Sau khi nhảy xuống, nội lực toàn thân Hách Khải dao động kịch liệt. Tốc độ cả người hắn, lực lượng, lực phản ứng thần kinh đều đề thăng đến giới hạn cao nhất có thể. Hơn nữa trong nháy mắt khi nhảy ra, nội lực liền điên cuồng tràn ra, tạo thành một tấm màng mỏng bên ngoài thân thể, nghênh đón gió núi, lướt về phía thân ảnh đang chạy thục mạng kia.
Tuy nói nội lực là thứ vô hình có chất, nhưng tương đối mà nói, nội lực bên ngoài cơ thể Hách Khải vẫn còn quá mức yếu ớt hư ảo, gặp phải gió núi thổi xuống ác liệt, Hách Khải chỉ vừa trượt xuống dưới chừng trăm thước thì màng nội lực bên ngoài cơ thể đã bị đánh tan. Cùng lúc đó, Hách Khải chỉ cảm thấy lồng ngực cực kỳ khó chịu, thiếu chút nữa là tắc thở.
Đây là triệu chứng nội lực bị tiêu tán sạch, nói đơn giản ra là Hách Khải đã bị tổn thương nguyên khí, tuy rằng không nhiều lắm, về cơ bản chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể hồi phục, nhưng đây đã là giới hạn của việc đem nội lực tỏa ra bên ngoài cơ thể rồi. Theo như mấy cuốn sách võ công Hách Khải mấy hôm nay nghiền ngẫm, nghe nói chỉ có nội lực ngưng tụ đến cực hạn, đến độ lấy lực hóa khí, trở thành Nội Khí Cảnh thì nội lực tỏa ra bên ngoài cơ thể mới không dễ dàng bị tiêu tán, làm tổn thương nguyên khí. Nhưng Nội Lực Cảnh lại không làm được, vì vậy có rất ít Nội Lực Cảnh có thể đem nội lực sử dụng bên ngoài cơ thể.
Chẳng qua hiện tại Hách Khải bất chấp mấy thứ này, nội công Dịch Cân Kinh của hắn tại mấy ngày nay coi như đã có một chút quen thuộc cùng lý giải. Đó chính là nội lực dựa vào Dịch Cân Kinh mà luyện ra, so sánh với người của thế giới này dựa vào thân thể tự mình bộc phát ra nội lực, bất luận là chất lượng nội lực hay tốc độ hồi phục đều hơn hẳn một bậc, tuy rằng cũng không cách nào dùng ở bên ngoài cơ thể trong thời gian dài, nhưng nội lực của hắn ít nhất cũng có thể sử dụng lâu hơn một chút so với Nội Lực Cảnh bình thường.
Hách Khải từ trên đỉnh núi không ngừng lao xuống phía dưới, mặc cho nội lực tiêu hao ngày càng nhiều, thế nhưng tốc độ của hắn cũng càng lúc càng nhanh. Ngắn ngủi mấy giây hắn đã trượt xuống dưới hơn nghìn mét, đã đuổi kịp phần đuôi của trận tuyết lở, tiếp đến là đoạn giữa. Đúng lúc này, nội lực của hắn lại tiêu tán một lần nữa, hắn ở giữa không trung rơi thẳng xuống vị trí trung tâm trận tuyết lở.
Hách Khải không hoảng sợ chút nào, lúc thân thể đang ở giữa không trung, nội lực của hắn đã bắt đầu điên cuồng tuôn vào não bộ. Ngay lập tức, hết thảy bốn phía dường như dừng lại, trở nên vô cùng chậm chạp, trận tuyết lở cuồn cuộn mãnh liệt cũng vậy. Cả người Hách Khải phảng phất như đang treo giữa không trung tĩnh lặng, và ánh mắt hắn gắt gao nhìn về phía trận tuyết lở, cẩn thận quan sát một hồi, rốt cuộc hắn đã tìm được thứ mình muốn.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, khi Hách Khải đem nội lực một lần nữa truyền vào thân thể, thời gian trong nháy mắt lại biến nhanh trở lại. Hách Khải rơi thẳng xuống đống tuyết lở cuồn cuộn, hắn dồn nội lực ở chân giậm mạnh hết sức, vừa vặn dẫm nát bề mặt một khối đá cực lớn, mượn lực phản chấn nhảy lên cao hơn ba mươi mét, lại một lần nữa triển khai nội lực lướt đi trên tuyết. Mà lúc này hắn cách bóng người đang chạy dưới cơn tuyết lở cũng chỉ có hai ba trăm mét mà thôi.
Nhưng hiện tại trận tuyết lở chỉ còn cách người này không đến trăm mét, Hách Khải lòng nóng như lửa đốt, nếu cứ như vậy, đoán chừng chỉ một lát nữa sẽ không cách nào cứu được người này rồi, xem ra... Tốc độ lao đi vẫn còn hơi chậm...
Hách Khải đang ở giữa không trung, gào lên một tiếng vô cùng mãnh liệt, cường độ nội lực trong cơ thể lại tăng lên một bậc. Nếu lúc trước hắn nhảy xuống lướt đi, nội lực trong cơ thể vẫn còn giữ lại hai thành để phòng ngừa vạn nhất, thì hiện tại hắn đã sử dụng toàn bộ mười thành nội lực rồi, không hề giữ lại chút nào. Tiếp theo cả người hắn nhảy thẳng vào trận tuyết lở phía trước, chân liên tục đạp phải tuyết, khối băng, mỏm núi đá, lực lượng khổng lồ trực tiếp đem làm cho những chỗ đạp phải đều vỡ vụn. Mượn lực phản chấn, toàn bộ người Hách Khải như một viên đạn phóng về phía trước, xung quanh hắn ầm ầm tiếng nổ vang, phía trước hắn xuất hiện một vòng không khí rung động, trực tiếp vượt qua tốc độ âm thanh, trong chớp mắt vọt tới bóng người kia.
Nhưng đúng lúc, khối tuyết lở gần nhất cũng vừa quét tới bóng người này, bao trùm gã một cách tàn khốc bằng những cơn sóng tuyết liên miên không ngừng. Nhưng tuyết vừa mới bao trùm, chỉ nháy mắt sau, một cánh tay đã phá tan tầng tầng băng tuyết, mạnh mẽ kéo người này ra từ trong tuyết. Còn chưa hết, lực lượng khổng lồ của cánh tay trực tiếp giơ người này lên quay tròn mấy vòng, rồi hung hăng ném gã qua một chỗ tuyết dày không bị tuyết lở. Mà sau khi làm xong tất cả, chủ nhân cánh tay này ngay lập tức bị cơn sóng tuyết vùi lấp, cuồn cuộn đổ xuống dốc núi, hơn mười vạn tấn vật chất ào ào mãnh liệt, từ trên đổ xuống dưới, một trận tuyết lở cứ như vậy mà diễn ra...
Bóng người kia sau mấy phút đồng hồ run rẩy đứng lên, đây là một thiếu niên ước chừng mười sáu mươi bảy tuổi, mặc áo bông dày cộm, chẳng qua quần áo gã có vẻ rất cũ nát, trên quần áo còn nhiều miếng vá. Thiếu niên thoạt nhìn cũng không bị tổn thương gì, chẳng qua là lúc đứng lên toàn thân đều phát run, chân tay run lẩy bẩy, cũng không biết là do bị hù hay là bị ném ra, nhưng gã vừa đứng lên đã lập tức rống lớn︰"Ân công!? Ân công!? Ngài có sao không? Chờ ta, ta lập tức tới cứu ngài!"
Rống lên xong, thiếu niên run rẩy đi nhanh về hướng đống tuyết lở, nhưng chỉ vừa mới chạy được vài bước đã ngã lăn lộn trên mặt tuyết, đồng thời gã cúi đầu liên tục nôn mửa.
"... Là do não mới bị chấn động sao?"
Lúc này, một âm thanh vang lên bên cạnh thiếu niên, thiếu niên vội ngẩng đầu nhìn qua, liền chứng kiến một người quần áo toàn thân hầu như rách hết, khắp người đều là vết máu, nhưng là người này vẫn như cũ cười vui tươi hớn hở, không hề có chút khổ sở nào. Cái sự sảng khoái đáng kinh ngạc này, ngược lại khiến cho thiếu niên trong lúc nhất thời quên béng mất phải nói cái gì.
Hơn nữa ngày trôi qua, thiếu niên mới nỗ lực đứng thẳng người, hai tay run run cố gắng ôm quyền nói với Hách Khải︰ "Ân công, xin nhận của Trương Hằng một lạy, đa tạ ân công ân cứu mạng..."
Vừa dứt lời, thiếu niên đã ngã lăn ra đất hôn mê...
(Biên: Ok, thằng Trương Hằng cuối cùng cũng xuất hiện rồi:v)
Khi thiếu niên tên là Trương Hằng tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm trong một cái túi ngủ ấm áp, cái túi ngủ này lại đang ở trong một cái lều vải. Lúc mới mở mắt ra Trương Hằng còn có chút mơ hồ, sau một hồi lâu gã mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Gã tới dãy núi giáp ranh giữa Bách Thảo Quốc với nước Doanh để tìm kiếm thảo dược, gặp phải trận tuyết lở trên núi, vốn tưởng rằng đã chết chắc, không ngờ lại có người cứu gã. Gã còn chưa kịp cảm kích ân cứu mạng đã hôn mê, nơi đây có lẽ chính là lều vải của ân công rồi.
Trương Hằng lập tức đứng dậy, nếu gã chưa tỉnh lại thì không nói, nhưng mà nếu đã tỉnh mà vẫn nằm trong này không đi ra nói lời cảm tạ, đây chính là cực kỳ vô lễ. Ân cứu mạng nặng như trời biển, gã lập tức chui ra khỏi túi ngủ mở của lều vải đi ra, nhưng lọt vào tầm mắt chung quanh lều vải chỉ toàn là đá núi, cái lều này rõ ràng được dựng trong một hang đá..
Trương Hằng sửng sốt một chút rồi mau chóng trèo lên một móm đá bên cạnh, lên đến nơi liền chứng kiến một nam tử trần trụi nửa người trên, đang đứng cạnh một đống lửa lớn nướng một sinh vật cực lớn tương tự loài trâu.
Trương Hằng còn chưa lên tiếng, Hách Khải không hề quay đầu đã nói ra: "Tỉnh rồi hả? Tên huynh là Trương Hằng sao? Trương huynh hiện tại hẳn là đang đói bụng?"
Trương Hằng nhìn xong mới biết bản thân đang ở nơi nào, nơi này hiển nhiên chính là đỉnh cao nhất của ngọn núi, gió núi vô cùng mãnh liệt gần như muốn thổi bay gã lên. Tuy thế Trương Hằng cũng không phải người bình thường, dưới chân hắn dùng sức là đã ổn định được thân thể, vội vã đi tới trước đống lửa đối mặt với Hách Khải, ôm quyền cúi đầu nói︰ "Đa tạ ân cứu mạng của ân công, xin hãy nhận cúi đầu của Trương Hằng!" Nói xong, gã liền cúi người xuống thật sâu chào.
Hách Khải vội vàng nghiêng người né tránh, sau đó cười khổ nói: "Không dối gạt Trương huynh, kỳ thật trận tuyết lở này là do ta gây ra đấy. Huynh xem, ta định hạ trại trên đỉnh núi này, nhưng mà gió núi lớn quá, lều vải tuyệt đối không thể dựng được, vì vậy ta đã nghĩ ra... Dứt khoát ở trên này đánh ra một cái hố lớn, đem lều vải dựng ở bên trong, do động tĩnh quá lớn, vì vậy đã dẫn đến..."
Tuy rằng Trương Hằng đã sớm đoán được, có thể dưới tình huống như vậy cứu được gã, hơn nữa còn có thể sống sót, chắc hẳn phải là Nội Lực Cảnh. Nhưng hiện tại nghe lí do thoái thác của Hách Khải, rồi lại nhìn thấy cái hố trên đỉnh núi này, gã vẫn nhịn không được nuốt nước bọt, cái người này không khỏi quá bưu hãn đại đi...
Hách Khải gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vì vậy ân công cái gì đó đừng nói nữa, trận tuyết lở này là ta làm, ta cứu huynh là đương nhiên, ngược lại là huynh phải nhận một chút thiệt thòi, ta vẫn còn muốn nhận lỗi, vì vậy..."
Trương Hằng lập tức đã nói ra: "Không sao, không sao, tuyết lở là thiên tai, ân công chỉ là trong lúc vô tình làm ra thôi, nhưng ngài đã có thể cứu ta, đây cũng là đại ân rồi, vì vậy không có sao hết."
Hách Khải vẫn còn hơi xấu hổ, hắn nhìn xem Trương Hằng bộ dạng gầy yếu, nghĩ tới bản thân trước khi bộc phát nội lực cũng rất gầy yếu, lại nhìn bản thân đang nướng thịt trâu rồi nói ra: "Ta tên Hách Khải, Trương huynh nếu không chê thì cứ gọi thẳng tên của ta đi. Như vậy đi, ta hại huynh, rồi lại cứu huynh rồi, không bằng chúng ta không ai nợ ai, ta lại mời huynh ăn thịt con trâu này, ân oán chúng ta coi như hết, thế nào?"
Trương Hằng nhìn con thú đang được nướng, gã nuốt nước miếng rồi nói tiếp︰ "Là ta thiếu Hách huynh đấy chứ... Đây không phải trâu, đây là loài Thanh Thú cực kỳ hiếm thấy trên núi tuyết, là hậu duệ của Thanh Vân thú cổ đại. Tuy rằng đã thoái hóa, nhưng mà trong huyết mạch vẫn có một chút huyết mạch Thanh Vân thú, tuy cũng không tính là thiên tài địa bảo, nhưng con Thanh Thú này cũng là vô cùng quý hiếm, huống chi loài này hung hãn vô cùng, sức mạnh của nó có thể xé nát cả hổ báo, nếu ăn thịt con Thanh Thú này lâu dài, có thể có công hiệu......Hoạt huyết hóa ứ, tăng âm bổ dương."
"Phụt!"
Hách Khải vốn thấy Trương Hằng nói nghiêm túc, nên hắn cũng là nghe rất nghiêm túc. Cứ tưởng rằng con vật hi hữu này, coi như không bằng thiên tài địa bảo thì cũng phải có hiệu quả thần kỳ nào đó chứ, nhưng ai ngờ tám chữ cuối cùng Trương Hằng nói ra nghe phảng phất như mấy câu quảng cáo thuốc bổ của đám lang băm trên giang hồ vậy. Điều này làm hắn vốn đang uống một hớp rượu liền trực tiếp phun ra.
Trương Hằng lập tức đỏ hết cả mặt, do dự cả buổi mới nhỏ giọng nói: "Hách huynh chớ trách, ta... ta quên công dụng của thịt con Thanh Thú này rồi, nhưng mà nghĩ…nghĩ… đến cùng thì..."
"Dù sao cũng vẫn không thoát khỏi phạm trù “hoạt huyết hóa ứ, tăng âm bổ dương”..."