Hiệp Hành Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 1: Dưỡng thương và tu luyện!



Dịch: Sun

Tuy đã nói là làm cv nhưng đến khi làm thật mớ thấy có nhiều vấn đề. Nếu làm quá chi tiết thì cũng mất khá nhiều thời gian, chẳng ít hơn dịch là mấy, còn nếu làm không chi tiết mấy thì lại sợ mọi người đọc không hiểu. Đau đầu quá nên làm được nửa chương này thì ta dịch luôn. Haizzz, thật đau đầu, vậy mọi người cùng cho ý kiến nhé, có muốn 1 bản cv khá dễ đọc hay không? P/s: cái chương này dài kinh dị, dịch ra rồi mà còn tới 5,5k chữ, mau động viên ta đi -_-

_________________________________

Hách Khải cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng lưng nhấc lên một phần thì đau đớn lại dữ dội hơn một phần. Nỗi đau đớn này cũng khá là đáng sợ, khiến cho hắn vã mồ hôi lạnh toàn thân. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ chùn bước, dừng việc ngồi dậy của mình. Sau đó, Hách Khải tập đơn giản một lần bộ La Hán quyền, nhưng chỉ không đến mười phút, hắn lại phát hiện thân thể mình đang run lẩy bẩy, trên người càng nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Vẻn vẹn chỉ tập một bộ La Hán quyền mà đã khiến hắn không còn sức để cử động.

Tuy vậy nhưng tâm tình của Hác Khải lại rất không tệ. Bởi vì điều này đại biểu cho việc thân thể của hắn lại hồi phục được thêm một ít. So với việc ngày hôm qua hắn thậm chí chỉ vừa bày ra tư thế tập quyền, thì đã không thể nhúc nhích nổi nữa, hôm nay rõ ràng là đã tiến bộ rất nhiều.

Hách Khải bị trọng thương, vô cùng vô cùng nặng! Nếu không phải hắn đã có được nội lực thì thương thế này đã đủ để cho hắn toi đời, hoặc ít nhất là tê liệt toàn thân, không còn khả năng tập võ được nữa.

Trong trận chiến năm ngày trước tại thủ đô, Hách Khải đối chiến hai tên cường giả Nội Lực Cảnh. Hơn nữa, trước khi chiến đấu cùng hai tên Nội Lực Cảnh này, hắn đã có hơn ba mươi giờ không hề chợp mắt, chỉ ăn vẻn vẹn một cái bánh thịt cùng một chút nước, tiếp theo là ngay sau khi mới bạo phát nội lực đã lập tức chiến đấu cùng hai gã cường giả Nội Lực Cảnh.

Tuy rằng kết quả chiến đấu quả thực có thể nói kỳ tích: hai gã cường giả nội lực, giết chết một người, đẩy lùi một người, còn Hách Khải thì không ngờ có thể đào thoát ra khỏi phạm vi thủ đô. Một trận chiến này đủ để uy danh của hắn chấn động toàn bộ Nước Cộng Hoà Lam Ảnh. Cho dù chỉ mới có được nội lực, nhưng hắn cũng đã được người khác nhận định là thuộc top những nội lực cưởng giả có chiến lực rất mạnh.

Nhưng tình hình thế nào thì chỉ có chính Hách Khải là hiểu rõ nhất. Thật sự là hắn rất may mắn nên mới thắng được trận chiến ấy, chứ nếu xét tới chiến lực thực tế thì bất kỳ một tên nội lực cường giả nào trong số hai kẻ kia cũng có thể áp đảo được hắn một bậc. Đây là chuyện không thể nghi ngờ! Không cần nói cái khác, chỉ cần nhìn vào gã trung niên mà hắn đối mặt kia, cho dù hắn đánh ra La Hán Quyền thế nào, gã trung niên đó cũng có thể dùng ưng trảo đỡ được, chỉ riêng điểm đó cũng có thể thấy được chênh lệch thực lực giữa hai bên.

Nếu nói một cách đơn giản thì đó là sự chênh lệch lớn đến mức không thể nào san lấp nổi. Ví dụ như một người đưa tay đấm ngươi, vậy thì cái gọi là ‘ngăn cản’ chính là tránh né, hoặc là dùng bộ phận không quá quan trọng hay tương đối ‘nhiều thịt’ của thân thể đỡ đòn. Nhung nếu ngươi có thể thấy rõ quỹ đạo quả đấm của đối phương, hơn nữa còn có thể dùng bàn tay để tóm lấy rồi ngăn cản, và mấu chốt nhất là nắm đấm của đối phương lại không thể nào đột phá bàn tay ngăn cản để làm bị thương ngươi, như vậy ngươi đã mạnh hơn đối phương một cách tuyệt đối. Hơn nữa, rất có thể không phải chỉ mạnh hơn một chút. Bởi vì điều này đã đại biểu cho tốc độ phản ứng của ngươi, tốc độ thân thể của ngươi và lực lượng của ngươi mạnh hơn nhiều so với đối phương. Phải biết rằng khi võ giả đối chiến, mạnh hơn ba phần đã là mạnh đến nỗi không thể thắng nổi rồi, càng không cần nói tới việc có thể dùng tay ngăn cản từng quyền một.

Chính bởi vì như thế, lúc ấy phản ứng đầu tiên của gã cường giả nội lực Hứa gia chính là gọi ra một gã cường giả nội lực khác đang mai phục, ý định thực sự của hắn là giết chết Hác Khải! Một đại gia tộc chọc vào một tên cường giả nội lực, hơn nữa rất có thể còn là chọc phải loại ân oán không chết không thôi, vậy thì cơ bản là không cần phải nói tính nghiêm trọng lớn đến đâu. Nếu tên nội lực cường giả kia có ràng buộc thì còn khá tốt, còn nếu là loại mồ côi không có gì ràng buộc trên người như Hách Khải đây, vậy thì nguy cơ sinh tử của gia tộc này đã ở ngay trước mắt. Số lượng nhiều, đại biểu cho nhược điểm cũng nhiều, nếu chuyện này làm không tốt, thì gia tộc này có khi sẽ vì vậy mà suy sụp. Vậy nên, hoặc là phải giết chết tên nội lực cường giả kia - như vậy thì mọi chuyện đều giải quyết xong, hoặc là phải dùng một cái giá lớn nhất để hòa giải.

Mà khi gã đàn ông trung niên nhận ra Hách Khải chỉ mới bộc phát nội lực và chênh lệch khổng lồ của hai bên, hắn nghĩ rằng một mình có lẽ không thể nào giết chết Hách Khải, nhưng nếu có thêm một người nữa tiền hậu giáp kích, vậy thì khả năng giết chết Hách Khải đã vô cùng lớn rồi. Vậy nên, mục đích thật sự lúc đó của hắn là giết chết Hách Khải!

Vì vậy mà những ngày sau này, khi Hách Khải đã lẩn trốn đi rồi, hắn cẩn thận nhớ lại lúc đó thì đều đầm đìa mồ hôi lạnh. Có thể nói, lúc ấy hắn quả thực giống như đang khiêu vũ sát bên lưỡi hái tử thần. Có thể sống sót, hơn nữa còn là sống sót sau thắng lợi, điều này đã không phải chỉ là vận khí tốt nữa rồi. Hắn thậm chí nghĩ rằng điều này rất có thể là nhờ Lâm Hùng ở trên trời linh thiêng đã phù hộ cho hắn một lần cuối cùng.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng vẫn còn sống. Trải qua trận chiến này, chẳng những sự không thông suốt của nội lực khi hắn mới bước vào Nội Lực Cảnh đã biến mất, mà còn có được kinh nghiệm đối với sức mạnh của cường giả nội lực. Chỉ cần chờ khi hắn phục hồi như cũ, rồi luyện tập một chút về phương pháp sử dụng nội lực, vậy thì dù không sử dụng Bàn Nhược chưởng mà phải đối chiến với bất kỳ kẻ nào trong số hai tên cường giả nội lực kia, hắn cũng sẽ không yếu hơn đối phương.

Điều quan trọng nhất với nội lực cường giả, chính là nội lực. Nội lực này là một loại ‘khí’ nào đó tồn tại trong Thiên Địa, hoặc có thể nói là năng lượng. Sau khi nó rót vào trong cơ thể từ đỉnh đầu và lòng bàn chân, thì sẽ kết hợp lại với ‘tinh – khí – thần’ của bản thân cơ thể, sinh ra một loại năng lượng mới. Khi loại này năng lượng này tuần hoàn trong thân thể con người thì sẽ liên tục lặp đi lặp lại quá trình tiêu tán rồi tái tạo, và loại này tiêu tán này thực ra cũng hề có hại. Hách Khải cẩn thận cảm ứng, khi nội lực tiêu tán vào trong thân thể, khí huyết, cơ bắp, xương cốt, mạch máu, thần kinh, kinh mạch, v.v... tất cả đều rất thoải mái. Sự thoải mái này thực sự cũng không phải sẽ có hiệu quả ngay lập tức theo kiểu ‘dựng sào thấy bóng’(1) mà là dạng âm thầm, từ từ thay đổi, cần phải có thời gian vài năm mới có thể thấy được hiệu quả, nhưng hiệu quả đại khái thì Hách Khải cũng có thể đoán được. Không nói tới cái khác, chỉ riêng tuổi thọ của nội lực cảnh chắc chắn cũng đã vượt xa người bình thường, đạt tới một trăm tuổi trở lên là rất đơn giản.

Phải biết rằng, trước Nội Lực Cảnh còn có một thứ gọi là Chuẩn Nội Lực Cảnh, là cấp độ đạt được khi con người tôi luyện thân thể đến cực hạn, nhưng thật ra Chuẩn Nội Lực cường giả vẫn là người bình thường như cũ mà thôi. Thực lực của họ ước chừng không chênh lệch lắm với những nhân vật cấp độ cao nhất trong các tiểu thuyết về võ thuật cổ Trung Quốc tại thế giới của Hách Khải trước khi xuyên việt tới đây. Cảnh giới đó trên cơ bản chính là rèn luyện thân thể, rèn luyện tỉ mỉ thân thể từng chút một. Khi đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, sẽ có thể dùng một vài phương pháp, ví như nội gia quyền, ví như âm thanh, ví như chấn động và động tác .v.v... để khống chế và tôi luyện được những bộ phận nhỏ nhất của thân thể. Ví dụ như vận chuyển khí huyết, ví dụ như chấn động nội tạng, ví dụ như chữa trị nội thương. . . Đó chính là Chuẩn Nội Lực cường giả, sinh mệnh lực của họ đã vô cùng cường đại, đạt tới cực hạn của thân thể con người, lực lượng, tốc độ, tốc độ phản ứng,... càng vượt qua sự tưởng tượng của người bình thường. Vậy nên câu nói ‘lấy một địch trăm’ là không hề khoác lác một chút nào, và trăm người ở đây cũng không phải là một trăm người bình thường, mà là một người đối chiến với một trăm quân nhân hoặc là võ giả.

Nhưng mà chênh lệch giữa Chuẩn Nội Lực cường giả và nội lực cường giả thì lại lớn đến mức không thể tính toán nổi. Cái khác không nói, chỉ riêng phương diện cường hóa thân thể và chữa trị thương thế của bản thân đã không thể so sánh nổi rồi.

Chuẩn Nội Lực cường giả muốn cường hóa bản thân và chữa trị thân thể thì phải dựa vào cảm giác và kinh nghiệm. Chính là vì đã rèn luyện thân thể đến cực hạn, cho nên sẽ hết sức nhạy cảm đối với những thay đổi dù là nhỏ nhất của thân thể, có thể cảm nhận được nội thương và sự thay đổi mạnh yếu của các bộ phận trong cơ thể, như vậy thì có thể dùng khí huyết và chấn động để trị liệu, cường hóa nhắm vào điểm đó. Hơn nữa sự khống chế đối với thân thể cũng đã đến cực hạn, nếu người bình thường đánh ra một quyền có lực lượng một trăm cân, thì chuẩn nội lực cường giả dùng khí lực tương tự đánh quyền, tại mặt tiếp xúc rất có thể đạt được lực tác động một nghìn cân, những thứ này đều là ưu thế của Chuẩn Nội Lực cường giả.

Nhưng mà, trong mắt của nội lực cường giả, những thủ đoạn này đều chỉ như trò trẻ con. Khác biệt như vậy chính là vì: nội lực!

Khi Hách Khải điều động nội lực trong cơ thể, hắn là có thể chứng kiến được tình hình trong cơ thể đấy. “Chứng kiến” ở đây không phải là nghĩa bóng, mà thật sự là trong óc xuất hiện mô hình bên trong cơ thể, không phải là cảm nhận, mà là chứng kiến theo kiểu con dơi sử dụng sóng âm để định vị vậy. Nội lực giống như một bộ phận mới của cơ thể xuất hiện sau khi sinh mệnh tiến hóa, thực chất nhưng vô hình, chỉ cần vận chuyển nội lực đi toàn thân, thì chỗ nào của thân thể có thương tích, chỗ nào có nội thương do tập luyện trong thời gian dài, chỗ nào khí huyết ứ đọng, chỗ nào dinh dưỡng không đầy đủ. . . tất cả đều chỉ cần liếc qua là hiểu ngay, cơ bản là không cần phải cảm nhận gì cả.

Hơn nữa, khác với cách Chuẩn Nội Lực cường giả chữa trị và tôi luyện những bộ phận nhỏ trên cơ thể, Nội Lực Cảnh cường giả đã không cần phải sử dụng những phương pháp khác. Những cái như ngoại gia quyền, nội gia quyền, chấn động các loại, toàn bộ đều không cần. Dùng nội lực để vận chuyển khí huyết, dùng nội lực để vận chuyển dinh dưỡng, dùng nội lực để bài trừ tạp chất, hết thảy đều hiệu quả hơn gấp trăm lần so với những thủ đoạn kia.

Khi Hách Khải lẩn trốn ra khỏi phạm vi thủ đô, hai cánh tay hắn đều đã gãy xương, trên xương cốt chằng chịt vết rạn, lượng lớn mạch máu tan vỡ, huyết dịch ứ đọng, cơ bắp đứt gãy, thậm chí nhiều dây thần kinh còn bị tổn thương căn bản. Trừ cánh tay ra, xương sống, chân, eo của hắn. . . những nơi quan trong đều như vậy, nội tạng còn có vài chỗ có dấu hiệu xuất huyết trong.

Thương tổn nặng như vậy, nếu là người bình thường thì đã chết từ lâu rồi, cho dù là Chuẩn Nội Lực cường giả thì đoán chừng cũng chỉ có thể sống sót, còn về bạo phát nội lực thì khỏi cần mơ tới, có thể phải mất vài chục năm để chữa trị thì mới có thể khôi phục võ công để động thủ cùng người khác.

Nhưng với nội lực cường giả, thương tổn như vậy chỉ cần chừng... mười ngày là có thể khôi phục. Nếu có thực phẩm đầy đủ, phong phú, hơn nữa còn có thảo dược và phương pháp chữa trị hiện đại, có lẽ chỉ cần bốn, năm ngày là có thể hồi phục rồi, mà đó còn hồi phục không hề để lại di chứng. Chênh lệch giữa hai bên thật quá lớn!

Năm ngày trước, sau khi trốn ra khỏi khu phố tệ nạn, Hách Khải không hề quay trở về đại học, cũng không đi đến nơi đóng quân của Lý gia, mà ẩn nấp rồi trốn luôn ra khỏi phạm vi thủ đô. Sau đó, hắn lén trốn vào một xe lửa gặp ngẫu nhiên, về sau cũng không biết xe lửa đi đến nơi nào. Hắn xuống xe lửa tại một thành trấn nhỏ, lợi dụng thực lực Nội Lực Cảnh để ăn trộm chút ít tiền bạc của mấy gia đình giàu sang rồi tìm một khách sạn hạng xoàng nghỉ lại. Qua năm ngày thì thân thể của hắn đã bình phục lại đến mức đủ để có thể động thủ cùng nội lực cảnh khác. Có thể tưởng tượng tốc độ khôi phục đó khủng bố đến mức nào.

Hơn nữa, trong năm ngày này, Hách Khải cũng không phải chỉ biết nhìn chằm chằm vào tốc độ khôi phục thương tổn của thân thể. Tuy rằng tạm thời hắn còn chưa thể luyện võ, nhưng mà trong đầu lại không ngừng mô phỏng và nhớ lại cuộc chiến hôm đó. Đồng thời, trong năm ngày này hắn cũng không ngừng thí nghiệm và làm quen với các loại đặc tính của nội lực.

Đầu tiên, nội lực có thể bị khống chế, nhưng mà sự khống chế này có giới hạn. Ví dụ như hiện tại, Hác Khải tối đa chỉ có thể đủ ngưng tụ nội lực đến một cấp độ nhất định, nếu còn ngưng tụ tiếp thì sẽ có chút cảm giác ‘lực bất tòng tâm’. Giống như là khí lực của người bình thường vậy, có thể nhấc lên đồ vật nặng một trăm cân, khẽ cắn môi, đoán chừng cũng nâng được một trăm hai mươi cân, nhưng tuyệt đối không thể nâng được một trăm năm mươi cân. Mà nội lực cũng làm cho người ta có loại cảm giác như vậy, có thể ngưng tụ, có thể khuếch tán, có thể kéo dài ra bên ngoài, nhưng mà ngưng tụ đến một độ dày nhất định, khuếch tán đến một độ mỏng nhất định và kéo dài ra một khoảng cách nhất định thì sẽ không thể tiếp tục được nữa. Cái đó chính là cực hạn, hoặc nói là cực hạn trước mắt của Hách Khải.

Hác Khải còn nhớ rõ ràng, khi hắn sử dụng Bàn Nhược Chưởng đánh ra Phật ấn bằng ánh sáng, thổi bay tên nội lực cường giả của Hứa gia, hắn đã hô lên mấy chữ ‘Nội Khí Cảnh’. Có thể đoán rằng, Nội Lực Cảnh có lẽ cũng không phải cấp độ cực hạn của nội lực, bên trên nó chắc rằng còn tồn tại một cảnh giới gọi là Nội Khí Cảnh. Tuy rằng không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng Hách Khải nghĩ rằng Nội Khí Cảnh có lẽ sẽ liên quan đến vấn đề nội lực nhiều hay ít, cấp độ ngưng thực nội lực và năng lực khống chế nội lực.

Đó là một vài đặc tính của nội lực. Tiếp theo, Hác Khải cũng phát hiện nội lực là có thể tăng trưởng. Khi hắn xác nhận cho ‘nhân vật của mình’ học Dịch Cân Kinh, thì đã được truyền tải vào não rất nhiều tri thức, tư thế, động tác, phương thức vận chuyển, rèn luyện nội lực, phương thức tụ máu tụ lực tại huyệt đạo, nguyên lý vận chuyển chu thiên,v.v… những thứ đó đều là nội dung công pháp tu hành Dịch Cân Kinh. Những ngày này, hắn cũng đã thử tu hành một chút và kết quả là việc đó rất có lợi đối với thương tổn của hắn. Hơn nữa, hắn cũng cảm nhận được một cách rõ ràng, sau khi tu hành công pháp Dịch Cân Kinh, nội lực rõ ràng đã ngưng tụ và tăng lên. Tuy rằng chỉ tăng lên một tia nhỏ, nhưng vì nội lực làm cho các giác quan của con người trở nên vô cùng nhạy cảm, nên dù chỉ tăng lên một chút xíu cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Lúc trước, Hác Khải cũng đã cảm nhận được việc này. Khi hắn gặp mặt cường giả nội lực của Lý gia, cả hai đều khuếch tán nội lực ra ngoài cơ thể để cảm ứng lẫn nhau. Lúc đó, hắn dường như cảm thấy độ ngưng thực nội lực của mình hơn hẳn đối phương, mà khi đối chiến với nội lực cường giả của Hứa gia, hắn cũng có cảm giác tương tự. Xem ra, dù đều có cấp độ Nội Lực Cảnh, nhưng không phải là nội lực của mọi cường giả Nội Lực Cảnh đều giống nhau, trong đó cũng sẽ phân chia ra nhiều ít và độ ngưng thực khác nhau. Mà Dịch Cân Kinh thì thật không hổ là một trong ba nội công đỉnh cao của hệ thống, dù chỉ mới có được nội lực, nhưng chất và lượng cũng đã hơn xa bình thường.

Ngoài ra, Hác Khải cũng đã thí nghiệm và tìm ra ra một vài công dụng có lợi và thiết thực của nội lực. Ví dụ như nếu hắn thu hết nội lực vào bên trong cơ thể, sau đó phân bố đều ra toàn thân thì lực lượng, tốc độ, tốc độ phản ứng tư duy, sức chống đỡ của thân thể… sẽ được tăng cường một cách đồng đều. Mà nếu hắn ngưng tụ nội lực, rồi tụ một lượng lớn vào trong óc thì tốc độ suy nghĩ và phản ứng của hắn sẽ được tăng cường đến cực độ, cao nhất là có thể nhanh hơn tốc độ tư duy bình thường gấp mười đến mười lăm lần. Trong trạng thái đó, nếu hắn xem tivi thì thậm chí có thể thấy được từng hình ảnh bất động trên màn hình, nếu hắn ném một ly thủy tinh xuống mặt đất, thì thậm chí có thể thấy rõ thời điểm ly thủy tinh tiếp xúc với mặt đất, sau đó thấy ly thủy tinh bị chấn động, biến dạng, sau cùng mới vỡ vụn. Tốc độ tư duy và phản ứng đó thật sự đã nhanh tới mức kinh khủng.

Nhưng đồng thời, trong tình trạng đó, thân thể của hắn sẽ hoàn toàn theo không kịp tốc độ tư duy. Giống như tư duy bị nhốt trong cơ thể, thân thể biến thành một ‘nhà giam bằng thịt’ mà hắn không tài nào khống chế, việc duy nhất mà hắn có thể làm là đứng yên quan sát. Và trái lại, nếu hắn nhét toàn bộ nội lực vào các cơ bắp trong cơ thể, thì tốc độ và lực lượng cũng sẽ lập tức gia tăng cực độ, ít nhất là cao gấp hai đến ba lần so với khi phân bố nội lực đều toàn thân. Nhưng khi đó thì tư duy lại hoàn toàn không phản ứng kịp, chạy về phía trước thì sẽ đâm thẳng vào tường, đánh vào vật gì đó thì phải đánh trúng và còn sinh kết quả rồi thì hắn mới nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra.

Đồng thời, hắn cũng đã nghiệm chứng được một suy đoán mà hắn nghĩ tới năm ngày trước – khi mới bộc phát nội lực. Đó chính nếu dùng nội lực để cường hóa chỉ một bộ phận thân thể nào đó, thì hiệu quả sinh ra cũng sẽ lớn hơn gấp bội. Ví dụ như ngưng tụ một lượng lớn nội lực vào cơ bắp của một cánh tay, vậy thì lực lượng, lực phòng ngự, sức khôi phục của cánh tay này, tất cả đều sẽ tăng cường rất nhiều, vượt xa lúc rải đều toàn thân. Như vậy, hắn đã hiểu được phương thức chiến đấu của hai tên cường giả nội lực của Hứa gia, hay nói cách khác là ‘phương thức chiến đấu chân chính của Nội Lực Cảnh’.

Đó chính là khi chiến đấu sẽ linh hoạt tập trung nội lực tại các điểm khác nhau. Ví dụ như khi chưa tiếp xúc với đối phương, cần tập trung nhiều nội lực vào não và hệ thần kinh, như vậy sẽ có thể quan sát rõ ràng hơn động tác và hướng tấn công của kẻ địch. Sau đó, khi trực tiếp giao chiến với kẻ địch, lại cần tập trung nhiều nội lực vào bộ phận dùng để ngăn cản công kích. Điều đó giải thích vì sao gã nội lực cường giả trung niên của Hứa gia, có thể luôn dùng ưng trảo để đỡ được quả đấm của Hách Khải, mà mỗi lần đỡ cũng đều đỡ rất chắc chắn. Gã trung niên đó làm được như vậy là bởi vì hắn đã rèn luyện phương pháp sử dụng nội lực tới mức biến nó thành một loại bản năng. Khi nắm đấm của Hác Khải còn chưa chạm tới thân thể hắn, hắn sẽ cường hóa tư duy và tốc độ phản ứng, sau đó quan sát và xác định quỹ đạo của đấm đường. Tiếp theo, hắn sẽ cường hóa hai trảo để ngăn cản và phòng ngự. Thậm chí, khi đang di chuyển, hắn sẽ cường hóa cơ bắp của chân và thần kinh, nếu phải đánh lâu dài thì sẽ cường hóa mạch máu và trái tim các loại. Tất cả những điều đó đều là các loại kỹ xảo chiến đấu mà Nội Lực Cảnh cần phải cẩn thận rèn luyện. Vậy nên, không có chuyện nội lực của ngươi nhiều hơn đối phương một ít, ngưng thực hơn đối phương một ít thì ngươi chắc chắn sẽ thắng.

Nghĩ đến những chuyện này lại làm Hác Khải vã mồ hôi lạnh toàn thân. Mục tiêu tu luyện Dịch Cân Kinh và tĩnh dưỡng để chữa trị thân thể của ngày hôm nay đã xong, hắn thở ra một hơi và bắt đầu lập ra cho mình một kế hoạch tu luyện. Dù sao thì dự định của hắn là đi xem xét cả thế giới này, nên nếu không có võ công cao thâm, có lẽ sẽ không thể nào làm được. Vậy nên hắn nhất định phải có thực lực, đó không thể nghi ngờ chính là một mục tiêu hàng đầu.

Đầu tiên, hắn chắc chắn sẽ phải lập một thời gian biểu của kế hoạch tập luyện. Trong đó, tốc độ ngưng thực nội lực, gia tăng số lượng nội lực và khả năng khống chế nội lực là ba mục tiêu quan trọng nhất. Sau đó là phải chuyển đổi khu vực phân bố nội lực trong thời gian ngắn nhất, tốt nhất là có thể tự động phân bố nội lực như một bản năng. Tuy lúc chiến đấu cần phải phân bố nội lực ở trạng thái thật cân đối, nhưng đó lại chưa phải là trạng thái tốt nhất. Trạng thái tốt nhất phải là tập trung nội lực vào những nơi cần nhất như bộ phận tấn công, bộ phận phòng ngự, tốc độ phản ứng, mỗi lúc một khác. Tất cả đều là những thứ mà Hách Khải cần phải luyện tập chăm chỉ.

Tiếp theo là việc xác định phương hướng võ công trong hệ thống. Sau khi tu luyện La Hán Quyền tu luyện tới cực, hệ số quyền pháp của hắn lúc này đã là 60 điểm, nhưng vẫn chưa đủ để tu luyện các quyền pháp trung cấp có hệ số từ 70 điểm trở lên. Vậy nên lúc này hắn vẫn phải tu luyện thêm một môn quyền pháp cấp thấp nữa. Còn về Dịch Cân Kinh mà hắn đã tu luyện, mặc dù lúc này mới là cấp một, nhưng những ngày qua, khi hắn làm theo phương pháp rèn luyện nội lực của Dịch Cân Kinh thì phát hiện thấy Dịch Cân Kinh cũng nhận được điểm kinh nghiệm, hơn nữa lượng kinh nghiệm nhận được còn lớn hơn nhiều so với việc đánh cọc gỗ, cụ thể là gấp khoảng mười lần. Thế nên, dù hắn không thể tu luyện Dịch Cân Kinh theo kiểu không cần mạng như La Hán quyền – vì kinh mạch của cơ thể sẽ không chịu nổi – nhưng có lẽ hắn cũng sẽ chỉ mất từ ba đến năm năm là có thể luyện Dịch Cân Kinh tới cấp mười. Vậy đã là quá tốt rồi.

Thế nên mục tiêu kế tiếp của hắn là chọn một môn nội công nữa để có thể hưởng lợi từ các hiệu quả đặc biệt. Ví dụ như La Hán Phục Ma Công – một trong những môn nội công mà hắn rất vừa ý. Trong game thì hiệu quả của môn này là khôi phục sinh mệnh mỗi hiệp. Tuy khả năng tăng trưởng nội lực của nó kém xa Dịch Cân Kinh, nhưng hiệu quả đặc biệt này thì quả là rất hay. Nếu trong thế giới thật mà nó cũng có được hiệu quả như trong game thì cơ bản là Hác Khải sẽ không cần phải e ngại bất cứ trận quần chiến (2) nào. Đương nhiên, chắc hẳn khi được đưa đến thế giới thực thì nó sẽ có nhiều điểm khác biệt với trong game, nhưng dù vậy thì trong số những nội công mà Hác Khải sẽ học tập sau này, hắn vẫn rất muốn có La Hán Phục Ma Công.

Ngoài La Hán Phục Ma Công, còn có hai môn nội công mà hắn cũng rất muốn có. Một môn Hỗn Nguyên Công, trong game thì loại nội công này có hiệu quả đặc biệt là khôi phục thể lực mỗi hiệp, trong thế giới thực thì đây cũng là một điều vô cùng quan trọng. Tuy nói rằng vì đã có nội lực nên thể lực sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng dù sao thì cường giả Nội Lực Cảnh cũng là sinh vật, cũng sẽ mệt mỏi. Nhất là khi cường giả Nội Lực Cảnh chiến đấu với nhau thì thể lực sẽ bị tiêu hao với tốc độ kinh khủng. Nếu có được loại nội công này thì chắc chắn nó cũng sẽ là một vũ khí cực kỳ nguy hiểm của Hách Khải.

Về phần môn nội công thứ hai, đó chính là một trong những mục tiêu mà Hách Khải chắc chắn phải đạt được, Thần Chiếu Kinh!

Trong trò chơi thì môn nội công này chỉ có một hiệu quả, đó chính là làm nhân vật sống lại một lần. Đúng vậy, chính là làm sống lại một lần, đã hết HP, đã chết, sau đó lại hùng dũng đứng lên một lần nữa.

Phải biết rằng game là game còn thực tế là thực tế. Nếu như trong thế giới thực mà Thần Chiếu Kinh cũng có hiệu quả như trong game thì nó đúng là một trong những nội công mạnh nhất trên đời, mà thậm chí có thể là mạnh nhất chứ không phải là ‘một trong’ nữa. Bởi vì đây chính là tái sinh, sinh mạng là thứ chỉ có một, nếu có thể tái sinh thì đây chính là đi ngược lẽ trời rồi. Hác Khải cũng không biết sau khi được đưa vào thế giới thực thì môn nội công này sẽ có gì thay đổi, nhưng cho dù khả năng được tái sinh chỉ có một phần một vạn đi nữa, thì đây vẫn là mục tiêu mà chắc chắn hắn phải có được trong số hai mươi môn võ công của mình, không có một trong, mà chắc chắn hắn phải có được Thần Chiếu Kinh!

Chẳng qua là điều kiện để được tu luyện Thần Chiếu Kinh trong thế giới thực cũng khá cao. Điều kiện đầu tiên là ít nhất phải có hai môn nội công đạt đến cấp mười. Điều kiện thứ hai là ít nhất phải có ba môn ngoại công đạt đến Cực cấp. Và điều kiện thứ ba – cũng là điều kiện khó khăn nhất với Hách Khải... sau khi đã tu luyện Thần Chiếu Kinh, trước khi nội công này đạt tới cấp mười, không thể tu luyện bất kỳ môn võ công nào khác.

Hác Khải đưa suy nghĩ rời khỏi hệ thống. Hắn chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn con đường bên ngoài, rồi lại nhìn bầu trời với ánh mặt trời rực rỡ. Hắn thở dài, không suy nghĩ thêm về cái hệ thống tràn ngập hấp dẫn kia nữa. Có lẽ trước hết vẫn nên đi vững từng bước trên đất thì hơn. Như vậy, nội công thứ hai sẽ là La Hán Phục Ma Công. Điều kiện tu luyện nội công này là chỉ cần tu luyện hai môn ngoại công, mỗi môn đạt tới ít nhất là cấp năm là được. Vừa đúng lúc hắn có ý định tu luyện thêm một môn quyền pháp khác, vậy là khi tu luyện môn quyền pháp mới kia tới cấp năm, hắn sẽ học được La Hán Phục Ma Công, một công đôi việc mà không bị chậm trễ gì.

Về phần môn ngoại công quyền pháp thứ hai, đương nhiên hắn không thể lại chọn lựa một môn quyền pháp không đáng được xếp hạng như La Hán Quyền. Tuy đều là quyền pháp cấp thấp, nhưng các quyền pháp cấp thấp của hệ thống cũng có đẳng cấp khác nhau. Và sau khi đã lựa chọn cẩn thận một lần, Hác Khải lựa chọn một môn quyền pháp thuộc tính âm: Thiên La Địa Võng Chưởng. Tuy cũng có hệ số quyền pháp là 20 nhưng uy lực lại đạt đến 300 điểm, cao hơn khoảng 50 điểm so với La Hán Quyền. Mà đó cũng không phải là điểm quan trọng nhất. Quan trọng nhất ở đây là trong game thì bộ quyền pháp này còn đi kèm với khinh công, mà trước mắt thì cái mà Hách Khải thiếu nhất là một công pháp tốt về bộ pháp, thân pháp, khinh thân. Vậy nên, bộ ngoại công quyền pháp thứ hai...

Thiên La Địa Võng Chưởng! Xác nhận! (3)

Lời bình:Thiên La Địa Võng Chưởng liệu có khá hơn La Hán Quyền? Hành trình trên con đường cường giả của Hách Khải chỉ mới vừa bắt đầu, liệu hắn sẽ còn phải đối mặt với những khó khăn nào phía trước? Cùng đón đọc Hiệp hành thiên hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!

Chú thích: 

1. Dựng sào thấy bóng: vừa dựng cái sào lên thì đã thấy ngay được cái bóng của nó. Ý nói tới những điều mà vừa thực hiện đã thấy ngay hiệu quả. 

2. Quần chiến: nhiều người chiến đấu với nhau, có thể làm một người bị nhiều người vây đánh hoặc hai nhóm người đánh nhau. 

3. Xác nhận: khi chơi game, mỗi khi làm thực hiện một thao tác quan trọng nào đó, thường có một cửa sổ trạng thái hiện ra với nội dung hỏi: bạn có muốn... hay không. Dưới đó là hai lựa chọn: xác nhận và hủy bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.