điện, giọng điệu có sự uy nghi của đấng bề trên nhưng lại không hề mang theo vẻ khinh miệt kẻ thứ dân:
“Quả nhân có nghe qua về cái tài của Bào Đinh, cảm thấy tài tình quá chừng, nay mới không kìm lòng được mà cho vời khanh vào cung gặp mặt, lại nhờ khanh trổ thần kỹ của mình cho quả nhân được mục kích sở thị, thỏa một phen trầm trồ no mắt, liệu có được chăng?”
Chỉ thấy Bào Đinh cầm ngược cán dao, chắp tay khom người đáp lại:
“Thần sống nửa đời cũng chỉ luyện được một thân tay nghề mổ bò, tuy đao công thành thạo nhưng không tới mức thần kỹ như thế nhân đồn thổi. Có điều vương thượng đã muốn xem, thần cũng xin biểu diễn một hai, nếu không như kỳ vọng cầu vương thượng miễn tử tội cho thần.”
Văn Huệ Quân nghe vậy liền nói: “Quả nhân chỉ là muốn thỏa lòng hiếu kỳ của mình, sao lại vì thế mà giết Bào Đinh cho được? Ngày thường làm thế nào thì khanh hãy làm thế nấy, trong lòng chớ có áp lực.”
Bào Đinh khom người vái tạ, sau đó bắt đầu mổ bò cho Văn Huệ Quân được chiêm ngưỡng.
Lúc lấy thịt, chỗ mà y dùng tay sờ đến, dùng vai dựa vào, dùng chân dẫm lên, dùng gối chạm lấy, tất cả những chỗ ấy đều phát ra tiếng da xương lìa nhau, lúc dao đâm vào thì âm vang càng lớn, hơn nữa mỗi một tiếng dao cạo, cắt đều trúng cung bậc, hợp với điệu múa Tang Lâm, hòa cùng khúc nhạc Kinh Thủ.
Văn Huệ Quân xem Bào Đinh mổ bò mà chẳng khác nào đang xem ca múa mà lại hơn hẳn ca múa, mỗi một điệu bộ cử chỉ, mỗi một lần dao cắt vào thịt đều thuận theo một tiết tấu vô cùng tự nhiên.
Hơn nữa dáng vẻ thong dong, ra đao không chút phí sức của Bào Đinh lúc này khiến Văn Huệ Quân quên đi y chỉ là một tên đầu bếp thấp hèn, ngược lại cảm thấy y bây giờ chính là một vị nghệ sĩ bậc thầy, trình diễn thứ tiết mục vốn chỉ trên trời mới có.
Hắn xem rất nhập thần, nhưng Bào Đinh mổ bò lại rất nhanh, chẳng mất bao lâu thì da, thịt và xương của con bò đã bị tách thành những phần cực kì hoàn hảo, muốn tìm các phần vụn thừa ra cũng không thể. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hồn trở về xác, Văn Huệ Quân không nhịn được vỗ tay khen hay, than thở không ngớt: “Thiện thay, thiện thay! Nghệ thuật chỉ đến thế là cùng!”
Nói đoạn liền hạ lệnh ban thưởng Bào Đinh ngàn lượng hoàng kim, nhưng hắn lại bị y chối từ.
Buông dao trong tay, Bào Đinh thưa rằng: “Cái chỗ yêu thích của thần, là Đạo. Thuở ban sơ, lúc mới bắt đầu mổ thịt một con bò, cái mà thần thấy được chỉ có con bò. Chờ qua ba năm, lúc này thần không còn thấy con bò nữa...”
Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.
Văn Huệ Quân tưởng rằng Bào Đinh đang nói đến loại cảnh giới này, nhưng khi nghe tiếp mới biết là không phải như vậy.
“…lúc bấy giờ, khi mổ bò thần không còn dùng đến mắt nhìn mà dựa vào cái thần để cảm ngộ, ngũ quan thì đình chỉ mà cái thần lại chuyển di, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lìa các khớp lớn, thuận theo chỗ cố nhiên của con bò mà cắt.”
Chỉ dựa vào tinh thần hoạt động mà không dùng đến các giác quan, thuận theo các khe hở giữa gân cốt, dọc theo các khoảng không nơi khớp xương trong kết cấu của một con bò mà sử đao, vậy thì đúng là chẳng tốn mấy sức.
Văn Huệ Quân như có điều hiểu ra, lại nghe Bào Đinh nói tiếp:
“Thần mổ bò chưa từng chạm tới chỗ kinh lạc tương liên, bởi những chỗ bắp thịt dày còn khó mà cắt qua, huống chi là các khớp xương to?”
“Người bếp đao công thâm hậu thường một năm đổi một cây dao, là bởi vì họ dùng dao cắt vào bắp thịt. Người bếp đao công bình thường một tháng đổi một con dao, là bởi vì họ lấy dao chặt vào xương.”
Nói đoạn liền giơ con dao trong tay lên trước mặt, cười nhạt bảo rằng: “Nay con dao của thần dùng đã mười chín năm, số bò mổ có đến mấy nghìn, vậy mà dao vẫn như mới mài xong.”
Y lại đưa tay vuốt nhẹ lên sống dao, giọng có phần nhàn nhã: “Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao này lại mỏng, lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ của con bò thì rộng rãi có thừa.”
Văn Huệ Quân nghe xong híp mắt gật gù, có vẻ như đạt được cảm ngộ gì.
Bào Đinh lại nói: “Tuy vậy, mỗi khi gặp chỗ gân cốt đan xen, cảm thấy khó có thể hạ đao, thần liền phải cẩn thận mười phần, hai mắt tập trung, hành động chậm lại. Sử dao trong trong tay nhẹ nhàng từng chút một, thế mà thịt lại đứt lìa như bùn rơi xuống đất.”
Nói đoạn lại khẽ khàng vung dao như để phụ họa, sau đó y kết thúc câu chuyện:
“Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, vì sự thành công này mà đắc ý ngoảnh nhìn bốn phía, lau sạch dao rồi mới cất đi.”
Văn Huệ Quân nghe xong, cảm thấy thích thú quá chừng, đập bàn vỗ tay mà rằng: “Đại thiện, đại thiện! Hay biết nhường nào, ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!”
Sau đó còn chưa kịp nói gì thêm thì hắc ám đã bao trùm hai mắt.